Hồi ký mưa

Chương 37



Phần 37

Hạ Long, mảnh đất với bao nhiêu kỷ niệm đối với nó. Hạ Long mang em đến bên nó, khiến nó yêu em hơn cả bản thân nó, nhưng cũng 2 lần Hạ Long khiến nó trở nên đau buồn… Ngước lên bầu trời, Hạ Long hôm nay không có hoàng hôn, cũng không có sao, Hạ Long hôm nay không có gì khác ngoài nỗi buồn… Nó ngồi gục xuống ở bãi biển, nó đổ chai bia lên đầu, hơi lạnh khiến nó tỉnh táo hơn… Bỗng có một chiếc khăn giấy cùng một phong kẹo cao su chìa ra, nó ngẩng lên, bia chảy từ đầu nó xuống khiến chiếc áo phông ướt đẫm…

– Anh ơi, mua cho em phong kẹo đi – Một cô bé tầm 7 tuổi, sún 2 cái răng cửa đang nở nụ cười với nó, đưa cho nó phong kẹo cao su…
– Sao đêm rồi bé lại ở đây – Nó đón lấy chiếc khăn giấy cùng phong kẹo từ tay bé, nó nghiêng người móc ví lấy ra tờ 100…
– Dạ em đi bán hàng với mẹ…
– Mẹ em đâu?
– Dạ mẹ em ở trong kia kìa, mẹ em cũng đang đi bán…

Nó theo hướng chỉ tay của bé nhìn vào trong 1 nhà hàng đối diện. Nó cười buồn, đưa tờ 100 cho bé, bé dơ 2 tay đón lấy…

– Dạ anh đợi em ở đây em về bảo mẹ em trả tiền…

Nó xoa đầu bé, đôi mắt to đen láy long lanh như một vì sao sáng, đôi mắt ấy sao giống em quá, 2 hàng nước mắt nó chảy, bé vẫn chăm chú nhìn nó như không hiểu gì…

– Anh đừng khóc, anh khóc là bị ông Cọp bắt đi đấy, sợ lắm…
– Cọp là ông nào?
– Ông Cọp ở gần nhà em ý, em khóc mẹ em toàn gọi ông Cọp đến bắt em đi ăn thịt…
– Sợ nhỉ, thế thôi anh không khóc nữa đâu – Nó bật cười với câu nói ngây ngô của bé…

Bé toan đứng dậy để chạy vào trong với mẹ thì nó gọi với theo…

– Phong kẹo này bao nhiêu tiền hả bé?
– Dạ 10 ngàn ạ…
– Vậy thôi không cần trả lại anh đâu?
– Tại sao ạ – Bé mở tròn mắt nhìn nó ngạc nhiên…
– Số tiền còn lại anh mua cái này…

Nó vừa cười vừa đưa chiếc khăn giấy ra trước mặt vẫy vẫy, nó cố gắng nở nụ cười tươi nhất để tạo niềm tin cho bé trước ánh mắt ngạc nhiên kia… Bé thấy nó cười thì cũng cười, 2 cái răng cửa sún sâu hoắm. Tự dưng nó thấy lòng nó an nhiên trở lại…

Nó mở điện thoại, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn từ em… Mai Anh của nó tại sao lại thành như vậy chỉ sau 1 đêm, nó chẳng thể nào hiểu được những gì em đã và đang làm. Nhưng có một điều nó thấy được, đó là ranh giới thực tại giữa nó và em, lũ bạn em nói đúng, nó có gì để yêu được em? Nó đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng sự ủng hộ của chị Lan đã giúp nó phá vỡ cái ranh giới đó. Nhưng không, cuộc sống của em khác của nó, và còn nhiều điều nữa chưa xảy đến. Nó và em, ở hai thế giới khác nhau…

Nó nhớ đến chị, có lẽ chị sẽ có những lời khuyên tốt nhất cho nó lúc này… Phải rồi chị Hoài Thu của nó sẽ giúp nó định hình tốt hơn thực tại, trước đây chị cũng đã làm vậy với nó mà. Nó kéo cái danh bạ, ấn gọi chị…

Những hồi chuông vang lên khô khốc nhưng chẳng có tín hiệu bắt máy, chắc chị đang bận gì đó. Chán nản, nó ném cái điện thoại ra nền cát, dùng răng mở luôn chai bia còn lại, nó tu hồng hộc, bia lạnh khiến nó rát họng nhưng nó mặc kệ, nó muốn uống thôi. Bỗng điện thoại nó có tiếng chuông, nó nhoài người ra với lấy, là chị gọi, cái tên Hoài Thu hiện lên trên màn hình của nó…

– Chị ơi…

Tiếng chị bên kia văng vẳng lên xen lẫn tiếng nhạc chát chúa…

– Nam ơi, Nam, alo… alo…

Sau vài giây, nó thấy tiếng nhạc nhỏ lại và im bặt, có lẽ chị đã đi ra ngoài…

– Chị ơi… – Nó vẫn gọi chị…
– Ơi chị đây, sao gọi chị giờ này…
– Chị đang trên bar à? Chị có rảnh không?
– Chị còn một bài nữa, Nam làm sao đó, sao giọng khác vậy?
– Chị có nghe thấy tiếng gì đây không?

Nó đưa điện thoại ra hướng về ngoài biển, tiếng gió và tiếng sóng biển đang vỗ từng đợt…

– Aaaaa, Nam đang ở đâu vậy? – Chị hét lên qua điện thoại sau khoảng 1p chăm chú nghe…
– Em cũng không biết nữa, nhưng em xin chị một chút bia được không?
– Nam nhìn xem, xung quanh có cảnh gì?
– À đây đối diện nhà hàng xxx…
– Đợi chị, đừng đi đâu đó…

Chị tắt máy, nó ngồi đó tu nốt chai bia, Hạ Long đã gần về đêm, đường phố lúc này cũng đã không còn đông đúc nữa, đường ra bãi biển cũng đã thưa thớt dần… Không gian đang dần trở nên yên tĩnh hơn. Nó chăm chú vào cái điện thoại mà màn hình đang tối đen kia, nó đang chờ đợi điều gì, có lẽ là một cuộc gọi, một tin nhắn từ em…

Nó bấm điện thoại gọi cho anh Hùng, sáng nay nó cũng đã trao đổi số điện thoại với anh…

– Alo Nam à?
– Anh nói nhỏ giúp em, Mai về chưa ạ?
– Anh vừa đưa về rồi, em ở đâu vậy, sao không đi cùng cô Mai?
– Em có chút việc gặp lại bạn, lát em về sau…
– Sao cô Mai khóc ghê vậy, em biết có chuyện gì không?
– À vâng một vài chuyện, anh để ý Mai giúp em nhé…
– Anh biết rồi, thế tí nữa ở đâu gửi địa chỉ anh đến đón…
– Em tự về được, anh cứ đi nghỉ đi ạ…
– Ok vậy giữ gìn nhé…

Em đang khóc ư? Em khóc vì gì vậy? Vì đau lòng? Vì đã chót đánh nó? Hay em khóc vì nó đã làm mất mặt em trước bạn bè của em, em khóc vì nó đã rời bỏ em dễ dàng như vậy? Em sao vậy Mai Anh, em đang nghĩ gì, em đang muốn anh phải làm gì? Tại sao em lại thành ra như vậy, tại sao vậy Mai Anh…

Nó hét lên, màn đêm tĩnh lặng ấy như đang trả lời nó, vang vọng lại cái tên của em… Nó gục xuống, bỗng có tiếng xe dừng lại sau nó, rồi tiếng mở cửa… Một cảm giác mát lạnh sau gáy nó khiến nó rùng mình quay đầu lại… Chị của nó, Hoài Thu của nó đang đứng đằng sau nhìn nó mỉm cười, chị mặc một chiếc váy màu đen ngắn, chiếc áo bó sát và đôi bốt đen, chị cười rạng rỡ trên khuôn mặt trang điểm đậm ấy. Có lẽ chị đã đi ra đây với nó luôn mà không tẩy trang cũng như thay quần áo. Nó nằm lấy tay chị, kéo mạnh chị lại gần nó, nó ôm chị. Chị hơi bất ngờ với hành động của nó, nhưng vẫn đặt túi bia xuống, vòng tay qua ôm nó vỗ về…

– Chàng trai hoàng hôn của chị, em không ổn sao?

Nó không nói gì chỉ gật đầu và ôm chị chặt hơn, nó đang cố kìm nén lắm mới có thể không khóc thành tiếng, nhưng người nó vẫn run lên bần bật, hơi thở nó hắt lên…

– Chị ở đây rồi, Nam sao vậy?

Chị vừa nói, vừa lấy tay vỗ vỗ vào lưng nó… Dường như hành động ấy khiến cảm xúc của nó vỡ òa, nó bật khóc thành tiếng, nấc lên từng hồi…

– Chị ơi, em bế tắc quá, chị ơi, em khổ quá…
– Nếu thấy mệt quá thì cứ khóc đi cũng được, khóc rồi uống bia, rồi nói với chị…

Nó ôm chị khóc một lúc lâu, nó ôm chặt chị như chẳng muốn chị rời xa nó, ngay lúc này nó thấy sợ, nó sợ cô đơn. Chị vuốt nhẹ mái tóc của nó, hơi thở của chị đều đặn phả vào cổ nó, mùi thơm từ nước hoa, từ phấn son tỏa ra từ người chị…

Nó từ từ rời chị ra, nó gạt bỏ những giọt nước mắt còn sót lại, nhưng nó không dám nhìn chị, nó sợ chị cười nó trong cái bộ dạng nó như thế này. Chị dường như hiểu, đẩy cánh tay nó ra, áp đôi bàn tay ấm áp của chị vào má nó. Chị thơm nhẹ lên môi nó, 2 ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt của nó…

– Nam ổn hơn chưa?

Nó gật đầu, chị với tay mở lon bia rồi đưa cho nó, cạch với nó, chị ngửa cổ tu một hơi dài…

– Sảng khoái quá, Nam ôm chị nóng hết người…
– Em xin lỗi…
– Không được phép nói xin lỗi với chị, sao Nam lại ở đây giờ này?

Em mới xuống sáng nay, em vừa thi tốt nghiệp xong và em muốn đi du lịch…

– Em với bé Mai lại có chuyện gì sao? Sao lại xuống đây…
– Vâng đúng là có chuyện, nhưng em đi cùng Mai Anh xuống đây…
– Vậy nó đâu, tại sao em lại ngồi ở đây? – Chị tròn mắt nhìn nó, rồi nhìn ráo rác xung quanh như muốn tìm em…

Nó tu một hớp bia rồi từ từ kể lại toàn bộ mọi chuyện cho chị nghe, chị vẫn vậy, vẫn chăm chú nghe câu chuyện từ nó. Nhưng lần này chị lại thở dài…

– Nam sai rồi đó?
– Em sai ở đâu?
– Nam sai vì Nam đã đến chỗ đó, và gặp những người đó…
– Em không hiểu?
– Chị không đồng ý với cách làm của Nam, nhưng thằng kia xứng đáng nhận cú đấm đó, chỉ là Nam bốc đồng quá thôi. Còn lại mọi chuyện Nam đều đúng cả hì hì – Chị cười tươi…
– Chị nói em không hiểu gì hết…
– Nếu là chị, chị sẽ đứng lên và rời khỏi đó ngay lập tức mà không nói hay hành động một điều gì cả… Bé Mai một là đang cảm thấy xấu hổ với bạn bè và hai là đang lo cho Nam thôi…
– Lo cho em?
– Thằng tóc xanh đó, nó không phải đơn giản đâu, chị đoán vậy?
– Vậy thì sao?
– Chị không giỏi trong cách đoán diễn biến mọi chuyện, nhưng chị nghĩ là bé Mai muốn Nam xin lỗi thằng đó để tránh gặp rắc rối… Mà chị cũng chẳng rõ, chị đoán kém lắm, đoán tâm trạng của Nam mới giỏi thôi, hì…

Nó thở dài, lon bia thứ 2 đã hết. Đồng ý nếu đúng như chị nói thì thái độ của em cả ngày nay là gì? Em thay đổi như vậy chỉ sau 1 đêm là như thế nào? Hàng ngàn câu hỏi được nó đặt ra, nó chắc chắn em đang có chuyện gì đó mà không nói với nó… Nó phải làm thế nào đây?

Chị kéo tay nó, xoa xoa lên vết sẹo đang tím của nó, nó hơi nhăn mặt, chị ngẩng lên hỏi nó…

– Đấy, tay thì yếu mà cứ thích đánh nhau cơ…

Chị nâng tay nó lên, đặt lên đó một nụ hôn, sau đó lại xoa xoa tay nó cười khì khì…

– Mai nó sẽ khỏi thôi, hihi…

Nó bật cười trước hành động của chị, phải rồi “Đôi môi chị là một liều thuốc thần kỳ mà”… Nó quàng tay qua khoác vai chị, cạch bia với chị… Hoài Thu của nó vẫn đẹp, rất đẹp và hiểu nó nữa, một người phụ nữ như chị, xinh đẹp, tài giỏi và nắm bắt tâm lý người khác tốt. Mà tại sao đến giờ vẫn lẻ bóng, nó tính hỏi chị thì chị đã lên tiếng trước…

– Nào kể cho chị nghe, sau lúc từ đây về thì cuộc sống của Nam thế nào? Cũng hơn 3 tháng gần 4 tháng rổi chứ nhỉ…

Nó ngồi kể cho chị nghe hết chuyện của nó, từ chuyện nó quay về với em, rồi đến biến cố của nó, thời gian nó trong trại tạm giam rồi được ra ngoài thế nào… Sau đó là nó đã chăm chỉ học hành và thi thố thế nào. Có vẻ như nó ngồi nói nhiều quá nên bia cũng đã hết, hơi men vào khiến nó nói nhiều hơn. Chị thì cứ nhăn mặt rồi lại cười theo từng lời nói của nó…

– Mẹ thằng chó đẻ, hèn hạ, đê tiện, súc sinh, không bằng súc vật…

Cùng một lúc, chị gắn cho thằng Hiếu 5 cái biệt danh mà không thể nào tệ thêm được nữa, mặt chị cau có lại, hành động đấm tay xuống cát càng khiến nó thấy chị dễ thương hơn. Chị kéo nó rồi ôm nó vào lòng, xoa xoa bàn tay của chị lên má nó…

– Nam của chị chịu khổ rồi, chị thương…
– Chị này…
– Dạ…

Chị dạ một tiếng thật dài rồi bẹo cái mũi của nó…

– Em bây giờ phải làm gì? Chuyện của em và Mai Anh ấy…
– Chị nghĩ bé Mai đang có chuyện gì đó không thể nói. Chị vẫn ủng hộ bé Mai thôi, tâm lý con gái chị biết, sẽ không có chuyện bé Mai buông tay em dễ dàng vậy đâu…
– Nhưng cô ấy thay đổi rồi, em chẳng biết làm thế nào nữa…
– Vậy Nam hãy làm một phép thử đi…
– Phép thử gì ạ…
– Bây giờ Nam đừng về khách sạn nữa, đêm nay hãy qua đêm ở đâu đó, nhà chị chẳng hạn… Nếu bé Mai còn yêu Nam và lo lắng thì bé Mai sẽ đi tìm Nam thôi. Hoặc ít nhất là bé Mai sẽ gọi cho chị. Chị chắc chắn đó…
– Nhưng nếu như Mai Anh không gọi em thì sao?
– Chị nghĩ nếu có chuyện đó, thì Nam có câu trả lời rồi mà, đâu cần hỏi chị…

Nó nằm xuống, mắt nó nhìn trời, bầu trời vẫn đen tối như vậy, mây mờ đã che kín đi những vì sao sáng lấp lánh. Có lẽ nên vậy thôi, qua bao nhiêu chuyện là đều là nó chủ động, là nó luôn nhún nhường với em. Lần này nó sẽ im lặng, nó nghĩ chuyện tối nay là nó không sai, nó cần phải làm như vậy. Từ lúc yêu em nó đã vứt hẳn cái tôi trong người nó đi rồi, nhưng hôm nay, nó thử nhặt lại xem…

Chị nằm xuống bên cạnh nó rồi lại nhoài người lên nhìn thẳng vào mắt nó, trước đây chị cũng như vậy nên lần này nó chẳng còn ngạc nhiên hay hồi hộp nữa. Đôi má chị ửng hồng vì bia, hơi thở của chị phả vào mặt nó, mùi bia xen lẫn với hương thơm của chị. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt chị, không chớp…

– Chị muốn xin thuốc lá hay muốn hôn em?
– Lại còn phải hỏi sao…

Chị từ từ đưa đôi môi lại gần nó, nó không nhắm mắt, vẫn nhìn chị. Đôi mắt của chị đã nhắm nghiền, khi gần chạm môi, nó quay mặt đi để tránh nụ hôn đó, chị mở mắt ra ngạc nhiên nhìn nó…

– Để em lấy thuốc lá cho…
– Chị cai thuốc lá rồi, giờ chị nghiện cái khác…
– Cái đó thì không được, hôm nay em xuống với Mai Anh…
– Vậy cho chị vay đi, sau này chị nhất định trả đủ…

Nó quay qua chị, khẽ nằm dịch ra để nó nhìn chị rõ hơn…

– Một thằng nhóc như em, có gì để chị làm vậy?
– Vì em có tình yêu của chị…

Chị bấu cổ nó, kéo mạnh xuống, đôi môi chị chạm vào môi nó. Chị hôn nó, rượu bia vào khiến nó mất tự chủ, nó đẩy chị nằm xuống, môi nó vẫn không rời môi chị ra. Chị quàng cả 2 tay lên ghì đầu nó xuống… Hương thơm từ người chị, từ mùi son trên đôi môi chị, thêm cả hơi men trong người nó khiến nó nóng bừng lên. Tay nó bắt đầu di chuyển đến những nơi đáng lẽ ra nó không được phép làm vậy. Chị vẫn để yên và hôn nó cuồng nhiệt hơn, hơi thở của chị gấp gáp hơn…

– Ở đây… không được đâu… Nam nghe e… m, về nhà e… m nhé…

Nó vừa nghe gì vậy? Chị gọi tên nó và xưng em, đây là cách xưng hô mà em thích nhất mỗi khi ngủ cùng nó. Nó mở mắt, bỏ bàn tay ra khỏi ngực chị, nó ngồi bật dậy vớ lấy lon bia đang lăn lóc trên đất. Nhưng đã hết cả rồi, chị hơi bất ngờ trước hành động của nó, chị ngồi dậy chỉnh lại cái áo. Rồi ôm nhẹ nó, tựa đầu vào vai nó…

– Chị ơi, đừng như thế được không, em không làm chủ được bản thân trước chị đâu, em có lỗi với Mai Anh…
– Nam còn gọi chị sao?
– Chị là chị của em, chị là Hoài Thu của em, em không nên làm như vậy, em xin lỗi…
– Nam đừng bao giờ nói xin lỗi với Thu, là Thu tự nguyện mà?
– Em xin chị, đừng nói như vậy được không?
– Vậy Nam muốn như thế nào?
– Chúng ta trở lại bình thường thôi chị, những chuyện vừa xảy ra đã đi quá giới hạn quá nhiều rồi?
– Vậy tình yêu của em, ai trả cho em đây? Nam có trả được không?

Chị thay đổi xưng hô với nó càng khiến nó day dứt và ân hận hơn, nó ôm đầu gục xuống, nó đang làm gì thế này? Chị bắt đầu khóc, lần đầu tiên nó thấy chị khóc, nó biết vì nó thấy đôi vai của nó bắt đầu ướt. Nó nắm lấy tay chị…

– Chị ơi em không biết phải làm thế nào cả, em xin chị, chúng ta là chị em mà…
– Đêm nay cho em ôm Nam ngủ được không? Hoặc chúng ta có thể trò chuyện đến sáng. Ngày mai em sẽ không làm phiền Nam về chuyện này nữa…
– Nhưng em không thể làm chuyện đó được?
– Em không ép Nam đâu, được không?
– Em sợ… em không làm chủ được bản thân…
– Hành động và lời nói của Nam vừa xong đã cho em thấy Nam có bản lĩnh vượt qua mà. Em tin linh cảm của em không sai đâu. Mà kể cũng lạ, ngoài kia bao nhiêu người với đôi mắt và suy nghĩ tìm mọi cách để đưa em lên giường mà không được. Sao ở nơi đây khi em tự nguyện thì lại có 1 người từ chối em nhỉ…

Chị buông nó ra, rồi chui qua vòng tay của nó leo lên ngồi trước lòng nó, 2 chân chị kẹp cứng nó, 2 tay vòng qua ôm cổ nó lại, chị nhìn nó chìu mến, đôi mắt của chị đã ướt, dòng kẻ mắt cũng nhòe đi lem luốc.

– Nhưng em vẫn muốn hôn Nam, khi hôn Nam em thấy hạnh phúc và bình yên lắm, chỉ hôm nay thôi, được không?

Nó gật đầu, chị cười tươi nhìn nó…

– Bé Mai thật hạnh phúc khi được Nam yêu nhiều đến như vậy, giá như em sinh sau 4 năm, giá như em được gặp Nam sớm hơn thì tốt biết mấy…

Chị hôn nó, đồng hồ cũng đã điểm 1 giờ sáng, ngoài bãi biển ấy đã không còn bóng người, chỉ còn màn đêm và ánh đèn đường hiu hắt… Vẫn là những âm thanh đó, vẫn là không gian đó, vẫn là nỗi buồn đó, một đống hổ lốn cảm xúc khiến lòng nó chẳng tìm được lối ra… Chuyện của em, bây giờ là cả những hành động sai trái của nó đối với chị. Bằng cách nào để nó vượt qua???

Chương trước Chương tiếp