Hồi ký mưa
Chương 18
Sân bay Nội Bài chiều 24 tết…
Nó tranh kéo valy cho em, em cản chả được nên để mặc nó, em nắm tay phải nó, bàn tay nó thì giờ vẫn thế chả có gì tiến triển, hơn được cái là cổ tay đã lên xuống được rồi. Nó nhớ lúc nó khoe em, em khóc ghê lắm, vừa khóc vừa thơm vào tay nó. Chị Lan đã đi trước làm thủ tục checkin, nó và em ngồi chờ ở hàng ghế đợi. Nhìn khung cảnh sân bay, đập vào mắt nó là cái cảnh chia li, tự dưng nó thấy sợ, nó sợ em không quay trở về với nó nữa thì sao? Cái cảnh chia li vẫn luôn là nỗi ám ảnh của nó từ lúc bố mẹ nó bỏ nhau. Nó lấy tay nắm lấy tay em thật chặt, lực quá mạnh khiến em đau, em ngạc nhiên hỏi nó…
– Anh… anh sao vậy? Sao nắm tay em chặt thế…
– À không… không có gì?
Em dường như hiểu nó đang nghĩ gì, em đưa tay lên bẹo bẹo vào má nó…
– Đồ ngốc, thế mà em bảo để em ở lại thì cứ nằng nặc bảo em đi cơ, giờ thấy sợ rồi hả?
– Đâu có, tại anh thấy vui quá, vui vì sắp có 2 tuần tự do không bị ai kèm cặp haha – Nó cố tổ ra vui vẻ…
– Chết nè, dám trêu em à, đã thế em đi luôn cho anh biết tay – Em vừa nói vừa cấu nó đau nhói…
– Thôi không nghịch nữa, đi thôi Mai – Chị Lan quay lại bảo em…
Nó đứng lên tiễn em đến cửa checkin, chị Lan quay lại vỗ vai nó…
– Chàng trai mạnh mẽ nhất mà chị từng thấy, ăn tết vui vẻ nhé, hy vọng qua tết chị quay lại sẽ thấy em mạnh khỏe hơn, cố gắng lên…
– Dạ em cảm ơn chị, em sẽ cố, chị ở bên chăm sóc Mai giúp em nhé, Mai không chịu được lạnh đâu, chị để ý giúp em… – Nó bỏ cái mũ lưỡi chai xuống cười với chị…
– Kinh ha, không phải lo, cái thằng ngốc này, chị chăm nó từ bé, chị biết phải như thế nào mà haha – Anh Hùng ơi, xong anh đưa Nam về nhé, em có ít quà gửi 2 bác và anh chị, chúc cả nhà mình ăn tết vui vẻ – Nói rồi chị Lan mở túi và đưa cho anh tài xế 1 cái phong bì…
– Dạ, cảm ơn cô, chúc cô và cô Mai cùng gia đình ăn tết vui vẻ ạ – Anh tài xế đón lấy cái phong bì từ tay chị, miệng cúi cảm ơn…
Nó quay sang em, em vẫn nắm tay nó, mắt em đã rưng rưng rồi. Nó kéo em vào ôm lấy em, em ôm nó thật chặt, khóc càng to hơn…
– Em sang đó, để ý sức khỏe, bên đó lạnh lắm đó, đêm ngủ nhớ để túi sưởi anh để ngăn trong ra cho nước ấm vào rồi ôm ngủ. Đi đâu nhớ đeo khăn bịt kín vào không lạnh nhé. Em bị hay bị ho lắm đó nên phải để ý vào…
– Dạ… hức… hức em sẽ nhớ anh lắm đó, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng tập luyện tay không được quên nghe chưa, à em có cái này cho anh…
Nói rồi em lấy trong túi của em ra 1 cái điện thoại, là cái điện thoại của em, em đưa cho nó…
– Anh cầm lấy, em đăng ký mạng rồi, cả tiền trong tài khoản nữa, để ý điện thoại em sẽ gọi về. Em có kết bạn với Facebook khác rồi, bao giờ rảnh em gọi video về gặp anh… hức… hức…
– Ở nhà không được léng phéng với ai đâu, em biết em giết anh…
Nó cười khì khì, lau nước mắt cho em, thơm nhẹ lên trán em…
– Rõ thưa sếp, nhớ lời anh dặn đó…
– Vâng, em yêu anh…
Em rời vòng tay nó bước vào khu vực cấm nhưng vẫn ngoái ra nhìn nó vẫy tay. Nó bật khóc, 2 dòng nước mắt chảy dài trên má, nó vẫn đứng đó vẫy tay chào em. Bỗng em bỏ tay chị Lan, chạy nhanh về phía nó trước sự ngỡ ngàng của chị Lan, của 2 anh chị bảo vệ… Nó dang tay ôm chặt em, em hôn nó, cái nụ hôn mặn chát bởi nước mắt, sân bay vang lên 1 bản nhạc không lời nhẹ nhàng như đang cảm động cho tình cảm của em dành cho nó.
– Em yêu anh, chờ em về nhé…
Sân bay Nội Bài ngày em đi, xuân đã về, không còn tiếng xào xạc của lá rụng, cũng không còn những cơn gió mùa rít qua từng kẽ cửa sổ. Nhưng nó vẫn thấy lạnh, nó lạnh trong lòng, vậy là em đã đi rồi…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/
Em đi cũng đã được 2 ngày, nó thấy nhớ em quá, bình thường đang ở cạnh em, được em quan tâm chăm sóc nó thấy quen với cuộc sống có em rồi, tự dưng giờ sáng ngủ dậy chả thấy em đâu khiến nó hụt hẫng nhiều. Với lấy cái điện thoại của em, vẫn im lìm như vậy, không 1 cuộc gọi, không 1 tin nhắn từ em. Toàn là tin nhắn làm quen của mấy thằng linh tinh, điên tiết nó quăng luôn xuống đuôi giường. Nhưng lại lật đật nhặt lại. Tính nó kiểu bốc đồng, cứ bực tức hay gì là phải cáu gắt rồi đập phá này kia cho sướng tâm trạng đã, rồi xong làm xong lại thấy ân hận, cái tính này đến bây giờ nó chưa hoàn toàn sửa được nhưng cũng đỡ đi nhiều rồi.
Nhoài người dậy, cũng đã hơn 8h sáng, nó đứng ở phòng gọi mẹ nó nhưng chả thấy ai trả lời, chắc mẹ nó lại đi đâu từ sáng rồi. Ngáp ngắn ngáp dài, lê cái thân xuống dưới tầng 1 vệ sinh cá nhân. Bỗng nó nghe thấy tiếng lục đục từ bếp. Bỏ mẹ có trộm à, nhà có 2 mẹ con, nó gọi mẹ thì chả thấy mẹ thưa, bình thường nó gọi thế kiểu gì mẹ nó cũng chửi cho 1 trận vì cái tội gọi vặt. Nó bỗng nghĩ trộm thì bỏ mẹ, người ngơm nó như này không còn như trước, có gì nó xiên cho phát thì thôi từ nay không còn được gặp em nữa rồi… Cố trấn tĩnh lại, nó lại leo lên phòng, với với cái gậy bóng chày trong gầm giường, nó đi thật nhẹ về phía bếp. Tay phải không làm ăn gì được nhưng còn tay trái cơ mà, dạo này nó dùng tay trái nhiều nên đỡ ngượng hơn và khỏe hơn trước nhiều. Đến cửa bếp, nó dơ gậy lên, định xông vào thì…
– Ơ… ơ…
Choang, bát cháo vỡ tan, trước mặt nó là nhỏ Linh, 4 mắt nhìn nhau không chớp, nhỏ thì hoảng sợ trước cái thái độ của nó…
– Anh bị điên à… hức… dọa em hết hồn…
– Ơ sao lại ở đây…
– Ngủ như chết có biết gì đâu, em đến nấu ăn sáng cho anh – Nhỏ lúi húi cúi xuống nhặt từng mảnh sành đã vỡ, miệng lí nhí. Nó thấy vậy cũng ngồi xuống nhặt cùng nhỏ…
– Đừng, đứt tay bây giờ, định hỏng nốt tay kia à…
Mé, câu nói đụng chạm lòng tự trọng hơi nhiều nha, vì ai mà tôi thành thế này, giờ còn quay ra xỉa xói nhau nữa. Bực mình nó không thèm nhặt nữa, quay qua lấy cái giẻ lau chỗ cháo đang ở dưới sàn…
– Thôi thôi ông đi lên nhà ngồi cho tôi nhờ – Nói rồi nhỏ Linh giằng luôn cái giẻ từ tay nó, xua xua tay đẩy nó đi lên…
Ờ lên thì lên, càng tốt, đỡ phải làm. Lên trên nhà nó lại lấy điện thoại của em ra xem, vẫn thế chả có động tĩnh gì. Sao thế nhỉ, em đi cũng đã 2 ngày, tính ra thì em bay qua đó cũng chỉ 18 tiếng, mà đến giờ chả thấy em liên lạc gì với nó. Nó định gọi cho chị Lan thì mới nhớ ra là số của chị là số Việt Nam mà, nó cũng chả biết cách liên hệ quốc tế như thế nào, mà có biết thì cũng chẳng biết tí thông tin nào mà gọi. Bất lực nó lại ngồi chờ đợi, trong lòng nó đã có vài chút lo lắng cho em, nhưng cũng chỉ là 1 chút, lần này em đi với chị Lan mà, nó tin chẳng có vấn đề gì xảy ra đâu. Đang ngồi nghĩ linh tinh thì nhỏ Linh đi lên…
– Anh ơi cháo đổ hết rồi, anh có đói không? Đợi tí em nấu lại nhé – Nhỏ thập thò ngoài cửa nói với nó…
– Thôi thôi, mà cậu đã ăn sáng chưa?
– Em chưa, sáng em dậy em lên đây luôn, lên đến nơi thì bác chuẩn bị đi đâu ý, nên nhờ em mua đồ ăn sáng cho anh luôn.
– Thế thôi, ra ngoài ăn đi, lâu lắm rồi không ra ngoài ăn rồi…
– Nhưng anh như thế có sao không? Em lo lắm, hay thôi để em nấu, nhanh thôi không lâu đâu…
– Lắm chuyện quá, thế có đi không để tớ đi 1 mình đây – Nó cáu…
– Xì, tay như thế thì đi đâu, chân thế đố dám đi bộ, thôi đi, lên em đèo…
Nói rồi nhỏ chạy lên phòng nó lấy áo khoác cho nó, hay thật nhỏ này vô tư vậy, coi nhà nó như nhà nhỏ luôn, chả ngại ngùng gì hết…
Leo lên xe nhỏ, nhỏ kéo tay nó bám vào eo của nhỏ, miệng khẽ gắt nhưng khuôn mặt đỏ ửng lên…
– Bám lấy em, không lại ngã ra giờ…
Khiếp, nay lại liều thế, nó bám vào, ui eo nhỏ thon thế, cái mùi thơm thoảng vào mặt nó nữa chứ. Nhưng nó vẫn tỉnh táo nhé, lùi lại 1 chút, nó chỉ bám vào áo của nhỏ. Nhỏ biết nhưng chẳng nói thêm gì nữa chỉ dặn nó ngồi cẩn thận rồi phóng đi…
Thoải mái, cái không khí giáp tết này khiến nó cảm thấy bồi hồi, nhớ ngày trước còn bé gần tết chỉ mong được nghỉ học để tụ tập cùng đám bạn trong xóm, đợt ấy chưa cấm pháo quyết liệt như bây giờ nên chúng nó mua pháo về nghịch liên tục, rồi có lần chúng nó gom tiền mua hơn 200 que pháo sáng mang về bó thật chặt trong 1 cái ống giấy, nhét đến nỗi chặt ních lại, để đến giao thừa mang ra ngoài ngõ đốt. Kết quả pháo chế của chúng nó cũng nổ, nhưng mà là nổ như quả bộc phá, đổ sập mẹ cái tường bao của nhà ông bà trưởng khu. Báo hại chúng nó năm mới đã ăn chửi té tát, mùng 1 nên mẹ nó không nói gì, nhưng sang mùng 2 cái mẹ nó lôi nó ra đánh luôn. Lý do đơn giản là kiêng mùng 1, nhưng mùng 2 thì không kiêng…
Lang thang 1 chút ngoài phố, 2 bên đường đã bán đầy quất đào với tiếng hò reo mời chào hàng, nó cùng nhỏ đến 1 quán phở, cái quán phở ngon mà nó thích ăn. Nó và em cũng hay ăn ở đây, hôm nay lại đi cùng nhỏ Linh thấy nó có cảm giác có lỗi với em sao sao ấy. Tự dặn lòng là nó với nhỏ Linh cũng chỉ là bạn thôi, mà bạn bè thì đi ăn cùng nhau cũng là bình thường mà. Tặc lưỡi nó vào gọi 2 bát tái gầu thêm đĩa quẩy. Thơm phức, lâu lắm rồi nó mới được ăn phở, em chăm nó toàn bắt nó ăn cháo vì bác sĩ bảo dạ dày với ruột nó bị thương tổn 1 chút không quá nghiêm trọng nhưng nên ăn cháo cho dễ tiêu. Em nghe vậy thì hành nó nguyên tháng ăn cháo… Nhỏ Linh lau đũa thìa cho nó, nó thấy không khí khá trầm nên lên tiếng trước…
– Nè, thế lên đây từ sáng mà bố mẹ không nói gì à?
– Em không, ngày nghỉ thì ai nói gì, em bảo đi chơi?
– À ừ ừ…
Nó lại im lặng, vì nó cũng chả biết bắt chuyện gì với nhỏ, sau vụ ấy, nó dường như muốn xa cách nhỏ hơn, đơn giản nó thấy chỉ với độ tuổi này nhưng nhỏ độc quá, nói là độc địa thì cũng không phải, nhưng nhỏ quá tính toán và mưu mẹo. Nói chung cũng chỉ là nhỏ thích nó, nhỏ muốn giành giật nó nên nhỏ mới vậy nhưng nó cứ sợ sợ thế nào ấy. Từ mấy chuyện xảy ra, trong lòng nó đều có những đề phòng với nhỏ…
Ăn xong, nó bảo muốn đi cafe một tí, nhỏ thì không đồng ý cho lắm vì nhìn vết khâu trên tay nó đã chuyển sang màu tím đậm vì lạnh. Nhưng nó nhất quyết đòi đi, nhỏ không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ mở cốp, lấy ra 1 đôi gang tay đưa cho nó. Nó bảo nhỏ chở lên Paloma, những bản nhạc không lời ở đây khiến tâm trạng của nó thoải mái hơn một chút…
– Anh, từ mai anh tập tay đi nhé, mai em lên tập cùng anh…
– Thôi tớ tự tập được mà – Nó lưỡng lự…
– Không được, đừng cãi em, mai không thích ăn cháo thì em mua phở hoặc bún cho anh ăn nhé – Nhỏ hớp hớp mắt như đang năn nỉ nó vậy…
– Linh này, tớ nghĩ chúng ta nên rõ ràng chuyện này, tớ…
Nhỏ Linh đưa ngón tay lên miệng nó, khẽ lắc đầu…
– Em hiểu anh đang định nói gì, em nói rồi em sẽ lùi lại phía sau, em cũng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của anh và Mai, nhưng em đồng ý như thế cũng không có nghĩa là em không được quan tâm, để ý và chăm sóc anh đúng không? – Nhỏ Linh nhìn thẳng mắt nó nói, đôi mắt ấy không còn rưng rưng nước mắt như những lần nó nhìn nữa, nhưng nó thấy buồn trong đó, nỗi buồn sâu thẳm mà nó không đọc được tên…
– Nhưng mà…
– Trước khi đi, Mai đã gặp em, bọn em đã nói rất nhiều chuyện, Mai muốn em chăm sóc anh trong thời gian Mai sang bên kia, vì Mai cũng không yên tâm khi để anh như vậy. Nhất là cái khoản tập tay, mẹ anh cũng bận mà…
– Yên tâm đi, em sẽ có được anh, nhưng không phải lúc này, sau này thì chắc chắn, em có niềm tin vào điều đó, còn bây giờ thì em chỉ muốn ở bên quan tâm anh, chăm sóc lo lắng cho anh, giống như là việc mình cần làm đối với người mình yêu vậy. Em cũng không cần anh phải làm như vậy đối với em, anh cứ làm theo cảm xúc của mình cũng được – nhỏ Linh cười buồn…
– Nhưng nếu như anh có thể ôm em, dù chỉ 1 lát thôi thì em cũng đã rất vui rồi…
Nhỏ nhoẻn miệng cười với nó, hàm răng trắng cùng cái răng khểnh khiến nhỏ đẹp mê hồn. Nó lại ngồi suy nghĩ, em làm như vậy là có ý gì với nó nhỉ? Bình thường em là người hay ghen mà, nhất là với nhỏ Linh và nhỏ Thư, nhưng tại sao lần này em lại chấp nhận như vậy. Nó thấy mọi chuyện hơi rối ren rồi, nó tự tin thời gian qua nó đã hiểu được em khá nhiều, nhưng nó đã lầm chăng? Cái đó hiểu được chỉ là tính cách của em, còn suy nghĩ của em thì có lẽ còn xa lắm…