Hồi ký mưa
Chương 15
Sau ngày hôm đó thì cuộc sống của nó cũng không có biến động gì cho lắm, nó và em vẫn yêu nhau như vậy, thời gian mẹ nó đi công tác cũng là thời gian nó chuyển hẳn xuống ở với em. Chị Lan biết nhưng vẫn ủng hộ 2 đứa, em thì hàng ngày vẫn ở bên chăm sóc, quân tâm nó, thi thoảng nó và em có cãi nhau nhỏ vì vài vấn đề đại loại như nó không tập trung học hành, chơi game và hút thuốc lá nhiều hơn. Em nói nó cũng chỉ ậm ừ hứa này nọ xong đâu cũng vào đấy. Rồi đến 1 hôm, trong bữa ăn em mắng nó vì cái tội chơi game quên ăn, nó đang bực trong người vì lúc chiều đá bóng thua, em mắng nó xa xả khiến nó càng thêm bực, nó gắt lên với em…
– Em nói nhiều thế, có ăn không hay đổ đi nhé, ăn cơm cũng không ngon…
Em sững sờ đánh rơi đôi đũa xuống bát, em khóc nức nở và chạy lên phòng bỏ nó ở lại. Một lúc sau nguôi ngoai, nó rửa bát rồi mò lên phòng em. Em tắt điện tối om, chùm chăn kín mít, nó nghe thấy tiếng khóc từ em. Nó ôm em thì em đẩy tay nó ra…
– Anh xin lỗi…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/
– Thôi đừng khóc nữa, anh xin lỗi vợ…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/
– Từ lần sau anh không thế nữa, nín đi – Nó nằm hẳn xuống bên cạnh em, xoay người em lại ô mem, em vẫn nhắm mắt khóc nức nở…
– Sao anh mắng em hức… hức…
– Tại anh đang có bực trong người, anh xin lỗi…
– Sắp cuối cấp rồi, anh không học thì anh tính thi gì hức hức… Em biết anh học rất tốt khối C nhưng liệu anh có đỗ được tốt nghiệp để đi thi Đại học không? Huhu…
– Anh sẽ cố gắng mà, thôi nín đi anh thương…
Em gạt nước mắt, bỏ tay nó ra, em ngồi dậy dựa vào tường, đôi mắt sưng húp nhìn nó thút thít, nắm lấy bàn tay nó, em hỏi…
– Anh đã hứa những gì với chị Lan, anh còn nhớ không?
– Có anh nhớ, anh sẽ cố gắng để xứng đáng với em…
– Vậy tại sao đến giờ anh vẫn như thế này, anh có biết chị Lan vì lời hứa của anh mà cãi lời bố mẹ, rồi chị ấy đổi lại nhiều thứ quan trọng để em được ở lại đây với anh không? Huhuhu sao anh không mảy may suy nghĩ gì thế – Em khóc nấc lên, chân đạp vào người nó liên tục…
Nó ngồi im chịu trận, cảm giác tội lỗi trong nó dâng lên, những lời nói của chị, lời hứa của nó ngày hôm đó như một cuốn phim tua chậm trong đầu nó. Phải rồi, nó hứa với chị sẽ ở bên em bảo vệ và chăm sóc cho em, hứa với chị sẽ cố gắng từng ngày để xứng đáng với em, nó nhớ câu nói của chị “Không phải lúc nào gió tầng nào cũng thổi mây tầng đó”, nó chợt nhận ra rằng thời gian chẳng chờ đợi ai cả, sắp hết học kỳ 1 rồi nhưng điểm số của nó quá bết bát, cứ như thế này liệu nó có còn đủ điều kiện thi tốt nghiệp không? Rồi nó sẽ không được thi đại học, tương lai của nó sẽ đi về đâu? Nó sợ nếu nó cứ như vậy, bố mẹ em về thấy nó sẽ lập tức đưa em đi, rồi còn chị, chị sẽ nhìn nó bằng 1 ánh mắt khác, 1 ánh mắt thất vọng vì đã đặt niềm tin vào 1 thằng như nó. Nó ngồi bật dậy, kéo tay em vào nó ôm em…
– Anh xin lỗi, từ bây giờ anh hứa với em, anh sẽ tập trung vào việc học, anh sẽ gác lại tất cả những thú vui của bản thân…
– Anh có sợ mất em không, huhu? – Em ôm lại nó, từng lời nói trôi theo tiếng nấc liên hồi…
– Anh có…
– Chị Lan đã tin tưởng anh như vậy, em mong anh đừng làm chị ấy thất vọng, anh là một người thông minh, chẳng việc gì làm khó được anh đâu, cố lên, em ở bên cạnh anh… – Em nói rồi hôn nó nhẹ nhàng, nhìn đôi mắt em sưng húp vì khóc nhiều, nó thấy thương em, và ghét bản thân nó lúc này…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/
Trời vào đông càng ngày càng lạnh, từng hàng cây trơ lá dưới cái tiết trời sương giá mù mịt, Hà Nội hôm nay có 10 độ, sáng đi học mà tay nó cóng hết cả lên dù em đã xoa tay hà hơi cho nó suốt. Em nói con trai tay lạnh thì chung tình, con gái tay lạnh thì đa tình, nó tay lạnh nắm lấy em tay ấm, mãi mãi không rời xa… Nó thì cười vì cái lý luận ngây ngô ấy của em. Nó dạo này đã học hành chăm chỉ hơn, không còn bỏ tiết, về đến nhà thì phụ em nấu cơm, dọn nhà, nó tự đặt ra đồng hồ sinh học của nó, không còn thức đêm chơi game, quy định đúng giờ nào là giờ học, giờ nào là giờ chơi. Nó còn tốn công làm nguyên 1 cái thời khóa biểu ngày dán trước bàn học của em. Em thấy nó thay đổi thế thì vui lắm, suốt ngày mua đồ tẩm bổ cho nó khiến đợt ấy nó tăng 2 – 3 cân liền. Em có 1 cái sở thích đặc biệt là thích đi chơi vào mùa đông, nhưng sợ nó lạnh nên tối nào cũng ngồi đan khăn cho nó. Hình ảnh của em ngồi trên giường cặm cụi đan khăn, mái tóc dài rũ xuống, đôi khi cho tay lên hà hơi vì lạnh khiến nó nhớ đến suốt đời. Nó cũng đã từng có 1 bức ảnh chụp em khi em làm vậy, nhưng đáng tiếc bức hình ấy nó để trong ví, trong 1 lần bắt xe về nhà thì nó đã bị móc mất. Nghĩ lại mà buồn thối ruột…
Mẹ nó báo phải ở lại thêm 1 tháng nữa, nó biết thừa nên nói với mẹ nó luôn, mẹ nó cũng ậm ừ bảo trước tết sẽ về, mà giờ mới giữa tháng 12, vậy là nó còn bám em 2 tháng nữa. Em thì chả nghĩ ngợi gì, nhưng nó cũng thấy ngại bởi hàng xóm quanh nhà em dạo này lời qua tiếng lại vì có sự xuất hiện liên tục của nó. Rồi là những lời độc địa hơn rằng “Nó mới tí tuổi mà đã dẫn trai về nhà sống như vợ chồng”… “Có được bố mẹ dạy bảo đâu chả thế”… “Nhà thì giàu nhưng mà không biết dạy con thì sớm muộn cũng hư hỏng thôi”… Nó nói với em, em biết nhưng em nói kệ, toàn những bà chuyện trong nhà chưa rõ, chuyện ngoài ngõ đã tỏ nên em không quan tâm cho lắm. Sau một hồi ngồi nói chuyện với em thì em cũng đồng ý chuyển lên nhà nó ở. Mặc dù không đầy đủ như nhà em nhưng được cái gần trường, mùa đông sáng sớm đỡ phải di chuyển nhiều…
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như vậy, việc học hành của nó đã có kết quả tốt hơn khi tất cả các điểm kiểm tra miệng, kiểm tra 15, kiểm tra 1 tiết của các môn học nó đã trả xong, điểm số không cao nhưng ở mức trung bình khá. Việc nó thay đổi khiến cả lớp nó và các thầy cô đều ngạc nhiên, nhỏ Thư vẫn ngồi cạnh nó, nhỏ học tốt các môn tự nhiên nên kèm nó khá nhiều, đổi lại mấy môn xã hội thì nó lại giúp nhỏ. Nhỏ cũng không còn thể hiện tình cảm thái quá với nó như đợt trước nên em cũng không hay hằm hè với nhỏ nữa. Nhỏ Linh thì sau vụ ở nhà em, nhỏ không còn nói chuyện với nó, đôi khi chỉ là nhỏ hỏi và nó trả lời, nó cũng chẳng bắt chuyện trước với nhỏ. Vì sau vụ đó, nó muốn nới khoảng cách với nhỏ ra, nó sợ chuyện lộ ra ảnh hưởng đến nó và em nhưng với tính cách của nhỏ Linh thì nó biết nhỏ chẳng bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu.
Mùa đông năm ấy nó xảy ra biến cố đầu tiên trong cuộc đời, để mà nhắc lại thì nó không còn nhớ quá rõ, chỉ nghe em, nhỏ Linh, nhỏ Thư và mẹ nó kể lại, chắp nối với ký ức nó còn nhớ nên nó sẽ viết thôi. Nó nhớ hôm đó là Noel 24 – 12, buổi tối đó tắm xong, nó đang chuẩn bị quần áo để xuống nhà em, hôm nay chị Lan về đón Noel cùng em, chị cũng gọi điện cho nó từ sáng bảo nó sang nhà ăn cơm rồi đi chơi cùng chị và em. Nó đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng chuông. Nó ra mở cửa thì đã thấy Linh đứng nó, 2 tay chà vào nhau vì lạnh. Nó bảo Linh vào nhà, dựng xe, Linh xách 1 cái túi đưa cho nó…
– Thôi Linh không vào nhà đâu, Linh có quà Noel tặng Nam nè – Nói rồi Linh đưa quà cho nó…
– Nam cảm ơn Linh, mà sao phải mua quà tốn kém thế…
– Không có gì đâu, chỉ mong sao cái này giúp Nam ấm áp hơn thôi, thôi chắc Nam đang có việc bận, Linh về trước đây…
Nó chào Linh, toan bước vào nhà cất quà thì từ đằng sau Linh ôm chặt nó, nó sững sờ nhưng nhanh chóng lấy lại cảm xúc, nó cầm tay Linh kéo ra. Nhỏ Linh đứng vậy ôm chặt nó, giọng đã bắt đầu lạc đi…
– Em lạnh, cho em ôm anh, đừng đẩy em ra hức… hức…
– Nào bỏ ra, Linh đừng như thế nữa được không? Bỏ ra – Nó gắt lên, nhỏ Linh vẫn ôm chặt nó không buông, miệng mếu máo…
– Em xin anh, đừng đẩy em ra, cho em ôm anh thôi, giống như lần đó ở bãi biển, anh cũng đã ôm em, anh cũng đã từng hôn em mà đúng không? Tại sao bây giờ chỉ một chút thôi cũng không được, hức… hức – Linh nói to lên như đang muốn để ai nghe thấy vậy.
Nó thấy kỳ lạ, tự dưng nhỏ lại thành ra như thế này, mà lần đó trên bãi biển lúc đi tìm nhỏ, chỉ có nhỏ ôm nó và nó chưa đụng chạm gì nhỏ chứ đừng nói đến hôn. Bất giác nó quay ra phía công, nó chết lặng, em và chị Lan đang đứng đó nhìn nó, ánh mắt giận giữ. Em quay người ôm mặt chạy đi, còn chị thì nhìn nó lắc đầu, mắt ánh lên vẻ thất vọng, sau đó nhẽ nhếch mép lên cười khẩy nó rồi quay đi. Nó thấy vậy liền vùng vằng, đẩy mạnh nhỏ Linh khiến nhỏ ngã ra thềm cửa. Nó chạy vụt ra bên ngoài nhưng không kịp, chiếc Mẹc màu đen đã dần dần lăn bánh, nó chạy theo xe hét lớn mong chị Lan sẽ đỗ lại…
– Mai, chị Lan, cho em giải thích…
Chiếc xe vẫn cứ thế đi, nó đuổi theo được 1 đoạn thì dừng lại thì mệt. Nó chạy nhanh vào nhà, thấy nhỏ Linh đang ngồi thút thít ở đó, nó bực tức gào lên…
– Cậu bị điên à? Cậu có biết cậu vừa làm chuyện gì không?
– Để tôi nói cho cậu nghe lại 1 lần nữa, tôi yêu Mai, suốt đời tôi chỉ yêu Mai, cậu có làm gì đi nữa thì tôi cũng không yêu cậu đâu. Bỏ mấy cái trò bỉ ổi đấy đi…
Nói rồi nó khóa cửa nhà, lấy xe phóng vù đi mặc kệ nhỏ Linh vẫn ngồi đó, đi qua ngã 4, nó đi chậm, tay lúi húi bấm số em, nhưng sau 3 lần máy bận là thuê bao, nó lật lại danh bạ, bấm số chị Lan, đến lần thứ 4 thì chị nghe máy…
– Alo alo, chị ơi em xin chị, chị cho em giải thích, mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu…
– Cút đi… tút… tút… tút – Chị nói bằng 1 giọng lạnh tanh rồi tắt máy…
Nó bấm gọi lại cho chị nhưng đều thấy tắt ngụp, có thể chị đã chặn số nó. Cất điện thoại vào túi, nó tăng ga chạy về phía nhà em, nó đi thật nhanh để đuổi kịp xe của em, vặn kịch ga, nó lao băng băng trên đường. Đi đến gần đoạn BT, nó thấy xe chị đang ở phía trước, nó lao lên bên cạnh, ra hiệu dừng xe nhưng chị vẫn bảo lái xe tiếp tục đi, nó thấy em đang gục mặt xuống khóc nức nở sau lớp cửa kính. Xe chị vượt lên 1 cái container bỏ nó lại phía sau. Nó ngó sang không thấy vượt phải được, về số 1, nó tăng ga vọt đi với tốc độ 70km/1h để xin vượt trái. Vì quá nóng lòng, nó không quan sát trước khi vượt, khi rẽ lên thì nó thấy chói mắt, một chiếc taxi đang đi ngược chiều với nó… Không kịp xử lý, nó tông thẳng trực diện chiếc xe taxi ấy…
Nó thấy người nó bay khỏi xe đập vào cửa kính của chiếc taxi, mùi máu, mùi đất tanh tưởi, sau đó là vài lời hô hoán của người dân bên đường chạy ra xem…
– Đâm thế thì còn gì là người nữa… Chết chắc rồi, máu mee thế kia cơ mà… Ai đó gọi cấp cứu đi, còn thở, còn thở… gọi 115 nhanh lên…
Trong khoảnh khắc cuối cùng của nhận thức nó còn sót lại, nó thấy em và chị Lan đang chạy đến gần chỗ nó…
– Trời ơi, anh ơi… anh ơi… cứu với… huhuhu trời ơi em giết anh rồi… Ai đó cứu với… Huhu…
– Bế thằng bé lên đây… nhanh lên không là không kịp nữa…
– Tránh ra, con bé này tránh ra nào… máu chảy ở tay nhiều quá, gãy chân rồi, tim với mạch đập yếu quá… đi nhanh không là không kịp…
Khung cảnh náo loạn quanh nó mờ dần, nó chìm vào trong vô thức…