Mèo con miệt vườn

Chương 2



Phần 2

Sài Gòn, tháng 7 năm 2015.

Trên thông báo của nhóm Facebook “Hội Nhà Thuốc TP. HCM” đăng một bài viết, giới thiệu về cuộc thi “Nét đẹp dược sĩ”, mong các chị em dược sĩ, dược trung, dược tá tham dự, giải thưởng ban đầu chỉ là 500.000vnđ, 200.000 vnđ, 100.000vnd, do anh admin móc túi ra, sau đó được 1 công ty dược nhào vô tài trợ (mình quên tên công ty dược rồi). Thể thức bình chọn lấy like và comment làm chuẩn, 1 comment bằng 5 like thì phải. Trong thông báo cũng viết, các anh em hãy nhiệt tình làm quen, vì dân dược… ế dữ lắm!!!

Và mình, lúc đó còn là thằng trình dược quèn, không học ngành dược mà nhảy tắt ngang qua làm, vì vừa làm còn phải đi học đại học liên thông – nên cần việc tự do giờ giấc, rất thích dùng cái nhóm Facebook để quảng cáo bán hàng. Đọc thông báo xong, mình lập tức hưởng ứng nhiệt liệt, vì 1 nguyên nhân rất chi là con nít là tò mò tại sao các chị chủ nhà thuốc vừa đẹp vừa có trình độ, sao ế được, có ế thì cũng là mấy đứa trình dược nè. Và đó cũng là dịp đầu tiên mình gặp nàng, mèo con của mình.

“Em tên N. T. K. N, 19 tuổi, đang học đại học ngành dược ở trường N. T. T. Em ở Gò Vấp, mong được làm quen với anh chị” – đó là bài đăng dự thi của nàng.

Quái, dược sĩ, dược trung, dược tá, đâu ra 1 đứa sinh viên vầy nè. Nhìn thấy dễ thương ghê, ốm, cao nữa, gout mình, duyệt, nhào vô comment.

“Có được hân hạnh làm quen với em không” – comment của mình xếp thứ 4 hay thứ 5 gì đó.

“Dạ được anh, anh lên Gò Vấp em mời nước nè” – Câu trả lời tới sau 5 phút làm mình đứng cả hình.

Lúc đó tính năng reply của Facebook còn chưa có, trả lời comment tag nhau mệt xỉu, mỗi bài dự thi ít thì vài chục, nhiều thì vài trăm comment, nhìn hoa cả mắt, sao hồi âm nhanh vậy? Và sao có người vừa đẹp vừa… chịu chơi vậy? Lúc đó còn thơ dại, chưa đụng trận lừa tình lừa tiền nhiều ngoài đường, nhưng cũng đọc vài bài viết cảnh báo trên mạng rồi nên mình nheo mắt lại suy nghĩ sau chừng 1 phút đọc tin, và quyết định đi. Tuy nhiên, móc hết tiền trong túi ra, đem 1 tờ 500.000VND theo. Giấy tờ quan trọng coi bỏ nhà, đem theo giấy tờ tùy thân thôi. Xe đi xe ghẻ, quần áo xoàng xĩnh, không mặc đồ mới.

Nhắn tin cho nàng: “Gặp em ở đâu được em?”

Nàng trả lời nhanh gọn: “Dạ hẹn anh ở Lotte Mart Gò Vấp được không?”

Mình nhăn mặt, má nó, quận 11 đi lên đó là nửa tiếng phóng bằng trái tên lửa à nha. Nhưng thôi kệ, trình dược mà, 15km mà được cái đơn hàng thì coi như thành công, 15km gặp được người đẹp cũng đỡ.

Nhắn trả lời: “7H anh có mặt có kịp cho em không?”

Nàng hỏi lại: “30 Phút anh chạy lên Gò Vấp nổi hả?”

Mình trả lời: “30 Phút chạy là vừa mà, em cho anh số điện thoại nha, ngoài đường anh không có wifi, số anh là…”.

“Dạ số em là… anh tới thì gọi em”

“Cảm ơn em, lát gặp”

Nàng kết thúc nhanh gọn: “Dạ, vậy 7h gặp anh. Mà sao anh chạy nhanh vậy?”

Quận 11 lên Gò Vấp thì chia 2 đường, mé trái đi Âu Cơ rồi ra Trường Chinh, xong muốn tới khúc nào thì cắt ngang đường khúc đó, mé phải đi phức tạp hơn, từ Lý Thường Kiệt lên ngã tư Bảy Hiền rồi tiếp theo là Hoàng Hoa Thám, lên tới Lăng Cha Cả lại bọc theo công viên Hoàng Văn Thụ (hình tam giác) vô sân bay, chạy hết đường Trường Sơn rồi quẹo theo đường Hồng Hà lên và bọc theo đường Bạch Đằng, vì ngày đó chưa có đường cắt ngang công viên Gia Định như bây giờ. Ra tới bùng binh đại lộ Phạm Văn Đồng lại quẹo 1 góc 320 độ vô đường Nguyễn Thái Sơn, chạy qua bệnh viện 175 quẹo trái xéo vô con đường nhỏ mà mình quên tên, thẳng ra ngã 5 Chuồng Chó, lên cầu vượt rồi tiếp tục đi Nguyễn Oanh, bỏ 1 ngã tư (chính xác là ngã 5) siêu đông xe, tới ngã tư thứ 2 đông xe không kém, quẹo trái chạy 500m là Lotte Mart Gò Vấp – hay còn gọi là Lotte Mart Nguyễn Văn Lượng.

Giải thích vòng vèo vậy là cho bạn đọc nào không phải dân Sài Gòn biết là đường đi nó khó thật là khó chứ chả phải dễ. Và mình chợt nhận ra lúc… đang viết truyện này là nó khó thiệt, chứ từ lúc đó tới ngay tối nay, mình vẫn đinh ninh đi Gò Vấp nó cũng dễ như bước ra cái chợ gần nhà, vì mình đạp xe khắp Sài Gòn từ hồi 16 tuổi ba mua cho chiếc xe đạp đua, ngày nào cũng tập thể dục với chiếc xe ít nhất 1 tiếng, chỗ nào cũng lết tới cả, đi riết quen. Còn nàng, một cô nàng đúng nghĩa, nghĩa là luôn luôn mù tịt mọi thứ tên đường, chỉ biết quẹo đây quẹo kia, và ở Sài Gòn cả hơn năm rồi, nàng vẫn chỉ biết 1 con đường duy nhất từ Gò Vấp đi quận 4, chỗ trường học, còn lại nàng chả biết gì. Cũng phải nói luôn, đường của nàng xa bỏ mẹ!

Mang theo suy nghĩ có bị lừa hay không, mình xuống nhà nói ba ăn cơm sớm, con có hẹn, quẹt quẹt lẹ cơm nước, rửa chén rồi vọt. Đúng boong 30 phút, mình có mặt ở nơi hẹn, chui vô Highland ngồi, vừa lẩm bẩm chửi thề mấy ly nước sao đọc xong thành phần nghe… thấy gớm, vừa nhìn quanh quất con có con nhỏ nào giống hình không, sợ tìm con hươu cao cổ nó ra con khủng long, và nó giải thích là 2 con sống gần nhau bên… Phi châu thì gớm thấy bà nội!

Phía trong nhà gần kín hết chỗ rồi, hông sao, mình chả thích máy lạnh, ra ngoài ngồi, mấy hàng cây ngăn giữa các cặp ghế càng làm cho các vị trí riêng tư, thời tiết thì mát, chiều mới mưa xong, ngồi ngoài là đẹp. Mình lựa hàng ghế trong cùng, khuất, chọn ghế ngồi nhìn ra ngoài, bỏ cái chuông báo nước lên bàn, móc điện thoại cục gạch ra và bấm số.

“Dạ em vừa tới, anh ở đâu?” – Giọng nói ngọt ngào đậm chất miền Nam cất lên.

Mình bước ngược vô quán vừa nói vào điện thoại “Tay đưa cao, áo thun đen, quần tây đen là anh, vui lòng đưa tay lên phản hồi”. Xong đưa tay lên, quay mặt lia 1 vòng thật lẹ khắp sảnh. Một cánh tay giơ lên hồi đáp, và mình bước nhanh đến.

Ấn tượng của mình là cô nàng thực sự là “gầy”, không thể dùng từ “ốm” để hình dung nữa, nàng như một cái khung tre biết đi luôn, chỉ có khuôn mặt là có nét tròn, đặc trưng của con gái miền Tây. Hai đứa nhìn nhau cười, chào nhau và tự dưng thấy thân thiết lạ.

“Em gọi nước đi, anh gọi rồi” – mình mở lời nhiệt tình.

“Dạ để em kêu nước, anh ra bàn đi” – nàng trả lời vui vẻ.

Mình quay lưng đi ra… sau lưng nàng một khoảng và đứng xéo xéo ngó qua, khi tới lượt nàng gọi nước, mình dợm sát tới và khi nàng lúi húi rút bóp từ trong túi xách, mình móc sẵn tờ tiền ra đưa phục vụ, nhận tiền thối và nhận luôn cả cái chuông nhận nước. Nàng ngẩng đầu lên chỉ kịp ớ 1 tiếng khi mình quơ quơ cái hóa đơn một cách khoái trá trước mặt nàng rồi đi ra chỗ ngồi, nàng theo sau.

“Anh kỳ ghê, em nói em mời nước mà” – nàng hấp háy mắt nhè nhẹ, chao ơi cặp lông mày cong vút, làm cho cặp mắt nàng sao lung linh huyền ảo quá.

“Ôi em ơi, ai lại để phụ nữ trả tiền, với em đã đi làm đâu, anh đi làm lâu rồi” – mình phẩy tay.

“Anh đi làm lâu rồi hả, anh bao nhiêu tuổi rồi, đi làm bao lâu?” – Tìm được chuyện để nói, hai đứa bắt đầu rôm rả.

“Anh 24 rồi em, nhưng anh đi làm từ 16 tuổi lận, nên lâu thiệt mà”.

“Ui, chỗ nào nhận lao động vị thành niên vậy, phải 18 mới đi làm được chứ anh” – nàng cười thật tươi, có vẻ quen thuộc với mấy trò lấy le của đám con trai.

“Bậy nhe bé, chiếu theo Luật Lao Động 2013, trẻ em từ 16 tuổi được quyền nhận các công việc phù hợp với bản thân, nhưng việc gì thì hông nói, được sự đồng ý của cha mẹ, em coi, KFC tuyển phục vụ căn bản cần “gà” 16 mùa thóc kìa” – mình phản biện, tiện thể khoe kiến thức Luật Lao Động liền, cái này mấy đứa choai choai làm quái gì có nổi.

“Anh nói em mới nhớ ha, mà em cũng có đi làm đó, em làm người mẫu hội họa, nhân viên quán trà sữa nè” – nàng vui vẻ giới thiệu bản thân.

“Vậy à, người mẫu thì anh hông biết, nhưng nhân viên quán trà sữa thì lương chắc hông cao, nên vẫn là anh trả tiền là tốt”

“Hihi, vậy em cảm ơn nè, bữa nào mời anh uống nước tiếp nha, em hứa là em trả mà”.

Đó, cái đó là cái mà mình đánh giá cao nàng, và trong rất nhiều cô gái mình gặp, đây là đức tính then chốt để mình tiếp tục quan hệ bền lâu hay không. Bạn có thể không giàu, nhưng bạn chịu chi, bạn có thể là phái – không – phải – trả – tiền, nhưng bạn vẫn cho cái hẹn, dù lần tới bạn cũng chả phải móc bóp, thì vẫn cứ thể hiện là bạn không muốn người khác thiệt thòi. Và đức tính đó, buồn thay, hiếm hoi ở cái xã hội này!

Câu chuyện dần chuyển sang việc học của nàng, về hệ thống tổ chức tào lao của trường, những lúc đăng ký không được môn, lúc thi không biết ngày giờ… Tới hơn 9h tối, mình cũng chủ động nghỉ, để nàng không phải về quá khuya. Và đó là đủ, cho một buổi hẹn vu vơ, vì mình lúc đó chẳng có ý nghĩ rằng sẽ có quan hệ lâu dài với nàng, hay nghĩ rằng sẽ có tình 1 đêm gì cả, mình vẫn còn rất là lành mạnh, à, lúc đó thôi.

Chương trước Chương tiếp