Hồi ký mưa

Chương 47



Phần 47

– Dậy đi, anh ngủ gì ngủ ghê thế, 5h chiều rồi – Có tiếng vỗ bẹp bẹp vào má nó, nó từ từ mở mắt ngơ ngác, đập vào mắt nó là khuôn mặt của Ngọc Anh đang nhỏ lên nhìn nó… Nó nằm lăn ra tận ngoài, nó sát gần mặt Ngọc Anh luôn… Nó sau khi định hình được đây là con em gái mình thì cũng lên tiếng…
– Tao vả vào cái mặt chó mày 1 cái giờ? Mẹ dạy mày gọi anh mày dậy thế à?
– Ngủ thì chảy cả nước dãi, ngáy o o, khiếp quá – Ngọc Anh nhìn nó bịt mũi phẩy phẩy…
– Thì tao uống rượu mới thế – Nó ngồi dậy, vẫn đang ngái ngủ, nó nhìn quanh phòng nhưng chẳng thấy chị đâu?
– Thu đâu?
– Chị ý đang ở dưới căng tin mua đồ, thấy anh hết dầu gội đầu với bột giặt nên đi xuống mua.
– Ờ thế lên lúc mấy giờ – Nó vừa nói vừa trèo xuống đi rửa cái mặt cho tỉnh táo…
– Em lên lúc 4h, mà chị bảo là để anh ngủ…
– Thế sao không để tao ngủ, gọi tao dậy làm gì? – Nó với cái khăn mặt, gắt nhẹ với Ngọc Anh…
– Em thích hehe, ông anh em dạo này nhìn người lớn thế, râu ria mọc tùm lum kìa…

Nó soi gương, dạo này râu ria mọc lởm chởm quá, lại phải đi cạo… Được cái mặt nó mịn, chẳng bao giờ có mụn luôn… Nếu có thì toàn mụn thức đêm và mụn nhỏ thôi. Cũng chẳng để lại sẹo bao giờ…

Cạo râu xong thì chị về, xách một đống đồ lỉnh kỉnh, thấy thế nó gắt…

– Sao em mua nhiều thế? Anh có thiếu gì đâu mà?

Chị không nói gì, chỉ lườm nó rồi ném túi đồ xuống giường anh Nấm. Nó hơi gai người trước ánh mắt của chị… Chị tiến đến véo tai nó rồi kéo nó vào ngăn tủ… Nó đau nên kêu oai oái…

– Ai đau, bỏ anh ra…
– Anh ra đây – Chị vừa nói vừa mở tủ rồi quay ra hỏi nó…
– Ảnh nào đây? Tay ai đây? – Chị vẫn lườm nó, tay chỉ vào bức ảnh kỷ yếu của nó với nhỏ Thư…
– À ảnh của Thư, hôm trước Thư lên đây rồi đặt vào đấy luôn…

Chị không nói gì, chỉ lật ảnh của nhỏ Thư quay vào bên trong, lật luôn ảnh kỷ yếu của nó và em nữa… Rồi quay ra đóng cửa tủ…

– Đừng có quay ra nữa, lúc trước anh làm thế em không nói gì, nhưng giờ khác rồi…

Nói rồi chị cầm túi đồ nó mở ra, động tác của chị khó chịu khiến nó hơi ngạc nhiên, nó lò dò ra hỏi Ngọc Anh…

– Thu làm sao đấy?
– Anh chả có tâm lý gì hết, chị ý đến tháng nên mệt và khó chịu trong người đấy…
– À à haha, tao biết rồi, con gái chúng mày khó hiểu thật… – Nó bụm miệng cười, lại đi vào chỗ chị, chị vẫn lườm nguýt nó, nó ghé tai chị nói nhỏ…
– Cứ thế này thì 1 tháng 30 ngày chắc chỉ được 23 ngày anh sống trong hạnh phúc thôi nhỉ, còn 7 ngày là đau khổ, chịu đựng…
– Sao lại thế?
– Vì 7 ngày đó em đến tháng mà, cứ thế này anh phát sợ ý, ghê gớm…
– Kệ em – Chị trả lời nhưng mặt hơi cúi vì ngại, thấy thế nó được đà trêu luôn…
– Thế như này thì tối sao làm gì được, haha…

Chị đỏ hết mặt, quay ra đánh nó… Nó cười ha hả…

Bầu trời đỏ dần, hoàng hôn đang dần buông xuống…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/

Thời tiết giữa tháng 10, vẫn là cái không khí se se lạnh mỗi buổi sáng và khi về đêm. Cái lạnh của Thái Nguyên khác Hà Nội rất nhiều, lạnh lẽo hơn nhưng lại thoải mái hơn. Tháng 10 về, kỷ niệm về, nó ngồi học nhưng chỉ nhìn ra cửa sổ ngắm cây, ngắm trời… Tiếng chuông hết tiết vang lên từng hồi, nó vẫn ngồi vậy mặc kệ lũ bạn rủ xuống trà đá…

– Đi… – Một bàn tay lay nó rồi kéo ngả người nó lại…
– Ơ… ơ mày điên à? – Nó nhìn nhỏ Quyên gắt nhẹ…
– Mày mới điên ý, đi trà đá, tiết sau cúp đi…
– Ơ thế điểm danh rồi à? – Nó hơi đực mặt ra chút…
– Ngồi như cái thằng mất hồn ý, nãy điểm danh gọi tên 2 lần không thưa, thằng Công có hộ rồi…
– Ờ thế thì đi, sao đéo nói sớm – Nó vớ lấy quyển vở rồi đứng dậy. Sinh viên mà, đi học một cái bút, 1 quyển vở ghi cả 4 năm đại học…

Nó cùng nhỏ Quyên đi xuống dưới tầng 1 rồi băng qua cái hàng rào dây thép đang đổ rạp xuống. Năm đó trường nó đang xây khu GĐ B, cả trường độc một cái nhà Hiệu Bộ và một GĐ thôi, còn hoang sơ lắm… Nó tiến đến quán trà đá thì thấy cả lũ bạn nó đang ngồi chém gió rồi… Kéo cái ghế, nó gọi cốc trà đá rồi hồ hởi nói…

– Tối thâu đêm đê mấy thằng…
– Mai học 789, ok chơi luôn… – Thằng Đức nói…
– Thế tối qua phòng mua cơm hộp ăn rồi đi chơi luôn nhé…
– Vậy đợi tao gọi cho mẹ tao xin phép đã – Thằng Dũng cũng đồng ý luôn…

Được cái nhóm nó có 5 thằng đều chơi được LOL, nên là thi thoảng rủ nhau đi chơi đêm suốt… Nhóm nó đợt ấy vào học quen nhau rồi tự gắn kết nhau gồm 11 đứa… Chỉ tiếc là về sau nhiều đứa không hợp tính nhau rồi tan rã dần… Khởi nguồn từ câu chuyện của nó và Quyên khiến Quyên tách nhóm trước, rồi thêm 2 đứa con gái chơi cùng Quyên cũng tách theo… Thằng Tiến thì nợ nần khiến bà già lên bắt nghỉ học về học trường gần nhà… Thằng Công dính vào tình yêu, thằng Đức thích con Linh nhưng không được đáp lại cũng chán… Nhóm nó về sau còn có mỗi nó với thằng Dũng và con Quỳnh là còn chơi được với nhau…

Chuyện của Quyên cũng chẳng có gì, chỉ vỏn vẹn và kéo dài khoảng 4 5 tháng thôi… Cũng không có gì đặc biệt cho lắm nên nó sẽ không đưa vào hồi ký này… Điều nó tiếc nhất là chỉ vì chuyện của nó và Quyên mà nhóm nó tan rã… Giờ ngồi gõ những dòng hồi ký này, nó lại nhớ về khoảng thời gian đó… Vui có, buồn có, mệt mỏi có… Nhưng nó chẳng làm khác được, tình cảm của nhỏ Quyên là thật, nhưng nó lúc đó có chị rồi nên chắc chắn là chẳng đi được đến đâu đâu… 4 người con gái đã gây cho nó quá nhiều mệt mỏi rồi… Vậy nên lên đại học, nó chỉ muốn học và chơi, còn những chuyện khác nó không để tâm cho lắm… Nhất là chuyện tình cảm thời sinh viên…

Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/hoi-ky-mua/

Ngày đầu tiên của tháng 11, mùa đông đã về thật sự, nó xuýt xoa khi vừa chạm tay vào dòng nước lạnh… Bầu trời hôm nay xám xịt khiến tâm trạng của nó không tốt… Tháng 11 là một tháng đặc biệt đối với nó, nhưng càng nghĩ nó lạ càng đau. Sinh nhật nó, ngày nó có được em, ngày bắt đầu của tình yêu của nó với em… Nhưng sau cùng thì vẫn là nỗi đau và tan vỡ… Nó giờ không để ý lắm, sinh nhật nó năm ngoái, chị ở bên nó cả ngày, anh em phòng nó cũng tổ chức sinh nhật cho nó… Có quà, có rượu, có bánh sinh nhật… Nhưng cũng chẳng thể làm nó vui hơn được… Vậy là, nó đã yêu em được tròn 2 năm rồi…

Với lấy cái áo khoác gió, nó mặc vào rồi xuống mua gói xôi ăn… Hôm nay là thứ 6, nó quyết định nghỉ 3 tiết Tư tưởng Hồ Chí Minh để kỷ niệm cái tháng đau buồn ấy, vậy là nó sẽ được nghỉ tận 3 ngày đến hết chủ nhật… Nó sẽ ngồi leo rank để gặm nhấm từ từ cái tâm trạng này, hy vọng rằng sẽ win liên tục chứ lose nhiều mà giáng hạng chắc nó phát điên mất… Chị thì cũng đi công tác ở Sài Gòn rồi, đi từ đầu tuần đến thứ 3 tuần tới mới về, chị nói chị đi cùng bé Linh, vào để xem địa điểm mở shop trong đó, sau này bé Linh sẽ trực tiếp quản lý ở trong… Nó nghe cũng hơi hụt hẫng, vậy là nhỏ Linh sẽ ở trong đó và không ra ngoài này nữa… Tự dưng nó thấy buồn, một nỗi buồn không tên.

Đang nhồm nhoàm miếng xôi thì chị gọi, nó bốc máy nghe luôn…

– Chẹp chẹp – Nó ăn phát ra thành tiếng…
– Anh ăn gì mà như lợn thế, ghê chết đi được – Chị cười khúc khích qua đầu dây bên kia…
– Đang nhói, nhôi ngon quá – Nó vấn nhồm nhàm trả lời chị…
– Khiếp quá, nuốt hết đi rồi nói… Như kiểu anh bị bỏ đói mấy hôm ấy…

Nó ngồi nhai hết, đá thêm ngụm cô ca nữa, xong xuôi mới trả lời chị…

– Hihi xôi ngon, ngon như xôi em vậy…
– Xôi em là sao?
– Há há xôi ở đây 7 nghìn lá, 3 nghìn xôi nhưng mà xôi của em thì có 1 nghìn lá 9 nghìn xôi lận… – Nó cười ầm lên, chị im lặng một chút rồi cũng gào lên…
– Á anh vô duyên, biến thái…

Nó cười hà hà với chị, chẳng hiểu từ bao giờ nó trở nên bỗ bã và hay trêu chị kiểu ấy… Nghe thì trông biến thái nhưng mà nó chỉ trêu với chị thôi, vì chị là người yêu nó mà…

– Thế công việc của em thế nào rồi?
– Em tìm được địa điểm rồi, ở ngay trung tâm quận Thủ Đức nhá, giá hơi đắt nhưng mà có vị trí tốt nên chắc cũng kham được…
– Thế là tốt rồi, bao giờ em về?
– Nhớ em à?
– Thì cũng gọi là chút chút cho có, hehe…
– Thế thôi em chả về nữa…
– Sao?
– Về làm gì khi chả có người nhớ mình, ở trong này đầy anh đẹp trai…
– Ok thế thì tốt quá, may quá có người rước được cái của nợ này đi…
– Chó này, chiều 2h em bay, hôm nay anh có đi học không?
– Không anh hôm nay nghỉ, nghỉ từ giờ đến chủ nhật, anh định về mà bố mẹ đi du lịch với Ngọc Anh từ hôm qua rồi… Buồn cho đứa con ghẻ này, hiu hiu…
– Hihi cho chết, thế thích đi du lịch không? Vợ chồng mình đi… – Chị nói e thẹn, cái chữ vợ chồng nói bé xíu. Nó thấy chị xưng hô thế thì cũng thấy lạ lạ thích thích…
– Ok thế đi đâu, đi Hạ Long hả?
– Anh suốt ngày chỉ biết Hạ Long thôi, thôi không đi nữa… – Chị nói giọng dỗi với nó, nó hơi mình hơi hố vì nhắc đến mảnh đấy ấy…
– Anh đùa tí, thì em cũng ở Hạ Long còn gì?
– Nhưng em không thích, thôi anh ở đó đi, chiều em lên với anh sau… Em xuống Nội Bài rồi nhờ đứa em mang xe ra, em đi lên luôn cho tiện đường…
– Đi thế có mệt không đấy? – Nó lo lắng hỏi chị…
– Hihi mùi của chồng em sẽ khiến em hết mệt ý mà – Chị cười, thơm nhẹ nó qua điên thoại…
– Em mới là đồ nịnh đầm…
– Hihi nay đầu tháng 11 rồi, tháng của Nam, chúc Nam của em vui vẻ nhá…
– Vâng, cảm ơn cô – Nó cười…

Nó cúp máy, trả tiền xuất xôi rồi cầm chai nước lên quán net ngồi… quán net buổi sáng khá là vắng nên chẳng ai chơi cùng nó cả… Nó chơi 1 2 game rồi tab ra tiếp tục cày phim, một hồi nghĩ nghĩ thế nào nó lại out tài khoản rồi lên máy chủ ngồi xem… Hehe, như này là tiết kiệm này, vừa xem được phim lại đỡ tốn giờ chơi…

Chiều đó chị có việc gấp nên phải về Hạ Long chứ không lên với nó được… 3 ngày cuối tuần nó chỉ có ăn ngủ và chơi game… Cuộc sống của nó chỉ diễn ra như vậy cũng chẳng có gì mới mẻ… Nói đúng hơn là nó giam mình trong cái cuộc sống tẻ nhạt này… Nhiều người nói thất tình xong hãy đi chơi thật nhiều và tìm cho mình một khoảng không gian bận rộn để có thể quên đi nỗi đau mà tình yêu đổ vỡ mang lại… Nhưng nó thì khác, nó chỉ muốn một mình và làm điều mình thích, cũng một phần là nó có chị, chị mang lại cho nó cuộc sống tích cực hơn, khiến nó thoải mái hơn…

Chương trước Chương tiếp