Nghệ Phong - Quyển 2

Chương 50



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 50: Bốn người vây công

Binh…

Họa Thủy lên đài, không chút nghĩ ngợi đánh một chưởng về phía Nghệ Phong. Lúc này Nghệ Phong đâu có thể phân tâm đối kháng Họa Thủy, cảm thụ được kình khí phía sau bay nhanh mà đến. Trong lòng Nghệ Phong hoảng sợ, lần thứ ba khởi động thuấn di, lúc này mới né tránh được công kích của mấy người.

Nghệ Phong Thuấn di đến một bên, nhìn Họa Thủy đứng ở trên đài, hắn hơi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Hạ Chỉ Mộng dưới đài, thấy Hạ Chỉ Mộng cười cười, Nghệ Phong cảm giác đầu thiếu dùng, hai nàng này làm cái quỷ gì vậy, ba người Băng Hồn cũng để hắn ứng phó không xuể rồi, cư nhiên còn gọi Họa Thủy đến đối phó hắn.

Họa Thủy không để ý tới nhãn thần của Nghệ Phong chút nào, nàng quát một tiếng, khí thế mạnh mẽ tăng vọt lên, một vòng năng lượng tụ tập trong cơ thể nàng, thanh thế to lớn, làm cho bọn người Băng Hồn chăm chú nhìn Họa Thủy.

– Trạm Lam cấm pháp!

Họa Thủy hét lớn một tiếng, năng lượng trong hư không càng bạo động lên, thực lực đề thăng, tốc độ đề thăng kinh khủng cũng không kém nhiều so với Nghệ Phong.

Nghệ Phong lăng lăng nhìn Họa Thủy, nghĩ không ra Họa Thủy cũng tu luyện cấm pháp đề thăng thực lực, cảm thụ được khí thế không ngừng dâng lên, Nghệ Phong chỉ biết, hắn sẽ phải đối mặt với một Vương Cấp nữa!

Đám người Băng Hồn nhìn cồng phong gào thét xung quanh Họa Thủy, trong mắt cả đám tràn đầy ước ao. Cho dù Họa Thủy cởi bỏ cấm chế, cũng chỉ có thực lực bát giai đỉnh. Thế nhưng dưới tác dụng của cấm pháp, cư nhiên vượt qua trói buộc, đạt được Vương Cấp! Đây là uy lực cấm pháp a, có khả năng hủy thiên diệt địa! Tuy cấm pháp của Họa Thủy kém Nghệ Phong một bậc. Thế nhưng cũng đủ để mọi người đố kị.

Mọi người chăm chú nhìn Họa Thủy, bọn họ biết Họa Thủy là nhân vật phong vân, thế nhưng cũng chỉ có thể tương đương cùng Lăng Thiên Vũ. Thế nhưng Họa Thủy lúc này lại đủ để cùng bọn người Cô Tinh đánh đồng. Những người này đương nhiên không có biết nhiều về đám người Băng Hồn, Họa Thủy cởi bỏ phong ấn, học viện Trạm Lam dám trêu vào hầu như không có ai. Về phần trước đây vì sao đánh đồng cùng Lăng Thiên Vũ, đó là bởi vì có một lần Họa Thủy ở học viện có một dư luận xôn xao, bị Trạm Lam viện trưởng phong tỏa một tầng thực lực và kỹ năng! Thậm chí nghiêm lệnh không cho nàng xuất thủ!

Thế nhưng đám người Băng Hồn không dám xem thường Họa Thủy, không chỉ là bởi vì thực lực của nàng, nhiều hơn nữa chính là thân phận đặc thù của nàng ở học viện Trạm Lam. Thân phận này ngay cả Trạm Lam viện trưởng cũng cố kỵ ba phần.

– Thêm ta gia nhập nữa!

Họa Thủy dịu dàng nói.

Đám người Băng Hồn sẽ không cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt. Chỉ là nhãn thần nhìn Nghệ Phong càng thêm nghiền ngẫm. Bốn Vương Cấp vây công hắn, bọn họ cũng không tin Nghệ Phong còn có thể trốn tránh.

Mọi người nhìn Nghệ Phong bị bốn người vây quanh, cả đám đã chết lặng. Bọn họ đã không biết khiếp sợ là cái gì rồi, chỉ biết mở to hai mắt chăm chú nhìn năm người trước mặt. Năm người cực mạnh của Học viện Trạm Lam!

– Kháo… Họa Thủy, nàng muốn làm gì đây?

Nghệ Phong muốn tát Họa Thủy một cái, vì sao chuyện gì đều có phần của nàng a.

Họa Thủy không thèm để ý ngữ khí của Nghệ Phong chút nào, nàng thầm nghĩ cùng lắm thì chờ chút nữa đánh Nghệ Phong nhiều thêm mấy chưởng.

– Hạ đạo sư nói, ngươi còn có con bài chưa lật không thi triển ra. Ta muốn nhìn một chút, ngươi dưới vòng vây công của bốn người chúng ta. Còn giấu được con bài chưa lật nữa không!

Họa Thủy hừ một tiếng, bảo kiếm trong tay huy vũ một chút, vang lên từng đạo tiếng xé gió.

– Bức ta ra con bài chưa lật?

Nghệ Phong sửng sốt, hồ nghi quay đầu nhìn thoáng qua Băng Hồn, thầm nghĩ tiểu tử kia lần này cũng tích cực như vậy, sẽ không phải là cùng Hạ Chỉ Mộng thương lượng cùng nhau đến bức ta ra toàn bộ ẩn dấu gì đó chứ.

– Ha ha! Ha ha! Thật buồn cười! Chỉ bằng các ngươi cũng muốn bức ta ra con bài chưa lật? Các ngươi có năng lực này sao?

Nghệ Phong kiêu ngạo cười to nói, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc, đối với việc bốn người bọn họ muốn bức hắn ra toàn bộ thực lực, cảm thấy rất buồn cười.

Mọi người nghe tiếng cười kiêu ngạo của Nghệ Phong, cả đám chăm chú nhìn Nghệ Phong, không rõ Nghệ Phong ở dưới bốn Vương Cấp vây công, cư nhiên còn dám nói ra như vậy. Bốn Vương Cấp vây công một Tướng Cấp? Nếu như ngay cả thực lực người ta cũng dò xét không ra, kia không phải sẽ làm người cười chết sao?

Bất quá lúc này không có một người dám cười Nghệ Phong tự đại, dưới chiến tích Nghệ Phong một người chiến tam Vương, bất luận Nghệ Phong tự đại cái gì, bọn họ cười nhạo không nổi.

– Hảo quyết đoán, ta đây muốn nhìn, Phong thiếu rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!

Cô Tinh nghe Nghệ Phong dõng dạc nói, hắn không có chút khiếp sợ, ngược lại là hơn một phần chiến ý. Hắn cũng muốn nhìn một chút, Nghệ Phong có bản lĩnh gì mà dám nói như vậy, bốn Vương Cấp cũng không có thể để hắn xuất toàn lực!

– Chiến đi!

Nghệ Phong cầm Tiêm Hổ Kiếm huy vũ tay trên một chút, sau đó nhìn bốn người một vòng nói. Nghệ Phong muốn nhìn, bọn hắn làm sao để hắn thi triển ra toàn bộ con bài chưa lật. Nghệ Phong còn muốn lưu chút vũ kỹ làm vốn sau này, sao có thể để cho bọn họ biết toàn bộ.

Dù là Nhiếp Hồn Thuật, Nghệ Phong cũng chỉ thi triển đối với Băng Hồn, đối với hai người Cô Tinh, Nghị Minh, hắn chưa từng thi triển qua.

– Lên!

Cô Tinh thấy Nghệ Phong chủ động muốn chiến, hắn hét lớn một tiếng, quơ trường thương hướng về Nghệ Phong đâm tới. Hơn thế đồng thời, trường thương của Băng Hồn cũng không chậm chút nào, thẳng tắp đâm tới Nghệ Phong.

Họa Thủy và Nghị Minh cũng tiền hậu giáp kích, phong kín đường lui của Nghệ Phong, hai thanh binh khí hung hăng khảm tới.

Nghệ Phong hít sâu một hơi, đấu khí trong cơ thể bạo phát, năng lượng màu xanh trong khí hải cũng đi theo kinh mạch mà ra, lực lượng của Tà Đế cũng tụ tập, cùng đấu khí cả ba kết hợp, cấu thành dòng xoáy ngưng tụ ở mũi kiếm Tiêm Hổ Kiếm.

Năng lượng ngưng tụ ở một điểm trên Tiêm Hổ Kiếm, hư không chung quanh bắt đầu vỡ vụn.

– Tà Phệ Toái Phá!

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, thân thể tách Họa Thủy và Nghị Minh tiền hậu giáp kích, Tiêm Hổ Kiếm đánh tới Băng Hồn cùng với Cô Tinh. Lần này Nghệ Phong thi triển Tà Phệ Toái Phá, là hắn từ trước tới nay lần đầu ngưng tụ ra mười thành lực lượng.

Cô Tinh và Băng Hồn thấy Nghệ Phong cư nhiên còn dám cứng đối cứng cùng bọn họ, khóe miệng cũng hiện lên một tia cười nhạt, lực lượng trên trường thương lần thứ hai tăng vọt lên.

– Ý thức Chiến đấu!

Ngay thời điểm ba thanh binh khí chạm nhau, Nghệ Phong thi triển ra chiến đấu ý thức đến trạng thái đỉnh phong. Uy áp kinh khủng đánh vào trên người hai người, làm cho động tác của bọn họ hơi bị kìm hãm, trường thương nguyên bản có quang mang chói mắt cũng yếu đi rất nhiều!

Đinh…

Hai đầu thương không hề ngoài ý muốn cùng Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong chạm cùng một chỗ, toàn bộ hư không ở dưới ba cổ năng lượng, từng khối bắt đầu sụp đổ, bắn ra năng lượng kình khí uyển như thực chất, làm cho sàn đài bằng đá bị đánh thành phấn mạt, sau đó ở dưới cuồng phong, hóa thành bụi đất lay động khắp bầu trời.

– Hừ…

Ba người đều tự kêu lên một tiếng đau đớn, hướng về phía sau bay ra, cánh tay run rẩy!

Hạ Chỉ Mộng chăm chú nhìn Nghệ Phong, nghĩ không ra Nghệ Phong phối hợp đạt được trình độ kinh người này, ở lực lượng Tà Phệ Toái Phá tăng vọt, bỗng nhiên bạo phát uy áp ý thức, một kiếm của Nghệ Phong cư nhiên cùng hai người đánh thành bình thủ.

Lực lượng một Tướng Cấp và hai Vương Cấp cùng đánh đạt thành bình thủ?

Hạ Chỉ Mộng ngẫm lại nghĩ cũng buồn cười, chỉ là nhìn Nghệ Phong trên đài bị bốn người vây công, nàng lại tự giễu.

– Ở trước mặt Nghệ Phong, thật đúng là tất cả đều có thể! Tiểu tử này còn chưa thi triển kỹ năng khác chống đối bốn người công kích, lẽ nào hắn thật đúng là có khả năng ở bốn người vây công không cần dốc hết toàn lực?

Hạ Chỉ Mộng nhìn năm người trên đài, cảm giác trong lòng có chút lửa nóng, nếu nàng không phải là đạo sư, nàng cũng muốn đi tới đánh một trận.

Chương trước Chương tiếp