Hệ thống tình dục
Chương 70
Mạnh Nhạc Nhạc lăn qua lộn lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không nén được lòng mở cửa đi ra ngoài, cô có dự cảm rằng nếu mình không đi, tên nhãi này có thể lải nhà lải nhải cả đêm.
Đây là lần đầu tiên cô tới quán bar dưới tầng ngầm, nơi này được thiết kế rất xinh đẹp, so với các quán bar khác thì còn có thêm các thiết kế liên quan đến khoa học, ngay cả tạo hình của đèn treo cũng là cấu trúc hóa học của các chất.
Đương nhiên, về bản chất thì đây vẫn là một quán bar, ánh đèn mờ ảo lãng mạn, âm nhạc không biết tên cũng mang theo không khí ám muội.
Cô đi qua mấy băng ghế dài, rốt cuộc cũng tìm được Lục Vị, tên này vẫn còn đang ôm di động, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định anh còn định gửi 1 đống tin nhắn vớ vẩn cho mình.
Ngay giây sau, Lục Vị cũng đã thấy Mạnh Nhạc Nhạc, anh cực kỳ hưng phấn đứng lên, sải mấy bước tới vội ôm cô vào lòng.
“Anh biết em sẽ đến mà, có phải em cũng nhớ anh không?”
Mạnh Nhạc Nhạc cố nén xúc động muốn gỡ tay anh ra, hối hận vì chính ra mình đã không mềm lòng, cô hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ nên nói rõ ràng với anh một lần cho xong:
“Lục Vị, em đã đính hôn, chúng ta làm vậy là trái với luân thường đạo đức.”
Lục Vị không hề có ý tứ thu liễm, ngược lại còn ôm cô ngồi trong lòng, thản nhiên nói:
“Không phải chỉ là đính hôn giả sao?”
Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn không ngờ Lục Vị lại biết chuyện này, lúc này anh nói ra cũng làm cô quá bất ngờ không kịp phản ứng, cô hơi há miệng, nhưng lại cũng không biết nên giải thích từ đâu, trong khi đó thì đôi môi của anh đã tiến đến bên cổ cô khẽ khàng di động, toàn bộ hơi thở nóng hổi đều phun trên làn da Nhạc Nhạc làm cô không khỏi rùng mình, cô bỗng nghe thấy giọng anh từ bên tai truyền đến:
“Nhạc Nhạc, anh nguyện ý làm nơi chốn để em phát tiết, anh cam tâm tình nguyện…”
Trái tim chợt run lên rung động, Mạnh Nhạc Nhạc nhắm mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn thuận theo.
Cơn hoan ái này dịu dàng đến bất ngờ, Lục Vị ngồi trên ghế dài, người đàn ông cao đến 1m8 mấy, cho dù thân thể không quá cường tráng, nhưng vẫn có thể hoàn toàn ôm cô gái vào lòng. Từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ như một đôi nam nữ đang thân mật, nhưng nếu tiến gần tới, nhìn sát hơn chút nữa…
… Là có thể thấy dương vật thô dài giữa háng người đàn ông đang như ẩn như hiện, lấy nhịp độ thong thả đẩy mở cửa mình, thẳng tiến vào trong huyệt động ẩm ướt của cô gái, làm hang động nhỏ bé bị nhét đến chật căng.
Theo từng cú nắc của anh, tiếng nước nhớp nháp vang lên, nếu không phải có âm nhạc che lấp thì có khi đã bị người khác chú ý.
Mạnh Nhạc Nhạc cảm thụ khoái cảm từ cuộc làm tình, động tác của anh không nhanh không chậm, nhưng lại luôn có thể chạm đến những nơi ngứa ngáy nhất bên trong cô, vách thịt non mềm cùng dương vật cương cứng ngấu nghiến ma sát lẫn nhau, càng nhấp càng thêm sâu, càng làm lại càng sung sướng, Mạnh Nhạc Nhạc ngửa đầu điều chỉnh hô hấp để thích ứng với cảm giác no căng này, nhưng vừa chuyển đầu, lại đã nhìn xuyên qua đống cây cảnh, thấy…
… Không ngờ lại thấy Trần Kiến Bạch!
Đang ngồi ở lô ghế cách đó mấy mét.
Cô lập tức chột dạ cúi người xuống, bản thân thì đang làm tình với người khác, mà vị hôn phu trên danh nghĩa lại ở ngay bên cạnh, tình cảnh quả thực quá nhập nhằng rối ren.
Cũng may dường như Trần Kiến Bạch vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, vẫn chưa chú ý tới bên này.
Động tác cắm rút của Lục Vị chợt bị cô ngừng lại, theo ánh mắt Nhạc Nhạc nhìn sang, anh cũng đã thấy được người bên cạnh.
Sau thoáng im lìm, Lục Vị tiếp tục thúc eo đưa đẩy, có lẽ do được làm trò trước mặt chính cung, cũng có lẽ vốn do nội tâm cứ phải ẩn nhẫn không cam lòng, động tác của anh còn ngang ngược hơn nãy rất nhiều.
Lục Vị ngồi trên ghế dài, đẩy Mạnh Nhạc Nhạc xuống nằm trên mặt bàn trà, chày sắt đỏ đậm nhanh chóng ra vào giữa hai chân của cô, đâm đến tận chỗ sâu nhất rồi còn hung hăng nghiền ép trên vách thịt non, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, lực đâm cũng càng thêm kinh người, cứ như muốn xuyên thủng thân thể này.
Mạnh Nhạc Nhạc cắn răng, hạ thân cố chịu đựng sự cắm rút mãnh liệt của dương vật, hai túi trứng trĩu nặng không ngừng đánh lên mông cô, nước dâm cũng theo kẽ mông chảy tí tách xuống bắp đùi rồi đọng lại ướt thành vũng.
Tình hình chiến đấu đang lúc kịch liệt, cô lại không nhịn được nhìn sang người đàn ông cách vách, vốn là người ngày thường luôn nghiêm túc chỉnh tề, cho dù có đến quán bar cũng vẫn mang theo dáng vẻ của người có học, anh đeo mắt kính, mọi cúc áo được cài kín đến tận cổ, dù có ngồi ở ghế bar cũng vẫn thẳng eo cương nghị, chẳng có gì khác biệt so với hình ảnh ở phòng thí nghiệm cả.
Lúc này, Trần Kiến Bạch đang vuốt ve một chiếc móc chìa khóa trên tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cái móc chìa khóa kia Mạnh Nhạc Nhạc có biết, là kỷ niệm từ lần bọn họ đi xem bóng đá, cô cũng có một cái đang treo ở balo laptop.
Trong lòng bỗng dâng trào cảm giác tội lỗi, Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên ghìm chặt Lục Vị đang hùng hục, khẽ nói:
“Dừng lại được không, em… Không muốn làm nữa…”
Lục Vị sửng sốt, trong mắt thoáng hiện lên rất nhiều cảm xúc lóe lên rồi vụt tắt, cuối cùng anh vẫn nghe lời, rút dương vật ra khỏi thân thể cô.
Cây gậy sưng to đỏ bầm lề mề dừng lại ngoài cửa mình cô gái mãi, cuối cùng cũng rút ra hoàn toàn nghe “pực” một tiếng, mặt trên vẫn vằn vện gân xanh ướt đẫm.
Lục Vị không ngừng hít sâu đến vài phút mới miễn cưỡng nhét lại được vào trong quần, kéo áo sơ mi xuống che lại địa phương căng phồng kia.
Sửa sang xong cho mình, anh lại bắt đầu giúp Mạnh Nhạc Nhạc chỉnh trang, kéo quần lót nãy bị đẩy ra như cũ, mặc lại quần áo cô cho chỉnh tề, cuối cùng vuốt lại mái tóc nãy bị anh làm tán loạn, tất cả đều được anh nghiêm túc cẩn thận chỉnh lại, cuối cùng, anh đặt một nụ hôn lên trán Mạnh Nhạc Nhạc, cất giọng khàn khàn đượm buồn nói:
“Bất cứ lúc nào, anh cũng đều chờ em.”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/he-thong-tinh-duc/
Sau khi Lục Vị rời đi, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ còn một mình ngồi ngây ra trên ghế dài, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không thể nói rõ là đang suy nghĩ gì nữa.
Bất chợt, cô bị một giọng nói quen thuộc từ xa truyền tới đánh thức:
“Anh Kiến Bạch… Anh! Sao anh lại thành ra thế này, em nghe nói ngày nào anh cũng đến đây uống rượu, trước kia anh đâu có như vậy…”
Là Tiểu Mễ, giọng cô ấy còn ngập tràn thương xót.
“Anh chỉ đến đây thư giãn chút thôi, sẽ không để ảnh hưởng đến công việc.”
Giọng Trần Kiến Bạch đáp lại rất nhỏ, thậm chí gần như không thể nghe rõ.
Tiểu Mễ lại nói vài câu, hai người giằng co mãi không xong, Tiểu Mễ đã hơi bực bội, cô ấy lùi lại mấy bước, lại chẳng may đụng ngã dãy cây cảnh ngăn giữa 2 lô ghế.
“Xin lỗi, tôi không cố ý… Chị Nhạc Nhạc?”
Mạnh Nhạc Nhạc thầm thấy may mắn đã sớm kết thúc chuyện kia rồi để Lục Vị rời đi, bằng không thì chỉ sợ hiện trường hôm nay sẽ chỉ càng hỗn loạn, cô ngẩng đầu, mỉm cười đáp:
“Trùng hợp quá.”
Sự xuất hiện của cô đã làm cứu cánh cho Tiểu Mễ.
“Chị Nhạc Nhạc, chị mau giúp em nói chuyện với anh ấy đi, anh ấy ngày nào cũng đến đây uống rượu, quán bar nhà người ta sắp bị anh Kiến Bạch uống hết đến nơi rồi…”
Trần Kiến Bạch xấu hổ nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, cũng không biết là do rượu, hay do từ trước đến nay anh luôn giữ hình tượng đứng đắn trầm ổn lại chợt bị chỉ trích trước mặt người khác mà cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên, đến nói chuyện cũng lí nhí không xong.
“Nói bậy, sao anh có thể uống hết quán nhà người ta được, anh uống mới một hai chén đã say rồi…”
Tiểu Mễ & Mạnh Nhạc Nhạc: “…”
Tiểu Mễ không nhịn được trợn trắng mắt, hóa ra ngài đây cũng tự biết tửu lượng của mình đến đâu cơ đấy, thế mà còn dám hôm nào cũng nốc vào.
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bật cười, cô lên tiếng phụ họa:
“Có chị làm chứng, tửu lượng của giáo sư Trần đúng là không có khả năng uống hết cả quán…”
Nói xong lại cẩn thận nhìn sang Trần Kiến Bạch, quan tâm thật lòng nói:
“Nhưng mà, hình như gần đây giáo sư Trần có hơi gầy, uống nhiều hại thân, anh chú ý vừa phải thôi nhé.”
Nói xong, cô liền đứng dậy rời đi, mới vừa đi đến cửa quán bar, Tiểu Mễ đã đuổi theo phía sau, do dự mãi một hồi, cuối cùng cô ấy vẫn lên tiếng hỏi:
“Chị Nhạc Nhạc… gần đây chị có đi gặp anh Tiêu Diệp không?”
Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên:
“Có, nhưng anh ấy không muốn gặp chị.”
“Vậy, vậy chị có nhìn thấy anh ấy không?”
Mạnh Nhạc Nhạc cũng thấy hơi lạ khi Tiểu Mễ hỏi chuyện này, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời:
“Có thấy anh ấy đang tập phục hồi qua cửa sổ.”
Tiểu Mễ gật gật đầu, dường như muốn nói cái gì rồi lại thôi.
Mạnh Nhạc Nhạc xoay người tiếp tục rời đi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rất khó tả.
Thời gian gần đây cô để mặc Lục Vị quấy rầy mình, lý do lớn nhất là vì cô có thể cảm nhận được cảm xúc của bản thân rất bất ổn.
Biến hóa từng phát sinh đêm đó, về mặt lý trí mà nói thì cô đã buông nỗi uất hận với mẹ mình xuống, cũng đã hiểu rằng bà rất yêu cô.
Nhưng về mặt tình cảm thì lại không cách nào buông bỏ.
Tất cả làm cô không khỏi cảm thấy buồn bực đau khổ, thế nhưng có quá nhiều việc cần phải làm ngay lúc này, thành ra cô chỉ có thể đè nén nỗi khổ tâm xuống, tiếp nhận trọng trách đối với căn cứ này, cô bị ép phải trưởng thành thật nhanh, phải trở thành một người toàn năng không được phạm sai lầm, hỏi gì cũng phải biết.
Thậm chí, cô còn không có cả thời gian lẫn tư cách để đau thương.
Mà trong thời gian này, Trần Kiến Bạch uyển chuyển cự tuyệt, Tiêu Diệp không cho cô thăm nom, cả hai đều làm cô cảm thấy mất mát, cứ như toàn bộ thế giới đều đã rời bỏ cô, chỉ còn lại có mình mình…
Ban ngày, cô cần phải làm một vị nữ gia chủ “có tiếng nhưng không có miếng”, thậm chí còn phải đối phó với ít nhiều khó dễ.
Đến đêm, cô còn phải vì cái “miếng” này mà ra sức học tập rất nhiều thứ.
(* Ở đây nói MNN được lên làm gia chủ nhưng cô ấy chỉ có cái danh, chứ thực lực chưa ra sao, cũng chưa có thành tựu gì cả để người khác nể phục)
Nhưng cũng chính trong những đêm khuya này, khi cô đã nằm trên giường rồi lại chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cô sợ bản thân sẽ phụ sự kỳ vọng của biết bao người, cô sợ những người bên cạnh đều sẽ dần dần rời bỏ cô, do sinh ly, hoặc là do tử biệt.
Mà sự xuất hiện của Lục Vị cũng đúng là điều cô cần để giải tỏa.
Phải.
Điều này là sai trái, là không nên.
Nhạc Nhạc biết cho dù chỉ là một màn đính hôn giả, cô cũng nên làm tròn bổn phận lẫn trách nhiệm của mình, thế nhưng vẫn có những thoáng chốc, trong lòng cô lại toát ra một ý nghĩ, “Chẳng qua cũng chỉ là giả vờ mà thôi, mày hà tất phải để ý như vậy làm gì? Dù sao cũng chẳng ai quan tâm!”
Cô rất cần bám víu lấy một thứ gì đó, là gì, hay là ai cũng được…