Lỗi tại anh

Chương 12



Phần 12

Tối đêm đó nó chạy xe lên nhà Mi, con hẻm tối, đến hàng rào nha Mi nó nhìn không thấy ai, trong nhà chỉ có tiếng hò cải lương, kế bên nhà Mi có bãi đất trống, nó luồng theo đi vào nhìn lên căn biệt thự, nó thấy bóng người in ra từ cửa sổ, không biết là bóng của ai, nó suy nghĩ rồi quyết định mạo hiểm, nó nhặt cành cây khô ném lên, căn phòng ở tầng 2, nó ném 3, 4 lần mời trúng cửa sổ, nhưng không ai mở cửa, nó lại ném thêm lần nữa, lẩn này cánh cửa mở ra, ánh đèn sáng làm nó thấy khuôn mặt của Mi, nét mặt buồn như chứa nhiều nỗi tâm sự, trời tối nêm chỉ có nó nhìn thấy Mi, không còn cách nào, nó trèo lên cây nhãn, bức tường chắn cao khoảng 3m, cò ghim các mảnh ve chai để chống trộm, nó ném lần nữa, Mi mở cửa ra nó liền lấy đt mở đèn và rọi vào mặt nó. Mi nhìn thấy nó thì trợn mắt lên vì vừa ngạc nhiên lại vừa mừng, nhưng Mi lại lắc đầu và chỉ tay xuống nền nhà, nó hiểu ý Mi, nhưng nó muốn gặp Mi để biết chuyện gì đang xảy ra với Mi rồi nó cởi chiếc áo khoác trên người ra quấn vào 2 tay, hy vọng những mảnh ve chai sẽ không làm tay nó chảy màu…

Nó quan sát thật kỹ rồi tìm chỗ nào có những mảnh ve chai nhỏ rồi phóng qua, tay nó đã bám vào thành tường, nâng người lên, nó qua được bức tường chắn. Mi lo sợ chỉ tay về phía sau khu vườn nhà Mi, nó đi nhẹ nhàng để không bị phát hiện, nó đứng sau cây xoài ở băng ghế đá cũ, nó vui mừng khi gặp được Mi…

Nó: Mấy ngày nay không gặp em, anh lo cho em lắm…

– Mi: Ba biết em nói dối để đi nhảy nên không cho em đi đâu hết, đt cũng không cho xài, em buồn và nhớ anh lắm…
– Nó: Anh cũng vậy, khi nào em mới ra ngoài gặp anh được…

Mi vừa lên tiếng thì có ánh đèn pin chiếu vào mặt nó, ánh sáng làm mắt nó không nhận ra ai, chỉ nghe tiếng người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện Lỗi tại anh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/loi-tai-anh/

– Mày dám vào đây dụ dỗ con gái tao à…

Ba của Mi đi lại nắm tay Mi kéo vào nhà, nó đi theo sau vào sảnh, vẻ mặt ông dữ lên vì giận, nó lên tiếng…

Nó: Con xin lỗi, vì chưa được sự đồng ý của bác mà đã vào đây…

Bác: Mấy khỏi cần xin lỗi, từ nay tao cấm mày vào đây nữa, nếu không tao sẽ báo công an…

Nó: Con và mi yêu nhau thật lòng thì có gì sai, con mong bác chấp thuận…

Bác: Mày còn nói…

Ông giận lên rồi cầm cây gậy trên tay đánh vào vai nó, nó vẫn đứng yên, Mi lên tiếng, mắt đỏ lên vì nước động trên khóe mi…

Mi: Con xin ba, ba đừng đánh anh ấy…

Bác: Đến mày còn bênh vực cho nó ả…

Ông quay lại vung gậy vào Mi, nó liền chạy lại nắm cây gậy, cây gậy trơn vì dính máu trên tay nó, ông liền đạp vào bụng nó, nó vùng dậy nhanh rồi chạy lại ôm Mi, cây gay6 đánh trúng vào lưng nó…

Nó: Nếu bác muốn đánh thì đánh con, con không cho ai chạm vào bé Mi đâu…

Bác: Mày… mày… nếu mày không đi tao sẽ đạp chết mày…

Ông thở nhanh vì tức giận, mặt nó vẫn sắc lạnh đứng phía trước Mi…

Bác: Được, mày khá lắm, thằng Tí đâu, đánh nó cho tao…

Tí đứng cạnh ông, hắn liền đi lại đấm vào bụng nó, nó khụy gối xuống nhưng vẫn ráng đứng dậy rồi mẹ bé Mi lên tiếng…

– Cậu về đi, cậu muốn bé Mi chết cậu mới vừa lòng hay sao…

Thằng Tí lôi nó ra ngoài cổng còn Mi thì bị ông nhốt vào căn phòng, chỉ còn cô đứng ở ngoài…

Cô: Ngày bé mi đi sinh nhật về, trên chiếc đầm nó dính vết máu, cậu đã làm gì với nó…

Nó đau nhưng vẫn thốt nên lời: Con và Mi yêu nhau thật lòng, con sẽ làm tất cả để Mi được hạnh phúc…

Cô: Tôi không biết cậu đã làm gì, mong cậu từ nay về sau đừng tìm con gái tôi nữa…

Cô đóng cánh cửa lại cái rầm, có lẽ ông trời muốn thử thách tình cảm nó dành cho Mi, nó sẽ không bỏ cuộc, tối nào cũng vậy, nó điều chạy lên nhà Mi đứng dưới gốc nhãn nhìn lên cửa sổ, bóng đèn trong phòng đã không còn sáng, nó cũng không còn nhìn thấy cái bóng sau tấm kính, có lẽ Mi đã không còn ở trong căn phòng đó nữa, nó bước ra ngoài hẻm, thấy người đang đi tới trước mặt nó quen quen, nó lại hỏi thăm…

Nó: Chào chị, chị cho em hỏi bé Mi có ở trong nhà này không…

Chị ngạc nhiên: Em là người mà hôm trước chị lại nhà rước bé Mi về phải không…

Nó: Da, em là bạn trai của Mi…

Chị thở dài: Chị biết, mấy hôm trước em lẽn vào nhà Mi rồi um xùm lên chứ gì, lúc em về bác tư đánh Mi quá trời, tội nghiệp con nhỏ, bây giờ chị qua thăm nó còn không được…

Nó: Vậy Mi có trong nhà không chị…

Chị: Em tính leo vào nữa sao, hôm qua buổi chiều còn thấy nó ra nhà tổ thắp hương còn hôm nay thì không thấy, chị nghe nói Mi về ngoại ở rồi…

Nó: Quê Mi ở đâu vậy chị…

Chị: Ở Tiền Giang, chị có qua một lần nhưng lâu quá rồi nên chị không nhớ…

Nó: Vậy chị cho em số đt nha, khi nào bé Mi có về đây chị cho em hay, chị làm ơn giúp em. Em cảm ơn chị…

Chị: Thôi được rồi, nhá máy qua đj, có gì chị gọi…

Nó về nhà nằm trên giường thao thức không ngủ được, nó gọi cho chị để hỏi con đường về quê của Mi nhưng chị không nói cụ thể, mấy ngày nó chạy theo con đường chị nói rồi hỏi thăm nhà bác Tư làm gạo nhưng không ai biết, rồi nó chạy về, mỗi ngày nó chạy xa hơn một chút để hỏi thăm nhưng vẫn không có kết quả, chỉ còn cách đợi điện thoại của chị…

Tháng 3 đã đến, ngày nào nó cũng gọi hỏi thăm tin tức của Mi. Mỗi khi chị cúp máy ngang thì nó đã hiểu, rồi 1 hôm, nó chạy qua cầu Mũ Thuận thì nó nhận được 2 cuộc gọi nhỡ của chị và mẹ nó, nó liền gọi cho chị…

Chi: Duy hả, em chạy lại nhà Mi đi, nhanh lên…

Nó cúp máy rồi quay đầu xe lại chạy thật nhanh về nhà Mi. 30′ Nó đến đầu hẻm, vào khoảng 1km có chiếc xe 4 chỗ màu trắng chạy đối diện nó, vỉ chạy nhanh nên khi lách qua chiếc 4 chỗ nó ngã xuống mặt đường, chiếc xe màu trắng thắng lại, nó không quan tâm, đứng dậy và nó chạy tiếp, gần đến nhà Mi nó thấy chị đang đứng ngoài trước chờ…

Nó: Mi đâu rồi chị…

Chị lúng túng nói: Em bị sao vậy, em lại trễ quá bé Mi đi rồi, em chạy vào có thấy chiếc xe màu trắng chạy ra không…

Nó nghe đến đây rồi liền quay xe lại chạy nhanh theo chiếc xe 4 chỗ đó. Mong là sẽ đuổi kịp, đt trong túi nó rung lên, mẹ nó đang gọi, mọi chuyện bay giờ đã không quan trọng với nó ngoài bé Mi nữa. Nó cứ lao về phía trước, xuống cầu Mỹ Thuận nó thấy bóng dáng chiếc xe đang lăn bánh ở trạm thu phí, nó lại tăng ga và chạy phía sau chiếc xe cách nó khoảng 50m, nó cứ chạy thẳng theo chiếc xe, rồi xe cũng dừng lại trước ngôi nhà cổ…

Nó thắng lại nhìn thấy một người đàn ông khoảng 30t bước ra đi vòng qua bên phải mở cửa, bóng dáng bé Mi bước xuống, tiếp theo đó là ba của Mi, cả ba người đi vào ngôi nhà cổ rồi người đàn ông 30t bước ra lên xe lùi vào cổng, hôm nay nó sẽ không trèo qua bức tường chắn nữa, chiếc xe lùi vào trong thì xe nó cũng đã vào…

Nó đi vào trong thấy bác và Mi ngồi trên bộ ghế cổ, thấy nó Mi giật mình ngạc nhiên, khuôn mặt của một thiếu nữ mà nó luôn nhớ đến, ánh mắt của Mi như muốn nói cho nó biết Mi rất nhớ nó còn vẻ mặt của ba Mi thì ngược lại, tức giận và đứng dậy nói…

Bác: Sao mày đến được đây, tao đã nói mày đừng tìm con gái tao nữa rồi mày không nhớ sao, cút ra khỏi nhà tao ngay…

Nó quỳ xuống: Con xin bác, con bà Mi yêu nhau thật lòng, con không muốn rời xa Mi…

Bác: Mày muốn tao lấy chổi đánh mày rồi mày mới chịu đi phải không…

Nó cứ quỳ, không đứng dậy và cũng không lên tiếng rồi gã đàn ông đi vào…

– Có chuyện gì vậy bác trai…

Bác: Tuấn, con đuổi thằng này đi cho bác, nó nhiều lần đeo bám vợ tương lai của con đó…

“Vợ tương lai ” nó nghe như sét đánh vào tim, nó gục đầu xuống, ” Tuấn ” lại là cài tên này, giọt nước mắt đầu tiên của nó đã rơi xuống miệng, mặn và tanh như máu ở trong tim vừa bị dao lam cắt…

Tuấn: Cậu ngồi lên ghế đi rồi nói chuyện, đừng quỳ trước nhà, hàng xóm nhìn vào thì không hay…

Thân xác nó rã rời, làm sao nó có thể đứng dậy…

Nó: Nếu bác không chấp thuận con sẽ quỳ ở đây mãi…

Nó biết khi nói ra câu này là vô dụng, nhưng nó vẫn hy vọng, tâm trí nó trống rỗng, ước gì nó có đôi cánh để ôm Mi bay thật xa, xa khỏi căn nhà này…

Tuấn: Cậu vừa mới tốt nghiệp, chưa làm gì ra tiền thì làm sao lo cho Mi được, cậu về đi, tôi sẽ thay cau6 chăm sóc Mi…

Nó: Nhà tôi không thiếu tiền, tôi có thể lo cho Mi đến suốt đời…

Mặt tuấn cười đểu: Haha, được, mày về nói với ba mày thống kê tài sản, nếu nhiều hơn tao thì tao sẽ nhường Mi lại cho mày, tao cho mày 7 ngày…

Bác: Tuấn, con…

Bác vừa lên tiếng thì thằng Tuấn cắt ngang: Bác trai yên tâm, thằng ranh con này sẽ không thắng con đâu…

Mi không phải là món hàng để cho thằng Tuấn làm chủ, Mi cưới hắn sẽ không được hạnh phúc, nhất định nó sẽ tìm cách để Mi về bên cạnh nó…

Nó: Anh sẽ không để mất em đâu Mi, hãy chờ anh.

Mi rưng rưng nước mắt muốn chạy lại ôm nó thật lâu, nhưng không thể…

Bạn đang đọc truyện Lỗi tại anh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/loi-tai-anh/

Nó chạy về đến nhà thì trời cũng đã tối, nó bước vào trong, mẹ nó đang ngồi ngoài sảnh…

Nó: Chào mẹ, mẹ gọi…

Nó chưa kịp nói hết thì mẹ đứng dậy tán vào mặt phải của nó, nước mắt mẹ rơi xuống má…

– Bố mày lên tim nằm ở bệnh viện, còn mày thì tối ngày đi chơi, gọi đt cũng không bắt máy, thằng bất hiếu…

Mẹ lại tán vào mặt trái của nò, nước mắt mẹ chảy dài, 18 năm, chưa một lần mẹ la mắng nó, hôm nay mẹ lại đánh nó, mẹ nòi đúng, 18 năm qua nó chưa làm gì được cho mẹ và bố nó, nó chỉ chạy theo tình yêu mà không nghĩ đến gia đình…

Mẹ lấy tay sờ vào má nó: Mẹ xin lỗi, tại mẹ nóng và tức con quá nên kiềm chế không được, bác sĩ đang khám cho bố con trên phòng, con lên thăm bố con đi…

Nó vừa lên lầu bác sĩ vừa đi xuống, nó vào phòng thấy bố đang nằm mê man trên giường, nó lại ngồi kế bên và nắm tay bố. Nước mắt nó rơi xuống…

Đã 3 ngày trôi qua, bố nó dần tỉnh lại, giọng nói bố yếu dần, làm sao nó có thể mở lời nói với bố nó chuyện của bé Mi đây, ông trời ơi, hãy chỉ cho nó một con đường sáng để nó bước đi, đầu óc nó rối bời…

Ngày thứ 5, bố đã đi lại bình thường nhưng không còn khỏe như những buổi chiều hay ra chạy bộ ở quảng trường và xem con trai mình tập nhảy, bố gọi mẹ vào phòng để nói chuyện, còn nó thì cứ nghĩ đến chuyện của Mi…

Nó đi tới rồi đi lui trong nhà suy nghĩ kỹ những lời mà nó sắp nói với bố, mong bố có thể giúp nó, nó thấy mẹ bước ra khỏi phòng, mẹ nói nó…

Mẹ: Duy, con lại ngồi, mẹ có chuyện muốn nói với con…

Giọng mẹ nghẹn ngào, nó lại ghế ngồi…

Mẹ: Ngày bố con nhập viện, mẹ nhận được giấy trúng tuyển nghĩa vụ ở phường gửi cho con, mẹ để nó trong phòng bố, con lên xem đi, bố cũng muốn nói chuyện với con đó…

Nó ngơ người ra không biết chuyện gì, ngày nó thi chuyển cấp lên 10, bố đã làm hồ sơ chuyển nó qua trường trung tâm giáo dục thường xuyên để nó không bị áp lực khi thi tốt nghiệp 12, bố nói bằng 12 chỉ là bàn đạp để cho nó lấy bằng đại học còn nghĩa vụ đã có bố lo, nó mở cửa phòng thấy bố đang ngồi trên cái ghế nệm mà bố thường ngồi làm việc, sắc mặt bố chất chứa những muộn phiền…

Nó: Con xin lỗi bố, con bất hiếu, bấy lâu nay con không hỏi thăm sức khỏe của bố, mong bố tha lỗi cho con…

Nó nói mà mặt cúi xuống, bố trả lời: Con trai bố đã lớn khôn, bố không trách con, bố biết con rất ngoan và nghe lời bố nhưng con trai à, từ nay con phải tự chăm sóc cho mình, bố đã già không thể lo cho con được nữa… Con nhớ lời bố dạy… Trong cuộc sống đừng ngại nói 4 từ ” Xin lỗi ” và ” Cảm ơn “, 4 từ này có thể thay đổi cuộc đời của con bất cứ lúc nào. Và nếu muốn giàu thì nhất định phải học cách làm người, trao dồi bản thân và hạ cái tôi của mình xuống. Con chỉ có quyền thay đổi tư duy của người khác khi con có địa vị hoặc có thật nhiều tiền…

Bố nói rất nhiều về triết lý sống cho nó biết để nó có thể như bố, một người làm thuê vươn lên làm chủ, nó hiểu những gì bố nói, nó biết số phận của nó phải làm gì. Anh xin lỗi…

Chương trước Chương tiếp