Dũng
Chương 42
Lại quay trở lại với Thái Lan, cặp đôi “uyên ương hồ điệp” đang khắc khổ tu luyện, hai lão già đợt này ăn uống no say, không phải đi ăn mày nữa, Hương rất chu đáo và dịu dàng, cô nấu ăn và chuẩn bị đồ cho cả bốn người hàng ngày, nhưng Dũng, hắn ta theo lão ăn mày kia, luyện tập mệt không thở nổi, vắt lưỡi qua một bên mà mệt nhọc thở hắt ra. Hương lại được đào tạo khá nhẹ nhàng.
– Con mẹ nó, mệt quá, sư phụ… nghỉ một chút được không? – Dũng là người cần cù mà lại giỏi chịu đựng, vẫn không lại với sức rèn luyện của ông lão này. Sáng chạy bộ 20 vòng xuống núi, trưa ăn cơm xong ra hứng nước từ thác chảy chứ không được múc ở dưới, dòng nước chảy vào cứ như đang vùi dập thân thể của DŨNG, chiều đến lại còn phải bê vác rồi lăn mấy tảng đá từ chân núi lên, có lúc nó còn lăn mẹ xuống làm Dũng khiếp vía mà vẫn phải nghiến răng chịu đựng, mỗi ngày kích thước thay đổi, có hôm còn chỉ tảng đá nó dẹp, nhưng bản to, bắt kéo lên núi, Dũng nhìn ngao ngán muốn bỏ con mẹ nó tập luôn.
Hương thì chỉ có tập luyện những nơi như suối nước, trong đồng cỏ, có lúc thì tập trong rừng, nhìn cứ thấy yếu và vô dụng kiểu gì ấy.
Nhưng khi chứng kiến mới thấy độ khó thế nào, ông ta nói rèn luyện nhanh nhẹn và di chuyển không tạo ra chút tạp âm nào cả, Hương phải bắt cá nhưng loài cá này rất bé và nhỏ, bơi cực kỳ nhanh, cô ngã mấy lần, thậm chí còn dúi dụi vào mất tảng đá cạnh suối, cô đuổi mà không được, tạo ra gợn sóng làm cho cá đều chạy hết, ra tới cánh đồng thì nơi này toàn ruộng bậc thang, cô phải đứng im mà nghe ngón xung quanh, phân biệt được âm thanh của những thứ xung quanh, nơi này rất dễ chịu, yên bình mà gió mát, tạo cho không gian thoải mái và thư giãn, sau khi cố gắng nhắm mắt mà cảm nhận, ngủ quên mấy lần @@ bị ông thầy gõ cho vài cái.
Sau 3 tháng rèn luyện như này, cả hai người Dũng và Hương đều có sự thay đổi rõ rệt Dũng có lực đánh mạnh hơn, cơ thể bây giờ phát tướng, cơ bắp săn chắc hơn rất nhiều, lực tung ra cũng cảm thấy mạnh hơn nhiều so với trước, còn Hương thấy những hành động hàng ngày của mình nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn.
Cô cũng học được tiếng Thái để giao tiếp bình thường thì được, nhưng nhiều cái còn chưa biết, cho nên Dũng còn mệt hơn gấp đôi, sáng rèn luyện mệt như chó, tối lại về dạy tiếng thái giao tiếp, chỉ cần cô nói được, chứ viết thì chắc chắn không được rồi.
Hương nghĩ chỉ cần rèn hai bộ kia là có thể đủ rồi, nhưng khi vào trong rừng, đây mới nơi Hương cần phải tập thật chuẩn mực, hai rèn luyện kia chính là để căng cường cho bộ này của cô.
– Đầu tiên chính là để trở thành một cao thủ phải ví mình nhẹ như mây, hành động uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng phải nhanh và chính xác, những bước đi khi lâm trận cũng chính là những bước quyết định ngươi sống hay chết, ta sẽ dạy cô những bước di chuyển hay còn gọi bà bộ pháp, nhìn cho kỹ mà ghi nhớ. – Ông lão nói.
Hương chăm chú nhìn theo bóng dáng di chuyển của ông ta, ông ta làm nhanh một lượt các bộ pháp đó, Hương hoa mắt chóng mặt, không nhìn rõ được.
– Ta sẽ làm chậm lại từng bộ pháp, đầu tiên Thoa bộ, hay gọi là bước như thoi đưa, cô phải di chuyển qua lại nhanh chóng và liên tục, làm kẻ địch không thể nhìn rõ hoặc phán đoán được bước đi của cô, tạo ra những đòn đánh bất ngờ. – Ông ta nói rồi làm thử, Hương chỉ thấy thoắt ẩn thoắt hiện từng vị trí nhưng di chuyển làm cô rất khó phán đoán được vị trí cụ thể tiếp theo.
– Tiếp tục tới Tiễn bộ, lao nhanh như tên bắn tới phía trước hoặc lùi phía sau giúp tránh né hoặc áp sát đối thủ nhanh nhất có thể. – Ông ta làm thử luôn, khoảng cách đứng chỗ Hương cách một đoạn, chỉ thấy ông ta co người nhún chân, bắn thẳng tới chỗ cô, tốc độ cực kỳ nhanh làm cô trợn mắt há mồm.
– Tạm thời cô cứ tập hai bài rèn luyện kia rồi tập theo 2 bộ pháp này, sau đó ta sẽ dạy thêm cho cô. – Ông ta nói, sau đó rời đi, để cho Hương một mình cảm ngộ, tự mình ghi nhớ.
Dũng bên này, sau khoảng thời gian bê nước và chạy bộ, đẩy đá thì nay đã rắn chắc hơn nhiều rồi, hôm nay thầy của hắn đưa tới một nơi cách đó không xa, rất đẹp và thơ mộng.
– Ngắm ít thôi, sắp tới còn sức ngắm thì quá giỏi. – Lão ta nói khi thầy Dũng đang ngơ ngác ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ.
Sau thời gian luyện tập, đã trôi qua hai năm…
Dũng giờ đây khác với trước rất nhiều, hắn đang dùng sức mà nện lên những tảng đá, bàn tay thô ráp chai sạn, những vết sẹo lồi lên, Dũng không hề thấy đau nữa, thân thủ cũng thuộc dạng đánh nhanh thắng nhanh ra lực như vũ bão, nhưng ông thầy của Dũng vẫn chưa thấy đủ, vẫn muốn cho hắn những bài tập luyện khác.
– Từ mai dừng bài tập này lại, sẽ truyền cái khác. – Thầy Dũng nói.
– Vâng. – Dũng đáp.
Còn hương, cô bây giờ cứ như một con sóc trong rừng, nhanh đến người khác phải giật mình, bộ pháp của ông thầy được Hương nắm trọn vẹn, thậm chí cô còn linh hoạt hơn, di chuyển trong rừng mà nhanh quá, những con cá đã không thể chạy thoát được khỏi bàn tay của cô nữa rồi, độ tập trung cũng cao hơn rất nhiều, đã có thể nghe ngóng động tĩnh quanh từ rất xa.
– Thôi, từ mai học ra đòn, người tiến bộ nhanh ta tưởng tượng nhiều. – Thầy của Hương khen ngợi, đối với học trò xuất sắc như này, ông ta dĩ nhiên là hài lòng.
Dũng qua hôm sau, đi cùng thầy tới một khoảng đất trống.
– Đã rèn được nhục thân, hôm nay sẽ học những quyền pháp cước pháp thậm chí binh khí để người có thể vận dụng tối đa sức chiến đấu. Nên nhớ, nếu không cầm vũ khí, tay có rắn đến mấy cũng sẽ bị cắt. – Ông ta nói, câu nói làm cho Dũng nhớ về Phật thủ, nắm đấm của tên đó cũng rất lợi hại, ví như sắt thép mà còn bị thương trước lưỡi dao của Phi.
– Hôm nay là bộ quyền, hãy nhìn kỹ và tập luyện, khi nào nhuần nhuyễn sẽ sang bộ cươc. – Ông thầy nói tiếp, rồi diễn luyện một bộ quyền, Dũng nhìn đến ngây ngốc, những cú vung tay và ra đòn làm Dũng si mê, nhìn hoa mỹ mà lại rất chất lượng. Dũng đứng xem mà cũng ngứa ngáy mà múa theo, Thầy hắn đánh xong một bài nhìn lại thằng đệ tử của mình cũng đang luyện theo ghi nhớ, ông ta mỉm cười, cũng hai năm rồi, chẳng còn xa nữa, hy vọng cũng sẽ vang danh.
Lại thời gian sau, ông ta truyền tiếp cho Dũng cách dùng binh khí, một bộ được truyền xuống tiếp.
– Bộ này ngươi dùng bất kỳ vũ khí nào đều có thể vận dụng nhưng đây là bộ mở chưa có kết, kết chính là vũ khí người dùng, và đúc kết nó khi đã thuần thục, hiểu chưa – Ông bảo nói.
Còn hương, cô đang nhìn thầy mình cũng diễn luyện một môn công pháp gì đó, nhìn toát ra rất nhiều sát lực, thấy một cột gỗ ở khoảng cách một chút, ông ta bật người tới, như tên bắn dùng tay bổ trảo xuống, tiếng gỗ kêu răng rắc, bị thụt xuống khá sâu còn đầu của cột gỗ bị vỡ toác cả ra, làm Hương thấy có phần kinh hãi, đây… đây là quyền pháp gì mà ghê vậy, ông ta lại nhanh thoăn thoắt mà xuất hiện cạnh một chiếc cây to, dùng chưởng đánh lên cây, 5 ngon tay in hằn vào trong, Hương lúc này mới khiếp sợ tọt cùng, những chiêu này mà đánh lên người, chắc chắn là diêm vương lên đón chứ còn gặp bác sĩ làm gì nữa.
Lại một năm nữa trôi qua, những chiêu số, quyền pháp được Dũng và Hương thể hiện thậm chí còn vượt trội về sức mạnh hơn cả thầy mình. Dũng thì không nói, nhưng Hương, cô lúc đầu khi thấy những chiêu này, lo ngại sau này khi đánh lên người, cô sẽ thấy ăn năn và tội lỗi.
– Nếu không đánh lên, người nằm xuống là người thân, đánh đổi thế nào tùy cô chọn – Lão thầy nói. Cứ như đánh trúng tâm lý của Hương, lỡ cô không dứt khoát, người chết là Dũng thì sao??? Cô bắt buộc phải làm vậy. Vì để tăng cho Hương dũng khí, lão thầy cũng dắt cô đi vào rừng mà săn thú, những con thú hoang rất hung dữ và tàn ác, con gái như cô đối mặt cũng có vài phần áp lực và sợ hãi, nhưng lão thầy cứ đứng cạnh so sánh rồi ẩn dụ, làm cô nghiến răng mà đánh, những con thu này, chết là chắc chắn, lại còn được làm bữa ăn cải thiện cho bốn người.
– Hôm nay học cước pháp, nếu như ngươi trước đây từng luyện chân rồi, có đôi chân mạnh mẽ rồi ta sẽ truyền cước pháp luôn cho, nhìn kỹ vào. – Thầy Dũng nói với hắn. Ông ta lấy đà, nhảy tới tảng đá bên cạnh, ông ta đạp liên tiếp và xoay chân, rồi xoay vòng trên không, cư sthees đạp cho tảng đá bị di chuyển tới vài mét, Dũng tắc thở, người mẹ gì mà đá nhiều như vậy xong tảng đá nặng như thế mà đá nó lùi lại sau như vậy được, chưa hết, lão còn phi tới tảng đá lấy đà bật ra sau dùng sức đá gãy cả một cái cây, hai cái chân đưa lên hạ xuống, Dũng nhìn ham quá, cũng nôn nóng mà học theo, bài cước khó hơn vì phải giữ được thăng bằng và điều hòa lực chân để không bị gồng cứng cơ, hắn cũng từ từ mà ngẫm.
Hương thì không cần học cước pháp nữa, thân thủ đã bù đắp quá nhiều rồi, bây giờ chỉ cần luyện binh khí sao cho vũ khí và cơ thể có thể hòa làm một, khi ra chiêu thì vũ khí sẽ tăng lực lên cho cô và không thành trở ngại khi yếu thế.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, như chó chạy ngoài đồng, cũng gần 4 năm rồi, họ xa việt nam, gia đình, quê hương 4 năm năm rồi, Dũng và Hương hôm nay ăn cơm cùng hai thầy, ai cũng khó nói.
– Cũng 4 năm rồi nhỉ, những gì bọn ta biết đã dạy xong rồi, chỉ còn các ngươi luyện tập nhiều hơn nữa thì sẽ mạnh hơn thôi. Cũng đã đến lúc để các ngươi trở về quê hương rồi, ta hy vọng, ở đây cũng sẽ nhận được tin tức của các ngươi khuấy đảo giới giang hồ hiện tại. – Ông bảo nói.
– Thầy… cho con hỏi… tên của thầy. – Hương nói, đến tận bây giờ ông ta cũng chưa một lần nói với cô.
– Ta sao?? Thôi được, cô cũng là đệ tử duy nhất của ta, ta là Mạnh Cung. – Ông ta nói.
– Sao lại là Cung??? – Hương hơi thắc mắc.
Lão Bảo bên cạnh cười phớ lớ, ông ta nhìn Ông Mạnh, nụ cười càng to hơn làm hai người bị hoang mang.
– Cô muốn biết à? – Lão Bảo quay sang hỏi…
– Vâng. – Hương đáp, giọng nói và biểu hiện có phần tò mò lắm rồi. Ông Mạnh thì ngồi đó khuôn mặt đỏ cả lên, ông ta hẵng giọng như ra hiệu cho ông Bảo im lặng.
– Ông ta lúc bị truy sát, tên là Mạnh Nhu, vì tính chất võ công của ông ta rất ẻo lả, nhưng sau đó… hahahaha… – Ông bảo đang kể lại quay sang cười rất to.
– Vì xa vợ con quá lâu, sinh lý không được giải tỏa, đã trốn xuống núi mà tìm gái, nhưng đen cho ông ta bọn đó cải trang thành gái ngành, ông ta đang khí thế thì bất chợt lóe sáng, con dao dơ lên đâm xuống, vì tránh né cho nên mới lách ra, ai ngờ… hahahaha… Con dao lại đâm phập xuống của quý, tuy rằng chạy được, nhưng không thể lên để làm tiếp chuyện đàn ông được, chỉ để đi đái thôi, cho nên ta mới gọi ông ấy là Manh Cung, quen luôn tới bây giờ. – Ông Bảo kể…
Hai người không dám cười, sợ rằng phật lòng ông Mạnh @@
Ông Mạnh đứng lên, lấy hai hòm một dài một ngắn đưa cho Dũng với Hương.
– Đây là hai vũ khí đi theo ta và ông Bảo cả đời, đã mang hy vọng và hoài bão của hai bọn ta, hy vọng hai người nhận lấy và dùng nó để hoàn thành nốt hoài bão của bọn ta. – Ông Mạnh nói.
Dũng với Hương mở ra là một chiếc roi bằng da nhưng ở mỗi đoạn của roi lại kèm thêm vài lưỡi dao găm rất nhỏ và một cây Tiên, có lực sát thương cô cùng mạnh, là một vũ khi hạng nặng, hình dáng giống cây Dũ mà Dũng đã dùng nó to hơn và nhìn hầm hố hơn, nhưng độ cứng rắn và lực phá hoại phải nói là cực kỳ mạnh mẽ.
Hai người cầm và thử lực công phá của cả hai.
– Bọn ta sẽ dành thêm nữa năm nữa để giúp các ngươi làm quen và nhuần nhuyễn hai loại này. – Ông Bảo nói, cả hai người Dũng và Hương đều vui như trẻ con được cho lì xì.
Lại bay sang chỗ anh Phi, sau khi luyện tập cũng 4 năm trôi qua, Phi bây giờ nói chung là lâm trận sẽ nói rõ được hơn @@, nhưng ông thầy của Phi lại không dạy nữa mà đẩy nó tới một võ đài, nơi được tổ chức ngầm mở ra để giới nhà giàu tiêu khiển, họ coi những chiến binh bên dưới như những con tốt, nơi này quanh lôi đài là hàng rào sắt có gai nhọn, có thể dùng bất kỳ vũ khí gì để tấn công trừ súng. Người thắng được tiền, người thua CHẾT!! Ông ta muốn cho Phi rèn luyện ở đây thêm khoảng 1 năm nữa cho tròn 5 năm năm, lúc ấy Phi đã vận dụng quen với những gì học được, sau này trở về sẽ không mất thời gian nữa.
Cuối cùng thì kỳ luyện tập 4 năm đã kết thúc, ai cũng có những bài tập luyện riêng, sở trường riêng, hy vọng… Say này… 3 người họ sẽ gây ra những bão tố hài lòng những người thầy của mình…
… Bạn đang đọc truyện Dũng tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/dung/
Sau khi học thêm nửa năm để sử dụng binh khí thật quen thuộc, Dũng và Hương làm một bữa cơm cuối cùng để chào tạm biệt hai người thầy.
– Ta sẽ chờ ngươi vang danh rồi mới tắt thở. – Ông Mạnh nói với Hương.
– Hãy mang những gì học được từ ta mà càn quét những nơi người đi tới. – Ông Bảo cũng lên tiếng.
Hai người quỳ xuống khấu đầu tạm biệt hai người thầy của mình, họ xuống núi, bắt taxi ra tới sân bay, chỉ còn một chút nữa thôi là được trở về gặp gia đình của mình rồi. Họ vui sướng, 4 năm rưỡi, đã 4 năm rưỡi rồi, không biết mọi người ở nhà có khỏe không??? Đứa con gái của Dũng nếu như tính đến bây giờ cũng đã học lớp 1 rồi, vui sướng cùng hạnh phúc trước khoảnh khắc sắp được gặp người thân đang dần dâng trào trong lòng họ.
– Uả anh… sao không đón Ying luôn? – Hương bất chợt hỏi.
– Không thể, hiện tại anh với em chưa đủ lực tới đó để đón Ying, cứ về đã rồi mới tính được. – Dũng nói, quả thật ai biết trong gia tộc Ying có những lão cự đầu như ông Mạnh với ông Bảo hay không??? Cho nên cứ bình tĩnh, chắc chắn hắn sẽ đón Ying nhưng mà còn phải đủ lực đã.
Hai người lên máy bay, trong lòng hồi hộp gấp gáp.
Hơn hai tiếng sau, họ đã có mặt tại Hà nội, nhìn khung cảnh vẫn như vậy, rất đông đúc và kín người đi lại, không khí trở nên quen thuộc với họ, hai người lại bắt taxi về nhà mình.
Từ xa căn biệt thự đã hiện lên vẻ đẹp và quen thuộc của nó. Xe dừng trước cửa, hai người xuống xe, căn biệt thự đang ở trước mặt, nhưng không nghe thấy tiếng của ai trong đó cả, Dũng bấm chuông một hồi thậm chí là hô hào rất to nhưng cũng không thấy ai ra mở cửa, hai người nghĩ là cả nhà đã đi chơi, cho nên lại tiếp tục bắt taxi tới biệt thự của Long Sẹo, tới nơi cũng vẫn khung cảnh ấy… nhưng… lại vắng vẻ và hoang vu tới kỳ lạ??? Dũng với Hương không hiểu??? Sao lại hẻo lánh như vậy??? Long đi đâu rồi.
Hai người bật tường đi vào, nơi này hình như cũng lâu rồi chưa ai dọn dẹp thì phải, họ đi xung quanh không hề có một bóng người, cả hai hoang mang, nơi này trước đây lúc nào cũng có vài tên đàn em đứng canh, vậy mà giờ cũng chẳng còn ai???
– Hay anh long dọn chỗ khác rồi? – Hương lên tiếng, có thể lắm chứ, cũng mấy năm rồi mà??/ Chuyển nhà là bình thường.
Hai người bảo nhau đi ra ngoài, bất ngờ nghe thấy tiếng hình như có người mở cổng, hai người chạy tới, là một người tầm 30 tuổi, Dũng với Hương đi tới, người kia nhìn hai người đi từ trong ra thì ngạc nhiên, nhưng rồi người đó nhìn kỹ lại, tên thanh niên kia hình như là Dũng.
– Anh… trở về rồi à? – Người này mặc dù lớn hơn tuổi Dũng nhưng lại gọi hắn bằng anh, khiến hai người tò mò.
– Em là đàn em của anh Long, trước hay canh gác ở đây, bây giờ mỗi tháng phụ trách dọn dẹp qua một chút và thắp hương cho anh ấy. – Người này nói, vẻ mặt có phần buồn bã.
Dũng nghe vậy thì khó hiểu??? Thắp hương là sao??
– Nói chi tiết xem nào??? – Dũng gắt lên, hình như hắn đang sốt ruột thì phải.
Người kia giọng run run, mời hai người vào hiên ngồi để nói chuyện. Người đó bắt đầu kể.
– “Lúc anh cùng anh Phi rời đi, được mấy tháng thì Huyết Vũ đã tới đây, tên đó đánh tận vào trong nhà, mấy anh em cản nhưng chỉ là muối bỏ biển, tên đó như máy xay thịt người, chết như ngả rạ, khi vào nhận trong tên đó không tìm được đại ca đâu, nên bắt một người hỏi, đại ca và Mộc cắc với anh Phúc ra ngoài có việc, tên đó sôi máu, nói sẽ đánh tới nhà của anh và anh Phi, tên đó bắt 4 người để tra hỏi nhưng không ai biết, đến khi có một người được đại ca cử đi tới nhà anh để xem tình hình của mọi người ở đó nên người đó biết địa chỉ, tham sống sợ chết nên đã khai ra địa chỉ, Huyết vũ đã lần theo mà tìm tới nhà anh, bọn mẹ gọi cho đại ca thông báo, đại ca đã cùng hai người kia chạy tới nhà anh. Bọn em tới sau, thấy Huyết vũ đang đnahs ba người đại ca – Mộc cắc – anh Phúc tơi bời, đại ca cùng với anh Phúc liều chết ở lại, để Mộc cắc đưa cả nhà của anh và anh Phi đi trốn. Cuối cùng hai người chết dưới tay của Huyết vũ, do bám dai cố gắng tận dụng thời gian cho Mộc cắc đưa họ đi nên đại ca bị Huyết vũ… chặt đầu và phanh thân…” – Người đó kể mà giọng run run, cảnh tượng đẫm máu lúc đó xảy ra như đang hiện hữu ở trước mắt người này vậy.
Dũng với Hương nghe xong thì trầm xuống, là Huyết vũ… dkm tên này… phải CHẾT!!!
– Vậy mộc cắc đưa họ đi đâu??? – Dũng hỏi.
– Một năm sau ngày đó, em được cử ở đây trông coi, và dọn dẹp, cũng để khi anh trở về thì báo với anh. Mộc cắc đã tới Nam thiên phật môn quyền tại Quận Hoàng Mai, gửi cho em nói, nếu anh và anh Phi vê hãy tới đó gặp. – Người này nói tiếp.
Tức tốc hay người lên xe taxi đưa địa chỉ rồi chờ xe phóng tới đó. Dũng và Hương ngồi trên xe, động vào gia đình của họ, không thể tha thứ, chưa nói tên đó lại cướp mất hai người anh em nữa, đặc biệt nó giết Long quá thê thảm.
Tới nơi, ngôi chùa đang rất bình yên và cổ kính, hai người đi vào, thấy một bé gái đang nô đùa ở sân, họ đi tới, con bé kháu khỉnh đáng yêu quá, nhìn thấy người lạ mà nó vẫn cứ toe toét miệng cười đùa.
– Cháu có biết chú Mộc cắc, hay cô Lan ở đây không? – Dũng hỏi.
– Cho cháu kẹo thì cháu nói cho – Con bé đáp, rất lém lỉnh.
Dũng với Hương thì móc đâu ra kẹo, hai người lấy tiền đưa cho nó, bảo cầm lấy mua kẹo cũng được, lúc này con bé mới chịu mở miệng nói.
– Chú Mộc cắc tối mới về, còn cô chú tìm cô Lan nào ạ??? Ở đây chỉ có mẹ cháu tên Lan thôi. – Con bé nói. Dũng với Hương sững người, con bé nói sao??? Mẹ nó tên Lan à??? Dũng từ từ vuốt lấy mái tóc của con bé, bỗng hắn bế con bé lên rồi ôm hôn con bé tới tấp, con ebs sợ quá khóc um cả lên, Hương đứng cạnh cũng cười mà nhìn biểu cảm đáng yêu của nó.
– Con sao đấy??? Lại ngã à??? – Tiếng nói cất lên bên trong đi ra một người phụ nữ xinh đẹp, Dũng và Hương nhìn người phụ nữ này… Cả hai chết lặng… người phụ nữ đó cũng ngẩng lên nhìn hai người… họ đứng nhìn nhau mất mấy phút, rồi lao vào ôm lấy nhau, Lan nhảy lên người Dũng, quàng tay qua ôm Hương, cô khóc, tiếng khóc to và tha thiết, làm cho Những người trong chùa đều quay sang nhìn họ, còn một người nữa nghe tiếng Lan khóc cũng chạy ra, là Trinh, cô lao vù tới mà ôm, mà nhảy mà hôn lên má Dũng, 4 người ôm lấy nhau những giọt nước mắt của hạnh phúc chảy ra, đứa bé nhìn không hiểu gì, nó cũng khóc mà ôm lấy chân mẹ @@.
– Đi vào đây đã, ở đây nhiều người – Lan sụt sùi nói, đưa tất cả vào trong gian phòng của chùa.
– Anh đã biết những gì trải qua rồi, mọi người chờ mộc cắc về, sẽ dọn ở lại căn nhà cũ, lần này sẽ không còn ai làm hại đến mọi người nữa. – Dũng nói. Mọi người gật đầu, vui sướng khi gặp lại nhau, con bé vẫn ngơ ngác.
– Chào bố đi, bố của con đấy. – Lan nói với con bé…
– Chào… bố ạ – Con bé nói, còn rất rụt rè, đang rất yên lành tự nhiên có ông nào tới bảo chào bố sao mà chào nổi @@.
Tới tối, Mộc cắc trở về, thấy Dũng, hai người nhào tới bắt tay nhau, Dũng cảm ơn mộc cắc vì đã chăm sóc cho vợ con hắn được bình an, hai người trò chuyện và nói với nhau về mối thù của Huyết vũ.
– Uả rồi Mai với Linh đâu? – Hương hỏi khi từ chiều tới giờ không thấy hai người kia đâu cả.
– Họ ở căn bên kia dãy, thường tối mới sang chơi, tí họ sang giờ đó – Lan nói. Như ma xó, vừa nhắc cái là hai chị em vợ Phi đã có mặt rồi. Gặp lại nhau đủ bộ chị em cười vui tíu tít, chỉ có Dũng và Mộc cắc đăm chiêu.
– Đây là con trai em – Mai lên tiếng rồi đưa thằng cu ra giới thiệu với Dũng và Hương. Cũng được 4 tuổi rồi.
– Khoan… Chị Hương… lúc đi chị có bầu mà??? Đưa bé… – Lan bỗng nhiên dừng cuộc trò chuyện này lại, mặt đơ ra mà hỏi Hương.
– Hương với Mai mang bầu cùng nhau, sao không thấy cô dắt con về??? – Linh lên tiếng hỏi…
Hương bỗng nhiên tủi thân, thấy mủi lòng, cô ôm mặt mà khóc nức nở, chị em thấy vậy cũng đoán ra kết quả rồi… Hương thuật lại câu chuyện, mọi người đều xúm vào ôm rồi vuốt ve an ủi Hương.
Sáng hôm sau, họ dọn về lại biệt thự, ai cũng nhớ nhung nơi này, không dám về, con bé thấy nhà to đẹp thì vui lắm, nơi này hoành tráng quá.
Mộc cắc và vợ cũng ở lại đây, mọi người làm một bữa liên hoan để chúc mừng hai người trở về, Mai với Linh có phần chưa được vui lắm vì Phi còn chưa thấy đâu cả, họ cũng sốt ruột lo cho Phi lắm.
– Tối nay anh sẽ tới chỗ Huyết vũ. – Dũng nói với Hương. Bây giờ không đi thì bao giờ mới đi đây.
– Em đi cùng nhé? Giam làm chị em và cháu của em phải chạy như vậy, không đánh không được. – Hương nắm chặt tay nói.
Dũng nhìn cô mà cười tươi, từ lúc Hương được dạy dỗ có bản lĩnh tới giờ, nói chuyện rất khí thế, thực sự rất có uy.
– Ừ, em đi nhớ cẩn thận chút. – Dũng nói, bây giờ đâu còn là Hương ngày xưa, cô mang trong mình trọng trách, lại còn phải để Hương thực chiến nhiều thì mới có thể mau tiến bộ hơn.
Mộc cắc đi ra, vỗ vai Dũng, ra hiệu đi ra một chỗ để nói chuyện.
– Đại ca mất rồi, Phúc Hổ cũng mất rồi, có lẽ nên lập lại băng chứ??? – MỘC CẮC hỏi.
– Ừm… chuyện này nên chờ Phi về rồi tính thì tốt hơn. – Dũng nói.
– Tao nghĩ… nên lập luôn và may đứng lên đi. Bọn tao sẽ giúp mày đánh tới đâu cũng được. – Mộc cắc nói. Dũng nhìn vào mắt Mộc cắc, biết rằng ý chí trong mắt của nó, chuyện lập băng chắc chắn rồi, Dũng cũng chẳng muốn phải nghe sự chỉ đạo hay nghe ai sai khiến cả.
– 4 Năm, mày có tiến bộ không??? Chứ vẫn vậy thì tao có lập băng mày cũng chỉ trông xe được thôi @@ – Dũng cười nói.
– Tao được sư phụ gửi thư nhờ trụ trì ở đây chỉ dạy, Nam thiên phật môn quyền này đều có những đệ tử đứng top trong bảng xếp hạng võ thuật đấy. – Mộc cắc đáp…
Dũng cũng chẳng nghi ngờ, sau 4 năm lại còn sau cú sốc Long và Phúc mất, Mộc cắc không phát triển mới là lạ…