Lâu đài tình ái
Chương 5
Qua một tuần lễ nữa thì mọi chuyện bắt đầu vô quỹ đạo, thằng tác giả lại phải hì hục chạy tới bệnh viện, múa lưỡi tuôn ra một đống từ ngữ hầm bà lằng cho mẹ con nhỏ tin là bả được tài trợ một lần nữa, rồi lại hì hục đi mua cái xe nước mía cho bả bán chung với bánh mì, nước mía mà có bàn ghế ngồi dưới dàn dây leo, lại chỉ có 10.000 VND/ly nữa, thiệt tình là chèn ép người nghèo ghê quá.
Con nhỏ thì đúng là gái non, hừng hực và hăng hái. Chừng một tuần lễ sau vụ mất trinh, con nhỏ đã tranh thủ ôm cổ lão già sau khi hỏi bài xong: “Thầy, con khó chịu quá!”. Và lão già chẳng giữ ý gì nữa, ôm con nhỏ để lên đùi rồi hôn lấy hôn để, tay con nhỏ bắt đầu quơ quào loạn xạ, tiếng ư ư lớn dần trong cổ họng. Lão già bèn nắm lấy hai tay con nhỏ, một tay để quàng qua cổ, tay kia lão cầm để vô thằng em.
“Con sướng thì để tay lên đây nhe” – lão thủ thỉ nhẹ nhàng.
“Trời ơi, sao to quá” – con nhỏ lần trước chỉ có nằm một chỗ với khóc, đâu có để ý con cu của lão già cỡ nào. Nó không dài lắm, cũng chừng 15cm, nhưng có một điểm mà tất cả đàn ông đều thèm khát, còn lão thì rất lấy làm tự hào, cu lão cong! Cong tới tận 10 độ hẳn hoi, nên thỉnh thoảng lão khoe là ngày xưa bà vợ lão vừa sợ vừa thèm.
Được tay phụ nữ nắm lấy, con cu bỗng phùng lên dữ dội, con nhỏ không biết làm sao bèn cầm chặt lấy. Thấy vậy, lão Mẫn bèn vươn tay tuột một cái rồi nửa thân dưới của lão trụi lủi, chỉ còn thằng em đang ngóc lên kiêu hãnh, con nhỏ đang mê tơi với nụ hôn của lão nên chẳng còn biết gì nữa, lão cầm tay con nhỏ, vuốt lên vuốt xuống làm con cu đã ngóc lên nay lại còn nở thêm bề ngang. Thấy con nhỏ bắt đầu tự vuốt, lão bỏ tay ra rồi úp lên đôi gò bồng đào của con nhỏ. Chao ơi là thích, đôi vú vốn đã là một điểm mà con nhỏ lấy làm tự hào, sau khi được tưới tắm tinh hoa thì càng căng đầy hơn nữa, lão úp lên là trọn một bàn tay, đúng con nhỏ này được sinh ra để dành cho mình rồi – lão nghĩ vậy.
“Ư… ơ… thầy ơi… thầy ơi… con thích quá” – con nhỏ uốn éo trong lòng lão vì hai bàn tay lão đã xoa xoa hai đầu nhũ hoa, hai ngón tay hết vuốt lại xoa làm con nhỏ bị kích thích cao độ.
Lão già nghe vậy thì dừng tay, rồi đột ngột cầm hai mép áo của con nhỏ kéo mạnh lên, con nhỏ thấy vậy cũng hưởng ứng giơ tay lên cao cho lão cởi. Chỉ trong khoảnh khắc, cái áo ngủ đặt may riêng cho con nhỏ bay biến, để lộ một tòa thiên nhiên tuyệt tác của tạo hóa, lão già dừng một lát trầm trồ: “Con đẹp quá Diệu ơi” rồi kéo con nhỏ lại gần, liếm vào xương quai xanh. Con nhỏ bị kích thích mạnh, chẳng còn vuốt trụ cho lão nổi nửa, chỉ còn ôm lấy lão rồi rên lên từng chặp. Chừng thấy đủ, lão đang tính cúi xuống hôn ngực con nhỏ theo bài bản thì chân lão đột nhiên ướt ướt, sờ vào thì thấy dính dính, lão quẹt tay vô bãi nước rồi đưa lên coi thử rồi nhìn con Diệu, chỉ thấy con nhỏ mặt đỏ tưng bừng, quay mặt đi chỗ khác. Nhìn cảnh này, lão chợt thay đổi bài bản, chỉ thấy lão dìu con nhỏ rướn lên, canh con cu vô khớp rồi dìu con nhỏ từ từ ngồi xuống.
“Ư… a… to quá… thầy ơi… hít hà… đau quá… thầy…” – con nhỏ uốn éo với con cu to quá khổ của lão già, thấy vậy lão bèn ôm con nhỏ rồi hướng dẫn nó nhún lên xuống cho quen dần con cu. Từ từ, rồi từ từ, con cu dần dần biến mất trong cái hang sâu, tiếng thở nặng nhọc của con nhỏ cũng chuyển sang tiếng rên rỉ vì con cu cạ cả 4 vách âm đạo mỗi lần ra vào. Lão còn siết con nhỏ lại gần rồi đưa miệng ngoạm bầu vú vào liếm láp, kích thích cả trên và dưới cùng mạnh làm con bé co giật nhưng lại bị lão ôm chặt. Kích thích từng cơn dâng tới đầu, bé Diệu vừa thở vừa la:
“… Á… chết con… Á… Á… thầy ơi… Á… cho con… đi tiểu… ơ ơ… Á… đi mà…”.
“Tiểu đi con, dâm thuỷ đó” – lão vừa nói vừa tiếp tục đưa đẩy theo chiến thuật đẩy nhanh rút chậm, già rồi, không còn như thời trai trẻ nữa nên mỗi lần chỉ xuất được 1 cú là phải nghỉ cả nửa ngày mới hồi lại. Vậy nên lão rất quý những lần xuất tinh, lần nào cũng phải chơi thiệt lâu thì mới chịu kết thúc. Con nhỏ nghe vậy cũng xuôi theo, rồi một dòng nước ứa ra từ âm đạo nõn nà của cô bé, vài giọt rơi vãi lên sofa, con bé thở một hơn thiệt sâu, rồi dựa hẳn vào người lão.
Con bé đã ra, nhưng lão thì chưa nên lão bèn đỡ con nhỏ nằm dài xuống sofa rồi xoay con nhỏ một vòng. Đang lim dim sướng, con nhỏ bỗng la trời một tiếng thiệt to, mèn ơi, cây gậy cong cong của lão mà xoay luôn một vòng trong cái âm đạo non tơ đó thì ai mà chịu cho nổi.
“… Hộc hộc… thầy… con mệt… Á…”
Mặc kệ Diệu cảm thấy ra sao, lão Mẫn lúc này chỉ có một ý nghĩ là phải thỏa mãn chính mình trước đã, con nhỏ còn trẻ nên đảm bảo dẻo dai có thừa, chẳng có gì phải lo. Lão bợ lấy chân con nhỏ, thúc càng lúc càng mạnh, thân người gầy guộc của con nhỏ rung lên từng chặp trước đà thúc như vũ bão. Sau chừng 10 phút thúc khí thế thì lão cũng kêu một tiếng lớn rồi xuất một vài tia tinh trùng vào con nhỏ, đồng thời bé Diệu cũng hộc lên một cái rồi lại lên đỉnh lần nữa.
“Thầy… con chết mất…” – con bé thều thào.
“Con sướng không?” – Lão vuốt ve làn da mịn màng lấm tấm mồ hôi, hỏi.
“Sướng lắm thầy, thầy làm con đã quá!” – Con nhỏ nhìn lão cười tinh quái.
Dù học cao hay thấp, đang ở trên đỉnh hay dưới đáy xã hội thì đàn ông mà nghe khen bản lĩnh thì lúc nào cũng thỏa mãn, lão già lặng lẽ ôm con nhỏ vào lòng rồi ngủ luôn trên sofa. Hêy dà, sáng mai còn phải dẫn con nhỏ đi cấy que tránh thai, chứ để vầy nữa thì vài bữa nữa là con nhỏ bể bầu ngay.
Dù đang ngụp lặn trong bể ái tình với người tình trẻ, thì già Mẫn vẫn thừa tỉnh táo để thúc con nhỏ tiếp tục học hành nghiêm chỉnh, 3 năm cấp 3 đều đem thi đại học nên thiếu một chỗ thôi cũng có khả năng rụng càng, nhất là những khối ngành như Y hay Dược. Sau khi xơi tái con nhỏ, yêu cầu của già Mẫn không chỉ dừng lại ở đại học Y Dược TP. HCM, lão dự tính đưa con nhỏ qua Pháp hay Mỹ học, để sau này lão có đi rồi, thì con nhỏ vẫn dư sức sống một cách dư dả giữa cuộc đời khắc nghiệt này.
Bên cạnh đó, con nhỏ cần phải tập thể thao để duy trì sức bền, cũng như để duy trì vóc dáng hiện tại. Đã trở thành tình nhân của lão Mẫn, chuyện ăn mặc của con nhỏ được cải thiện rõ rệt, hay nói trắng ra là thay đổi 180 độ. Từ nhỏ tới khi dọn vô ở trong chung cư Khuyến Học, con nhỏ xài 5.000 VND là phải tính ghê lắm, nghĩ tới nghĩ lui chỉ để mua một bịch me chua hay gói kẹo, giờ đây, chung cư đã biến thành Lâu Đài Tình Ái, và tình nhân của nó thì thứ không thiếu nhất là tiền. Dù chẳng có xếp hạng tỷ phú, lão già dịch vẫn thản nhiên tung hoành một cõi mà chả đứa nào dám so bì, vì lão – độc – toàn – thân nhưng tiền kiếm đều mỗi ngày, tiền tươi, và thường là chẳng thuế má gì, vì phong bì đưa thẳng, hoặc chuyển khoản vào tài khoản nước ngoài của lão, nên với nước Mỹ thì lão về hưu rồi, còn Việt Nam thì đâu có biết lão làm gì mà thu thuế, đôi khi, cả Chủ Nhật lão cũng phải làm việc vì những ca mổ gấp cần ý kiến của lão, và cứ hễ ca mổ hoàn tất là tiền tới tay, nên lão đưa con Diệu toàn bạc 500.000 VND mà chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện con nhỏ xài nhiều hay ít. Con nhỏ nhiều lúc sốc nặng với kiểu xài tiền bạt mạng của lão già này. Chẳng hạn một bữa chiều nọ, con nhỏ vừa về lại phòng sau khi đi họp phụ huynh chung với mẹ, hớn hở chạy qua phòng lão khoe cuốn sổ liên lạc. Lão cười trìu mến rồi hỏi: “Con thích lái xe máy đi học hông?”
Đang hớn hở với lý do rất chi là con nít, con nhỏ rụt người lại rồi nói theo bản năng: “Thầy ơi, mắc lắm, con hông có tiền đâu”. Nói xong con nhỏ hoảng hồn bụm miệng lại, còn lão Mẫn thì trừng mắt lên:
“Thầy mua chứ con có mua đâu mà than không tiền?”.
“Con… con…” – con nhỏ lắp bắp, rồi một ý nghĩ lớn gan xẹt qua đầu nó. Nó nhào tới ôm lão già, miệng thì thào: “Nói thương con sao quát con vậy thầy?”
Lão già đơ ra ngay tức thì, đó giờ có ai quyến rũ lão kiểu này đâu? Bèn đằng hắng rồi nói: “Thích thì thầy mua cho một chiếc nè”.
“Thôi, mua xe mắc lắm, con muốn có tai nghe, thầy mua cho con tai nghe để con nghe nhạc đi thầy” – con nhỏ thấy lão dịu lại thì cười lỏn lẻn rồi đòi, nghĩ rằng tai nghe thì chắc chắn không mắc bằng chiếc xe, mấy đứa trong trường nó xài tai nghe mấy trăm ngàn, mấy lần nó tính mua mà cứ nghĩ tới thì tiếc tiền.
Lão nghe vậy cũng gật gù, lâu nay chẳng nghĩ tới mấy cái đó để cho con nhỏ, phòng lão bọc cách âm chuyên dụng nên lão chơi nguyên dàn loa Mcintosh từ ampli, ampli khuếch đại, nguồn phát và bộ loa 48 loa chả phiền tới ai, với lại lão thích con nhỏ ở bên nên toàn dụ nó qua phòng lão nghe nhạc. Rốt cuộc thì con nhỏ toàn hát chứ chả nghe gì được mấy, nên rốt cuộc nó cũng ngãng vụ nghe nhạc ra. Nghĩ xong rồi thì lão thay đồ rồi móc điện thoại gọi cho tác giả, hỏi có cửa hàng tai nghe nào xài được không? Và kết quả là cặp đôi già trẻ ấy phi một lèo tới quận 10, cửa hàng Sơn Vân House, hay SV House, nơi mọi loại tai nghe đều có thể được tìm thấy, cũng như có nhân viên chuyên nghiệp tư vấn.
“Con muốn mua Samsung” – con bé nhìn quanh cái phòng trưng bày tai nghe, sản phẩm chất cao tới nóc.
“Ờ, nghe thử đi rồi lựa” – lão già quay mặt đi chỗ khác mà che đi cái cau mày, cần bổ sung kiến thức gấp cho con bé này, không thì lớn lên mất mặt lắm, tai nghe Samsung thì nhạc dở như đấm vào tai, nghe chi cho hại màng nhĩ.
Tranh thủ lúc con nhỏ đang thử mấy cái tai nghe Samsung, lão già rỉ tai con tư vấn: “Có Grado không?”
“Có bác à, từ dòng Standard tới dòng Professional có đủ” – mắt con tư vấn sáng lên, khách này mới sộp nè.
“Lấy cái xịn nhất” – lão nhếch mép, con nhỏ liếc lão, xong liếc chiếc Harley – Davison ngoài cửa rồi quay vô trong, ôm ra 2 cái hộp.
“Thử cái này nè Diệu” – lão phất tay kêu con nhỏ.
Grando mà ra trận thì Samsung chỉ có đường cút vô sọt rác. Con nhỏ đeo cái tai nghe vô xong mắt chữ A miệng chữ O ngay. Âm nhạc trong cái tai nghe Samsung vừa rồi chỉ còn là mớ âm thanh vô nghĩa. Con nhỏ nghe xong bài nhạc, quay lại hỏi lão già: “Con muốn lấy cái này, mà mắc hông thầy?”
“Lấy đi, biết mua được thôi” – lão cười hề hề.
Con nhỏ lễ tân gói hàng đảm bảo thắc mắc dữ dội, thầy trò gì tặng nhau cái tai nghe Grado PS2000e Professional, chưa hết, lão sực nhớ ra là con nhỏ này làm gì có nguồn phát nhạc, nó còn đang xài điện thoại cục gạch lão đưa mà.
“Máy nghe nhạc có dòng nào của Mỹ không?”
“Dạ có, mà đa số người ta xài Astell & Ken của Hàn Quốc, hãng đó nổi tiếng lắm” – con nhỏ tư vấn nói.
“Hàn Quốc thì dẹp, có cái nào của Mỹ thì lấy ra” – lão xua tay. Hàn Quốc toàn nhờ quảng cáo chứ công nghệ thì nghĩa địa gì với đồ Mỹ thiệt? Cứ nhìn điện thoại Samsung chạy theo Apple hụt hơn là biết liền, chưa kể tới mảng âm thanh đòi hỏi những công nghệ còn phức tạp hơn công nghệ điện tử bao nhiêu lần như công nghệ chống rung, chống nhiễu, chống dao động âm tần… mua đồ Hàn Quốc cho ăn chữ ngu lên đầu á!
“Máy Aucostic Research M20, thưa bác, máy có tính năng…” – con nhỏ cầm ra một cái hộp đã phủ lớp bụi mỏng.
“Được, lấy cái này, bán cho thêm cái thẻ nhớ 256GB” – lão gật gù rồi đưa thẻ cho con nhỏ quẹt.
Trên đường về chung cư, con nhỏ thắc mắc tai nghe với cái máy giá bao nhiêu thì hỏi cỡ nào lão cũng chẳng trả lời. Chừng nó về tới phòng mở hộp ra coi thì chết lặng luôn tại chỗ: Cái máy 20 triệu VND, tai nghe… 70.690.000 VND!!! Đó, mua đồ rẻ nữa thôi!