Nghệ Phong - Quyển 3
Chương 25
Một kiếm này của đối phương, hiển nhiên là súc thế đã lâu, dưới một kiếm này, Nghệ Phong bị chấn bay ngược ra ngoài, khóe miệng tuôn ra một tia máu, thân ảnh rút lui mấy chục thước, lúc này mới khó khăn ổn định lại.
– Không tồi! Thực ngoan tâm!
Nghệ Phong nhìn thất giai kia, tràn đầy ca ngợi nói, thật không ngờ thất giai này sẽ ngoan tâm như vậy, cư nhiên dùng đồng bạn hắn làm mồi dụ, sau đó mượn cơ hội công kích hắn.
Nếu không phải kinh mạch trong cơ thể Nghệ Phong rất cứng cáp, tốc độ điều động đấu khí trong cơ thể cực nhanh, đánh lén bình thường căn bản là vô dụng, sợ là đã bị thương nặng, thế nhưng cũng làm hắn bị thương như trước.
Thất giai kia nhìn Nghệ Phong, dưới công kích súc tích lâu như vậy, cư nhiên chỉ thụ thương một chút. Hắn cũng kinh ngạc không thôi, trong mắt tràn đầy vẻ đáng tiếc và khiếp sợ, rất khó lý giải dưới tình huống Nghệ Phong trở tay không kịp, vì sao còn có lực lượng chống đối chiêu kia của hắn.
– Đáng tiếc, cư nhiên không làm ngươi thương nặng!
Thất giai nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghệ Phong nói.
– Phải, rất đáng tiếc, thế nhưng lập tức ngươi sẽ không đáng tiếc nữa.
Nghệ Phong mang theo nụ cười tà mị, vung Long kiếm lên, thẳng tắp đâm tới đối phương, nơi lợi kiếm đi qua, không gian giống như sóng nước, từng làn sóng rung động tản ra hai bên.
– Tinh Bạo Thương Khung!
Không có bảo lưu, thi triển ra kỹ năng Tà Đế, chiêu công kích cực mạnh.
Thất giai thấy thế, sắc mặt đại biến, đấu khí trong cơ thể bạo phát ra, thi triển Nguyệt Luân đến mức tận cùng đón tới Nghệ Phong. Lực lượng hai người đối chọi, tiếng sấm sét cùng với kình khí vây quanh Nghệ Phong và đối phương trong đó, ngăn cản tầm nhìn của mọi người. Hai người mặc hắc bào đang tranh đấu với Trữ Huyên, nghe tiếng sấm sét kia cũng mạnh mẽ bức khai Trữ Huyên, ánh mắt sáng quắc nhìn nơi tranh đấu, nhiệm vụ lần này thất bại hay thành công, hiển nhiên là nhìn kết quả của chiêu kia.
Hai đạo nhân ảnh từ vị trí trung tâm bay ra, đều tự lui ra ngoài, không gian bị hai người đạp lui, bị gấp khúc một mảnh.
Người mặc hắc bào chú ý tới Tôn cấp thất giai, miệng hắn phun ra một ngụm máu. Khóe môi của Nghệ Phong cũng có vết máu, chỉ là không biết vết máu kia có từ khi nào.
Mà thời điểm hai người cho rằng bất phân thắng bại, Tôn cấp thất giai đang rút lui, hai đóa lam liên hoa chớp mắt bay nhanh tới, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, hung hăng bạo tạc trên ngực Tôn Cấp thất giai.
Dưới tiếng nổ vang vọng, Tôn cấp thất giai không ngừng trào máu, té từ trên hư không xuống, hung hăng đập lên trên mặt đất.
Mà Nghệ Phong đang lui ra sau, lúc này bay nhanh tới Tôn cấp thất giai đập trên mặt đất, không để cho đối phương cơ hội chút nào, lợi kiếm lướt qua cổ họng, trước khi hồn thể của hắn tiêu tán, mạnh mẽ thi triển nhiếp hồn thuật, chụp lấy hồn thể của hắn, sau đó quán nhập trong bình ngọc.
Nghệ Phong làm rất nhanh, khiến cả đám chỉ biết mở mắt nhìn Tôn cấp thất giai bị giết. Lưu Tinh càng không ngừng run rẩy, hắn thật không ngờ Nghệ Phong sẽ cường hãn như vậy, nhìn Tôn cấp ngũ giai hắn mang đến, kia đã bị đâm thủng vai, sợ là sức chiến đấu không được năm thành. Này làm sao là đối thủ của Nghệ Phong?
Sắc mặt Lưu Tinh trắng bệch, ánh mắt nhìn Nghệ Phong mang theo vẻ kinh khủng. Đáy lòng mơ hồ có chút hối hận, thế nhưng lúc này hối hận đã không có chút tác dụng! Lưu Tinh chỉ có thể len lén quan sát bốn phía, tìm lộ tuyến thích hợp chạy trốn.
Hai người mặc hắc bào nhìn Nghệ Phong giết Tôn cấp thất giai, hai người cũng thở dài một hơi, thật không ngờ thực lực của Nghệ Phong mạnh như vậy, nhớ tới tình báo những người kia mang về, hắn không nhịn được tức giận mắng.
Lúc này hai người mặc hắc bào cũng sinh ý thối lui, hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu bay nhanh đi.
– Nếu tới, vậy đừng đi vội!
Thấy đối phương muốn chạy trốn, Nghệ Phong và Trữ Huyên một người đuổi theo một người.
Hai người mặc hắc bào nhìn Trữ Huyên và Nghệ Phong đứng ở phía trước bọn họ, ánh mắt mạnh mẽ ngưng trọng, trong mắt tràn đầy vẻ dữ tợn nói:
– Bằng các ngươi? Đã muốn lưu lại chúng ta?
Nói xong, đấu khí trong cơ thể hai người bạo phát, muốn đánh bay Nghệ Phong và Trữ Huyên.
Dưới một quyền này, khiến Nghệ Phong phải lắc mình tránh né, một quyền của bát giai đỉnh làm hắn cảm giác cực kỳ hồi hộp.
Người mặc hắc bào thấy Nghệ Phong tách ra, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, thân ảnh biến ảo mạnh mẽ, bay nhanh về một phương hướng khác.
– Muốn chạy trốn?
Nghệ Phong thật không ngờ đối phương không có ý tứ giao thủ với mình chút nào, một lòng muốn chạy trốn, điều này khiến Nghệ Phong cười nhạt, tử khí trong cơ thể bạo phát, sau đó oanh tới đối phương.
Người mặc hắc bào nhìn năng lượng đen kịt âm hàn ngưng tụ trên tay Nghệ Phong, trong mắt có vẻ kinh hãi, hắn cắn răng một cái, nhìn thoáng qua người mặc hắc bào bị Trữ Huyên ngăn trở, thân ảnh chợt lóe lên, bức lui tử khí của Nghệ Phong, lần thứ hai chạy trốn về một phương hướng.
Tuy rằng hắn không đến mức sợ Nghệ Phong, thế nhưng đối với Trữ Huyên lại cố kỵ không thôi. Hai người bọn họ liên thủ đều không làm gì được Trữ Huyên, nếu như Nghệ Phong và Trữ Huyên liên thủ, vậy thực sự lành ít dữ nhiều.
Vừa nghĩ như vậy, người mặc hắc bào cũng không có ý tứ tranh đấu cùng Nghệ Phong, thân ảnh biến ảo mạnh mẽ, bay nhanh về vùng núi non xa xa.
– Muốn chạy?
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, thân ảnh cũng thi triển đến mức tận cùng, có thân pháp Mị Ảnh, cho dù hắn là bát giai, Nghệ Phong cũng không lo lắng hắn có thể đào tẩu.
– Kháo…
Người mặc hắc bào kia thấy mình luôn luôn không thoát được Nghệ Phong, trong lòng cũng có chút sốt ruột, rất không ngờ tốc độ của Nghệ Phong nhanh như vậy.
Chỉ là, dù sao Nghệ Phong và đối phương kém nhau tới ba giai, tuy rằng mượn thân pháp Mị Ảnh, tốc độ so với hắn nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng trong thời gian ngắn vẫn không đuổi kịp hắn. Điều này khiến Nghệ Phong chuẩn bị vận dụng hai cánh đấu khí. Nhưng người mặc hắc bào đang chạy trốn phía trước, cư nhiên mạnh mẽ dừng lại, thân ảnh bạo lui ra sau. Hơn thế, xa xa có một cổ năng lượng oanh thẳng tới người mặc hắc bào.
Một màn này, khiến Nghệ Phong kinh ngạc, thầm nghĩ hắn còn có giúp đỡ? Chẳng lẽ là Lạc Hà Cốc?
Mà thời điểm Nghệ Phong nghi hoặc, cách đó không xa, hai đạo nhân ảnh từ một nơi bí ẩn đi ra.
Nghệ Phong nhìn một người trong hai đạo nhân ảnh, cực kỳ kinh ngạc nói:
– Là ngươi?
Nam tử tuổi còn trẻ kia khẽ cười cười:
– Phong thiếu, biệt lai vô dạng.
Nghệ Phong nhìn nam tử này, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, đối với nam tử này Nghệ Phong cũng không quen thuộc lắm. Chính là thời điểm tỷ thí tài nghệ với Liễu Mộng Nhiên, hắn tiến vào trước mười, thành tích thậm chí đè ép tứ đại tài tử. Nghệ Phong nhớ không lầm mà nói, tên của hắn là Lưu Vĩ. Chỉ là thật không ngờ, lúc này sẽ gặp mặt hắn.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vĩ, Nghệ Phong phát hiện hắn có chút không giống người thường. Hiện tại xem ra xác thực, tuy rằng thực lực hắn mới là Vương Cấp. Thế nhưng từ lão giả bên người hắn mà xem, thực lực hẳn là không thua bát giai.
Có thể có cường giả bát giai làm tùy tùng, thân phận tất nhiên không đơn giản.