Hồi ký mưa

Chương 30



Phần 30

Thời gian thấm thoát trôi, nó trở lại việc học với mục tiêu đỗ tốt nghiệp và kỳ thi đại học sắp tới. Tay nó lúc này đã nhuần nhuyễn trở lại mặc dù ghi chép nhiều khiến nó mỏi rã rời. Nhưng nó không nản, các thầy cô cũng cảm thông với nó, cảm thông với số phận và những chuyện nó phải chịu nên tạo điều kiện cho nó rất nhiều. Ví dụ như các môn như Công nghệ, tin học, giáo dục công dân, các thầy cô gọi nó lên kiểm tra dạng vấn đáp để bù điểm nó còn thiếu. Nói là kiểm tra nhưng toàn gọi nó lên trò chuyện, có khi là bắt nó hát một bài hoặc trả lời vài câu hỏi linh tinh là cho nó điểm kiểm tra miệng và 15p rồi. Suốt 15 ngày, nó trả nợ điểm trong khi các bạn lao đầu vào ôn tập.

Tối về nó và em cùng Ngọc Anh tổ chức học nhóm ở nhà, Các môn văn sử địa nó ôn khá kỹ vì nó sẽ thi khối C, cả 3 đứa đều quyết tâm đỗ đại học nên khi học nhóm đều rất nghiêm túc. Em ở bên nó chăm sóc và kèm nó học, nhiều đêm em thức khuya để kèm nó vào môn như Toán Lý Hóa Tiếng Anh để nó có thể thi trả nợ điểm và thi tốt nghiệp. Có lúc em gật gù vì quá buồn ngủ nhưng vẫn ngồi cạnh để động viện nó làm bài tập khiến nó cảm động và càng có nhiều quyết tâm hơn…

Mẹ nó và bố Quang đã quay trở lại để đi học cao cấp chính trị và tiến trình tiến sĩ của mẹ nó. Thi thoảng mẹ nó gọi về cho nó động viên 3 đứa nó… Mẹ nó nghe em kể nó quyết tâm học hành và thay đổi thì mừng lắm, khóc trong điện thoại suốt. Thời gian trôi qua, biến cố của nó dường như đã đi vào dĩ vãng và chẳng ai nhắc lại nữa…

Một tối khi vừa ăn cơm xong, nó đề nghị đưa em và Ngọc Anh đi ăn kem, Ngọc Anh thì lưỡng lự bởi nhỏ chẳng muốn làm phiền 2 đứa nó. Nó và em dạo này cũng ít có không gian riêng như đi chơi hay là gần gũi nhau bởi việc học hầu như chiếm hết thời gian rồi. Chỉ có lúc ôm nhau ngủ là được gần gũi thủ thỉ đôi chút, đôi khi lúc em muốn thì nó khá mệt nên hay từ chối em khiến em hậm hực dỗi nó, lúc nó muốn thì em lại đến tháng. Nên hầu như chuyện đó của nó và em trong thời gian gần đây cũng khá ít…

– Thôi anh chị đi đi, mua về cho em, em còn cả đống bài tập chưa làm kìa – Nhỏ Ngọc Anh từ rửa bát, vừa ngó ra nói với nó…
– Thôi đi 1 tí rồi về thì làm…
– Thôi anh chị đi đi, em đang đau bụng không ăn kem được – Nó thấy Ngọc Anh đỏ mặt khi nói xong câu đó…

Nó chưa hiểu gì thì em kéo tay nó thì thầm…

– Thôi đừng hỏi nữa, Ngọc Anh nó đang đến tháng, lúc chiều nó sang xin em cái đó mà…

Nó à lên thì em bịt mồm nó lại lườm, nó cười khì khì rồi đẩy em lên phòng thay đồ. Nó ngoái vào kêu Ngọc Anh…

– Có muốn ăn gì cho ấm bụng chút không?
– Dạ được thì mua trà sữa cho em – Ngọc Anh nói nhưng mặt vẫn đỏ…
– Ok…

Nó chở em ra 1 quán kem ngoài vòng xuyến, thời tiết hôm nay khá nóng nên quán rất đông, hầu hết toàn các cặp đôi mặc bố mẹ chở con ra đây thôi. Yên vị, nó và em gọi 1 lẩu kem 7 vị…

– Anh thích vị gì nhất – Em đưa 1 miếng kem lên đút cho nó…
– Anh thích vị dâu…
– Tại sao?
– Vì nó ngọt ngào như em vậy – Nó cười khì, đút lại cho em 1 miếng kem…
– Xì lại lẻo mép, nhưng mà em thích, thưởng cho anh một miếng vị dâu nè, hihi…

Đón lấy miếng kem to tổ bố từ cái thìa của em, nó đang thở để giảm bớt cái lạnh trong miệng thì em đập tay nó, hất hàm ra hiệu cho nó…

– Anh nhìn kìa…

Nó quay ra thì thấy Linh đang tay trong tay đi vào quán với 1 anh chàng nhìn rất thư sinh, trông trắng trẻo và đẹp trai, mỗi tội là 4 mắt. Nó nhìn theo khoảng 1p, Linh ngồi cách nó 4 bàn, vừa ngồi xuống, Linh đưa mắt lên nhìn thấy nó, ánh mắt bỗng trở nên sững sờ. Còn nó thì sau khoảng 10s nhìn về phía Linh, nó cũng quay mặt về lại…

– Cho em thêm 1 miếng dâu nè – Nó xúc rồi đưa lên mồm cho, em cũng ngạc nhiên không kém, mắt tròn xoe nhưng miệng vẫn há ra đón lấy miếng em…
– Anh không có cảm xúc gì à?
– Cảm xúc gì? Em nói gì anh chả hiểu…
– Linh kìa?
– Thì kệ Linh, Linh đi ăn cùng bạn trai, có gì đâu mà em ngạc nhiên vậy? – Nó vẫn bình thản xúc kem ăn…
– Anh không buồn sao?
– Ô hay nhỉ, tại sao anh phải buồn?
– Vì những gì nó đã thể hiện với anh…
– Nếu như người đó là em, thì anh sẽ rất là buồn, còn tại sao anh phải buồn vì một người con gái khác mà không phải là em?
– Xì nói gì khó hiểu ghê, chung quy lại là có buồn hay không?
– Có, buồn vì ăn mãi chả hết kem nè, ăn đi bà…

Nó tươi cười xúc kem cho em, còn về chuyện nó có buồn hay không thì nó không định hình được. Nếu nói là không thì không đúng với cảm xúc của nó. Thấy cảnh Linh tay trong tay với 1 người khác, nó buồn chứ, buồn vì những gì Linh nói với nó ở chòi quân sự, những gì Linh khẳng định khi pháo hoa vừa hết. Nhưng nó không trách gì Linh, bởi nó là người phũ Linh trước, bây giờ Linh như vậy nó càng mừng hơn. Nói vậy thôi, cảm xúc hụt hẫng trong nó xuất hiện khá nhiều…

Ăn xong, nó ra trả tiền rồi nắm tay em đi qua bàn của Linh để ra ngoài, phút chốc 4 cặp mắt nhìn nhau, ánh mắt của Linh nhìn nó thoáng buồn, đôi môi mấp máy khi định nói gì đó. Nhưng không để Linh nói, em đã lên tiếng trước…

– Ôi Linh với người yêu đi ăn kem à?
– Nam với Mai bây giờ về à? – Linh trả lời, lời nói thoáng buồn…
– Ừ tớ về thôi, Nam dạo này học nhiều hơi mệt nên tớ đưa Nam đi chơi chút. Linh và người yêu về sau nhé, có người yêu đẹp trai như vậy mà chưa ra mắt đâu – Em nói nhấn vào chữ người yêu khiến Linh càng buồn hơn, nó thấy mắt Linh rưng rưng chực khóc…

Không đợi Linh trả lời, nó kéo em ra bãi gửi xe, em thì vùng vằng khiến nó thả tay em ra…

– Sao anh phải kéo em vậy, anh đau lòng à hay thế nào? – Em gắt lên với nó…
– Em nói vớ vẩn gì vậy…
– Anh có thấy ánh mắt nó nhìn anh không? Nó như đang muốn giải thích với anh đó…
– Vậy thì liên quan gì đến anh? Sao em cứ suốt ngày nhạy cảm về một tình huống không rõ ràng vậy – Nó bắt đầu to tiếng hơn với em…
– Nhạy cảm, anh hiểu gì mà bảo em nhạy cảm, em không như vậy liệu em giữ anh được đến lúc này không? Còn anh thì sao, cái ánh mắt anh nhìn nó, không phải là hụt hẫng hay sao? – Giọng em bắt đầu lạc đi, nó im lặng sau câu nói đó của em, chỉ kê lại đống xe để dắt xe của nó ra…
– Anh luôn như vây, đồ đa tình, đồ tham lam khốn kiếp…

Em vừa khóc vừa chạy đi sau câu nói, nó lên xe và nổ máy đuổi theo em…

– Mai Anh, lên xe đi về cùng anh…
– Không, anh cút đi…
– Lên xe nhanh lên, anh không có như vậy…

Em đứng lại, quay ra nhìn nó, mắt vẫn chảy nước mắt…

– Vậy em hỏi anh, anh thấy nó như vậy anh có tiếc không?
– Anh có tình cảm với Linh, nhưng nó không nhiều đến mức khiến anh trở thành một thằng tồi trong tình yêu của em…
– Anh chắc chứ?
– Anh xin thề…

Em không nói gì, leo lên xe ngồi ôm chặt nó vẫn khóc thút thít…

– Đưa em đến 1 nơi…
– Em muốn đi đâu…
– Nơi anh xem pháo hoa…

Nó hơi khựng người vì câu nói đó của em, tại sao em biết và vì sao em lại muốn đến đó. Câu chuyện nó đang đi quá xa và rời khỏi tầm suy nghĩ của nó rồi. Nó chưa kịp trả lời thì em đã cắn vai nó đau điếng…

– Anh sợ điều gì à? Lúc anh ôm nó, hôn nó ở đó thì anh có sợ không?
– Sao… sao em biết?
– Anh từng làm những gì em đều biết hết… Chị Hoài Thu anh có nhớ không? Anh có cần em kể tường tận cho anh biết không?

Nó giật mình, tim nó đập nhanh hơn sau lời nói ấy của em, tại sao em lại biết, nếu như là chuyện của nó với Linh thì em biết cũng là 1 điều đơn giản thôi là do Linh nói. Nhưng chuyện về chị, chỉ có nó và chị biết chi tiết mọi chuyện, thằng Hưng đi cùng nó cũng chỉ biết nó quen với chị thôi chứ không biết nó và chị đã làm những chuyện gì? Vậy tại sao em lại biết. Một dòng suy nghĩ chạy ngang qua trong đầu nó, có lẽ em đang cố bắt thóp nó…

– Em đang cố bắt thóp để anh khai hết đúng không?
– Đến bây giờ mà anh vẫn còn chối với em sao? Anh nghĩ rằng để giữ được anh thì chỉ bằng tình yêu của em thôi là đủ à?
– Em thật đáng sợ? – Nó thở dài…
– Bây giờ anh biết chưa muộn đâu?
– Anh thua em rồi, em đã biết những gì?
– Em vốn để mọi chuyện lặng yên vì nó thuộc về quá khứ, chuyện của anh và chị Thu em không có trách anh, em còn cảm ơn chị vì đã tạo tác động cho anh trở về bên em. Chuyện của con Linh em cũng không trách vì chính em là người nhờ nó chăm sóc cho anh trong thời gian em sang bên đó. Nhưng điều mà em thất vọng nhất, đó lại là anh, Nam ạ… Anh vẫn luôn lừa dối em – Em vừa nói vừa vòng tay ôm chặt nó, hành động và lời nói ấy càng khiến nó sợ hơn.
– Tại sao em lại biết chị Thu?
– Em thay đổi số điện thoại của anh trên Facebook của em, chị ấy tìm được và nhắn tin cho em qua Facebook vào buổi tối trước khi anh về. Chị ấy sợ anh không đủ can đảm để nghe em giải thích nên đã trò chuyện với em rất nhiều. Chị ấy cũng nói những tâm trạng của anh đã gặp phải cho biết để em có thể hiểu anh hơn…
– Chị nói gì với em nữa?
– Chị nói chị xin em một nụ hôn từ anh mà không báo trước, chị ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho em, nhưng thứ mà chị chưa bao giờ nhận được trong mỗi cuộc tình chị đã trải qua. Em đã từng hy vọng anh sẽ không dấu em mà kể về chị cũng như cuộc gặp về chị cho em biết. Nhưng suốt ngần ấy thời gian, anh vẫn im lặng Nam ạ. Anh có biết em buồn như thế nào khi bao lần gặng hỏi anh về những ngày anh ở Hạ Long, nhưng anh luôn né tránh và đổi chủ đề không?

Nó thở dài, ngón tay nó gõ đều lên mặt kính của đầu xe máy, nó không trách chị vì đã kể với em mà chỉ thấy biết ơn chị hơn. Chị luôn muốn nó trở thành người đàn ông hoàn hảo trong mắt của chị, mạnh mẽ, can đảm và tự tin để đối mặt trước những sóng gió cuộc đời…

– Anh xin lỗi, anh sợ anh nói ra sẽ ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta, lúc đó chúng ta mới trở về bên nhau, anh không muốn có bất cứ chuyện gì khiến mình phải suy nghĩ thêm nữa – Nó nắm lấy tay em đặt lên trên lồng ngực của nó…
– Nam của em, sau cùng anh đều không làm gì có lỗi với em, tất cả những chuyện đó đều là do họ chủ động, em không có trách anh, nhưng sau này anh hãy thật thà với em và đừng nói dối nữa được không?
– Anh nhớ rồi, đây là sẽ là lần cuối cùng…
– Vậy đưa em đến đó đi…

Nó nổ máy xe và quay đầu chạy về nơi nó và Linh đã xem pháo hoa. Dọc đường đi, nó và em không nói câu với nhau câu nào, nhưng thi thoảng em lại xiết vòng tay ôm chặt nó, nó cũng thường đưa tay nắm lấy tay em trên những đoạn đường vắng xe qua lại. Những hành động đó, đều thay cho lời nói hết rồi…

2 lần đến đây, nó chỉ mới nhớ mang máng một số lối rẽ nên có lúc nó đi nhầm đường lại phải quay lại, vòng vèo mãi một lúc sau mới đến, dựng xe xuống, nó thấy em cười khúc khích…

– Sao em lại cười…
– Hihi em cười vì vui, chứng tỏ chồng em vẫn yêu em rất nhiều?
– Tại sao?
– Vì nếu như là đặc biệt thì anh sẽ không quên đường đâu.

Nó cũng bó tay với cái kiểu suy luận của em, hồi đó đường thì tối, rẽ ngang rẽ dọc nó đâu thể nhớ được khi chỉ mới đến đây có 2 lần. Nhưng nó cũng không giải thích nữa, nếu như suy nghĩ đó làm em vui thì nó chấp nhận. Dù sao em cũng nói đúng 1 vế mà, đó là nó yêu em rất nhiều…

Nó đưa em lên căn chòi quân sự quen thuộc, không gian vẫn tĩnh lặng với 1 màu đen của màn đêm. Xung quanh các chòi khác cũng có mấy đôi đang ngồi tâm sự. Nó rút dép ra đặt xuống để em ngồi vào cho đỡ bẩn, em chỉ quay ra nhìn nó cười, rồi nhảy lên ngồi thẳng vào lòng nó, tay ôm cổ và mặt đối mặt… Em từ từ hôn nó rồi thủ thỉ…

– Chỗ này tối quá, hay mình làm gì đi hihi…

Chương trước Chương tiếp