Gia đình nhà cô Lan

Chương 25



Phần 25

Trong lúc đó trên lầu 3…

Trong căn phòng sáng đèn ở tầng 3 đó. Bên trong Dũng đang ngồi chán nản, lau chùi con cu dính đầy tinh trùng của mình. Sự chán nản của hắn, bắt đầu từ lúc mẹ cầm trên tay chiếc bao cao su. Và độ chán nản nó tăng đến đỉnh điểm. Khi mẹ hắn quay người, đưa hắn bao bắt đeo vào, rồi địt luôn, chứ không cho hắn bú liếm hay làm gì khác. Lúc hắn lên giường, nằm xuống, sự hưng phấn, ham muốn của hắn đã gần như chạm đáy. Khi mẹ lên giường và đút cu hắn vào thẳng lồn. Là lúc này, cảm xúc của hắn thật sự đã chạm đáy. Hắn buông xuôi mọi thứ, nằm im, mặc kệ mẹ thích làm gì thì làm. Vì lúc này hắn đã tụt hết ham muốn trong người của mình rồi. Xong việc hắn còn phải nhận thái độ lạnh lùng, lãnh cảm của mẹ. Mẹ đứng dậy, xuống giường một cách dứt khoát. Nếu không phải vì cái quần, nãy nó vứt ở dưới phòng bố mẹ. Thì có khi mẹ cũng không lên tiếng, mà cứ thế mặc đồ vào rồi đi khuất khỏi tầm mắt của hắn một cách nhanh chóng…

Bữa ăn của hai mẹ con, im ắng, căng thẳng và chán nản. Bầu không khí bữa ăn bị vậy. Là được phát ra từ cơ thể thằng Dũng tỏa ra khắp căn bếp. Lan vừa ăn, vừa nhìn thằng Dũng một cách tỉ mỉ. Nàng không ngờ nhìn nó chán đời đến mức như vậy. Nó chỉ cắm mặt xuống bàn, gắp từng hạt cơm lên miệng để nhai. Từ lúc nó xuống, ngồi vào bàn, nó đã như vậy. Mặt nó chưa lần nào ngẩng lên một cái nào. Đến thức ăn nó cũng chỉ gắp qua hai ba lần, còn lại hầu như là nó chỉ ăn cơm không.

– Có gì muốn nói không? Nàng lên tiếng hỏi nó, muốn xem nó thanh minh việc làm vừa rồi của nó như nào. Và cũng muốn biết cảm xúc của nó lúc này ra sao.

Nhưng đáp lại là sự im lặng từ nó. Nó chỉ biết cắm mặt xuống bàn, ăn từng miếng cơm mà không trả lời nàng.

– Dũng! Có nghe mẹ hỏi không? Nàng phải lên tiếng hỏi lại lần nữa.
– Không có gì ạ.

Một câu trả lời dứt khoát và cộc lốc. Khiến nàng hơi tức giận trong người.

– Con thật sự không có gì nói với mẹ phải không? Nàng nói với giọng giận dữ và trách móc.
– Vâng!

Một từ “Vâng!” Đã khiến bầu không khí xung quanh trở lại sự im ắng và căng thẳng hơn ban nãy. Nghe cách trả lời của nó, nàng bực mình, liền mặc kệ nó không thèm nói thêm một lời. Nàng chỉ tập trung vào ăn cho xong bữa cơm. Không thèm nhìn xem nó giờ ra sao.

– Mẹ có biết, mẹ ác lắm không?

Trong lúc nàng đang cặm cụi ăn, thì một câu hỏi phát ra từ phía đối diện hỏi nàng. Thằng Dũng hỏi nàng có ác hay không? Là sao? Vừa rồi là nó suýt hiếp nàng thành công. Nó lại còn ép nàng quan hệ ngay, chứ không đợi đến tối. Nàng làm vậy là còn tốt chán. Mà giờ nó lại dám bảo nàng có ác lắm không.

– Con nói sao? Nàng gằn giọng hỏi lại một cách giận dữ.
– Mẹ ác lắm. Còn nó trả lời nàng với giọng buồn bã và trách móc. Nó đang oán trách nàng ư?
– Mẹ ác ư… nàng nhìn thẳng vào nó rồi tiếp tục… Con ngẩng đầu lên mẹ ngay.

Nàng nhìn nó từ từ ngẩng đầu lên, rồi nhìn thằng vào mắt nàng. Qua đôi mắt của nó, nàng có thể thấy sự chán đời của nó. Nàng hạ tông giọng mình xuống một chút so với lúc nãy và nói một tràng.

– Con nói mẹ ác ư. Nãy con biết con vừa hiếp mẹ không… nàng dừng lại nhìn nó hai ba giây rồi tiếp… Con còn ép mẹ phải quan hệ ngay lập tức, để giải tỏa dục vọng của con. Con có nghĩ đến mẹ không? Con biết cảm xúc của mẹ lúc đó không? Con chỉ biết đến mỗi con… nàng lại dừng lại lần nữa nhìn nó, sau hàng loạt câu hỏi trách móc của nàng. Nó đã cúi mặt lại xuống bàn lần nữa… Con còn dám lấy cái chết để uy hiếp mẹ! Mà rõ ràng lần trước, mẹ và con đã giao hẹn rõ ràng. Khi nào, lúc nào, là do mẹ quyết định. Mà bây giờ con không những không nghe. Còn muốn hiếp mẹ một cách dã man, mà không nghĩ đến cảm xúc của mẹ. Giờ con lại dám hỏi mẹ có ác lắm không ư?

Nàng nó một tràng, mạch lạt và rõ ràng. Hàng loạt câu hỏi và tâm tư oán trách của nàng dành cho nó. Nàng nói hết ra trong một lần. Còn nó sau khi nghe nàng bắt đầu trách móc, đã cúi gằm mặt xuống mặt bàn. Không lên tiếng, không nhúc nhích, chỉ lặng im nghe nàng trách móc.

– Sao giờ không nói gì hả? Nàng cất tiếng hỏi sau một phút im lặng của cả hai.
– Con xin lỗi… nó dừng lại mấy giây rồi mới tiếp tục nói tiếp… Con không nghĩ đến cảm xúc của mẹ… nó vẫn tiếp tục nói với trạng thái cúi đầu không nhìn nàng, và với giọng chán trường… Nhưng mẹ cũng có nghĩ đến cảm xúc của con không…

Nàng định lên tiếng cắt ngang lời của nó. Nhưng có vẻ nó nhận ra điều đó, nên đã đáp một câu làm nàng phải im lặng nghe nó nói hết.

– Mẹ đừng lên tiếng, nghe con nói hết đã. Con xin lỗi vì việc lúc nãy mình làm. Nhưng tất cả là do mẹ… nó đang đổ lỗi cho nàng, nàng muốn lên tiếng nhưng mà nó đã ngăn cản trước đó rồi. Nên chỉ im lặng mà lắng nghe nó nói tiếp… Thà mẹ không bắt đầu chuyện này ngay từ đầu. Thì con đã không khổ sở, chết lên chết xuống như bây giờ. Mẹ có biết hầu như ngày nào con cũng rất khó chịu không? Đã vậy… bố mẹ đã làm tình đến 3 lần. Mà không nghĩ đến cảm xúc của con. Con phải nghe tất cả tiếng động của hai người phát ra với sự khó chịu vô cùng. Đã thế mẹ nghĩ xem, đã bao lâu rồi… mẹ không đả động gì đến con? Mười ba ngày rồi mẹ! Mẹ có biết con bức bách, khó chịu đến mức nào không? Mẹ nói xem con nói mẹ ác với con là sai sao?

Nàng im lặng, nghe từng từ, từng chữ, trong lời tâm sự của con trai. Nàng bất ngờ hoàn toàn, nó biết cả chuyện nàng và chồng đã quan hệ mấy lần. Nó còn đếm từng ngày kể từ lúc nàng cho nó quan hệ với nàng. Điều nàng đến nàng cũng không rõ, mà nó lại có thể nói rõ ràng như vậy. Trong lòng nàng tự nhiên xáo trộn. Nãy đang oán trách, giận dữ. Giờ lại áy náy và thương xót con trai. Nàng không ngờ nó khổ sở, buồn rầu như vậy. Giờ phải làm sao? Nàng cũng không biết, trách nó cũng không được. Lời nói của nó đã nói hết lên tất cả rồi. Ở cái tuổi của nó, một khi đã biết mùi con gái. Rất khó để kiềm chế, chưa kể nó lại còn phải nghe tiếng động do cuộc ân ái của hai vợ chồng nàng phát ra. Nó kìm hãm được 13 ngày, rồi mới dám làm xằng làm bậy với nàng là một sự kiềm chế quá đỉnh ở tuổi của nó.

Bầu không khí trầm lắng bao trùm xung quanh bàn ăn. Thằng Dũng chỉ biết cúi gầm mặt xuống bàn, không nhúc nhích gì sau những lời tâm sự vừa rồi. Còn Lan thì trầm ngâm, dõi mắt nhìn về phía đối diện nàng. Nàng chỉ thấy một cái đầu đang cúi xuống bàn ủ rũ, với mái tóc đen nhánh nhưng hơi lù xù, rối rắm…

– Con… khó chịu lắm à? Lan lên tiếng hỏi con trai với giọng trầm và ấm áp, quan tâm.
– Vâng!

Lan trầm lặng một lúc, đưa mắt nhìn về phía con trai đầy ấm áp và quan tâm nói.

– Sau này mẹ sẽ để ý đến cảm xúc của con hơn… nàng dừng lại cầm đũa chọc vào đầu con trai rồi tiếp… giận mẹ à! Sao không ngẩng đầu lên nhìn mẹ hả con trai?

Gương mặt ủ rũ đang trong trạng thái cúi mặt xuống bàn. Từ từ ngẩng lên, mắt đối mắt với nhau. Gương mặt ủ rũ, chán trường lúc nãy giờ đã tươi tắn hơn chút. Khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đối diện. Đang hiện nụ cười nhẹ trên môi. Và đôi mắt đầy trìu mến và ấm áp nhìn về phía mình.

– Không… tại con không dám nhìn mẹ… vì chuyện vừa nãy con làm!

Lan thấy gương mặt hối lỗi và có chút tươi tắn hơn chút của con trai. Trong lòng cảm thấy một sự ấm áp khó tả. Không biết đó là sự ấm áp của một người mẹ dành cho con trai, sau khi nó làm sai và nhận lỗi. Hay sự ấm áp của tình yêu trai gái khơi mào trong lòng nàng nữa.

– Không sao! Mẹ cũng có lỗi, coi như giờ hai mẹ con hòa nhá?
– Vâng ạ. Lan nhìn nó trả lời một cách vui vẻ. Với nụ cười dài đến mang tai trên mặt. Mà trên mặt cũng nở nụ cười theo, trong lòng cũng vui lây theo.
– Từ này về sau có gì phải nói với mẹ, biết chưa?
– DẠ!
– Thế giờ còn tâm sự gì muốn nói mẹ nghe nữa không?

Nàng vừa hỏi xong, thì nó lập tức cúi mặt. Hình như nó cố né tránh ánh nhìn và câu hỏi của nàng. Nàng cũng không rõ, hai mẹ con đang vui vẻ, sao nó lại như vậy. Nàng đành lên tiếng hỏi rõ nguyên nhân.

– Sao tự dưng cúi mặt xuống vậy? Còn gì giấu mẹ không dám nói à?
– Không… khônggg ạ… Nó rất lắp bắp khi trả lời câu hỏi của nàng. Càng làm nàng thấy khó hiểu.
– Thật không? Sao lắp bắp như gà mắc tóc vậy!
– Con… sợ… mẹ… giận…
– Chuyện gì mà làm mẹ giận?
– Mẹ hứa không giận… nhá!
– Anh còn trả treo với mẹ! Không hứa gì hết, không nói thì thôi nhá? Nàng đanh giọng, nói rõ ràng quan điểm của mình. Không cho nó cơ hội trả treo.
– Không! Không! Con nói… nó vội ngẩng mặt nhìn nàng với vẻ mặt sợ sệt mà nói… tại… tại con…
– Tại cái gì? Với giọng như gà mắc tóc, làm nàng không chịu được mà gắt gỏng hỏi rõ ràng.
– Tại con muốn xin mẹ… một thứ?

“Một thứ”… Nó nói câu này, nàng cũng đoán mò, đoán non ra vấn đề. Nhưng để xác thực lại nàng hỏi rõ.

– Xin cái gì?

Nó liếc nhìn nàng cái rồi lại quay sang chỗ khác. Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, như kiểu đang dò xét thái độ của nàng. Mãi một lúc nó mới dám lên tiếng.

– Mẹ… cho con quan hệ với… mẹ… một… tuần một lần được không ạ?

“Một tuần một lần”… Cái gì, nàng không ngờ nó bạo gan xin hẳn như vậy. Nàng lờ mờ đoán được vụ nó xin nàng quan hệ này nọ rồi. Nhưng không dám nghĩ nó dám xin thẳng thắn, tuần 1 lần như vậy.

– Không được! Nàng lườm nó rồi mới tiếp tục… Tôi chưa mắng anh vì cái tội rình bố mẹ. Giờ anh lại còn dám mở miệng xin quá đáng như vậy hả?
– Con có rình đâu tại mẹ rên… Vừa nghe từ “mẹ rên” nàng liền đánh mắt lườm chằm chằm vào nó rồi. Hừm… Con xin lỗi… tại bố mẹ phát ra tiếng to quá, chứ con không có rình đâu.
– Thật chứ?
– Vâng! Còn thề độc luôn cho mẹ xem. Con thề…

Nàng cũng là người khá mê tín. Nên nghe nó nói thề độc, sợ nó lại ứng vào người nó. Liền lên tiếng cắt ngang.

– Được rồi, không cần thề thiết cái gì cả!
– Thế mẹ đồng ý rồi nhá?
– Tôi đồng ý bao giờ! Đã nói không rồi mà.
– Đi mà mẹ! Đi mà mẹ…
– Không là không. Nhiều nhất một tháng hai lần không hơn không kém. Nàng bon mồm nói mà không kịp nghĩ. Hứa hẹn một cách vội vàng, qua loa.
– Thế con chết mất! Một tuần đi mà mẹ!
– Thế thì anh tự xử đi. Mẹ nói rồi đó! Nàng cương quyết với quyết định của mình.
– Nhưng mẹ không cho con xem bậy với thủ dâm mà… Nó nhìn nàng với vẻ mặt van nài, xin xỏ. Tìm mọi cách, mọi lý do để đạt được mục đích. Nhưng nàng vẫn cương quyết.
– Vậy giờ tôi cho phép anh xem nhá. Thế là được rồi chứ gì!
– Nhưng còn chỉ thích mẹ thôi! Chứ không thích cái đó! Đi mà mẹ!
– Không được là không được rõ chưa…

Cứ thế cuộc van xin, nài nỉ của nó kéo dài hơn 5 phút đồng hồ. Cuối cùng trước sự cương quyết và cứng rắn của nàng. Nó mới thôi van nài, chấp nhận sự thật. Nhưng nàng không biết nó có kế hoạch khác.

– Mẹ hứa với con một chuyện được không?
– Chuyện gì, nói trước đi mẹ xem xét đã?
– Giờ con chưa nghĩ ra! Nhưng mẹ nhận lời như tặng con một món quà đi?
– Quà? Nhưng dịp gì mà anh đòi mẹ tặng quà! Nàng bất ngờ khi nghe nó nói vậy.
– Con vào lại đội tuyển toán của trường rồi. Đang luyện ôn đề để 2 tháng nữa thi cấp tỉnh. Nếu con đạt giải nhất mẹ nhận lời nhá?

Nàng không bất ngờ việc nó vào lại đội tuyển toán. Nhưng để đạt giải nhất thì hơi khó. Tại trường nó có con Lan cùng tên nàng. Đã đạt giải nhất từ cấp 2 đến giờ. Nó với cái Lan, như kỳ phùng địch thủ từ cấp 2 đến giờ. Nhưng chưa lần nào nó thắng cái Lan để lấy giải nhất. Nàng ngẫm nghĩ một lúc nàng vừa muốn khuyến khích, vừa muốn tạo động lực cho nó.

– Được nếu con lấy được giải nhất. Mẹ sẽ làm một thứ con muốn được chưa?
– Vâng! Hihi! Nó vừa cười vừa hí hửng trả lời nàng.

Nhưng nàng không biết nàng vừa rơi vào bẫy của nó. Thực ra nó biết nó muốn gì rồi. Nhưng không dám nói ngay ra được. Nếu nói ra chắc chắn nàng sẽ không đồng ý.

Thế là hai người lại tiếp tục bữa ăn. Thi thoảng nói chuyện trên trời dưới biển. Khiến bầu không khí căng thẳng, im ắng ban đầu đã tan biến. Mà là bầu không khí vui vẻ, cười đùa của hai mẹ con.

Trong lúc rửa bát, nó đứng bên cạnh nàng, tráng và lau khô rồi cất bát đũa. Thì nó lên tiếng khiến nàng rùng mình một cái.

– Nãy mẹ bảo tháng… hai lần. Vậy bắt đầu từ tối nay được không mẹ? Hihi…
– Không! Chả phải nãy làm rồi còn đòi hỏi nữa hả? Tuy hơi giật mình khi nghe nó hỏi. Nhưng nàng lấy lại bình tĩnh trả lời quyết đoán.
– Nhưng nãy con không có cảm xúc gì như…
– Tại ai hả… Nàng cắt ngang lời nói của nó. Không cho nó tiếp tục.
– Đi mà…
– Mẹ nói rồi không được. Nàng liên tiếp cắt ngang lời nói của nó. Không cho nó cơ hội.

Sau khi rửa bát xong. Nàng bảo nó lau bàn. Còn nàng thì bước đi lên phòng để nghỉ ngơi…

Chương trước Chương tiếp