Hồi ký mưa
Chương 10
Sáng sớm mở mắt, đầu đau như búa bổ vì tác hại của rượu không qua, may mắn dầm mưa như thế mà nó không ốm. Nhưng mà vết thương ngã xe hôm qua bây giờ mới nhức và mỏi, tập tễnh bước xuống giường mặc lại quần áo, em vẫn cuộn tròn ngủ ngon lành sau cái hôn vào trán của nó. Nó kéo rèm ra, trời hôm nay âm u sau cơn mưa đêm qua, không khí lạnh tràn về, nó thấy thời tiết lạnh hơn hôm qua, nó quay ra đã thấy em nhăn mặt thì thào, mắt vẫn nhắm nghiền…
– Hơ… hơ anh ơi chói quá, kéo rèm lại đi cho em ngủ…
– Để em ngủ thêm, hôm qua hành người ta tận 2 giờ sáng mới ngủ… – Em vẫn mè nheo nó…
– Dậy đi, em không đói à, dậy đi đánh răng rửa mặt anh chở đi ăn sáng…
– Ứ ứ… – Em phũng phịu kéo chăn đắp kín lên người…
Thôi thì đành để em ngủ thêm 1 lúc vậy, nhìn đồng hồ đã hơn 7h sáng rồi, nó vươn vai đi vào wc đánh răng. Chợt nhận ra là có mỗi cái bàn chải, thôi thì đành đánh chung với em xong rửa lại cho sạch vậy. Nó quen kiểu xả nước vào tay rồi vỗ lên mặt chứ không dùng khăn mặt bao giờ, nước lạnh khiến nó tỉnh táo hơn, ngẩng mặt nhìn vào trong gương, nó thấy nó già đi nhiều quá, bọng mắt thâm quầng, tóc tai thì rũ rượi, râu ria đã mọc lởm chởm rồi. Cũng phải, nó tròn 18 tuổi rồi, cái tuổi đã thoát khỏi bao bọc từ mẹ, tự lập và chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Nó ra ngoài vẫn thấy em đang cuộn tròn, luồn tay vào trong chăn, nó đặt lên cái bụng phẳng lì của em…
– AAAAA, lạnh em, đồ điên kia – Em giật mình đẩy phăng cái tay nó ra…
– Dậy đi con mèo lười, dậy đi ăn sáng nhanh lên anh đói lắm rồi – Nó áp bàn tay lạnh ngắt của nó vào má em…
– Bỏ tay ra, lạnh em, hức… hức – Em sụt sịt, mặt nhăn lại như đang tức giận lắm, nhưng đôi mắt thì vẫn nhắm nghiền…
– Dậy nhanh đi xong anh chở đi ăn sáng xong đi chơi, có đi chơi không?
Em từ từ mở mắt ra, nheo mắt nhìn nó vì ánh sáng, phòng của em nếu kéo rèm vào cộng thêm cả cái màu phòng thì khá tối, em có thói quen lúc nào cũng sống trong bóng tối nên ít ra kéo rèm ra, nếu cần ánh sáng thì bật điện thôi, mà nó để ý em cũng không bật điện típ bao giờ, em chỉ bật đèn ngủ hoặc đèn phòng (mấy loại đèn vàng ở khách sạn ấy các thím).
– Chồng ơi bế em vào phòng tắm đi – Em dang tay ra đòi nó bế…
– Em lớn rồi mà, tự đi đê, mà mặc quần áo vào đi đã…
– Nhưng mà em không đi được, đau lắm hức hức… – Em nói lí nhí, khuôn mặt khẽ ửng hồng…
Nó như kiểu ra được điều gì đó nên cười trừ, ngồi xuống bên cạnh em, kéo em vào lòng nó. Với tay kéo lấy cái chăn, nó cuốn quanh người em rồi ôm em bế thốc lên vào phòng tắm…
Sáng hôm đó nó đưa em đi ăn phở ở 1 quán nổi tiếng trong thị trấn, quán này khá đông khách vì có tiếng làm lâu năm rồi, đến giờ nó về thăm nhà mà quán vẫn đông khách như vậy. Em thì đi lại khá khó khăn, có lẽ vì dư âm tối qua khiến nó phải cõng em vào, đợt ấy nó ngại vì bao nhiêu ánh mắt nhìn vào nó, rồi những tiếng xì xào nói học sinh bây giờ mạnh dạn quá, học sinh bây giờ chả ý tứ gì nhỉ… Nó nghe thấy chỉ biết cười trừ, còn em thì ngượng chín mặt…
– Tại anh đấy – Em đưa cặp đũa mới lau cho nó, không quên đánh nhẹ vào tay nó…
– Ơ hay nhỉ, hôm qua ai là người chủ động, hehe?
– Không, tại anh hết đấy, ăn đi nhanh lên, em ngại lắm rồi híc…
Rượu vào khiến sáng ngủ dậy nó bị cồn ruột và háo nước, nó ăn 1 lèo hết sạch bát phở, ngẩng lên thì vẫn thấy em đang ăn, mà ăn từng sợi một ạ @@ chắc hôm đó bụng nó tiêu hết bát phở rồi em mới ăn xong mất. Ăn uống xong nó đứng dậy trả tiền, sau đó chở em đến 1 quán cafe gần trường, quán này view đẹp, yên tĩnh và đặc biệt có sân khấu để các nghệ sĩ chơi nhạc… Gọi 2 cốc sinh tố, em quay ra hỏi nó…
– Chiều lớp mình đá trận cuối anh nhỉ?
– Haizz, anh cũng đang đau đầu về vấn đề đó đây…
– Nhưng anh bị thế này thì đá làm sao được? Hay anh nghỉ 1 trận đi…
– Anh không nghỉ được, vì sẽ không còn cơ hội nữa đâu, lớp mình bây giờ không có quyền tự quyết nữa rồi…
– Nhưng anh thế này em lo lắm – Mặt em bắt đầu xị xuống…
– Không sao anh bị ở tay thôi, trầy sát có tí thôi mà…
– Thế đá cẩn thận ấy nhé, à em có cái này cho chồng…
Nói rồi em mở túi xách, lấy ra 1 hộp quà nhỏ nhỏ đưa cho nó…
– Tặng chồng yêu, đeo thử em xem có vừa không?
Nó mở hộp quà ra, là một lắc tay khá đẹp, nhỏ thôi nhưng được chế tác kiểu giống như lắc dành cho nam, ở đuôi còn có 1 cái bảng nhỏ nhỏ, trên đó khắc N❤M… Nó đeo thử khá là vừa, em như vui lắm, nhìn nó cười híp mắt…
– Cảm ơn em, đẹp quá, mà bao giờ anh thua bạc thì có được tháo nó ra đi cắm không? Hehe…
– Anh cứ thử xem, em chặt tay, mà Nam nghe em nói này…
Nó ngẩng lên thấy mặt em có vẻ nghiêm trọng, nó cũng thôi không cợt nhả nữa, châm điếu thuốc, nó chờ đợi xem việc em nói là gì…
– Bây giờ em là người yêu của anh rồi, em là người có danh phận duy nhất, em biết là anh có nhiều người thích, nhiều người để ý, cái đó em cũng không thể cấm họ và em cũng chấp nhận khi yêu 1 người đào hoa như anh. Nhưng quan trọng là ở anh, nếu một ngày em phát hiện ra anh làm gì có lỗi với em, thì em sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của anh. Có những chuyện em chưa nói và anh cũng chưa biết, nhưng em muốn anh phải hiểu rằng vì anh mà em đã làm rất rất nhiều chuyện. Em mong rằng bây giờ và mãi mãi sau này anh ở bên em và một lòng một dạ yêu em, anh nhé!
Em nói với giọng nghiêm túc, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nó, nó cảm nhận được em làm khá nhiều điều vì đó, và trong đôi mắt ấy có rất nhiều chuyện mà em chưa nói cho nó biết. Nhưng nó kệ, chỉ cần nó và em mãi mãi như thế này là nó cảm thấy ổn rồi. Nhưng nó đâu biết rằng đây là cái sai của nó, cái sai mà suốt cuộc đời này nó sẽ không sửa sai được. Phải chăng lúc đó nó quan tâm hơn, nó tò mò hơn thì mọi chuyện có thể sẽ khác… Nắm lấy bàn tay của em, đặt lên đó một nụ hôn, nó nhìn em cười hiền lành…
– Anh chỉ sợ em chê bai anh thôi, anh với em quá khác nhau ở hoàn cảnh, chúng ta khi sinh ra đã khác nhau rồi. Từ khi em nói thích anh, rồi yêu anh, anh cũng đã rung động từ lâu, nhưng khi nhìn lại vào gia cảnh của mình, anh đâu tự tin để yêu em, thế nên mới phải để em chờ đợi lâu như vậy. Còn đến bây giờ, anh lại nghĩ khác, cuộc sống của anh là do anh chọn, anh tin rằng sau này anh sẽ khác, anh sẽ cố gắng để xứng đáng hơn với em…
Dụi tàn thuốc, nó uống 1 hớp nước, tiếp lời…
– Em có bao giờ tự hỏi tại sao anh sống với mẹ mà không thấy bố anh đâu không?
Em lắc đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn nó…
– Anh sinh ra trong 1 gia đình đầy đủ bố mẹ, từ bé anh được chiều lắm, chẳng phải làm việc gì đâu, bố anh làm gì thì anh sẽ không nói nhưng trước đây nhà anh cũng gọi là khá giả lắm, mẹ thì làm giảng viên chắc em biết rồi, gia đình anh được mọi người đánh giá là chuẩn mẫu đấy em biết không?
– Sau đó biến cố xảy ra, anh càng lớn càng giống mẹ, không có nét gì giống bố hết. Từ đó cứ mỗi lần đi tiếp khách say rượu về ông ấy lại chửi, lại đánh mẹ, có lần anh chạy ra ôm ông ấy lại thì ông ấy đánh anh, ông ấy nói anh không phải là con ông ấy, anh là đứa con hoang ngoài dã thú…
Nói đến đây thì nước mắt nó chảy, mắt nó nhòe đi, với lấy bao thuốc, nó châm thuốc liên tục để cố giữ lại bình tĩnh trước những cảm xúc dồn nén bấy lâu và có thể bung ra bất cứ lúc nào… Em dường như hiểu cảm xúc của nó, em chuyển sang ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy tay nó…
– Sau đó vì những lời gièm pha từ hàng xóm, rồi bạn bè ông ấy trêu chọc khiến ông ấy càng điên hơn. Sau đó ông ấy lấy tóc của anh để mang đi xét nghiệm AND, kết quả cho thấy ông ấy không phải bố của anh… Ngày bố mẹ anh ra tòa cũng là ngày sinh nhật của anh cách đây 7 năm, lúc đó anh vẫn còn bé, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến tòa cùng bố mẹ thì cứ chạy lăng xăng. Nhiều lúc anh cứ hỏi mẹ anh rằng bố đi đâu hả mẹ, mẹ chỉ nói rằng anh không có bố… Mãi sau này vào năm lớp 10, anh dọn nhà và thấy quyển sổ của mẹ, anh dở ra thì mới biết sự thật, rằng anh với ông ấy không cùng một dòng máu…
Nói đến đây thì nó không giữ bình tĩnh được nữa, nó gục mặt xuống và khóc như một đứa trẻ, nó khóc vì những cảm xúc chất đầy của nó, để thỏa những gì mà nó đã phải kìm nén bấy lâu nay… Em cũng khóc, em ôm chặt lấy nó, ở một góc của quán cafe đó, là những nỗi buồn đến bây giờ mới nói ra, là những nỗi buồn không ai thấu…
– Anh đừng buồn nữa, em xin lỗi – Em vỗ về nó, với lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt vẫn còn đang chảy trên má…
– Không, em không có lỗi gì hết, anh thấy tâm trạng của anh thoải mái hơn rồi, ít nhất là những điều này hôm nay anh đã được nói ra hết với em, anh không còn phải dấu nó ở trong lòng nữa…
– Anh ngốc, sau này có chuyện gì thì cứ nói với em nhé, em biết ở ngoài kia anh mạnh mẽ lắm, nhưng về nhà với em thì yếu đuối cũng được, em sẽ không nói cho ai đâu, hì hì…
– Rồi anh có bao giờ hỏi mẹ về bố của anh không?
– Anh từng hỏi nhiều lần nhưng mẹ toàn trả lời anh không có bố hoặc bố anh mất rồi…
– Em nghĩ mẹ cũng có nỗi khổ tâm riêng, giả dụ như anh biết thông tin về bố anh, thì anh có đi tìm bố không?
– Không, mẹ nói đúng em ạ, anh không có bố đâu, nếu ông ta có trách nhiệm thì ông ta phải đi tìm mẹ con anh, anh nghĩ tuổi trẻ của ông ấy cũng chỉ là 1 thằng hèn mà thôi…
– Anh đừng nói thế, biết đâu bố anh cũng có nỗi khổ tâm riêng thì sao. Em thương anh nhiều, không ngờ chồng em bên ngoài mạnh mẽ như thế mà lại có những phút yếu lòng như thế này. Khổ thân anh, anh phải chịu đựng nhiều quá, thôi không buồn nữa, lại đây em ôm anh…
Nói rồi em kéo nó lại gần, ôm nó và cạ cạ cái mũi vào mũi nó. Nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nắng bắt đầu len lỏi qua từng đám mây hắt qua khung cửa sổ. Một bản acaustic vang lên như đang chia sẻ nỗi buồn cùng nó. Cuộc sống của nó 18 năm qua có quá nhiều thăng trầm, nhưng ông trời sẽ không lấy hết của ai bao giờ, bởi ít ra bên cạnh nó vẫn còn mẹ nó yêu thương và chăm sóc cho nó, và bây giờ nó có thêm em…
Ngồi một lúc cũng đã gần 10h sáng, nó chợt nhớ ra chuyện gì đó, bảo em đưa nó mượn máy, máy nó dính nước mưa giờ bật cũng chả lên nguồn được. Chắc cái kiểu công nghệ dỗi đòi tiền ấy mà chứ bình thường để qua đêm là lại bật lên dùng bình thường. Sau đợt này có lẽ nó mua máy khác dùng, cái 1280 này bỏ đi cũng không tiếc. Lấy điện thoại của em, nó gọi thằng Hưng…
– Đệ nghe rồi tỷ ơi – Chuông vừa đổ thằng Hưng đã nghe, chắc lại đang hí hoáy nhắn tin với con bé nào…
– Lên Paloma tao bảo, đúng 5 phút – Nó nói giọng lạnh tanh…
– A thằng đệ đấy à, đợi tí huynh lên, đệ đừng nóng máy nhé huynh sợ, hehe…
Nó cúp máy, đứng dậy đi vào wc rửa lại cái mặt cho đỡ lấm lem nước mắt. Nó không muốn ai thấy nó ở trong bộ dạng như bây giờ cả. Ra ngoài thì đã thấy thằng Hưng đang ngồi ở bàn rồi, bên cạnh là con bé nào đó nó trông quen lắm. Ra đến nơi thì mới biết là cô gái tối qua ngồi canh nó. Kéo cái ghế ngồi bên cạnh em, nó hỏi…
– Mày cũng hiểu ý nhanh đấy nhỉ, đưa cả bằng chứng đến đây chứng minh luôn…
– Hehe, thằng mất dạy, mày làm gì mà tỷ tao khóc sưng cả mắt thế kia…
– Còn ai vào đây nữa – Nói rồi nó hất hàm sang cô gái bên cạnh thằng Hưng…
– Chào anh, chào chị. – Cô gái mở lời, mắt vẫn cúi xuống dưới, 2 tay đan vào nhau, nó để ý mặt hơi sưng, và khóe miệng đang rách 1 vệt ngắn…
Em thì vẫn chưa hiểu chuyện gì và cứ nghĩ rằng đây là người yêu thằng Hưng nên tỏ ra vui vẻ lắm, đáp lại rất lễ phép, còn hỏi tên tuổi cô gái. Thấy nó nháy, thằng Hưng quay sang em nói…
– Tỷ ơi đệ xin lỗi tỷ vì chuyện hôm qua, vì đệ mà 2 người suýt nữa rạn nứt đường ai nấy đi hehe, đây là Minh Anh, em của đệ, cũng là cô gái tối qua nhắn tin cho tỷ. Hôm nay đệ đưa nó xuống để xin lỗi tỷ…
Em chuyển trạng thái từ vui vẻ sang ngạc nhiên rồi bỗng gạt cần số chuyển về trạng thái tức giận theo từng lời thằng Hưng nói. Rồi xong, thằng mặt lợn này đụng phải ổ kiến lửa rồi, chết cha mày rồi con ơi, mày chưa chứng kiến khi em nổi điên lên thì sẽ như thế nào đâu. Đang yên đang lành vác thêm cái của nợ này đến khác gì ôm can xăng nhảy vào biển lửa cứu người không… Nó hít một hơi thật sâu và sẵn sàng cho một cơn thịnh nộ chuẩn bị bắt đầu… Thế nhưng…
– Chào em, chị tên là Mai, chị là người yêu của anh Nam, hôm qua là em nhắn cho chị đúng không? – Em nở 1 nụ cười tươi nhất có thể chia tay ra trước mặt cô gái…
– Dạ chị ơi, em xin lỗi chị, em biết em sai rồi, các anh cũng bảo ban em rồi, chị tha cho em – Cô gái vẫn sợ sệt đánh ánh mắt sang nó cầu cứu…
– Minh Anh nhỉ, tên rất đẹp, nhưng chị nói thế này nhé. Chị không cần biết em có thái độ, tình cảm như thế nào với Nam người yêu chị, nhưng việc em nhắn tin và chụp hình như vậy em có thấy đáng không? Chị khoan không nói đến nghề nghiệp của em, nhưng em có thấy việc em làm như vậy là em kém sang không? Em xinh gái như thế này, em có thể khiến bao nhiêu thằng đàn ông ngoài kia gục ngã trước vẻ đẹp của em, tại sao em lại phải đi mượn, đi tranh giành của người khác?
– Cùng là phụ nữ chị hiểu, hôm qua chị rất tức giận, không phải chị tức giận em vì em gửi hình ảnh và tin nhắn cho chị, mà chị tức giận Nam, bởi nếu Nam không mở lòng thì liệu em có cửa để đấu với chị không?
– Chị ơi, hôm qua anh Nam không làm gì em hết, là do em cả, trước giờ chưa có ai ngồi cùng em mà như anh cả, cả buổi chỉ ngó ra ngoài rồi lại cứ hỏi điện thoại anh Hưng làm em tò mò thôi ạ. Em xin lỗi chị, em biết sai rồi ạ – Cô gái có vẻ sợ nên người run lên bần bật, đánh ánh mắt sang phía thằng Hưng như cầu cứu…
– Em không phải sợ, chị không làm gì em cả, nếu chị làm gì em thì em còn có thể ngồi đây nói chuyện với chị được không? Em biết anh xxx, chị yyy chứ? Dân trong ngành các em đó…
Thằng Hưng đánh rơi cái thìa xuống gốc cafe, há hốc mồm ra lắp bắp hỏi em…
– Tỷ, sao tỷ biết mấy anh chị ấy, toàn dạng kinh khủng khiếp cả…
– Chơi và làm ăn với chị tớ thôi, chị tớ đi công tác đều hay bảo mấy anh chị đó để ý tớ, từ sau vụ thằng Huy kia nên chị tớ sợ tớ bị làm sao. Vụ thằng Huy tớ cũng định không nói đâu, nhưng chúng nó đánh Nam nhập viện hôm ấy nên tớ bảo chị tớ can thiệp luôn. Sau đó thì nó phải chuyển trường, cứ có tiền là giải quyết được hết mọi chuyện mà – Em quay sang cười nhẹ 1 cái với nó, tự dưng nó thấy lúc này sao em sắc sảo quá vậy, khuôn mặt phụng phịu, mè nheo với nó tự dưng biến đâu hết. Nó nghĩ còn bao nhiêu điều mà nó chưa biết về em đây…
– Nhưng chị cũng phải cảm ơn em, nếu không vì chuyện em làm thì chị cũng không có được tình yêu của anh ấy, hì hì – Em nắm lấy tay nó, cười híp mắt, cô gái cũng đã đỡ sợ hơn nên ngẩng mặt lên đôi chút…
Em nói đúng, ở xã hội này thì có tiền là mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, nhưng cái quan trọng ở đây là nó thấy em quá thông minh về cách ứng xử cũng như xử lý tình huống. Nó biết em rất khó chịu, trong bản chất của người con gái nào cũng vậy, sẽ khó kiểm soát được cảm xúc khi ngồi trước mặt là người có ý nghĩ cướp đi tình yêu của mình. Nhưng em che dấu nó quá tốt, từ sự bình tĩnh đến biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt. Khiến nó đăm chiêu vì quá nhiều luồng suy nghĩ xảy đến.
Thằng Hưng và cô gái kia cũng xin phép ra về, gần 11h trưa rồi, chỉ còn em với nó cùng 1 đống suy nghĩ chưa có đáp án. Thấy nó vậy, em chống cằm nhìn rồi bẹo bẹo má nó…
– Chồng em nghĩ gì vậy?
– À ừ không không có gì – Nó giật mình lắp bắp trả lời, nó đang sợ em à???
– Chồng hâm, em phải tỏ ra như thế thì mới giữ được tình yêu của mình chứ. Em như thế để không ai có thể bắt nạt em, và không ai có thể cướp anh đi cả…
– Em còn bao nhiêu điều dấu anh nữa?
– Em không dấu anh chuyện gì cả, nhưng cũng có những chuyện em không nói ra được, sau này anh sẽ hiểu lòng em. Nhưng chỉ cần anh biết là em không lừa dối gì anh, ở bên anh em luôn là con mèo đáng yêu của anh mà, chồng nhờ hihi – Em vừa nói vừa ôm cánh tay nó, cười khúc khích…
– Về nhà anh đi, anh thay bộ quần áo, với cả xem mẹ về chưa – Nó ngó lơ chuyển chủ đề khác…
– Anh về lấy sách vở với quần áo đi, sau đó sang em mấy hôm nhé, mẹ gọi cho anh không được nên nãy mẹ gọi cho em, lúc anh đi wc ấy… Em bảo mẹ rồi hihi…
– Cuộc sống của tôi là do mấy người tự quyết hả – Nó giả giọng giận dữ trêu em…
– Thôi đi, anh không có quyền lựa chọn đâu, thôi đi về đi…
Em ra thanh toán tiền còn nó đi lấy xe, nó với em là vậy, cứ đi ăn đi chơi là người này trả cái này, người kia trả cái kia, lâu dần thành quen và thoải mái, chứ không phải auto con trai trả hết. Nó thì không có tiền mấy, lúc đó học sinh mà, nhiều lần nó phát hiện ra em toàn bỏ tiền vào trong ví nó, nó khó chịu thì em lại mè nheo nói là em gửi tiền của em cho nó để nó mua đồ cho em ăn, như nhau cả ý… Sau nhiều lần thì nó cũng kệ em, vì nói thế nào em cũng chẳng nghe nó đâu. Trên đường về nhà nó, em ôm chặt nó rồi thủ thỉ…
– Anh ơi mình yêu nhau từ bao giờ…
– Từ hôm qua…
– Sai rồi, mình yêu nhau hôm nay, lấy ngày này là ngày kỷ niệm nha anh nha…
– Vâng tùy cô, thế hôm nay là ngày bao nhiêu…
– Dạ 11/11, ngày đẹp anh nhỉ, hihi…
Ngày đẹp em nhỉ, cái ngày mà anh nhớ cả cuộc đời anh… Chút nắng len lỏi bỗng khiến mùa đông trở nên ấm áp một chút, em đến với nó cũng khiến cuộc sống của nó trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều…