Hệ thống tình dục
Chương 33
Vào một đêm cuối thu giá rét, Vương Cách Trí mặc chiếc áo khoác bằng da, mang theo cuốn sách đã in xong, định đi ra cửa để mơi thêm giáo đồ, à không, là tuyên truyền quảng bá cho sách của mình.
Khi bước đến trước cửa quán bar, hắn lập tức bị một người đang tựa vào lan can thu hút.
Người này ước chừng khoảng 25 tuổi, tóc cắt ngắn, mặt mày thanh tú dịu dàng kết hợp với khí chất sạch sẽ, mang vẻ đẹp phi giới tính, đem nét đẹp nữ tính cùng sự nam tính kết hợp hoàn hảo tới cực hạn, hoàn toàn không thua gì đám tiểu thịt tươi thời nay.
Vương Cách Trí nhìn ngực đối phương không thấy phập phồng, ừm, đây chính là khách hàng trong tầm ngắm của hắn.
“Khụ, xin chào?” Hắn chậm rãi tiến lên, cố gắng hết sức phát huy hết tác phong của một trưởng phái đoàn nghiêm chính.
Tuy nói là tặng sách, nhưng tặng sách cũng phải có phong cách, người bình thường không chỉ tặng, mà còn phải bảo đảm mỗi một quyển đưa ra đều sẽ được người khác thích.
Lương Thần Thu ngẩng đầu nhìn tên toát ra dáng vẻ hèn mọn trước mặt, nhướng mày:
“?”
Tuy rằng đối phương không nói lời nào, chỉ duy trì vẻ lãnh đạm, nhưng Vương Cách Trí cũng không hề sợ hãi, bởi vì hắn đã gặp không ít người như vậy.
Không nói đâu xa, Trần Kiến Bạch cũng rất lạnh nhạt đấy thôi. Phải ở chung lâu mới phát hiện, tên kia bề ngoài lạnh lùng chứ thật ra rất dễ giao tiếp. Thế nên Vương Cách Trí hắn tin tưởng, mỗi một người có vẻ ngoài lạnh nhạt đều bởi vì không giỏi ăn nói, kỳ thật trong lòng đều rất khát vọng được giao lưu.
Trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh sự thương tiếc, mấy người như vậy nhất định phải đọc nhiều sách của mình vào mới được.
Trong nửa giờ còn lại, Vương Cách Trí đầu tiên là lôi kéo làm quen, sau đó từng bước rút ngắn sự xa cách.
Mỗi khi cảm thấy không có ai phản ứng lại, hay câu chuyện sắp đi vào ngõ cụt, người trước mắt hắn đều sẽ gãi đúng chỗ ngứa nhướn mày, hoặc là lễ phép cong khóe miệng cười mỉm. Vương Cách Trí thế là lại càng được dịp mở máy, nói đến trơn tru lưu loát.
Sau khi kết thúc giao lưu, hắn đã tự nhận có quan hệ thân thiết với người “anh em” này, đã trở thành bạn tốt không thể giấu nhau điều gì, cuối cùng mới nói vào vấn đề chính.
“Anh đây thấy chú em không giỏi ăn nói, xem ra đường tình duyên thường gặp trắc trở, anh có quyển sách này muốn đề cử cho chú, đọc xong đảm bảo mấy em gái kia đều sẽ lao vào vòng tay của chú, có muốn đuổi cũng không đuổi được.”
Lương Thần Thu từ tốn nhận lấy quyển sách, cầm lên đọc, lúc bắt đầu còn cực kỳ thản nhiên, về sau đôi mắt càng ngày càng mở lớn, đọc đến nửa đoạn sau cả người đã không hề dựa vào lan can nữa mà đứng thẳng dậy.
Vương Cách Trí lúc này mới phát hiện, người này tuy rằng khí thế sắc bén, nhưng so với mình lại thấp hơn nửa cái đầu, trong lòng lại càng thêm thương tiếc, với chiều cao này chắc là cậu chàng lại càng không dễ tìm đối tượng rồi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc thế này, chắc là đang bị sốc trước tài hoa kinh thế hãi tục chấn động lòng người của mình đây!
Hắn bèn hơi do dự xem có nên bại lộ luôn thân phận tác giả của mình để tiếp nhận một mẻ sùng bái luôn thể hay không?
Cuối cùng lòng ham hư vinh cũng chiến thắng, Vương Cách Trí làm bộ lơ đãng nhưng vẫn không đánh mất vẻ trịnh trọng, mở miệng nói:
“Sách này là anh đây viết đấy.” Trong giọng nói không tránh được toát lên vẻ kiêu ngạo.
Quả nhiên, người trước mặt không còn tỏ vẻ uể oải lười biếng nữa, mà tinh tế đánh giá lại hắn, Vương Cách Trí thì đã thầm vui muốn chết, đây chính là hiện trường buổi họp fan cỡ lớn, kế tiếp chính là reo hò khen ngợi đi.
Nhưng đúng lúc này, có vài người từ quán bar đi ra, phía sau còn mang theo mấy người bị bịt kín mặt, một cô gái dẫn đầu xông tới nói với người trước mặt hắn.
“Đội trưởng Lương, bên trong đều đã kiểm tra truy quét xong, bắt được vài cô gái mại dâm.”
Vương Cách Trí còn chưa kịp phản ứng đã nghe được giọng nói rõ ràng của người này:
“Ừm, Đội trưởng Thu.”
Tuy giọng có trầm thấp, nhưng rõ ràng đây là giọng nữ mà.
Thằng cu này nói dối, cậu ta vậy mà là con gái!!!
Vương Cách Trí không dám tin nổi, ngay sau đó lại ngầm phân tích.
Đội trưởng Lương? Truy quét? Mại dâm? Đây rốt cuộc là nữ cảnh sát, hay là đội trưởng?
Lương Thần Thu tạm dừng một chút, tiếp tục mở miệng:
“Còn cả tên buôn bán, ừm, thêm sáng tác văn hóa phẩm đồi trụy này nữa. Cũng dẫn đi luôn.”
Cái gì, buôn bán cái gì? Ai buôn bán? Còn cả sáng tác? Dẫn đi là có ý gì??
Mẹ nó, sao lại bắt tôi chứ!!!
Tôi tới để giúp cậu đó???
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/he-thong-tinh-duc/
Chưa đợi Mạnh Nhạc Nhạc bình tĩnh lại, âm thanh của hệ thống đã truyền đến.
“Kiểm tra đo lường cho thấy cảm xúc hiện tại của ký chủ bị kích động, đại não đang trong trạng thái mệt mỏi cực độ, rất cần được nghỉ ngơi, nhưng xuất hiện tình huống khẩn cấp cần ký chủ phải lập tức xử lý.”
Mạnh Nhạc Nhạc kinh ngạc, cố kìm nén sự kích động, hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Bởi vì xuất hiện vấn đề thời gian hỗn loạn, nếu không lập tức mở ra nhiệm vụ Học thức để khắc phục thì tuyến Nhiệm vụ học thức sẽ phải đóng lại, xin hỏi có mở ra ngay bây giờ hay không?”
‘Nhiệm vụ khắc phục?
‘Module [Học thức] – Nhiệm vụ khắc phục: Giúp đỡ Goldschmidt vẽ bản đồ địa chất.
Khen thưởng: 10 Điểm thuộc tính.’
Tình huống khẩn cấp không có thời gian để suy nghĩ, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể lựa chọn mở ra.
Chớp mắt một cái cô đã tới tòa nhà của Viện nghiên cứu nơi Goldschmidt đang ở, lúc này cả tòa nhà rộng lớn lại vô cùng tĩnh lặng, không có bất kỳ ai cả.
Cô cố nén mọi mệt mỏi, lấy lại tinh thần, vừa tìm phòng của Goldschmidt vừa kiểm tra tuyến thời gian, lại đột nhiên phát hiện lúc này đã là tháng 3 năm 1940.
“Hệ thống?? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao thời gian đã trôi nhanh thế này?”
“Báo cáo ký chủ, bởi vì nhiệm vụ học thức lần trước bị mở ra trên dòng thời gian cũ, dẫn đến thời gian ở thế giới nhiệm vụ được đẩy nhanh hơn, vì vậy mới có sự sai lệch này.”
Mạnh Nhạc Nhạc giật mình, đột nhiên nhớ ra lần trước Hệ thống còn vô cùng do dự, mà cô lại chỉ chăm chăm lo cứu Tiêu Diệp nên không để ý, vội vội vàng vàng mở nhiệm vụ học thức ra.
Có vẻ như chính vì thế đã lỡ kích hoạt “Hiệu ứng cánh bướm”(1) mất rồi.
“Bây giờ có thể làm cho ta trông già đi 20 tuổi không, nếu không người khác nhất định sẽ nghi ngờ.”
Hiện tại chỉ có thể cố hết sức vớt vát, hệ thống cuối cùng cũng phải điều chỉnh lại ngoại hình để trông cô già đi một chút.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô dựa theo chỉ thị đi vào phòng của Goldschmidt, vừa mở cửa đã thấy người đàn ông đang cúi đầu vẽ bản đồ.
Một đầu tóc nâu xoăn kia dường như không hề thay đổi, nhưng sắc mặt ông lại hơi tái nhợt, vóc dáng cũng gầy gò hơn trước rất nhiều.
Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy đau lòng, Goldschmidt là một trong hai người bạn thân nhất của cô ở thế giới nhiệm vụ. Ông đã giúp đỡ cô rất nhiều. Ông vừa là thầy nhưng cũng vừa là bạn cô.
Lúc này nhìn thấy người bạn mà mình kính mến lại đột nhiên già đi, cô mới hiểu ra một điều, Goldschmidt không phải một NPC, ông có máu có thịt, ông cũng sẽ già đi… thậm chí là sẽ chết…
Trong lúc Nhạc Nhạc ngây người, người kia cũng ngẩng đầu lên, vừa thấy người đến là cô, ánh mắt ông chợt bừng sáng:
“Nhạc Nhạc? Đã lâu không thấy, mau tới đây giúp tôi vẽ tấm bản đồ này nào.”
Cô thề, đây là lần bắt đầu Nhiệm vụ học thức nhanh nhất của cô, ngay cả hàn huyên cũng không cần mà đã được mời vào việc ngay rồi.
Xem xét bản vẽ, hóa ra đây là bản đồ địa chất về phân bố tài nguyên, không chỉ ở Na Uy, mà còn cả các khu vực xung quanh nữa.
Mạnh Nhạc Nhạc nhìn kỹ tấm bản đồ, lại không khỏi nhíu mày.
Lần diễn thuyết trước cô đã từng thu thập một số bản đồ về vị trí phân bố của tài nguyên, giờ so sánh lại không khỏi phát hiện ra một vài vấn đề, cô nghi hoặc nhìn Goldschmidt.
“Đây là thứ quân đội Đức mong muốn, tôi còn chưa kịp vẽ xong. Là một tấm bản đồ giả. Sao nào, có muốn giúp tôi không?” Giọng nói của Goldschmidt có chút ý cười nhẹ nhàng, còn như nghịch ngợm.
Đây thật sự như sét đánh ngang tai.
Đúng vậy, năm 1940, sau khi Đức chiếm được Na Uy thì muốn vơ vét khai thác hết tài nguyên trên một khu vực rộng lớn để làm giàu cho chính quốc. Bọn chúng đến tìm Goldschmidt – người đang giữ chức Bộ trưởng bộ tài nguyên là điều tất nhiên.
Mà Goldschmidt lại muốn dùng một tấm bản đồ giả để đánh lừa bọn chúng, thậm chí ở đâu đó trong các địa điểm này còn có cả quân mai phục.
Nhưng việc này nói thì dễ hơn làm, quân Đức vốn trời sinh đa nghi, bản địa đồ này chắc chắn phải càng giống thật càng tốt.
Tim Mạnh Nhạc Nhạc đập cực nhanh, tay run rẩy cầm lấy giấy bút, tỉ mẩn từng chút một hoàn thành tấm bản đồ.
Không phải cô sợ hãi, mà là kích động. Có thể tham gia vào một chuyện lớn như vậy, ý nghĩa và tầm quan trọng là không hề bình thường.
Cô bỗng cảm giác, bọn họ bây giờ rất giống Nguyễn Tất Tố(2), mang theo hy vọng được ăn cả ngã về không, âm thầm dụ địch.
(2) Đương nhiên ở đây trong truyện là tên danh nhân khác của TQ là “Vương Nhị Tiểu”, nhưng chiến công của nhân vật này tương tự với Nguyễn Tất Tố trong sử Việt nên ta đã edit ĐỔI sang tên danh nhân Việt Nam. Nguyễn Tất Tố cũng chính là người đã dẫn quân Nam Hán vào bãi cọc trên sông Bạch Đằng trong trận thủy chiến lịch sử năm 938 – chấm dứt ách đô hộ 1000 năm Bắc thuộc).
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/he-thong-tinh-duc/
Vừa vẽ được vài nét, cô lại lo lắng hỏi:
“Nhưng một khi quân Đức người mắc, không phải anh sẽ gặp nguy hiểm sao?” Khi bị phát hiện tấm bản đồ là giả, Goldschmidt chắc chắn sẽ là người đứng mũi chịu sào, Gestapo, trại tập trung, những thứ kia đều không phải để đùa giỡn đâu.
“Không sao, hiện tại các quốc gia đều đã ký tên vào Hiệp định bảo vệ khoa học, bọn chúng cũng sẽ phải dè chừng một số chuyện. Hơn nữa, sau khi hoàn thành xong việc này, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
Thấy Mạnh Nhạc Nhạc cúi đầu vẽ bản đồ tiếp, lại không nói gì về Hiệp định khoa học kia, Goldschmidt chợt liếc mắt nhìn cô một cái.
Hai người vừa vẽ bản đồ, vừa thảo luận về một vài chuyện liên quan đến chiến tranh.
“Phòng tuyến phía Tây đã thất thủ, phòng tuyến phía Đông cũng rất nguy hiểm, vậy mà đất nước của cô vẫn thật anh dũng, tôi nghe nói một vị Đô đốc họ Phó vừa mới đánh thắng một trận lớn.”
Tháng ba năm 1940, Phó Đô đốc thắng trận, không cần phải nói, chắc chắn là đại thắng Ngũ Nguyên rồi.
Đất nước tuy còn rất nhiều mặt tiêu cực, bản thân cô cũng từng phê phán điều này, nhưng cũng không thể phủ nhận, không có quốc gia thì làm gì còn nhà cửa. Những gì mà ngày hôm nay có được, tất cả đều được xây dựng trên xương máu.
“Ừ, nếu có cơ hội tôi cũng muốn được đến đất nước của cô một lần.” Goldschmidt thì thầm nói, nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ.