Nghệ Phong - Quyển 3
Chương 27
– Hừ!
Sau khi Trữ Huyên nhìn thấy đối phương thi triển Bí pháp, đấu khí tăng vọt đến mức độ như thế, tuy rằng trong lòng cảnh giác, nhưng thấy đối phương lại nghĩ dựa vào một chiêu này có thể giải quyết bọn họ, trong lòng lại cực kỳ khinh thường.
Dấu khí trong cơ thể nàng vận chuyển dọc theo một đường lối kỳ lạ, đấu khí cuồn cuộn khiến toàn bộ hư không đều trở thành một màu xanh thẳm, sau đó đấu khí bạo phát đánh về phía đối phương.
Ầm…
Hai người thi triển vũ kỹ cao giai va chạm vào nhau, toàn bộ mặt đất và không trung đều có chút chấn động. Dưới sự va chạm này, một đạo nhân ảnh lưu lại một đường máu đỏ tươi trên không trung, chạy về phía xa.
Cùng lúc đó, thân ảnh Trữ Huyên cũng rút lui về phía sau, dưới chân khởi động, tự nhiên xuất hiện một cái hố lớn rộng tới mấy thước.
Mà Nghệ Phong vốn đang đứng một chỗ khác đột nhiên biến mất. Hắn không ngừng thi triển Thuấn Di, sau khi lưu lại một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh đạo nhân ảnh kia. Long Kiếm mạnh mẽ đâm về phía đạo nhân ảnh kia.
– A…
Cùng với một tiếng hét thảm, đạo nhân ảnh này hung hăng đập lên phía trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên người đạo nhân ảnh này có một hồn thể mơ hồ mạnh mẽ bắn ra, chạy trốn về phía xa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Hồn Thuật xuyên qua cơ thể ra ngoài, tập trung vào đối phương, sau đó mạnh mẽ lôi kéo quay trở về. Hồn thể đang hoảng sợ, liền nhập vào trong bình ngọc.
Chỉ là, hồn thể của đối phương chạy trốn, khiến Nghệ Phong cực kỳ kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được sau khi đạt được bát giai, hồn thể còn có thể chạy trốn. Vậy chẳng phải là nói, về sau đối phó với đám người Tôn cấp trên bát giai, đều phải cẩn thận kẻo hồn thể đối phương chạy trốn.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong thưởng thức bình ngọc, liền nói:
– Sau khi đạt được bát giai, mơ hồ có thể tự động tu luyện nguyên hồn. Cho nên hồn thể khác với Tôn cấp bình thường. Hồn thể trên bát giai có khả năng công kích nhất định, có thể xuyên qua cơ thể chạy trốn.
Nghệ Phong gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói:
– Vậy đột phá Quân cấp, có phải có quan hệ với nguyên hồn hay không?
Trữ Huyên gật đầu:
– Quân cấp và Tôn cấp là đường ranh giới. Tuy rằng bát giai bắt đầu mơ hồ có thể tu luyện nguyên hồn, nhưng muốn đột phá đến Quân cấp, phải hoàn toàn dung hợp được đấu khí và hồn lực, không thể tu luyện một phía. Sau đó mới có thể chạy nước rút tới Quân cấp. Nguyên hồn là nhân tố lớn nhất! Hiện tại tuy rằng ta bước vào cửu giai, nhưng còn chưa biết khi nào mới có thể chạy nước rút tiến vào Quân cấp.
Nghệ Phong mỉm cười, cầm tay Trữ Huyên nói:
– Ta tin tưởng, nàng sẽ rất nhanh làm được điều đó.
Nghe Nghệ Phong nói, khóe miệng Trữ Huyên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, khẽ ừ một câu, nhưng không nói gì thêm.
Thấy Trữ Huyên như thế, ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng nhìn về phía Lưu Vĩ. Trong lòng Nghệ Phong hiểu rất rõ, muốn đột phá Quân cấp nhất định có gì đó đặc biệt. Tuy nhiên thực lực của hắn còn chưa tới trình độ này, bây giờ còn không cần phải sốt ruột.
Về phần Trữ Huyên, đã cảm ngộ từ hồn độ của lão đầu tử, hiểu biết đã gần đủ.
Bên Lưu Vĩ không thoải mái lắm. Tuy rằng một bát giai và một thất giai chiếm thượng phong rõ rệt, nhưng muốn giết chết đối phương lại rất khó.
– Có cần giúp đỡ hay không?
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong dò hỏi.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu:
– Tốc chiến tốc thắng đi!
Trữ Huyên nhoẻn miệng cười, thân hình uyển chuyển chớp động, bay ra như tên bắn về phía trung tâm tranh đấu, Nghệ Phong không cam lòng yếu thế, cũng bay như tên bắn.
Sau khi Nghệ Phong và Trữ Huyên gia nhập, áp lực của người mặc hắc bào kia lại tăng thêm. Bị bốn người tầng tầng lớp lớp vây quanh, hắn biết sợ là không có khả năng chạy thoát. Thoáng nhìn về phía chỗ thi thể người mặc hắc bào kia, hắn cắn răng một cái, toàn bộ thân thể phồng lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trữ Huyên biến sắc, nhìn mấy người hô lớn:
– Lui! Hắn muốn tự bạo!
Một câu này, khiến đám người Nghệ Phong và Trữ Huyên cấp tốc lui ra ngoài, năng lượng Phệ Châu trong cơ thể Nghệ Phong bạo phát, tầng tầng lớp lớp vây quanh Trữ Huyên và hắn. Ngay lập tức thân ảnh hai người hóa thành từng đạo tàn ảnh, bay như tên bắn rời đi.
Ầm…
Theo tiếng nổ giống như sấm sét, lấy tự bạo làm trung tâm, một cỗ năng lượng lan rộng về bốn phía. Những nơi năng lượng lan tới, không gian vỡ vụn từng mảng. Năng lượng cường đại đả kích, cho dù với tốc độ Nghệ Phong và Trữ Huyên vội vàng né tránh vẫn không kịp.
Một dư ba năng lượng ập vào năng lượng phòng vệ dao Phệ Châu của Nghệ Phong tạo thành. Tuy rằng bị cắn nuốt hơn phân nửa, nhưng năng lượng còn sót lại vẫn đánh lên người Nghệ Phong. Lực lượng khổng lồ, khiến miệng Nghệ Phong phun ra một ngụm máu.
Mà đồng thời, hai tùy tùng của Lưu Vĩ, đều phun máu, hai người bị hất văng ngược lại. Chỉ có duy nhất Trữ Huyên không bị trọng thương. Phệ Châu của Nghệ Phong đã giúp nàng ngăn cản hơn phân nửa công kích. Với thực lực của nàng có thể tiếp được dư ba dễ như trở bàn tay.
– Nghệ Phong! Ngươi thế nào?
Trữ Huyên lau máu trên khóe miệng giúp Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong sốt ruột hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
– Không sao!
Nghệ Phong thật sự không ngờ được, đối phương tự bạo lại mạnh như thế. Sau khi bọn họ chạy một khoảng cách tương đối xa còn có uy lực lớn như thế. Uy lực tự bạo này, sợ là còn khủng khiếp hơn vài phần so với một đòn toàn lực của Tôn cấp đỉnh phong.
Thấy Trữ Huyên lấy đan dược ra cho hắn, Nghệ Phong lắc đầu. Tuy rằng tình trạng vết thương không nhẹ, tuy nhiên với một y sư bát giai như hắn mà nói, thật ra không cần để ý tới, không mất bao nhiêu thời gian là có thể khôi phục lại hoàn toàn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía hai người thất giai và bát giai. Tuy rằng hai người bị thương, nhưng không quá nặng. Mà một người trong số đó lui tới bên cạnh thị vệ ngũ giai của Lưu Tinh, thuận tiện một kiếm giải quyết bọn họ.
– Phong thiếu! Không sao chứ!
Lưu Vĩ bị vừa uy lực tự bạo dọa, trong lòng hoảng sợ. Vừa thấy Nghệ Phong nhìn về phía hắn, rốt cục đã kịp phản ứng.
– Ha ha, thừa sức giải quyết. Hiện tại có thể bàn luận về vấn đề của chúng ta.
Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ nói.
Lưu Vĩ chấn động đến mức líu lưỡi không nói nên lời. Trong lòng thêm kính nể Nghệ Phong. Nghệ Phong có khả năng dưới tự bạo như vậy mà không có việc gì, nếu là hắn, sợ là cặn bã cũng không còn.
– Với sự thông mình của Phong thiếu, hẳn là có thể đoán được?
Lưu Vĩ cười nói.
– Nếu ta đoán không sai, sợ là vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông.
Nghệ Phong nhìn Lưu Vĩ nói.
– Phong thiếu quả nhiên thông minh! Không sai, chính là vị trí Tông chủ Tinh Nguyệt Tông. Tông chủ Tinh Nguyệt Tông đời trước chính là phụ thân ta. Chẳng qua phụ thân ta bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, lúc này mới truyền vào trong tay đại bá. Nhưng, ta không cam lòng.
Lưu Vĩ nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong.
– Ha ha, ngươi không cam lòng hẳn là nên nói với đại bá ngươi, nói với ta có ích lợi gì?
– Ta muốn hợp tác với Phong thiếu? Phong thiếu thấy thế nào?
Lưu Vĩ nhìn chăm chú vào Nghệ Phong.
– Không có hứng thú!
– Ha ha! Phong thiếu đừng trả lời sớm như vậy. Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ có hứng thú.
Lưu Vĩ nói.
– Ví dụ như, ta cho Phong thiếu thù lao có thể khiến thực lực của Phong thiếu tăng mạnh.
– Thực lực tăng mạnh?
Nghệ Phong cười to.
– Nhờ ngươi?
Lưu Vĩ không hề để ý tới tiếng cười của Nghệ Phong, hắn chỉ là thản nhiên phun ra hai chữ. Nhưng hai chữ này, lại khiến con mắt Nghệ Phong co lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Vĩ.
– Phệ Châu!