Nghệ Phong - Quyển 2

Chương 503



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 503: Lưu Tinh của Tinh Nguyệt Tông

Sau khi Liễu Nhiên cùng với Quái lão đầu rời đi, Nghệ Phong và Trữ Huyên cũng đi Lạc Hà Cốc. Nguyên bản Nghệ Phong muốn đưa Trữ Huyên về Nhã Tông trước, chỉ là Nghệ Phong nói như thế nàng nào cũng không đáp ứng. Trữ Huyên xem ra, một mình Nghệ Phong đi Lạc Hà Cốc, nếu như đụng phải người của Thiên Phủ, tất nhiên lành ít dữ nhiều.

Nghệ Phong rất hiểu ý tứ của Trữ Huyên, cũng không có ngăn cản Trữ Huyên. Dù sao Thánh Thủy là tình thế bắt buộc của hắn, có Trữ Huyên trợ giúp, như thể sẽ dễ dàng một ít.

Đương nhiên vì lo lắng cho Nhã Tông, Nghệ Phong cũng hỏi qua Lão đầu tử. Cũng được câu trả lời chính xác, Thiên Phủ không dám tùy tiện đối phó với Nhã Tông.

Tuy rằng Nghệ Phong không rõ vì sao một thế lực siêu cấp lại không dám xuất thủ với Nhã Tông, chỉ là lời này từ trong miệng Lão đầu tử nói ra, cũng khiến Trữ Huyên và Nghệ Phong thở dài một hơi, đáy lòng cũng mơ hồ biết trong này có rất nhiều bí ẩn mà bọn họ không biết.

Chỉ là, đối với những bí ẩn như vậy Nghệ Phong cũng không muốn biết, những bí mật này không phải thực lực của hắn bây giờ có thể tiếp xúc, không biết là tốt nhất.

Đương nhiên, Trữ Huyên được Lão đầu tử truyền cảm ngộ, một đường không quên tu luyện, thậm chí Nghệ Phong phát hiện, khí tức của Trữ Huyên càng lúc càng ngưng tụ, di chứng trước đây bởi vì bí pháp đề thăng tới cửu giai cũng dần dần biến mất.

Đến cuối cùng, Nghệ Phong có thể cảm giác được khí tức của Trữ Huyên rất trầm tĩnh. Điều này cũng làm Nghệ Phong minh bạch, Trữ Huyên đã triệt để củng cố cảnh giới của nàng, vững vàng đi vào cửu giai.

Thấy Nghệ Phong nhìn chằm chằm nàng, Trữ Huyên liếc mắt nhìn Nghệ Phong, có chút hờn dỗi:

– Nhìn chưa đủ sao?
– Sao có thể đủ chứ? Ta chuẩn bị nhớ kỹ nàng, lúc trở về vẽ cho nàng một bức tranh, sau đó để ở đầu giường.

Nghệ Phong đưa tay nắm tay của Trữ Huyên, cánh tay mềm mại trắng mịn như không xương, khiến Nghệ Phong có chút tâm viên ý mã.

Bị Nghệ Phong nắm tay, khiến Trữ Huyên đỏ ửng, tay giãy giụa ra, có chút che giấu kinh hoảng nói:

– Mau thả ta ra, chỗ này cách Lạc Hà Cốc không xa rồi.

Nhìn Trữ Huyên giống như nai con kinh hoảng né tránh, khóe miệng Nghệ Phong hiện lên một tia tiếu ý, đứng ở bên cạnh Trữ Huyên, ngửi mùi hương thơm ngát từ thân thể Trữ Huyên tỏa ra, nhịn không được hít sâu một hơi.

Thấy Nghệ Phong như vậy, Trữ Huyên càng thêm đỏ ửng, oán hận liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thế nhưng lại coi như không phát hiện, có chút bịt mắt trộm chuông nói:

– Ta đã vững chắc tiến vào cửu giai rồi.

Nói đến chuyện này, đáy lòng Trữ Huyên rất cảm kích Liễu Nhiên. Nguyên bản muốn củng cố cảnh giới còn cần một chút thời gian, thế nhưng dưới sự trợ giúp của hắn, đã dễ dàng củng cố. Đặc biệt tin tức cảm ngộ kia, khiến trong lòng Trữ Huyên rất hưng phấn, có những cảm ngộ này, sau này đột phá tất nhiên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

– Uhm! Ta đợi nàng đột phá.

Nghệ Phong hơi cười cười.

Nhưng thật ra Trữ Huyên nghe được Nghệ Phong nói, nhịn không được trắng mắt nhìn hắn, nếu như dễ đột phá như vậy mà nói, trên đời sẽ không có chuyện coi Quân Cấp là thần nhân, lấy xưng hô Đế quân.

– Tiểu Huyên Huyên, ở đây đã là dưới chân Lạc Hà Cốc rồi. Nàng nói xem, chúng ta có phải là thừa dịp này, nói chuyện lý tưởng nhân sinh hay không.

Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Trữ Huyên, nghiêm trang nói.

Nghe được lần thứ hai Nghệ Phong gọi nàng là tiểu Huyên Huyên, cùng với hàm nghĩa những lời này, Trữ Huyên thiếu chút nữa té ngã xuống đất, không dám nghe nói vô sỉ như vậy nữa. Bước chân mạnh mẽ nhanh hơn, bay nhanh về Lạc Hà Cốc.

– Ai nha, Tiểu Huyên Huyên. Nàng đừng xấu hổ a, ta đã hy sinh rất lớn rồi. Người bình thường ta còn khinh thường nói chuyện lý tưởng nhân sinh.

Nghệ Phong ở sau lưng vội hô, thầm nghĩ Trữ Huyên quá không nể tình rồi.

Hai người một trước một sau bay nhanh, khi càng tới gần Lạc Hà Cốc, Nghệ Phong phát hiện người đi tới Lạc Hà Cốc càng nhiều. Đối với điểm ấy Nghệ Phong cũng không kinh ngạc, vật như Thánh Thủy đủ hấp dẫn rất nhiều người.

Trữ Huyên bay nhanh ở phía trước, khi tới trước cửa Lạc Hà Cốc, nhìn đáy cốc phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ si mê, nhìn Lạc Hà Cốc trước mặt xanh thẳm một màu, nhịn không được cảm thán ca ngợi:

– Đẹp quá!

Theo ánh mắt Trữ Huyên nhìn lại, xa xa phảng phất như đeo một cái ruybăng, xoay quanh toàn bộ đáy cốc trong đó, màu sắc huyễn lệ, khiến thị giác bị trùng kích. Giống như tiên cảnh hạ xuống nơi này, Nghệ Phong cũng mơ hồ minh bạch, vì sao ở đây gọi là Lạc Hà Cốc. Thiên địa mỹ quan như vậy, đủ để xứng hai chữ Lạc Hà.

– Tiểu thư nói không sai, Lạc Hà Cốc quanh năm ngũ sắc quay quanh, bốn mùa như xuân. Cảnh đẹp như vậy, giống như dung nhan tuyệt sắc của tiểu thư, sẽ làm thế nhân bị choáng váng.

Thời điểm Trữ Huyên còn đang cảm thán Lạc Hà Cốc mỹ lệ, một thanh âm nho nhã vang lên bên tai Nghệ Phong và Trữ Huyên. Nghệ Phong và Trữ Huyên quay đầu nhìn qua, một thanh niên tướng mạo tuấn lãng, đang tươi cười đứng ở trước mặt, đại khái khoảng hai bảy hai tám tuổi, khí chất và vẻ bề ngoài rất có lực sát thương đối với nữ nhân.

Thanh niên nhìn Trữ Huyên quay đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười tiến lên trước mấy nói:

– Tại hạ tên Lưu Tinh, là thiếu tông chủ của Tinh Nguyệt Tông, xin hỏi phương danh tiểu thư.

Lưu Tinh đã hơn hai mươi tuổi, gặp mặt vô số mỹ nữ. Thế nhưng chưa từng gặp qua tuyệt sắc tuyệt nhân như vậy, từ khi vừa thấy Trữ Huyên, Lưu Tinh cảm giác tim nhảy dựng lên, nữ tử như vậy, chỉ có thiên giới mới có. Lần này xuất hiện ở phàm trần, hắn làm sao có thể buông tha?

Trữ Huyên nhìn thanh niên biểu hiện mười phần nho nhã trước mặt, đầu lông mày hơi cau, tuy rằng đối phương biểu hiện như vậy, thế nhưng thực lực Trữ Huyên ra sao. Vẻ nóng rực và tham lam trong mắt hắn chợt lóe qua cũng không thoát khỏi ánh mắt của nàng. Đối với Tinh Nguyệt Tông, Trữ Huyên chưa từng nghe qua, chỉ là đại lục to lớn như vậy, ở đây lại cách Trạm Lam đế quốc trên nghìn dặm đường, chưa từng nghe qua cũng bình thường.

Dù sao không ai dám nói nghe qua tất cả tông môn của đại lục, Trữ Huyên quay qua Lưu Tinh chắp tay nhàn nhạt nói:

– Ngưỡng mộ đã lâu!

Nói xong, Trữ Huyên cũng không nói lời vô ích với đối phương, quay đầu qua Nghệ Phong ôn nhu nói:

– Đi thôi!

Nghệ Phong khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Lưu Tinh, thực lực tương đương với hắn, đều là nhị giai. Chỉ là, căn cơ so với hắn, hiển nhiên đối phương kém vạn dặm.

– Uhm!

Nghệ Phong đối với khuôn mặt đẹp của Trữ Huyên rất tự tin, bị trêu hoa ghẹo nguyệt cũng rất bình thường, hắn cũng không có tâm tư tính toán với đối phương.

Mà Lưu Tinh thấy Trữ Huyên cư nhiên không nhìn hắn, mà hắn tự nhận bất luận một điểm gì đều hơn thanh niên kia, trong lòng sớm đã rất ghen tị, tiến lên trước một bước chặn Nghệ Phong lại cười nói:

– Các hạ rất quen mặt, không biết đã gặp ở đâu?

Nghe đối phương tìm cớ như vậy, Nghệ Phong trắng mắt nhìn hắn nói:

– Ta nói Lưu đại thiếu này, đầu ngươi bị vô nước sao, bản thiếu anh tuấn tiêu sái như vậy, sao có khả năng nhận thức người vô sỉ hèn mọn như ngươi.

Lưu Tinh biến sắc, thế nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, lần thứ hai trở lại dáng dấp nho nhã vừa rồi:

– Ha ha, các hạ thực khôi hài. Không biết tục danh các hạ là gì? Nói không chừng Tinh Nguyệt Tông ta và các hạ có chút liên quan.

Nghệ Phong tự nhiên minh bạch ý tứ những lời này của đối phương, chỉ là muốn dùng Tinh Nguyệt Tông áp chế Nghệ Phong được sao. Đường đường truyền nhân của Tà Tông, sẽ sợ thiếu tông chủ của một Tinh Nguyệt Tông nghe cũng chưa từng nghe qua sao?

– Người quê mùa sao có thể trèo tới Tinh Nguyệt Tông. Nếu như ngươi không có việc gì mà nói, xin nhường đường cho.

Nghệ Phong lười nói nhiều với đối phương.

Những lời này khiến trong lòng Lưu Tinh đại định, thầm nghĩ một người không có bối cảnh, thu thập hắn cũng rất dễ dàng. Quay đầu nhìn thoáng qua Trữ Huyên khuynh quốc khuynh thành, trong lòng khó nhịn vạn phần.

– Không biết tại hạ có thể đồng hành cùng hai vị hay không.

Tuy rằng Lưu Tinh hỏi Nghệ Phong, thế nhưng ánh mắt lại chuyển dời đến trên mặt Trữ Huyên.

Nghệ Phong thấy đối phương dai như đỉa, rốt cục có chút nhịn không được, quay qua Lưu Tinh phun ra một từ nói:

– Cút!

“Cút”

Thanh âm không lớn, lại khiến Lưu Tinh và hai thị vệ phía sau hắn sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy qua có người dám ở khu vực này nói thiếu tông chủ bọn họ “Cút”.

Lưu Tinh chưa từng có thụ qua đãi ngộ như thế, không còn giả bộ được nữa, sắc mặt dữ tợn nhìn Nghệ Phong:

– Ngươi muốn chết!

Nghệ Phong không c phản ứng tới đối phương, vươn ba ngón tay ra, nhàn nhạt nói:

– Trong vòng ba tiếng. Nếu còn chưa biến khỏi mắt ta, tự gánh lấy hậu quả!

Những lời này, khiến lửa giận của Lưu Tinh không cách nào áp chế nữa, giận dữ hét:

– Tốt! Tốt! Tốt! Ta rất muốn nhìn, ngươi cho ta gánh lấy hậu quả ra sao.
– Gian ngoan mất linh!

Nghệ Phong thấy tư thái đối phương như vậy, cánh tay mạnh mẽ vươn ra, năng lượng trong cơ thể bạo phát ra, đồng thời ẩn chưa theo một tia năng lượng Phệ Châu lên cánh tay.

Nhìn nắm tay Nghệ Phong đánh tới, trong mắt Lưu Tinh hiện lên một tia khinh thường, ở hắn xem ra. Niên kỷ đối phương so với hắn còn kém hơn, không có khả năng mạnh hơn hắn.

Thế nhưng, khi tay hắn tiếp xúc đến nắm tay của Nghệ Phong, là lúc sắc mặt hắn đại biến. Qua một chưởng, thân ảnh Lưu Tinh bay ra sau, sắc mặt đỏ lên, xẹt qua một quỹ tích thật sâu, cổ họng ngọt ngọt, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

– Thiếu tông chủ!

Hai thị vệ thấy thế, sắc mặt đại biến, thân ảnh chợt lóe lên, chỉ khoảng nửa khắc đã đứng ở bên cạnh Lưu Tinh, đấu khí tuôn ra tiến vào trong cơ thể hắn, trợ giúp hắn dẹp loạn huyết khí.

– Các hạ là người phương nào?

Hai thị vệ giúp Lưu Tinh điều tức một chút, hừ lạnh một tiếng, liền vây quanh Nghệ Phong và Trữ Huyên.

– Hai ngũ giai!

Trữ Huyên thấp giọng nói bên tai Nghệ Phong, đối với thân phận của Lưu Tinh cũng hơi xem trọng, thiếu tông chủ có thể có hai ngũ giai bảo vệ, thế lực hẳn sẽ không kém. Chỉ là, cái này cũng không có làm hai người để trong lòng.

Thấy đối phương chuẩn bị xuất thủ, Trữ Huyên hừ lạnh một tiếng, khí thế liền tập trung hai người. Cổ tập trung này, nhất thời khiến hai người đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch một mảnh, trừng to mắt nhìn nữ nhân tuyệt mỹ trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.

– Không muốn chết thì cút mau!

Trữ Huyên khẽ nói, theo tiếng quát hạ xuống, hai thị vệ càng cảm giác áp lực càng tăng.

Chương trước Chương tiếp