Hồi ký mưa

Chương 107



Phần 107

Trời mùa thu Hà Nội, từng chiếc lá khô đang rơi xuống lòng đường như báo hiệu mùa thu đã về… Hoài Thu, một cô gái nhẹ nhàng đúng như cái tên ấy… Một chút hoài niệm về mùa thu, về lần cuối cùng nó và chị đứng cạnh nhau trong kỷ niệm đã dần xa cũ, một vài bản nhạc Trịnh Công Sơn vang lên từ trong góc phố nhỏ, thoảng thoảng đâu đó là mùi hoa sữa thơm dịu nhẹ… Hà Nội vào thu là như vậy, sẽ chẳng có những cơn mưa rào bất chợt, sẽ chẳng có những cơn gió nồm oi ả… Đêm qua, Hà Nội trở gió, gió len lỏi vào từng khe cửa chưa khép chặt, cảm giác se lạnh đủ mạnh mẽ để khiến cô gái 29 tuổi dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn. Thu Hà Nội dễ khiến người ta buồn và hoài niệm về những điều xưa cũ. Sáng thức dậy, cố cho phép mình cuộn tròn trong chăn để nhớ về những kỷ niệm, những con đường đã qua, những câu chuyện chưa có hồi kết và cả những con người đã lâu chưa gặp. Bất chợt, muốn lang thang đâu đó chỉ để cảm nhận Hà Nội đang khoác màu áo mới, để hít hà cái se lạnh một sớm mùa thu của thành phố này.

Một ngày cuối tuần, Hà Nội vắng lặng, cởi bỏ lớp vẻ ngoài náo nhiệt, xô bồ, không còn bon chen hối hả hay ganh đua, thay vào đó là màu của bình yên, của nỗi nhớ, hình như Hà Nội đang sống chậm hơn. 29 tuổi, cô gái ấy đã đi qua 29 mùa thu để trưởng thành và đánh đổi. 29 tuổi, cô gái ấy vẫn cười giản đơn, trong trẻo và vô tư. Nhưng thêm vào đó có cả vị đắng, vị của trưởng thành, vị của quá khứ và cả vị của cô đơn. Thanh xuân mà, vẫn mơ mộng nhiều lắm, tự vẽ ra nhiều viễn cảnh tương lai tươi đẹp, cứ ước mơ một bức tranh với những gam màu ấm nhưng cũng muốn được trải qua những khoảnh khắc chạnh lòng, khoảnh khắc đơn độc.

Thu Hà Nội năm đó và bây giờ có gì đó khác lắm, đậm vị và buồn hơn. Mùi hoa sữa thoang thoảng gặm nhấm từng góc tâm hồn, không phải ngẫu nhiên cô gái ấy yêu mùi hoa sữa một cách nồng nàn và mãnh liệt đến thế. Bởi cô ấy bắt gặp mình trong mùi hương sữa đó, có gì thật thân thuộc, ở đó cô ấy được là chính mình. Yêu đến nỗi đã có lần cô ấy nghĩ “Nếu không còn hương hoa sữa, hẳn thu Hà Nội không còn trọn vẹn”.

Thu về khiến người ta phải nhớ những câu chuyện không nên nhớ, nhớ những con người vốn đã muốn quên hoặc đã được gói gém một cách cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu. Thu về, những kỷ niệm lại “được” lật lại, có nỗi đau không tên ùa về. Mỗi con người chỉ được phép sống một cuộc đời, dẫu chặng đường đã qua có những điều không muốn nhớ thì hãy hạnh phúc vì ít nhất mình đã có cơ hội để cảm nhận và vượt qua. Thu là mùa của nỗi nhớ, của hoài niệm nhưng không phải mùa để nhớ và đau về những nỗi buồn đã cũ…

Nhìn theo chiếc xe của chị đang khuất dần sau từng hàng cây cổ thụ, nó bất chợt đưa tay lên vẫy chào, miệng mỉm cười…

“Chúc em hạnh phúc, người con gái ngọt ngào trong cuộc đời anh… Anh chỉ muốn nói rằng, những năm tháng ấy, Anh đã từng yêu em đến đau lòng…”

Điều làm anh hối tiếc nhất trong cuộc đời này, là bỏ lỡ tình yêu của em… Tạm biệt!!!

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/

Đã gần 11h đêm, nó vẫn chầm chậm đi trên tuyến đường Láng Hạ ấy như để tận hưởng nốt sự yên tĩnh của đêm Hà Nội mà nó từng rất thích. Vậy là những người con gái năm tháng ấy có mối liên kết với nó đều đã có những hạnh phúc cho riêng mình. Mai Anh dẫu sao cũng chỉ còn là một cái tên để gọi, còn chị, có lẽ chị là người mà nó thương nhất. Có thể mỗi người đều có một sự dằn vặt, đau khổ và bất hạnh khác nhau, nhưng có lẽ chuyện của chị lại đặc biệt hơn bao giờ hết. Đến cuối cùng thì nó thấy lòng nó nhẹ bâng đi một khoảng, chị đã tìm được nơi chốn để về, nó cũng an lòng…

Rẽ ngang qua vinmart, nó mua một ít bia và chút đồ nhắm… Không hẳn là đêm nay có ngoại hạng Anh mà nó cũng muốn uống một chút… Cảm giác nhậu một mình, nó cũng có sự thú vị của nó… À không, vẫn còn có 1 người bạn, đó là màn đêm ngoài kia…

Từ giờ đến giờ bóng vẫn còn khoảng 2 tiếng… Nó đóng cửa, tắt đèn và kéo cái ghế cao ra ban công để ngồi… Từng ngụm bia lạnh khiến nó rùng mình, dù sao thì thời tiết mùa thu về đêm cũng se se lạnh. Nó nhìn những chậu hoa Quỳnh mà em trồng, dường như hoa đang nở và tỏa hương thơm ngát… Loài hoa này thật đặc biệt, thường chỉ nở vào buổi đêm, mang một màu trắng tinh khiết thuần tuý. Em thích hoa Quỳnh, thích Cúc họa Mi nhưng lại đặc biệt ghét hoa Hồng, bởi đơn giản vì nó có gai…

– Đêm rồi, sương xuống nhiều và lạnh, anh ngồi đó không có áo mai lại ốm đấy.

Tiếng mở cửa kính ban công… Nó bất giác quay lại… Em đang cầm trên tay chiếc áo khoác gió rồi khoác vào cho nó… Nó bất ngờ nên nhìn em không chớp mắt… Nó không biết em về lúc nào, có thể là cánh cửa kính ban công cách âm nên nó không nghe được tiếng mở cửa nhà… Em khoác chiếc áo cho nó rồi vòng tay qua ôm lấy cổ nó cười hiền…

– Có nhớ em không?
– Có…
– Nhớ sao không đi tìm em?
– Anh biết tìm em ở đâu?
– Vậy sao năm đó chẳng có chút thông tin gì nhưng anh vẫn bất chấp tất cả để đi tìm Mai Anh?
– Em và Mai Anh là 2 câu chuyện khác nhau mà. Anh nghĩ anh nên để em có thời gian thì tốt hơn…

Nó không cười, nói bằng giọng buồn xen lẫn cả sự thất vọng… Nó ngồi đó, chốc chốc lại đưa lon bia lên tu từng hớp… Mắt vẫn nhìn vào khoảng đen trước mặt… Từng ánh điện ở những toà chung cư xa xa dần tắt lịm… Em cũng với lấy một lon bia, bật lên và uống…

– Em về rồi, anh không vui sao?
– Linh này, chúng mình nói chuyện với nhau nghiêm túc nhé… Về chuyện anh phải chuyển công tác, anh nghĩ…

Em chợt đưa tay lên che miệng nó, không để nó nói tiếp, lắc đầu…

– Em đồng ý, sự nghiệp của anh thì anh phải lựa chọn, điều đó em hiểu… Em sẽ không trở nên bướng bỉnh như vậy nữa, một người vợ tốt sẽ luôn luôn tin tưởng chồng mình và là điểm tựa ở phía sau đúng không anh?
– Người vợ à? – Nó thở dài, những gì mà nhỏ Hiền nói có lẽ vẫn còn đang bao trùm lên suy nghĩ của nó…
– Anh có biết thời gian vừa qua, em đã đi đâu, làm gì không?
– Anh không biết…
– Em ở với chị… Và em cũng biết chị sắp kết hôn… Em cũng đã gặp chồng chị rồi…
– Thật… thật sao? – Nó ngay sang nhìn em, ngạc nhiên rồi bỗng chốc trở nên lo lắng, không phải là chuyện em ở với chị, chuyện đó quá bình thường và nó đã từng nghĩ tới… Cái nó sợ là chuyện nó kể với chị hôm ấy về những gì nó nghe được sẽ bị chị nói lại với em… Nó không muốn điều đó xảy ra, đơn giản là mọi chuyện sẽ rối tung lên nếu em biết anh Cường là người ở đằng sau chia rẽ nó và em, cũng là người nói quá nhiều chuyện…
– Vâng… Cách đây 2 tuần chị có bảo rằng anh gọi cho chị để hỏi về em… Không phải sao?
– À ừ đúng rồi… – Nó chột dạ…
– Vậy là anh vẫn đi tìm em mà… Lúc mà chị nói rằng anh bảo là em ở đó với chị thì anh yên tâm lắm, rồi đợi anh hết công việc thì anh sẽ xuống đón em về mà em vui lắm… Nhưng đợi mãi chẳng thấy đâu, dạo này công việc anh nhiều lắm à?

Em nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nó, quàng tay qua người ôm chặt lấy nó… Nó cũng ôm lại em, nhưng có lẽ chỉ là thói quen bởi nó đang cố để loading lại những gì em nói… Vậy là chị đang giúp nó, chị cũng không nói ra chuyện kia bởi lúc tối gặp nhau chị có nói rằng chị không tham gia hay đưa lời khuyên bởi biết nó đã có tính toán của riêng mình… Chị đã bịa ra câu chuyện rằng nó hỏi han em để gián tiếp giúp nó… Haizz Hoài Thu, đến bao giờ thì em mới thôi khiến anh khỏi dằn vặt đây…

Nó thở dài…

– Nam à, thời gian em ở đó, tối nào em và chị cũng nói chuyện đến khuya mới ngủ… Em bắt chị kể nhiều lắm, kể về lúc mà chị và anh yêu nhau… Bản tính của em hay ghen nhưng khi nghe chị kể, em lại không ghen tuông, em không cáu gắt hay tỏ thái độ mà em chỉ thấy thương anh và chị… Thật sự em chưa hiểu hết anh… Em luôn chỉ sống cho riêng mình, cho cảm xúc của mình…
– Bởi vì em chưa xác định được hạnh phúc của em là gì? Và điều em cần là gì?
– Vậy hạnh phúc của anh là gì?
– Là bình yên, là thoải mái, là vui vẻ… Trong chuyện tình cảm, hạnh phúc của anh chỉ đơn giản rằng 2 người yêu nhau và không lừa dối nhau…

Nó nhấn mạnh chữ từ không lừa dối… Em nhìn nó không chớp mắt, có một chút ngỡ ngàng… Nhưng sau đó thì lại cười rồi ôm lấy nó… Nó thấy được sự ngỡ ngàng đó, linh cảm của nó lạ lắm… Nó thấy đau lòng…

– Bây giờ thì em đã biết vì sao anh lại yêu Mai Anh đến như vậy… Chị cũng nói rằng chị chưa thể hiểu hết anh… Nhưng Mai Anh thì có… Và anh cũng hiểu nó hơn cả hiểu bản thân mình…
– Chuyện cũ rồi… Đừng nhắc lại nữa… Hướng tới tương lai và những điều chờ đợi mình ở phía trước nhé… Còn 1 chuyện nữa anh… – Nó quyết định sẽ mở lời hỏi em về những gì mà em đang giấu nó, liệu chăng nó muốn biết rằng có phải em và Khánh vẫn đang là người yêu và nó chỉ là con rối trong câu chuyện này… Nhưng chưa kịp lên tiếng thì em đã chặn họng nó bằng một nụ hôn… Em chủ động, mắt nhắm nghiền, nhưng đọng lại trên đó là nước mắt…

Rời môi nó, em đưa tay lên xoa nhẹ mặt nó… Nhìn nó không nói lời nào… Thật sự đôi mắt em lúc đó, nó không biết diễn tả như thế nào cả. Trong đó có một chút buồn tủi, một chút yêu, một chút đau lòng, một chút nhớ thương và một chút uất hận… Đến giờ nó vẫn còn nhớ ánh mắt lúc đó của em… Không bao giờ nó quên được…

– Em biết anh yêu em, em cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho em… Em vui lắm, người con trai năm đó mà em yêu bây giờ đã là của em… Em không hiểu anh nhiều, nhưng em hiểu rằng anh sẽ suy nghĩ rất nhiều nếu như chúng ta có rạn nứt… Nhưng Nam yên tâm nhé, em sẽ thay đổi, em sẽ dần dần hoàn thiện bản thân mình, khiến bản thân mình tốt lên… Em quyết định rồi, em sẽ bay vào tháng 12… Anh Cường cũng đã đặt vé cho em và đã lo hết thủ tục cho em…
– Anh tưởng ăn tết xong em mới quyết định xem có đi hay không?

Em lắc đầu…

– Anh Cường nói rằng sang càng sớm càng tốt vì sợ năm sau rục rịch bầu cử, sẽ có nhiều điều lệ thắt chặt…

Nó kéo em vào lòng, ôm em lại, nó thấy tim thắt lại khi nghĩ đến cảnh em đi…

– Yên tâm, anh sẽ đợi em…
– Không anh ạ… chúng ta sẽ rời xa nhau một thời gian anh nhé… Rời xa nhau về cả khoảng cách địa lí, về cả tình cảm nữa…
– Tại sao?
– Em sẽ sang đó ít nhất là 2 năm, trong 2 năm đó, nếu anh tìm được người mà anh thấy hợp, anh cứ tiến đến tìm hiểu với họ… Anh… anh không phải đợi em đâu…

Em khóc nấc lên… ướt hết cả một bên áo của nó… Nó cứ ngồi im vậy vỗ về em… Nó suy nghĩ nhiều, nó cũng buồn chứ… trải qua bao nhiêu chuyện, nó không hiểu vì lý do gì khiến một người như em lại đồng ý buông bỏ tình yêu của mình. Em rắn rỏi và bất chấp, cái này nó cũng đã chứng kiến suốt 8 năm qua… Phải có lý do gì đó, 1 tháng vừa qua em đã như thế nào? Điều gì khiến em dễ dàng bỏ cuộc như vậy?

– Linh này… Tại sao em lại quyết định như vậy? Em cũng biết rằng anh vẫn luôn là một kẻ đào hoa khốn kiếp mà!
– Em nghĩ rằng cách để khiến một người bên mình mãi mãi không phải là suốt ngày phải ở bên họ, để ý từng tí và luôn lo lắng rằng sẽ có người mang họ đi bất cứ lúc nào… Em hiểu được rằng chỉ khi tình yêu của anh dành cho em thật lớn, thì lúc đó anh mới bên em mãi mãi được…

Nó thở dài, em vẫn khóc… màn đêm trở nên mù mịt bởi mây đen cũng là lúc đồng hồ điểm 1 giờ sáng…

Chương trước Chương tiếp