Dũng

Chương 189



Phần 189

Tam thủ hộ đánh tới, Tả tướng vội vàng vận ngoại khí hộ thể từng tia ngoại khí bàng bạc bao quanh cơ thể như một lớp lá chắn.

– Hừ, ngoại khí hóa chân kỹ ngạc nhiên đấy. – Tam thủ hộ nhận ra ngoại khí của Tả tướng vặn vẹo như ẩn như hiện liền hiểu ra vì sao cao tầng gia tộc khun như Tộc trưởng lại bị đánh tới không có sức chống cự và phản kháng.

Điều này hoàn toàn làm người khác có phần ngạc nhiên, phải biết thực lực trước đây của các môn phái hay là những thế lực trong thế giới ngầm đều ngang nhau. Thời gian trước, thực lực của tả hữu tướng bây giờ hoặc là bang chủ của hai bang phái mạnh nhất giới ngầm trung quốc lúc trước thì chỉ ngang với cao tầng của các thế lực ẩn cư mà thôi. Nhưng cũng chính vì sự mạnh mẽ của hai bang chủ Trung Quốc cho nên cán cân trong giới ngầm giữa các nước mới bị lệch hẳn về phía họ. Khi thực lực của hai người này được các thế lực ẩn cư cập nhật thì cũng không mấy để ý tới. Vậy mà, khi hai bang phái này hợp lại thành Hắc Thiên môn, thực lực lại nhảy vọt vượt qua cả cao tầng các thế lực ẩn cư.

– Haaa… Ta không biết rõ thân phận của ngươi nhưng ta biết với thực lực này ta biết ngươi là người đứng đầu hay còn gọi là thủ hộ giả đúng chứ? – Tả tướng liền nói.
– Nhãn định rất tốt, tiếc là người chết lại không thể dùng được nữa. – Tam thủ hộ nói, trong lời nói có chứa sát khí nhắm thẳng Tả tướng mà lao tới.

Phanh…

Kịch…

Quyền của tam thủ hộ đấm tới, tả tướng không giám ỷ vào ngoại khí hộ thể mà đỡ trực tiếp, liên tiếp dùng ngoại khí đề tăng ở chân mà né đòn của Tam thủ hộ.

“Bụp…”

“Bụp…”

Tam thủ hộ vận lực dồn vào quyền nện xuống đâu ở đó thành một cái hố to, Tả tướng liên tiếp bị đánh lui. Mặc dù thực lực được sự giúp đỡ của ba lão già kia gia tăng lên nhanh chóng nhưng mà chứng kiến Tam thủ hộ đánh như này mồ hôi lạnh trên trán của Tả tướng chảy xuống.

– Hừ… né hay đấy. – Tam thủ hộ thấy hơi khó chịu. Một người Thiện chiến như bà rất ghét gặp đối thủ không giám ngạnh kháng.

Chỉ thấy nội lực của Tam thủ hộ huy động, thân thủ biến ảo di chuyển như dựa vào một bộ kỹ pháp nào đó rất ảo diệu. Chân của Tam thủ hộ điểm lên trên nền đất, cả cơ thể nhẹ nhàng mà lướt đi.

– Mẹ nó… không hay… – Tả tướng kinh hãi, thân thủ này, tuyệt kỹ này…

Tả tướng đâu có biết rằng Tam thủ hộ mỗi khi xuất chiến đều cực kỳ nóng vội cho nên không hề nương tay chút nào.

“Hiu…”

Sau vài lần tiếp đất thì Tam thủ hộ đã xuất hiện ngay trước mặt của Tả tướng…

“Phách Lịch quyền…”

Không kịp trở tay, ngoại khí dựa theo thôi diễn của Tả tướng mà cố gắng chặn lại nhưng thế công quá kinh khủng, quyền pháp đánh như dồn cả khí lực khiến Tả tướng bật mạnh về phía sau.

Thấy Tả tướng bị đánh lùi về, Tam thủ hộ phi thân lên muốn đánh giáp lá cà không cho Tả tướng cơ hội phản kháng lại.

Tiếp tục lao theo mà đấm, Tả tướng vận ngoại khí chống đỡ. Thân pháp sử dụng ngoại khí gia trì cố gắng tránh né, Tam thủ hộ không nương tay đánh tới nỗi toàn bộ chỗ hai người giao chiến bị nứt toác, hố sâu và cây cối xung quang bị dính dư chấn xào xạc va vào nhau có vài cây bị lật tung cả gốc.

Nhưng chợt, Tam thủ hộ nhớ ra gì đó thế công dừng lại.

“Tên này và kẻ đang giao chiến với Nhị thủ hộ có vẻ ngang nhau về thực lực nhưng trong tin báo về là kẻ đứng đầu của Hắc thiên môn cũng tham gia, tên đó không ở đây… vậy… hỏng rồi”.

Tam thủ hộ chợt nhận ra, ngay lập tức quay người phi thân lướt nhanh tới chỗ Nhị thủ hộ và Hữu tướng đang giao chiến, tình cảnh của Hữu tướng hình như còn thảm hơn cả Tả tướng. Nhị thủ hộ ra tay rất tàn độc cho nên Hữu tướng phải chật vật lắm mới chống đỡ nổi tới giờ.

– Nhị thủ hộ, kẻ đứng đầu của Hắc Thiên môn không ở đây. – Tam thủ hộ vội vàng lên tiếng.

NhỊ thủ hộ quay người, ánh mắt nheo lại.

– Người đó… đã di chuyển tới chỗ hai người bên tôi bảo hộ kho báu của gia tộc rồi. – Lão Ngũ thở ra một hơi trọc khí nói, nãy giờ khi có Nhị thủ hộ tham gia trận chiến nên hai người mới có thể nghỉ ngơi mà điều tiết lại khí tức.
– Hỏng rồi. Mau… – Nhị thủ hộ với tam thủ hộ vội vàng bật người hướng theo phía lão ngũ chỉ.

Bỏ lại phía sau hai người tả tướng và hữu tướng cũng tận lực mà phi thân theo sát nhằm giữ chân hai người lại…

Còn tại chỗ hai người lão nhị và Thất bà đang cố thủ. Người của Hắc Thiên môn đang bị dính kim châm của Lão nhị nằm bất động tại chỗ. Hai người Lão nhị và Thất bà nhìn nhau.

– Tên này… dính kim độc bất định rồi ư? – Lão Nhị khẩn trương hỏi.
– Lên kiểm tra. – Thất bà bị thương cùng với Lão nhị đi tới gần chỗ người kia, hai người vẫn đề cao cảnh giác, nội lực và kim châm tẩm độc vẫn luôn sẵn sàng được tung ra.

Hai người tới sát cơ thể của người đó, độc đang xâm chiếm lấy cơ thể bằng mắt thường vẫn có thể nhìn ra được. Từ cổ vết đen tím đang tỏa ra tứ phía tràn xuống cơ thể rồi chạy lên mặt. Chứng kiến cảnh này, hai người nhìn nhau trong mắt có sự vui sướng khi hạ được kẻ địch mạnh.

Nhưng chưa kịp niềm vui được sẻ chia thì bất ngờ cơ thể người đó bật dậy.

“Hự…”

Thất bà bị dính một đòn mạnh mẽ cơ thể bị bắn ra một đoạn va vào mấy tảng đá phía sau vỡ vụn rồi đập thẳng vào gốc cây to.

“Bịch…”

Cây rung lên bần bật, cành cây gãy răng rắc, lá rụng lả tả. Thất bà nằm dưới gốc cây cơ thể bất động, miệng trào ra máu tươi. Nhìn tràng cảnh này có thể đoán Thất bà gần như “Thập tử vô sinh”.

– Thất bà… – Lão Nhị chỉ kịp kêu lên, kim độc trong tay đưa lên vội vàng muốn phóng tới người kia nhưng lại bị chặn lại, tay người kia túm lấy tay lão nhị khiến cô không thể làm gì khác. Chân vung lên nhằm mặt người này mà đá nhưng với người thực lực căn bản về lực đánh không có như lão nhị thì khác gì gãi ngứa cho người kia.

Tay còn lại, người kia vung lên đánh vào cổ khiến Lão Nhị ngất lịm tại chỗ. Buông tay để Lão Nhị nằm đó, quay người đi tới chỗ được định sẵn là kho báu của gia tộc Khun…

Người này ngửa mặt nhìn trời, gần như đã sẩm tối. Hít một hơi khí lạnh rồi dơ tay hướng lên trời, mặt dần nghiêm túc lại. Cơ thể người này toát ra một lượng khí lực mạnh mẽ, toàn bộ mặt đất chỗ xung quang người này đứng tạo ra một cột xoáy lớn dần quét ngang qua các phía dọn dẹp sạch sẽ bề mặt xung quang khu đất.

Tay như tụ đủ khí lực, phi thân lên nện xuống một cái.

“Uỳnh…”

Cả khu đất bị đánh thụt xuống một hố sâu hoắm… Nhưng kỳ lạ khi đất đá bị đánh xuống thì ở giữa một kiến trúc hình mái vòm lại sừng sững đứng trơ ra trước công kích của người này. Hạ thân xuống đứng trên mái vòm, nụ cười quỷ dị trên miệng người này.

– Đây rồi, chỉ còn cần một mảnh này nữa… – Người này lẩm bẩm một mình.

Phi thân rời khỏi mái vòm, hai tay người này từ từ chụm lại. Nếu như có ai đó ở đây nhìn thấy chắc chắn sợ tới kinh hồn lạc phách, áo trùm trên cơ thể bị khí lực xé rách, lộ ra cơ thể chỉ còn đúng một lớp sương trắng bao quanh chỗ nhạy cảm, da dẻ của người này nhăn nheo như da cóc, khuôn mặt quắt lại chỉ còn da bọc xương nếu nhìn kỹ sẽ thấy như một cái đầu lâu dính lại chút da… Hai hố mắt hõm sâu vào nhìn cực kỳ dọa người.

Hai tay chụm lại muốn đánh xuống vào mái vòm thì khựng lại, quay người nhìn về phía đối diện, hai thân ảnh đang nhấp nhô phi tới gần chỗ này…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp