Gia đình dâm loạn

Chương 17



Phần 17

Nhìn Hạnh, tôi đã cảm thấy một cảm xúc khác lạ trong con người của mình rồi. Hạnh nhìn tôi rồi khẽ cúi mặt xuống với đôi gò má ửng hồng. Tôi giả lơ rồi khẽ chào và nói chuyện một lúc và đi vào trong lớp.

Mọi chuyện vẫn bình thường, tôi học xong thì cũng về nhà. Hình ảnh của Hạnh ở trong mắt tôi lúc này trông đẹp đẽ vô cùng, nhất là khuôn mặt trắng hồng xinh xắn.

Về đến nhà thì cũng chẳng có ai ở trong nhà cả. Tôi đành chuẩn bị mấy thứ trong tủ ra mà nấu ăn rồi đợi xem có ai về không.

Vừa nấu xong thì đã thấy tiếng lách cách ở cửa rồi, tôi vừa ra thì đã thấy Ngọc cùng Yến về, vừa nhìn thấy tôi thì Ngọc đã hỏi:

– Anh Phương ơi, nấu cơm chưa, em đi học về rồi đi uống trà sữa với mấy đứa nên quên mất anh ạ?

Tôi thấy Ngọc nói như vậy thì cũng trêu mà nói lại, nhưng với một vẻ mặt tức giận nói:

– EM không về nấu thì ai nấu cho em mà hỏi, bây giờ mà vào bếp nấu đi, nấu ăn xong thì đi học nhé, anh là anh không có nấu hộ em đâu nghe chưa!

Tôi nói đùa như vậy thì Ngọc khẽ xị mặt của mình xuống rồi dắt xe vào trong nhà. Yến thấy vậy thì cũng chào tôi rồi đi vào bên trong cùng với Ngọc. Tôi thấy bộ dạng của Ngọc buồn cười không thể nào chịu được.

Dựng được cái xe xong, đang loay hoay vào bếp thì tôi dựa người vào cửa, khẽ nói:

– Thôi hai đứa rửa chân tay mặt mũi rồi vào trong nhà đi, cơm canh anh nấu xong hết rồi, gớm đùa mỗi tí mà đã xị mặt ra rồi!

Tôi nói như vậy thì Ngọc quay lại lườm tôi mà nói:

– Thế mà cũng đùa được, thôi em xin lỗi, khi nào em đền anh nhé!

Yến thấy tôi nói như vậy thì cũng huých tay vào Ngọc mà nói:

– Có ông anh trai như mày sướng thế còn gì nữa, con một như tao khổ ơi là khổ, cái gì cũng đến tay, mà đến còn phải làm nhiều nữa mới ức chứ. Đã thế làm mà không xong thì kiểu gì cũng bị ăn chửi cho mà coi!

Ngọc thấy Yến nói như vậy thì cũng vừa rửa mặt mà nói lại:

– Nhưng mà con một thì cũng được chiều còn gì nữa, không chiều cô thì còn chiều ai vào đây, thôi vào mà thưởng thức cơm anh Phương nấu.

Tôi khẽ cười mà vào dọn mâm ra đợi Yến và Ngọc vào ăn cùng. Nhìn Yến trong bộ đồng phục học sinh khá là xinh xắn. Mái tóc ngắn ngắn trông đẹp vô cùng, khi tôi để ý xuống bên dưới thì cũng nhận thấy rằng vú của Yến khá là to.

Có thể nói là to hơn của Ngọc nữa, không chỉ vậy cái áo lót ôm sát làm cho tôn thêm cái vẻ đẹp nền nã của Yến.

Hai người đã rửa mặt mũi xong vào trong thì tôi kéo ghế mời Yến mà mỉm cười nói:

– Yến thử cơm anh nấu nhé, anh thì nấu không ngon lắm đâu!

Tôi vừa nói xong thì Ngọc cũng thích trêu tôi mà nói lại luôn:

– Anh ấy đùa đấy, nấu ngon cực đấy, yên tâm, ăn xong chuẩn bị mấy viên thuốc là được thôi!

Tôi lườm Ngọc thì Ngọc cũng khẽ cười rồi mắt sáng lên nhìn vào mâm cơm. Bát canh sấu mà tôi nấu cho Ngọc. Đây là món mà tôi và Ngọc đều thích nhất.

Tôi xới cơm ra bát rồi cùng ăn và nói chuyện với Ngọc và Yến. Bây giờ thì Ngọc cũng không còn trêu tôi nữa mà hết lời khen tôi. Yến ăn cơm của tôi nấu rồi cũng khẽ khen là tôi nấu ngon lắm.

Ăn xong thì tôi cũng chiều em gái một chút nên bảo Ngọc và Yến lên trên nhà mà nghỉ còn tôi rửa bát và dọn dẹp.

Dọn xong thì cũng đi lên nhà xem Ngọc và Yến đang làm gì, thì ra hai đứa đang chơi điện tử. Yến bây giờ đã thay quần áo ra mà mặc quần áo của Ngọc.

Cái áo hai dây mỏng cùng cái quần soóc trông Yến ngon lành vô cùng. Nước da của khá là trắng nổi bật lên trên cái áo vàng.

Hai cái đùi thon nhỏ trắng săn lại trông đẹp và ngon lành lắm. Tôi khẽ mở cửa vào mỉm cười mà nói:

– Thôi hai đứa cứ chơi đi, chiều anh còn phải đi học, ở nhà coi nhà cẩn thận nhé Ngọc nhé!

Ngọc đang chơi thì chỉ gật đầy mà tỏ ý vâng dạ. Còn Yến thì khẽ quay ra mà nói chuyện với tôi:

– Anh cũng phải đi học chiều cơ à, em thấy sao mà anh học nhiều thế, mấy anh chị ở chỗ em học đại học nhàn lắm!

Tôi khẽ cười mà nói với Ngọc:

– Nhàn thì cũng nhàn nhưng tùy thuộc vào ngành mình học thôi, đâu phải ngành nào cũng nhàn đâu em, anh đến để làm mấy cái bài tập lớn mà thầy giáo cho đấy mà. Em ở lại đây chơi với Ngọc nhé!

Tôi nói xong thì cũng xuống dưới nhà, nhưng vẫn nhìn vào cái cổ và cái ngực trắng hồng của Yến. Thấy tôi nhìn như vậy thì Yến cũng hơi ngượng một chút rồi cúi xuống mà tủm tỉm cười. Bây giờ ở sau lớp áo hai dây mỏng thì tôi mới thấy được hai cái bầu vú căng phồng, có thể nói là to vô cùng.

Tôi đi xuống cầu thang thì Ngọc khẽ gọi Yến mà nói:

– Yến ơi, xuống đóng hộ tao cái cửa nhé, ông Phương chắc là đi rồi đấy!

Tôi khẽ cười vì Ngọc không biết tôi đi hay chưa nữa mà chỉ chúi mặt vào cái màn hình vi tính mà thôi. Yến cũng mỉm cười mà đi xuống cùng tôi.

Mới đi có gần như vậy thôi nhưng mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể của Yến tỏa ra làm cho tôi ngây ngất rồi. Mùi hương nhè nhẹ nhưng thơm của một cô gái mới lớn làm cho tôi thích vô cùng.

Xuống dưới nhà thì tôi dắt xe ra, Yến mỉm cười đỡ cái đít xe để tôi có thể dắt xuống dễ dàng hơn, đồng thời cũng đóng cửa lại mỉm cười mà nói:

– Anh đi học vui vẻ nhé, chúc anh học tốt.

Tôi thấy Yến nói như vậy thì muốn trêu Yến nên nói tiếp:

– Thế chỉ có chúc anh bằng lời nói thôi mà không có hành động gì nữa à?

Yến bất giác đỏ mặt, cúi xuống mà khẽ gãi nhẹ cái dái tai của mình mà lí nhí nói lại:

– Thế hành động là gì hả anh, em không biết.

Tôi đành đánh liều dựng xe xuống rồi khẽ tiến lại mà ôm chầm chậm Yến vào trong lòng rồi hôn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng để tận hưởng mùi thơm tinh khiết rồi khẽ nói:

– Hành động như thế này chứ còn thế nào nữa! Thôi anh đi học.

Yến bất ngờ trước nụ hôn của tôi khuôn mặt càng ửng hồng lên nhưng tôi biết một điều là Yến thích thú vô cùng.

Phóng xe đến trường trong lòng gợn lên một cảm xúc kỳ lạ chưa bao giờ có. Vừa đến trường thì đã bị Lê gọi điện cho tôi rồi. Tôi nhấc máy thì giọng Lê ngọt ngào vang lên:

– Anh Phương à, em có chuyện cần nhờ anh, anh gíp em nhé được không anh?
– Ùh, có chuyện gì em cứ nói đi, nếu làm được thì anh làm giúp ngay mà!
– Anh cứ ra căng tin của trưởng đi, em đang đợi anh ở đấy anh ạ!

Tôi gửi xe xong rồi vào trong căng tin. Hạnh và Lê đã ngồi ở đó. Vừa thấy tôi thì Lê đã mỉm cười mà nói:

– May quá, em nhờ anh một việc, em có một cái bài tập khó quá anh ạ, làm mãi nhưng thầy bảo em về làm lại, mấy lần mà không có được. Anh làm giúp em nhé!
– Ùh được thôi nhưng mà anh cũng phải xem bài tập thế nào đã chứ, nếu làm được thì anh làm cho!
– Không làm được cũng phải làm chứ, anh làm giúp em đi mà, em năn nỉ anh đấy!

Nhìn cái giọng năn nỉ của Lê làm cho tôi cũng mỉm cười. Hạnh ngồi bên cạnh thấy Lê năn nỉ như vậy thì cũng nói với tôi:

– Anh Phương cố gắng giúp Lê với. Em học chuyên ngành kinh tế nên không giúp được gì, mà anh chắc là làm được mà!

Tôi khẽ cười mà nhìn Hạnh, khuôn mặt xinh xắn làm cho tôi xiêu lòng. Tôi vô tình mà gật đầu mấy cái rồi khẽ nói:

– Được rồi anh sẽ giúp mà, yên tâm!

Nói xong thì tôi khẽ xem bài tập của Lê. Bài tập nói về hãy vẽ một bức tranh về phong cảnh mà cho con người cảm thấy sự hùng vĩ của thiên nhiên.

Đề bài này với tôi không khó, nhưng tôi muốn giúp Lê làm được nên tôi bảo:

– Khi nào em phải nộp hả em?
– Hai tuần nữa anh ạ, em nộp hai lần rồi thầy đều bảo vẽ lại.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng tình rồi khẽ nhận lời rồi cùng đi vào lớp. Tôi cũng không quên nhìn Hạnh thêm một lần nữa. Hạnh mặc áo sơ mi cùng với cái quần âu trông tây vô cùng. Tôi khẽ thầm mong một ngày nào đó được sờ vào cơ thể của Hạnh.

Chẳng mấy chốc mà đã hết buổi chiều, tôi đi đá bóng cùng tụi bạn rồi về nhà. Về đến nhà thì đã thấy Ngọc đang nấu cơm, tỏ vẻ vui lắm. Tôi thấy như vậy thì trêu:

– Sao hôm nay có chuyện gì mà vui thế em gái?
– Có nhiều chuyện lắm chứ, mà tí em hỏi anh cái này, nhớ là phải khai thật đấy nghe chưa!

Tôi hơi tò mò khi Ngọc nói như vậy nên hỏi lại:

– Có chuyện gì thế, mà hỏi thì hỏi luôn đi nhóc, cứ làm như thế anh tò mò!

Chương trước Chương tiếp