Hồi ký mưa

Chương 99



Phần 99

Ngồi nói chuyện với em một lúc thì nó có điện thoại, là nhỏ Hiền gọi… Nó đứng lên đi ra ngoài để nghe…

– Alo?
– Em đang ở dưới sân bệnh viện, anh ở đâu?
– Đến đây làm gì?
– Em mang cho anh ít đồ ăn, quần áo, em sợ anh ở đây lâu…
– Ừ rồi đợi đó, anh xuống bây giờ…

Nó vào trong rồi báo với em xuống sân có chút việc… Em thì nghi ngờ rồi hỏi nó đi đâu, nó cũng không định nói dối em, nhưng trong lúc này, nó sợ nói ra rằng đi gặp nhỏ Hiền thì em lại suy nghĩ mà bệnh thêm… Nên nó quyết định nói dối…

Xuống sân thì thấy nhỏ đang ngồi ghế đá… Nó tiến lại gần, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc vui vẻ hay mừng rỡ gì cả…

– Cảm ơn em…
– Anh ơi, em cũng không xen vào cuộc sống của anh nhưng mà anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé…
– Ừ anh biết rồi…
– Nhà cửa thì để em dọn cho… Anh cần lấy gì thì cứ gọi em nha…

Nó không hiểu sao tự dưng hôm nay nó thấy nhỏ lại nhẹ nhàng và quan tâm đến nó như vậy… Khác hoàn toàn với những lần trước nó gặp nhỏ… Để mà nói là chuyện của nó với nhỏ thì cũng chỉ là hiểu nhầm, nhỏ đòi nó chịu trách nhiệm trong khi mọi chuyện chưa rõ ràng, còn nó thì cũng đã có em nên không thể được… Còn nếu như nói rằng nhỏ yêu nó thì lại càng không thể nào… Vì nó chẳng có gì khiến cho nhỏ yêu nó cả… Nó cũng chẳng tự tin đến mức cô gái nào gặp nó cũng đều yêu nó từ cái nhìn đầu tiên… Nhỏ càng thế này càng khiến nó đề phòng nhỏ hơn…

Bỗng nhỏ đứng lên rồi chỉnh lại cổ áo cho nó, nó hơi bất ngờ nhưng lại cứ đứng đực ra đó… giống như nó đang bị điều khiển vậy…

– Anh lại chẳng để ý gì, lúc nào cổ áo cũng bị lệch vào trong vậy…

Nó bất ngờ đưa tay lên giữ tay nhỏ để gạt xuống… Nhưng khi nắm được tay nhỏ rồi, nó giật mình bởi sao tay nhỏ lạnh vậy, lạnh như một tảng băng…

– Sao tay lạnh vậy… – Nó hỏi…
– À em đi đường quên đeo gang tay, tay em bị lạnh mà…
– Nhưng trời đâu có lạnh…
– Bí mật… – Nhỏ nháy mắt với nó rồi áp đôi bàn tay lên má nó… Nó lùi ra xa bối rối…
– Cảm ơn, thôi anh lên đây…

Nó cầm túi đồ rồi đi thẳng lên phòng… Nó có linh cảm chẳng lành, nhất là hành động của nhỏ… Nó thấy hơi sợ nhỏ rồi, nhỏ có những cái quái đản thật… Bỗng điện thoại nó reo, là anh Cường gọi…

– Em đây anh…
– Anh và em đi cafe nói chuyện một lúc…
– Em đang trông Linh mà anh…
– Lát nữa cái Hân bạn nó vào thăm rồi… Em đi ra đây với anh…
– Có chuyện gì không ạ? – Nó lưỡng lự…
– Anh chỉ hỏi em về một số cái anh thấy lúc nãy dưới sân thôi?
– Dưới sân nào ạ? – Nó sững người, trở nên lo lắng…
– Cô gái tóc vàng… Anh đợi em ở dưới cổng…

Nói rồi anh Cường tắt máy… Nó đứng bất động một lúc, linh cảm chẳng lành của nó là đúng hay sao… Tại sao nó vừa run vừa bất an vậy?

Chương trước Chương tiếp