Lỗi tại anh
Chương 20
Nó chạy đến nhà Mi, cánh cửa mở, nó thấy mẹ Mi đang tưới những cây hoa lan bên trong vườn, nó bước xuống xe và đi vào trong…
Nó: Con chào cô…
Cô nhìn nó ngạc nhiên: Duy hả, con đến tìm bé Mi à, nó đang ở trên lầu, để cô kêu nó nhé…
Nó: Dạ thôi không cần đâu cô, con muốn nói chuyện với cô thôi…
Cô dẫn nó vào trong căn biệt thự ngồi ngoài sảnh…
Cô: Giờ con làm gì…
Nó: Con làm ở sài gòn, bác có ở nhà không cô…
Cô: Ổng đi uống trà với bạn rồi…
Nó: Con có nghe kể về chuyện của Mi…
Nó chưa nói hết thì cô lên tiếng: Tội nghiệp con nhỏ, nó cứ khóc suốt, cô cũng không ngờ bé Mi lại xảy ra chuyện này, nếu biết trước ngày đó cho nó lấy con thì mọi chuyện sẽ không như thế này…
Cô nói mà hai hàng lệ rơi xuống vì thương xót Mi, nó nói…
– Số phận sao có thể nói trước được cô, con chỉ muốn Mi hạnh phúc và vui vẻ thôi, như thế là quá đủ, con cũng sốc khi biết Mi bị như vậy…
Cô: Nó về cứ ở trong phòng, không biết nó có suy nghĩ dại dột gì không, chỉ có hồi sáng là đi với con Út rồi về lại chui vào trong phòng…
Nó trả lời liền như một tia hy vọng: Con biết Mi rất buồn, cần có người bên cạnh quan tâm và chia sẻ, nếu cô và bác không chê thì con sẽ ở bên Mi, chăm sóc cho Mi đến quãng đường còn lại…
Cô ngậm ngùi: Cô biết con rất thương bé Mi, bao năm rồi con vẫn chờ nó, nhưng bé Mi nó…
– Mẹ…
Nó xoay lên thì thấy Mi đang đứng trên cầu thang hét lên rồi chạy xuống chỗ nó và cô, có lẽ Mi đã nghe hết những gì cô và nó nói chuyện.
Mi: Anh đến đây làm gì, tôi không muốn gặp anh, tôi tư lo cho mình được, anh về đi…
Nó ngơ người: Em nói gì vậy Mi…
Những giọt nước đọng trên khóe mắt Mi: Tôi kêu anh về, tôi không cần anh không lắng cho tôi và tôi cũng không cần anh chăm sóc tôi gì hết…
Từ lúc nó biết Mi đến giờ, đây là lần đầu nó nghe giọng nói Mi lớn như vậy, giọng nói dứt khoát, giọng nói của sự tuyệt tình…
Nó: Anh và em yêu nhau, em biết điều đó mà sao em lại nói như vậy, dù em có như thế nào thì anh vẫn yêu em… Mi à…
Nó nói xong liền chạy lại ôm lấy cơ thể gầy yếu của Mi, Mi đẩy nó ra rồi tán mạnh vào mặt nó…
– Sao anh phiền quá vậy, tôi như thế nào thì tôi tự biết, không cần anh quan tâm, nếu anh không đi, tôi sẽ chết tại đây cho anh xem…
Cái tát không đau, nhưng lời nói của em làm tan nát lòng nó, những ước thề ngày xưa em còn nhớ, tình yêu nó dành cho em, em có biết, rồi Mi lên phòng đóng cánh cửa lại “rầm”
Nó thẫn thờ ra cửa rồi lên xe chạy về trong tuyệt vọng, chẳng lẽ nó không còn cơ hội nào sao, đt nó vang lên…
Nó: Con nghe chú…
Chú: Mày đi mà không nói chú tiếng nào hết vậy…
Nó: Tại con chạy về có việc gấp quá nên quên nói chú biết, con xin lỗi…
Chú: Không có gì đâu, mày đi đâu thì phải nói chú biết, quán phải có con, con Ty không làm được gì đâu…
Nó: Dạ, con hiểu, con chạy lên liền…
Chú: Uhm, thôi ráng sắp xếp công việc rồi chạy lên, mai còn giải đấu nữa…
Chú cúp máy, nó chạy về nhà và soạn đồ lên sài gòn trong suy nghĩ rối bời, 1h trưa nó nằm ở trong phòng ngủ vì mệt…
Đến tồi nó ra quán thì thấy chị đang ngồi phía trước, nó lại gần rồi chị hỏi thăm nó…
Chị: Duy lo công việc xong chưa…
Nó: Chưa đâu chị…
Chị: Duy có chuyện gì nói Tâm nghe được không, Tâm thấy trong Duy buồn lắm thì phải…
Nó cười nhẹ: Không có gì đâu chị, cảm ơn chị quan tâm em…
Cả buổi nó không nói gì và chẳng nở nụ cười, nó chỉ cầm chai bia và điếu thuốc ở lang can trên lầu. Nó nhìn thấy chiếc xe hơi dừng trước cửa quán, nó đi xuống gặp chú…
Trong cánh cửa bước ra một thanh niên điển trai ăn mặc sang trọng, kế bên là chú…
Nó: Con chào chú…
Chú cười với nó: Đây là cháu ruột của chú, tên Thắng, du học ở mỹ về đây chơi, hai đứa làm quen đi…
Nó: Chào anh…
Thắng không nhìn nó mà đi thẳng vào trong ngồi, nó đi theo chú, vẫn là cái bàn cũ, chị ngồi kế bên chú, nó rót rượu cho mọi người…
Chú hỏi thăm công việc ở quê nó rồi nói: Ráng thi xong chú cho mày nghĩ mấy ngày về thăm gia đình…
Nó: Cảm ơn chú…
Chú uống được vài ly rồi lên xe đi cùng với chị và Thắng, thằng Thắng có vẻ láo cá và có ý với chị, nó không quan tâm, chỉ mong chị không phải là người như nó nghĩ…
Nó về phòng chuẩn bị nhạc cho ngày mai đi thi, đầu nó trống rỗng, ngồi được 10′ rồi nó lại lấy chai rượu ra uống và nằm ngủ lúc nào không hay…
Đến trưa nó đến chỗ thi đấu, mọi người đang ngồi chỗ cũ chờ nó, nó chào mọi người rồi ngồi kế chị đợi tới lượt thi của mình…
Nó không có tâm trạng, nó không có cảm hứng, nó chỉ thi cho có mặt, nhưng cũng không để mất mặt mọi người…
Đến giờ công bố kết quả top 4, tiếng ban giám khảo cất lên, mọi người điều hồi hợp nhưng nó thì không…
– Thí sinh thứ nhất: F. L…
– Thí sinh thứ hai: Đỗ Quyên…
– Thí sinh thứ ba: D. M. L…
– Thí sinh thứ tư: Trần Anh Duy…
Mọi người nhảy lên vì vui mừng còn nó thì vẫn ngồi yên, nó cảm thấy bình thường chẳng có cảm giác gì gọi là, nó cảm nhận được chị đang nhìn nó với ánh mắt lạ lẫm, rồi mọi người đi ăn chờ đến tối để thi trận final…
Cả nhóm vào KFC gần đó để ăn và ngồi nghĩ, nó ăn được một miếng rồi ngồi nhìn ra phố đường xe chạy, đt trong túi nó reo lên, nó đi ra ngoài cửa…
Nó: Em nghe nè chi út…
Giọng chị hấp tấp: Bé Mi nhập viện rồi, chị nghe cô nói là Mi bị ung thư, em về đây đi nhanh đi…
Nó không nói gì và cúp máy rồi lấy xe chạy về trong buổi tối đó, tất cả bây giờ đã không còn quan trọng với nó ngoài bé Mi, trên đường về đt nó cứ reo lên, của chị và Quyên gọi cho nó, rồi chú Quang nữa, nó không quan tâm, nó chạy thẳng đến bệnh viện.
12h khuya nó đứng trước cửa kính nhìn vào trong phòng, Mi như đang nằm ngủ, nó vào trong ngồi kế Mi, nó nắm lấy tay Mi và những giọt nước mắt của nó đã rớt xuống…
Nó biết em rất yêu nó, nó biết em làm vậy là có nỗi khổ, nó vẫn hy vọng sẽ được ở bên em dù em có xảy ra chuyện gì…
– Em đừng sợ, anh đang ở đây, em sẽ vượt qua, anh tin em là cô gái mạnh mẽ như em đã từng đuổi anh… anh yêu em…
… Bạn đang đọc truyện Lỗi tại anh tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/loi-tai-anh/
Nó chìm vào trong giấc ngủ, đâu đó có bàn tay sờ vào má làm nó tỉnh giấc…
Nó: Em tỉnh rồi à, em nằm nghĩ đi để anh lấy nước cho em…
Nó lại bàn rót ly nước lọc cho em, nó dìu lưng em tựa vào gối, sắc mặt em xanh xao nhưng vẫn đẹp trong mắt nó…
Mi: Em xin lỗi…
Nó cười: Em khờ quá, anh hiểu em mà, dù em có ra sao thì anh vẫn ở bên em, cho dù em có đuổi anh đi lần nữa…
Mi cười với nó, nụ cười dịu dàng mà nó thường nhớ đến…
Mi: Em muốn ra ngoài…
Nó chiều theo ý của em, nó để em ngồi trên chiếc xe lăn rồi đẩy em dọc theo con đường có 2 hàng hoa sứ của bệnh viện, em sẽ mau chóng hết bệnh và ở bên nó, niềm tin nó vụt lên, nó lấy 1 bông hoa sứ cài lên mái tóc dài bồng bềnh cho em…
Mi: Anh đâu cần phải làm vậy, anh còn cuộc sống của anh mà…
Nó: Em chính là cuộc sống của anh, anh có thể bỏ tất cả để được bên em, em sẽ mau chóng hết bệnh thôi. Hãy vững tin lên em nhé.
Mi ngậm ngùi: Em bị ung thư chứ không phải bệnh bình thường, sẽ không có kết quả đâu…
Nó nắm lấy tay em: Bây giờ công nghệ hiện đại hơn trước, sẽ làm em hết bệnh mau thôi, em đừng nghĩ nhiều ảnh hương đến sức khỏe. Anh sẽ luôn ở bên em…
Em cười rồi nắm lấy tay nó, nó cần cái nắm tay này của em đã từ lâu, nó hạnh phúc từng giây ngồi ở bên em trong buổi chiều của hoàng hôn…
Trời se lạnh làm cho người ta dễ chịu, nó đẩy em dạo vòng sân bệnh viện rồi lên phòng nằm nghĩ…
3 ngày liền nó điều ở bệnh viện với em, em điều trị liệu trông ốm và gầy, nhưng em lúc nào em cũng cười khi có nó ở bên cạnh. Tình trạng sức khỏe của em đã đỡ hơn nhiều khi Mi được ở bên nó…
Nó tranh thủ về sài gòn đối diện với chú, chắc chú giận nó lắm, nó đến nhà chú nhưng không thấy nên nó vào trong ngồi chờ, lát sau chú bước xuống xe, phía sau là chị và Thắng…
Nó: Con xin lỗi…
Chú ngồi vào ghế: Sao con lại bỏ cuộc thi mà về quê, gia đình con có chuyện gì…
Nó không nói gì chỉ cúi đầu…
Chú: Chú không trách hay giận gì con, cũng không phải vì danh tiếng của quán mà ép con đi thi, chú biết con có năng lực và trình độ, chú muốn con chiến thắng trong cuộc thi này để mọi người biết đến con, và con sẽ có chỗ đứng trong giới này, nhưng con làm chú thất vọng quá…
Nó: Con xin lỗi.
Chú uống ly rượu rồi đứng lên đi lại vỗ vào vai nó: Thôi, chuyện đã qua rồi, còn nhiều cơ hội, con về nghĩ đi để tối đi làm nữa…
Nó nghe theo chú về phòng nằm nghỉ rồi tối đi làm, từ lúc Thắng về, lúc nào cũng đi theo chị, nhưng chị không ngó ngàng gì đến Thắng, mọi người thấy nó vào quán liền cười chào nó.
Nó: Chúc mừng em…
Quyên: Cảm ơn anh, hôm đó anh không thi, tiếc quá…
Nó: Còn nhiều cơ hội mà em…
Chị quay sang nói với nó: Mai mốt Duy đi đâu nhớ nói mọi người biết, ai cũng lo cho Duy hết á…
Nó cười: Duy xin lỗi mọi người…
Rồi mọi người chia ra làm việc, Thắng cứ liếc mỗi khi chị quan tâm đến nó, nó không để ý tới và làm việc của mình…
Tuần nào cũng vậy, tối chủ nhật nó làm xong là chạy về thăm em đến tối thứ hai thì chạy về sài gòn…
Căn bệnh đã làm mái tóc đen dài bồng bềnh của em đã không còn, nhưng trong mắt nó em rất dễ thương khi đội chiếc nón lên mà nó tặng, tuần nào nó về cũng mua hai cái tặng cho em, em rất thích những chiếc nón nó tặng…
Mỗi khi em trị liệu thì nét buồn trên gương mặt em lại hiện lên, nó cũng không đẩy em đi vòng bệnh viện nữa, em chỉ nằm nhìn nó rồi cười, mỗi lần em cười thì tia hy vọng của nó càng bừng sáng, nó hạnh phúc, như thế, nó chỉ cần như thế thôi, rồi nó lại lên sài gòn làm tiếp…
Rồi một hôm nó qua nhà chú để lấy hàng đem giao, cánh cửa không khóa, nó thấy chiếc xe hơi đậu bên trong, nó dẫn xe vào rồi đi lên bậc thang…
Nó không thấy chú trong phòng, nó đi xung quanh tìm chú rồi nó đi ngang cửa phòng nghe tiếng nói vọng ra…
– Tôi không thích anh, mong anh tôn trọng tôi…
Tiếng nói của chị…
– Em lên giường với ông ta được thì với anh cũng như nhau thôi, ông ta sẽ không biết đâu, em đừng sợ…
Chị: Anh đừng lại gần tôi, tôi la lên đấy…
– Em cứ la đi, sẽ không có ai đến đây làm phiền anh với em đâu…
Nó nghe tiếng la của chị hét lên, nó liền xông cánh cửa vào, thằng Thắng đang đè chị trên giường với bộ đầm ngủ, nó chạy lại đấm thẳng vào mặt thằng Thắng, chị vội chạy lại chỗ nó đứng…
Thắng lấy tay che cái miệng đang chảy máu: Mày dám đánh tao hả thằng nhà quê…
Nói xong hắn bay lại đánh nó, nó cũng phản lại rồi hai người ngã xuống nền nhà, nó nhanh tay đánh chỏ vào mặt hắn rồi nhanh chóng đứng dậy nắm tay chị chạy xuống cầu thang…
Thắng cầm con dao đuổi theo, nó và chị chạy ra trước cửa thì chú về…
Chú: Tụi bây làm cái gì vậy…
Chú thấy nó nắm lấy tay chị rồi tán vào mặt nó, nó vẫn nắm lấy tay chị…
Chú: Mày ra khỏi nhà tao ngay, tối nay không cần mày ra làm nữa, còn cô muốn theo nó thì đi luôn đi…
Nó giận chú vì không hỏi lý lẽ, chị vẫn mặc bộ đầm đi với nó, nó chở chị về phòng…
Chị: Tâm xin lỗi, vì Tâm mà Duy phải mất việc làm…
Nó quay sang nói với chị: Công việc của em thì có thể kiếm được, nhưng danh dự của chị thì không thể mất, chị bị như vậy em không thể đứng nhìn…
Chị ngậm ngùi ngồi trên chiếc ghế không nói gì, nét mặt u buồn, đến chiều nó chở chị về nhà lấy đồ, sợ thằng Thắng lại đến tìm nên chị nói ở lại phòng nó vài hôm…
Nó luôn tôn trọng chú, nó luôn xem chú như người cha của nó, chú luôn dạy cho nó cách sống và đạo lý làm người, nó tin là chú sẽ biết ai đúng ai sai trong chuyện này…
Đến tối nó không ra quán, nó ngồi ở phòng với chai bia và điếu thuốc, rồi chuông đt nó vang lên, chị Út gọi cho nó…
– Em nghe…
Chị út…
Nó như chết lặng khi nghe cuộc gọi từ chị, nước mắt nó muốn rớt ra, tim nó đập nhanh hơn, nó chỉ mong đây chỉ là giấc mơ, nhưng thượng đế đã không mỉm cười với nó, nó liền lấy chìa khóa xe chạy về quê…
– Duy đi đâu vậy…
Nó không trả lời chị mà chạy xuống lấy chiếc xe rồi bắn thẳng về nhà em…
Trước cửa nhà em dựng lên một mái lều, có nhiều người ngồi trong đó, tiếng gõ mõ, tiếng khóc và tiếng đàn cò…
Nó chưa tin vào mắt mình, nó đi lại chỗ em nằm, em đang mỉm cười với nó, nó sờ vào má em, gương mặt đã không còn ấm áp như ngày nào…
Nó cố gắng kìm nén cảm xúc, nó cứ nhìn vào khuôn mặt hồn nhiên đang ngủ say của em, ông trời đã không cho nó tội nguyện, tim nó đau thắt, rồi cô dìu nó ra ngoài trước ngồi…
Có lẽ người ta sợ ánh đèn sáng sẽ làm em chói mắt nên họ đã đóng nắp lại, nó muốn chạy lại nhìn em lần cuối nhưng sao đôi chân nó rã rời…
Nước mắt nó chảy xuống miệng, răng nó cắn vào môi thật đau để cho tỉnh cơn ác mộng, máu đã lan ra lưỡi nó, chưa bao giờ mặn và tanh như lúc này…
Nó nhìn vào khung ảnh của em, nó sẽ nhớ mãi ánh mắt và bờ môi này, nó cố gắng đứng lên và đi ra ngoài ngõ, vì nó không muốn em nhìn thấy nó khóc và em cũng không muốn nó buồn…
Nó nhìn lên bầu trời thấy có rất nhiều ngôi sao, nó cứ nhìn rồi một ngôi sao băng qua, nó liền nhắm mắt lại và ước, nó ước gì được gặp lại em cho dù nó phải chết…
Nó mở mắt ra, bóng dáng người con gái mặc bộ đồ trắng đang đứng trước mặt nó, có phải là em, em đến để nói chuyện cùng nó, hãy dẫn anh đi cùng Mi à, rồi người con gái từ từ bước đến… hình ảnh từ từ hiện ra trong mắt nó…
Sao chị lại theo nó xuống nơi này, chị lại ôm nó vào lòng, nước mắt nó thấm vào vai chị và những cái vuốt lưng cho nó. Nó lại ngồi ở bàn đối diện em, nó cứ ngồi nhìn vào khung ảnh của em cho đến sáng…
7h, ngôi nhà của em từ từ hạ xuống, nó đặt cành hoa lên ngôi nhà của em và nhìn vào khung ảnh, ánh mắt em như nói cho nó biết nó phải mạnh mẽ, đừng yếu đuối và phải sống thật tốt như em đã từng nói với nó, và rồi… ngôi nhà của em đã được cát và đất bao phủ xung quanh…