Gia đình nhà cô Lan

Chương 30



Phần 30

– Reng! Reng! Reng…

Trong căn phòng ngủ, Lan bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Lan cảm thấy cơ thể mình ể oải hơn đêm qua. Nàng cứ nghĩ sau một giấc ngủ, hôm nay sẽ đỡ hơn. Nhưng không ngờ dư âm cuộc ân ái đêm qua nó vẫn âm ỉ, cảm giác thấy mãnh liệt hơn đêm qua. Đêm qua nàng chỉ cảm thấy hơi nhói, tê bì, rã rời và hơi rát ở cô bé. Nhưng sau một giấc, những cảm giác này hình như không giảm mà lại còn tăng lên. Chỗ ấy của nàng đau, rát không thể khép đùi lại. Háng, hông có cảm giác tê dại hơn hôm qua.

Nàng ngồi dậy rồi đưa tay xuống cô bé để kiểm tra. Vừa chạm nhẹ vào nàng đá thấy đau điếng và rát dã man. Như bị trầy da do gãi mạnh khi bị muỗi đốt. Nàng không ngờ dư âm đêm qua… Càng nghĩ đến hình ảnh mây mưa và cảm giác khoái lạc, hưng phấn đêm qua ùa về trong đầu óc của nàng. Có một điều nàng không nhận ra là. Nàng không nghĩ đến cảm giác sai trái của việc loạn luân. Hay cảm giác tội lỗi hay áy náy khi cắm sừng chồng như lần đầu. Trong đầu nàng chỉ nghĩ hình ảnh và cảm xúc khoái lạc của đêm qua mà thôi.

Đúng như các cụ nói. Con người ta, đã một lần làm được cái xấu, thì ai dám chắc sẽ không “tái phạm”. Lần đầu có thể rất trăn trở, đấu tranh, nhưng tái phạm thì dễ dàng hơn nhiều, lần thứ hai làm việc xấu nhẹ nhõm hơn hơn. Đến lần sau thì… sẽ quen rồi, bình thường và đơn giản.

Trong lúc nàng đang trang điểm để đi làm. Ở ngoài vọng vào tiếng.

– Mẹ ơi! Con đi học trước đây!
– Ừ! Nàng dừng tay, trả lời lại câu nói của con trai mình.
– Con chào mẹ!
– Ừ.

Nghe thấy giọng nói của con trai. Mặt nàng trong gương tự dưng đỏ ửng. Mặt cũng hơi âm ấm. Trong đầu nàng tất nhiên cái gì cần hiện ra nó đã hiện. Suy nghĩ gì không cần cũng đã xuất hiện. Nàng cố xua tan mọi thứ bằng cách phủ nhận thầm trong đầu. Và tập trung vào việc đang làm để xóa tan những thứ trong đầu.

Trong lúc nàng đang đỗ xe dưới hầm gửi xe của đài. Thì cái Linh cũng vừa mới lái xe đến. Mặt nó tươi cười, chào hỏi nàng.

– Hi! Người đẹp, đợi em với!
– Ừ! Nàng trả lời xong, thì bước đến chỗ đỗ xe cái Linh để chị em cùng đi.

Nhưng bước đi của nàng có gì rất sai và lạ. Và điều này đập ngay vào mắt nó. Nó liền lên tiếp hỏi.

– Ủa, chân chị bị làm sao vậy?

Nàng ngượng ngùng khi nghe câu hỏi. Nàng đã cố đi bình thường nhất có thể nhưng mà không được. Hai chân nàng không khép lại được. Vì chỗ đó nàng đau và rát. Ngay đến việc cái quần lót cũng đã khiến nàng khó chịu vì…

– À… hôm qua… chị lau nhà bị ngã. Giờ thành ra như vậy. Nàng vừa tìm lý do vừa trả lời câu hỏi của Linh.
– Có sao không chị? Vừa nói, nó vừa tiến lại gần nàng xem tình hình cơ thể nàng. Nàng cũng ngượng hơn khi bị ánh mắt dò xét xung quanh của nó khi kiểm tra cơ thể nàng.
– Không sao! Chỉ đau với sưng thôi!
– Chỗ nào chị?

Nàng giật mình khi nó hỏi vậy. Cứ như kiểu “đâu để em xem”. Nàng vội quơ tay cản, rồi đáp nhanh.

– Tao ngã dập mông chứ có phải chỗ khác đâu mà xem!
– Vậy ạ! Hehe…

Nụ cười của nó càng làm nàng thêm xấu hổ. Sau vài câu hỏi han, thì nó dìu nàng lên phòng. Lên đến phòng làm việc thì mọi người cũng thấy dáng đi của nàng. Nên túm lại hỏi han. Nàng cũng trả lời lại lần nữa, trừ việc nói mình bị ngã toét mông ra mà thôi.

Hôm nay công việc ở đài khá nhiều. Nên bữa trưa nàng cũng không về nhà. Mà ăn cơm ở căng tin đài cùng mọi người. Đến tầm tối nàng mới tan làm về nhà. Vừa về đến nhà, nàng chưa kịp gọi đã thấy thằng Dũng ra mở cửa cho nàng. Chồng nàng thì đang xem tivi. Thấy nàng phóng xe vào cũng chào và hỏi hôm nay mệt không. Sau câu chào hỏi thăm đơn giản. Kế tiếp là những phút giây xấu hổ kinh khủng của nàng.

Chồng nàng thấy nàng đi hai hàng, khập khiễng. Liền lên tiếng hỏi luôn.

– Chân em bị làm sao vậy? Cùng lúc đó chồng nàng cũng đứng dậy đi về phía nàng.
– Hôm qua em trượt chân khi lau nhà. Không sao đâu anh! Nàng nhấn mạnh “không sao…” để chồng yên tâm.
– Cần anh kiểm tra không?
– Không cần đâu! Em… đỡ hơn rồi! Nàng vừa nói vừa cản cho chồng kiểm tra người nàng. Nhưng phía sau lưng lại phát ra tiếng cười tủm tỉm.

Cả nàng và chồng quay lại thấy thằng Dũng đang cười. Nàng biết nụ cười đó là ý gì. Lập tức đanh mắt, đưa ánh mắt hình viên đạn lườm nó. Làm nó lập tức cúi đầu im lặng.

– Con cười cái gì vậy? Chồng nàng lên tiếng hỏi nó.
– Dạ! Không ạ!

Chồng nàng lại quay lại chỗ nàng hỏi.

– Em ổn thật chứ?
– Vâng! Em không sao!

Nói xong nàng bước thật chắc từng bước vào bếp để nấu nướng. Lúc thấy thằng Dũng cười. Nàng vừa tức vừa xấu hổ dã man. Lúc đó chỉ muốn đập cho nó một trận ngay tại chỗ. Nhưng sao nàng có thể đánh nó ngay trước mặt chồng. Trong tình cảnh hiện tại…

Thấp thoáng hơn một tuần đã qua. Trong lúc cả nhà đang ngồi ăn cơm tối. Lan lên tiếng hỏi chồng.

– Cuối tuần anh được nghỉ không?
– Chuyện gì vậy em?
– Cuối tuần đài em tổ chức cho mọi người đi Nha trang. Anh đi được không?

Hàng năm cứ đến hè, đài sẽ tổ chức cho anh em trong đài đi tắm biển một lần. Mọi năm thì vào tầm tháng trước là đi. Nhưng năm nay nhiều chuyên mục mới nên tháng này mới được đi. Mọi người ai có gia đình thì cho cũng cho đi. Mọi năm đều thế gia đình nàng cũng thế. Có điều là 2 năm gần đây chắc do tuổi dậy thì. Nên thằng Dũng không đi với vợ chồng nàng. Nó thà ở nhà còn hơn đi chơi. Muốn nó đi đâu với gia đình hầu như phải ép may ra nó mới đi.

– Chịu thôi, thứ 7 anh có ca trực với tình cảnh dịch, nên nghỉ là bị dòm ngó lắm. Em chịu khó đi một mình vậy!
– Ừ, cũng đư… Nàng chưa kịp trả lời hết câu. Tiếng nói tiếp theo làm cả nàng và chồng ngạc nhiên. Đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
– Vậy cho con đi cùng được không?

Thằng Dũng lên tiếng xin đi chơi. Một chuyện lạ với cả hai vợ chồng. Chồng nàng nhìn nó dò xét lúc rồi hỏi lại.

– Con muốn đi thật à?
– Vâng! Nó đưa mắt nhìn chồng nàng, trả lời dứt khoát.

Chồng nàng quay ra nhìn nàng vừa cười vừa nói.

– Chuyện lạ bình dương kìa vợ. Con trai em muốn đi du lịch kìa… chồng nàng vừa nói vừa cười… Em thấy sao?

Nàng cũng bất ngờ. Cũng cười theo rồi trả lời.

– Ừ! Nàng quay nó trả lời đồng ý. Nó vui vẻ khi được nàng đồng ý.

Rồi nàng lại cắm cúi vào ăn. Mà không để ý trên gương mặt cúi xuống ăn của thằng Dũng đã ẩn hiện nụ cười nham hiểm. Thế là cả gia đình tập trung ăn uống rồi dọn dẹp.

Chương trước Chương tiếp