Người tàng hình

Chương 10



Phần 10

Ngày hôm sau, Khôi thức sớm tìm mua một tờ báo Công An, nghĩ rằng “sự cố” của ngày hôm qua có thể được đăng lên báo. Nhưng hắn hơi thất vọng vì không có mục hình sự nào đăng tin “Nữ ca sĩ nổi tiếng bị hiếp dâm sau đêm trình diễn” hết. Lại nghĩ rằng chắc nàng Phương Dinh không dám đưa cái tin xấu này ra ngoài sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng, hay là nàng cũng không hay biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm qua. Dù sao đi nữa thì Khôi cũng mãn nguyện rồi, được ái ân với nàng Phương Dinh coi như là giấc mơ trở thành hiện thực.

Khôi xách tờ báo ra về hân hoan. Dọc đường Khôi để ý những tấm phích báo treo tường, những băng vải giăng ngang với hàng chữ to lớn “Cuộc thi hoa hậu do báo Tiền Phong tổ chức ngày… tháng… năm… giờ…”, đã đập vào óc hắn một ý nghĩ táo bạo tiếp theo. Như đã ăn quen một món tuyệt vời, bỏ chẳng quen, hắn quyết định “tìm tòi” người đoạt giải lần này có đẹp thực sự như ban giám khảo đã chấm không. Và mấy đêm liền Khôi đều tàng hình “hiên ngang” đi vào cổng để xem xét cuộc chấm thi. Các thí sinh từ các miền Nam Trung Bắc lần lượt phô bày những kiểu áo dạ hội, áo tắm, áo tự chọn ra trước mắt khán giả. Song có lẽ Khôi là người tỏ tường họ hơn cả bởi vì hắn đứng sát với sân khấu. Chẳng những thế không thôi, trong các phòng thay quần áo hắn đã xem hết tất cả những gì tốt khoe hay xấu che đằng sau những bộ đồ đắt tiền đó. Những em gái trẻ trung chỉ tuổi 16 cho tới 22, dáng hình thon thả, bước đi khoan thai yểu điệu, giọng nói nhí nhảnh, bản tính ngây thơ. Cô nào cũng có chiều cao 1m65 trở lên. Trong số đó có hai cô từ TP HCM có chiều cao 1m70 là đáng chú ý nhất. Sau nhiều đợt biểu diễn, mười thí sinh được lọt vào vòng chung kết trong đó có Hà Nội, Thái Bình, Đà Nẵng, TP HCM, và Cần Thơ. Và qua đợt thi ứng xử chỉ tuyển lại được ba người, một trong hai thí sinh ở Thành Phố đập vào mắt hắn đã bị loại. Khôi tiếc lắm, nếu được cả hai thì hắn thích hơn. Khi tuyên bố kết quả thi thí sinh Đà Nẵng đoạt giải Á hậu 2, thí sinh Hà Nội đoạt giải Á Hậu 1, còn TP HCM thì đoạt giải hoa hậu vì có câu trả lời ứng xử hay nhất: “Kính thưa ban giám khảo, và khán giả, em xin được trả lời câu hỏi, chiếc áo dài ngày nay vẫn còn được yêu chuộng là vì nó chẳng những là biểu tượng của dân tộc Việt Nam ta, mà còn biểu tượng của nét đẹp của người phụ nữ Việt – duyên dáng, thùy mị nên ngày nay… chiếc áo dài còn được mặc trong những ngày lễ trọng đại hay là những buổi tiệc liên hoan…”

Hắn mừng hết cỡ vì kết quả mỹ mãn đúng như lời hắn dự đoán, hoa hậu Nguyễn Thanh Phương có một dáng dấp đài các, vẻ đẹp gây xúc cảm thơ mộng. Nàng có mái tóc thề đen bóng được rẽ ngôi chia hai mái với cách trang điểm nhẹ nhàng đi cùng những bộ dạ hội trắng đầy nữ tính, thanh cao, những tà áo mỏng manh, những nếp váy dát cánh hoa dịu dàng và vẻ mềm mại cong vút của lông vũ điểm trang đã tạo nên nét kiêu sa, trang trọng cổ điển.

Chiếc vương miện được gắn lên đầu nàng càng tôn vinh một đóa hoa đẹp nhất trong các loài hoa. Khi nàng cười thì tất cả các sinh vật đều ngưng đọng để nhìn nàng cười, mắt nàng lúc ánh lên vẻ hài hòa long lanh trong sáng. Cao 1m 70, nặng 47kg, có số đo ba vòng 85 – 65 – 90, nàng dư sức đạt một tiêu chuẩn cần có ở một hoa hậu Việt Nam. Ôi thôi, một loài hoa đẹp nhất trong một rừng hoa!

Thế là mục tiêu kế tiếp của hắn là nàng vương phi của đất Việt, người xuất thân từ thành phố của hắn sinh trưởng, người có cùng độ tuổi với hắn. Đêm đó Khôi luôn ở cạnh bên nàng để cùng sẻ chia những lời chúc tụng của ban tổ chức, bè bạn, và gia đình. Những tràng pháo hoa, những mẫu giấy cắt tròn đủ sắc màu được bắn tung lên trên đầu nàng, làm vẻ đẹp nàng càng thêm lộng lẫy. Hắn thật sự mê mẩn trước sự thông minh ứng xử của nàng đối với giới phóng viên báo chí. Bao nhiêu tấm ảnh hắn đứng chụp “ké” bên nàng, để cùng hưởng vui phút huy hoàng với nàng, kể ra không hết, dẫu biết rằng những hình đó không bao giờ thấy hắn được – hắn đã tàng hình!

Sau khi tan cuộc, hắn theo nàng và gia đình lên xe du lịch. Khôi cũng chẳng biết họ đi về đâu nữa, mặc kệ Khôi vẫn theo. Cái cảm giác gần gũi bên nàng dường như xao xuyến làm sao sao. Suốt chặng đường hắn cứ lo nhìn nàng hoa hậu vừa đăng ngôi lúc nào miệng cũng chúm chím mỉm cười ôm mấy đóa hoa khư khư trong lòng, trông vẻ hạnh phúc lắm. Hắn bỗng nghĩ tới đêm nay, chắc có lẽ là đêm hạnh phúc nhất trong đời hắn nếu cơ may được làm chủ một tấm thân hoàn mỹ thế kia, được ôm ấp, vuốt ve, hôn hít và… ân ái cả trọn một đêm.

Chiếc xe đỗ lại trước cổng một căn nhà ba tầng rộng lớn. Thì ra nàng là con một gia đình giàu có, hắn thầm nghĩ… Mọi người từ trong nhà túa ra đón chào một cách mừng rỡ, vây quầng bên nàng để chúc mừng, làm hắn đứng gần đấy cũng thấy hân hoan dùm cho nàng, diễm phúc này đây sẽ mãi mãi khắc ghi trong tâm não của nàng. Hắn biết thế… Hắn thấy diễm phúc lây lan.

Từ trong nhà bước ra là một người thanh niên ăn mặc sang trọng, ôm một đóa hoa to lớn đến dâng, ôm nhẹ nàng, và hôn lên môi. Người này là ai đây? Hắn còn đang thắc mắc: Sao lại có cử chỉ ân cần thế! Nghe qua lời đối thoại giữa hai bên và cách xưng hô của gia đình nàng với chàng thanh niên đó, hắn chẳng khó khăn gì mà biết rằng người này chính là vị hôn phu của nàng. Thì ra nàng đã có người trung ý… Đáng tiếc thật, nhưng dù sau thì hắn cũng vẫn tiến hành theo kế hoạch!

Bước theo cả nhà nàng vào trong, hắn chọn một xó góc để quan sát tình hình hòng tránh sự va chạm của mọi người tới lui. Lúc này hắn mới có dịp để ý tới chung quanh, qua những bức hình chân dung ở trên tường hắn kết luận là nhà nàng gồm có ba má nàng và ba chị em gái của nàng, nàng là con út, hai người chị không ai có vẻ đẹp chim sa cá lặn giống như nàng cả… Nàng thật xứng đáng ở ngôi vị tối cao đó!

Buổi chúc mừng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều xin phép gia chủ để ra về, chỉ còn lại vị hôn thê của nàng còn lóng ngóng ở sau chót như tiếc rẻ buổi chia tay quá vui mừng này. Cả hai dắt tay nhau ra trước sân truyện trò những câu từ giả sau cùng, hắn tò mò cũng lẻn tới nghe lén. Người đàn ông kia ôm choàng lấy nàng, thốt lên lời nửa đùa nửa thật:

“Hôm nay em đẹp quá, ước gì đêm nay anh được ở lại với em, nhưng… biết rằng phải chờ tới ngày hai đứa mình làm đám cưới mới có dịp”

Nàng mỉm cười, nét cười trong như pha lê bảo:

“Anh biết vậy thì được rồi, em lúc nào cũng là của anh, dù em có là hoa hậu hay không… Nhưng nè, anh có biết hôm nay em hạnh phúc lắm không!”

Anh thanh niên kia hôn lên trán nàng thì thào:

“Anh biết chứ sao không! Anh cũng hạnh phúc nữa, được may mắn làm vị hôn thê của một hoa hậu toàn quốc. Anh nghĩ anh là người đàn ông vui sướng nhất trần đời rồi còn gì!”

“Nhưng mà bây giờ em đi nghỉ đi, đã mấy đêm liền rồi chắc là em mệt mỏi lắm”

Nàng vui vẻ đáp, ánh mắt sáng lên tia hạnh phúc:

“Không, em không mệt mỏi, em vui quá đến quên cả mệt mỏi rồi, biết chắc rằng tối này em sẽ không ngủ được.”

“Vậy hả… vậy thì anh cũng không ngủ để nghĩ về em”

“Hay là…”, nàng ngập ngừng, “hay là anh tới phòng em đêm nay…”

Ý nghĩ táo bạo của nàng làm cho anh thanh niên kia ngạc nhiên, nhưng tràn đầy nỗi vui sướng, anh ta vội đáp:

“Ý em nói là…”, chàng vẫn còn chưa tin, “Ý là em nói ngủ với em đêm nay sao.”

Nàng phì cười mắc cỡ:

“Anh nghĩ sao cũng được, đêm nay em vui quá, không muốn đi ngủ vì sợ thời gian trôi qua quá nhanh. Chỉ cần có anh bên cạnh thì điều gì em cũng chấp nhận.”

“Vậy thì anh tới bên em…”, chàng mừng rỡ đáp quả quyết, “em mở cửa sổ, anh leo lầu”

“Được, vậy anh về trước đi, hẹn gặp nhau một tiếng ở cửa sổ phòng em.”

“Được, vậy anh đi trước nha! Hẹn gặp em trong đêm nay”.

Thế là người hôn phu của nàng bỏ đi, hắn bàng hoàng thất vọng vì cớ sự xảy ra bất ngờ ngoài dự định. Chợt nghĩ thoáng qua… hắn quyết định thay đổi một kế hoạch khác. Một kế hoạch… – Hắn bám theo sát gót gã hôn phu của nàng đến một quán nước gần đó. Hắn thấy gã gọi một ly nước và ngồi đó canh đồng hồ. Hắn cũng kiên nhẫn nán chờ một cơ hội để thực hiện kế hoạch mới.

45 phút đã trôi qua trong lặng lẽ, cuối cùng thì gã đứng dậy trả tiền và xin đi nhờ cầu tiểu, hắn mừng thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt bèn bám theo bén gót. Khi gã còn đang mải mê làm vệ sinh cá nhân thì bỗng… “bốp”, gã ngã quỵ ra đất. Thì ra hắn vừa sán lên đầu gã một viên gạch tiểu đỏ lượm ở bên ngoài. Gã hôn phu xụi xuống nằm sõng soài ra đất. Xỉu!

Hắn vội vàng đi vội ra ngoài không quên kéo cửa khép lại để che đậy. Hắn bước ra nhà hàng, hướng về nhà nàng hoa hậu cách đó không xa. Đèn nhà nàng đã tắt, phố xá vắng ngắt, chỉ còn tiếng côn trùng kêu văng vẳng đó đây, tiếng chó sủa vang vang ở đầu hẻm. Nhìn quanh để kiếm đường, hắn thấy cây cột đèn và quyết định theo hướng đó trèo qua ban – công nhà nàng, đến bên cửa sổ phòng ngủ của nàng và gõ cửa. Từ bên trong có tiếng thì thầm vọng ra, “Đợi chút anh yêu!”, Lòng hắn chợt bâng khuâng lạ lùng khi chợt nghe giọng nói nàng trìu mến lần đầu tiên thốt ra trả lời với hắn.

2 phút sau, cánh cửa lọc cọc mở ra và bên trong có một cái đầu ló ra ngoài bảo, “Anh leo qua đi”. Vì trời tối như bưng, nên nàng không thấy hắn đâu cả, chỉ cảm giác được qua xúc giác ở bàn tay. Nàng hướng dẫn hắn vào. Khôi mừng rơn vì lần đầu tiên được chạm vào da thịt của nàng. Vì trời tối, đèn nhà nàng đã tắt hết nên hắn hơi thất vọng vì không thể chiêm ngưỡng được dung nhan của nàng thêm chút nữa…

Nàng dắt tay hắn len lỏi trong căn phòng tối đen đi tới một cái giường được đặt ở giữa phòng. Nàng nằm xuống trước và bảo hắn nằm gần bên. Hắn ngoan ngoãn vâng lời không nói năng chi cả. Vừa đặt lưng xuống giường thì hắn đã bắt đầu nghe nàng thao thao bất tuyệt về cuộc thi hoa hậu vừa qua, nào là hồi hộp, lo lắng, căng thẳng, nhức đầu, rồi những “sự cố” xảy ra trong lúc đó, nào là bè bạn thi chung đứa đậu đứa rớt, và cái phút sau cùng khi tuyên bố ai là người đoạt giải là phút huy hoàng hơn cả… Suốt buổi đó hắn chỉ biết nằm im lắng nghe từng lời nói của nàng và mỗi khi dứt đoạn nàng lại cười khoan khoái trong lòng làm hắn cũng lâng lâng, nhất là khi mùi hơi thở thơm tho của nàng phà vào tai hắn, làm cho hắn xôn xao trong lòng muốn chực chồm qua ôm lấy nàng để ôm cho thỏa dạ thèm khát. Cộng thêm mùi thơm da thịt của nàng mới ngát đượm làm sao, nó cứ quyến rũ hắn phải đanh tâm làm chủ tấm thân nàng, nhưng thiết nghĩ thời cơ chưa đến, không thể làm ẩu được.

Dứt chuyện, chợt nàng quay người lại hỏi:

“Đêm nay em vui quá, nghĩ mãi mà không biết chia sẻ với anh như thế nào. Trong lúc tắm, em có nghĩ tới chuyện “hiến dâng” cho anh, để đáp lại tấm chân tình của anh đối với em bao lâu nay” im lặng một lát, nàng tiếp: “Nhưng khi em cho anh rồi thì anh hứa phải biết tôn trọng em nghe chưa, đừng có quất ngựa truy phong đó”

Nghe đến thế hắn mừng hơn bắt được vàng ròng, mừng như chết đi được sống lại. Trời ơi! Ngàn năm một thuở thử hỏi ai không vui! Hắn nghĩ thầm, “Nếu tôi mà là hôn thê của cô thì chắc tôi không bao giờ dám hạ thấp nhân phẩm của cô đâu, tôi sẽ yêu cô nhiều lắm, sẽ từ từ mà ân ái với cô cả cuộc đời, nhưng tôi thực sự không phải là vị hôn thê của cô… nhưng tôi bây giờ muốn chiếm được thân thể cô vô cùng”, song để trả lời câu hỏi đó của nàng, hắn chỉ dám ậm ừ không dám lên tiếng vì sợ nàng nhận ra hắn là ai.

Chợt nàng choàng tay ôm lên người hắn, như cảm nhận sự trống trải trên mình hắn, nàng hỏi, “Ủa sao anh… anh cởi đồ ra… hồi nào vậy?”.

Để trả lời câu hỏi đó của nàng, hắn chỉ ôm ghì lấy nàng trong vòng tay và đặt lên môi nàng một nụ hôn thắm thiết. Nàng cũng bất ngờ, chỉ đáp lại nồng nàn không kém. Hắn cảm giác được ở lòng bàn tay là sự mát rượi của loại vải soa – rê, lòn qua đó là một cơ thể thanh mảnh của nàng, không quá gầy, không quá mập. Ở đó một làn da mịn màng với mái tóc buông lơi phủ dài vừa quá vai. Ôi thân thịt nàng êm dịu quá, thích thú quá, những ý nghĩ lờn vờn trong đầu hắn khi nghĩ tới khuôn mặt xinh như Hằng Nga giáng thế giờ đây đang nằm trong vòng tay của hắn, đang hôn hắn, và đang… chuẩn bị làm tình với hắn! Thiệt sung sướng biết bao khi được lần đầu tiên chạm vào đôi gò nhũ của nàng dù rằng chưa bao giờ hắn thấy được thực chất hình dáng chúng ra làm sao…

Hắn hôn, hắn hít thở mùi da thịt, nàng cũng hôn cũng hít. Hôn như bấy lâu nay nàng vẫn hôn như thèm khát một tấm chồng, còn hắn hôn như thèm khát xác thit… Chiếc áo ngủ bằng vải soa – rê mỏng được cởi ra, thân thể âm thịnh của nàng mát rượi nằm dưới tấm thân dương cương nóng hừng hực của hắn. Chiếc quần lót của nàng mịn màng va chạm mạnh vào dương thể hắn, qua đó hắn mường tượng được một vòng thịt u u và đám lông đen tuyền mọc ở chung quanh. Không thể chờ thêm thời khắc nào thêm nữa, hắn vòng tay xuống trút luôn cả chiếc quần lót của nàng ra, nàng ngoan ngoãn hợp tác, động tác hơi luống cuống vì dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng.

Khi chiếc quần lót đã vuốt ra khỏi đầu ngón chân nàng, hắn liền kéo nàng nằm úp lên mình hắn. Từ đó hắn hôn hít sờ mó khắp lưng nàng, cảm giác đôi gò mông săn chắc nun núc run rinh như mỗi khi nàng nhịp bước trên sân khấu trình diễn, bây giờ nàng đang ở trong lòng bàn tay hắn vẫy vùng như loài cá mắc câu, thiệt làm hắn tưởng như là một giấc chiêm bao. Hai chân hắn giờ đây đã dang rộng để kéo hai chân dạng ra, hắn nhích qua rồi nhích lại để cảm giác âm hộ nàng nóng ẩm cọ quẹt vào dương thể của hắn.

Khôi thầm tỉ tê: Thật sung sướng làm sao, ôi vú của nàng ta đang nút, lưng của nàng ta đang xoa, mông của nàng ta đang nựng, chân của nàng ta đang kẹp, nơi đó của nàng ta đang trực diện và cảm giác hừng hực của lửa dục dâng cao…

Sau màn khởi động âu yếm, Khôi đẩy nàng nằm ngửa trở lại, để hai chân nàng hờ hệt hai bên hông, từ tư thế đó hắn chồm lên để hôn lên trán nàng và luôn tiện gí người mình về phía trước để tiến sâu vào người nàng, tiếng nấc đầu tiên của nàng nghèn nghẹn phát ra, ngay khi đầu khấc vừa chạm ngay vào mép âm đạo. Thích thú làm sao, hắn tiếp tục dùi sâu vào lòng đất thịt nhiều nước.

Mỗi cái nhấc của hắn kềm theo tiếng rên nhẹ trong miệng của nàng. Lâu lâu hắn cầm dương vật cọ quệt lên âm vật của nàng, làm cho nàng bao phen phải quíu mình, hai chân kẹp chặt vào hông hắn. Hẩy hẩy. Khít mạnh. Nước nhờn của nàng ứa ra dầm dề, nhiều đủ để bôi trơn đầu khấc. Dần dà hắn dúi dương vật nhẹ nhẹ vào cửa mình nàng. Nàng hơi đau nhưng nàng lại càng dang chân xa hơn theo bản năng tự nhiên để cho hắn tự tiện hơn xâm nhập vào cơ thể nàng, và nàng đón nhận một vật lạ đang đi vào sâu trong cửa mình một cách tận lòng dâng hiến.

Để cho tình thú hơn, Khôi cúi xuống hôn lên vú nàng. Hắn liếm nhẹ nhàng làm nàng kích ngất, dâm thủy lại trào ra nhễ nhại, càng làm cho hắn dễ dàng đẩy sâu dương cụ vào. Đi càng sâu, tiếng rên của nàng càng lớn, sự sung sướng đang tăng dần trong người nàng để rồi bắt đầu phát ra những lời yêu thương trìu mến, “Anh Vũ, sao em thương anh quá, em thương anh quá… ư… a…” Hắn cũng bất giác ôm chặt lấy nàng để đáp lại lời nói đó thay cho tên Vũ người yêu của nàng – giờ đây chắc còn chưa tỉnh sau cú đập lén từ phía sau gáy. Nàng lại thỏ thẻ: “Nói đi anh, nói là anh yêu em nhiều lắm đi anh”. Và nàng cứ nhắc đi nhắc lại bắt hắn phải trả lời. Buộc lòng hắn mới liều lên tiếng, “Anh yêu em lắm Phương…”. Giọng nói ồm ồm của hắn chợt làm cho nàng bàng hoàng như phát hiện ra điều gì đó. Vẫn nằm im, nàng nói lớn vừa đủ nghe, “Anh là ai, anh không phải anh Vũ.” Hắn không trả lời, chỉ ôm chặt lấy nàng, ghì mạnh xuống giường, và thúc mạnh về phía trước. Một tiếng đàn hồi xé tan tiếng đàn hồi, của thịt da cắt thịt da âm tĩnh vang lên giữa hai cơ thể kềm theo tiếng la “ối” của nàng, cùng lúc đó hắn hì hục càng lúc càng nhanh. Và nàng thì cong mình hứng chịu mỗi cú thúc, cú nhịp của hắn, tuy đã phát giác ra người nằm trên người không phải là vị hôn thê nhưng trong lúc sung sướng này nàng không còn nhớ tên nàng là ai nữa, chữ “Đức”, chữ “Hạnh” trong tâm tính thục nữ của nàng dường như đã thay thành chữ “Dục”, chữ “Lạc”.

Vẫn tiếp đều, hắn càng lúc càng nhịp mạnh vào giữa hai đùi nàng, hai tay hắn nâng chân nàng lên cho nàng đỡ mỏi, đồng thời hắn vục mặt xuống múa môi lia lịa vào ngực nàng, hai âm thanh rên rỉ của trai gái cùng phát ra một lượt mà trong đầu người nào cũng đang làm nô lệ của cảm giác. Mặt khác, tiếng rên của nàng rõ ràng là đang đồng tình với sự cưỡng bức của kẻ lạ mặt, và mặc nhiên để cho hắn muốn làm gì tùy thích. Hắn nút vú bên trái thì bên trái nàng ưỡn cao lên, đến khi hắn đổi qua phải thì bên phải nàng vói theo qua phải, đồng thời nghiêng theo chiếc lưỡi của hắn để tìm cảm giác đê mê từ trên môi.

Chợt nàng nấc lên thành tiếng lớn, hắn biết nàng sắp đạt tới khoái cảm thì nhấp liên hồi, nàng con mình hứng chịu, song hình như không chịu được bao lâu dưới sự tấn công vũ bảo đó, nàng co giật toàn thân, xuất tinh ào ạt, âm đạo siết chặt từng cơn làm hắn cảm giác như được lên mây. Quá đổi sung sướng hắn cũng rùng mình ôm chặt nàng để xuất tinh.

Khí dịch ào ào tuôn như thác đổ vào trong người nàng. Khoảnh khắc sau, cả hai lịm đi trong sung sướng mà dư âm còn đọng lại ở tinh thần. Trong lúc nàng còn đang mơ màng tưởng chừng đây là giấc chiêm bao, thì hắn lăn qua một bên lắng nghe tiếng thở của nàng. Chợt nàng nhũn nhặn hỏi, “Anh là ai, sao lại lén vào đây, anh có biết tôi có thể thưa anh về tội hiếp dâm không?”…

Ngừng một lát hắn trả lời, “Tôi… tôi chỉ một lòng ngưỡng mộ cô thôi, xin cô… xin cô tha lỗi vì sự bất nhã của tôi…”

Vì không thể chần chừ lâu hơn được khi thời gian tàng hình sắp hết, hắn vừa trả lời vừa rút lui qua đường cửa sổ, để lại nàng hoa hậu trần truồng nằm trên giường không biết nên cười hay nên khóc…

Bạn đang đọc truyện Người tàng hình tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/nguoi-tang-hinh/

Cả ngày hôm sau hắn trốn suốt cả ngày trong phòng không dám ra ngoài, chỉ dám mở TV để xem biết tin tức về cuộc thi hoa hậu tối qua mà thôi. Đến ngày hôm sau nữa hắn cũng vẫn nhốt mình trong phòng không ăn không uống và buồn bã hết mực bởi hắn hối hận với những gì hắn đã làm, hắn còn nhớ giọng nói đau buồn sau cùng của nàng cho hắn trước khi òa ra khóc, vừa trách móc vừa đe dọa, nhưng trong đó phảng phất chất u sầu cùng ám, “Đời tôi từ nay coi như hết, một nhơ nhuốc ám ảnh suốt cuộc đời, trinh tiết tôi không còn nữa, vị hôn thê tôi sẽ nghĩ sao. Lương tâm anh nghĩ sao…” Thôi rồi, hắn đã hại đời một nàng hoa hậu đang trên bước đường danh vọng rồi, nàng sẽ không bao giờ còn được hạnh phúc nữa khi nghĩ tới cái đêm đăng ngai của nàng cũng là đêm nàng thất thoát với một người xa lạ mà không bao giờ nàng yêu hết. Hắn thấy tiếc cho nàng bao nhiêu thì tự trách mình bấy nhiêu. Lại nghĩ tới con bé Hảo đã dốc hết lòng thương yêu hắn, sao hắn nỡ phản bội.

Qua thêm một ngày nữa, cái tin làm chấn động cả nước: Trong tất cả bức hình chụp tại cuộc thi hoa hậu, có hình của hắn trong đó, báo chí đăng tải tùm lum, và dĩ nhiên là hắn đang trần truồng đứng cạnh hoa hậu đăng ngai. Người ta cũng không biết vì sao có hình của hắn cùng với hoa hậu đang đứng trước công chúng thế kia, một chuyện lạ kỳ chưa ai giải thích được, và đang trong vòng điều tra. Chỉ đáng tiếc thay, sự xấu hổ đó cũng là nguyên nhân mà nàng hoa hậu vĩnh biệt cõi đời qua liều thuốc ngủ mạnh, để lại di ngôn cho người yêu kể lại sự thất trinh của nàng trong và mong chàng tha lỗi.

Hắn cũng không ngờ là máy chụp có thể thu nhận được hình ảnh của hắn và cũng chẳng khó khăn gì mà người ta tìm ra bức hình đó là ai…

Thế là hắn bị bắt vì tội “công xúc tu sĩ”, làm bậy trước công chúng, và cái tội hiếp dâm hoa hậu thì không phải nhỏ, trong lúc hắn hãy còn đang ngủ. Người ta bắt hắn bỏ tù ngay. Và có lẽ tù rất nặng…

Ngồi lặng lẽ trong khám hắn thấy buồn thê thảm. Hắn tiếc cho cái chết của nàng hoa hậu bao nhiêu thì tự hận mình bấy nhiêu. Hắn ước gì chẳng biết được phép tàng hình để làm ra chuyện xấu xa kia. Nghĩ lại mấy tuần qua, hắn thở dài… Qua song cửa sổ, hắn thấy ánh trăng đêm nay thật là đẹp, nhất là những vì sao lấp lánh thật vời vợi như ánh chớp mắt của con bé Hảo. Ngày mai này là ngày hẹn gặp mặt với con bé, Khôi còn chưa biết tính sao. Còn mặt mũi nào để gặp nhỏ sau cái tin động trời này.

Sau đó hai ngày thì tin tức cho biết hắn đã bỏ trốn khỏi khám, và người ta không biết làm cách nào mà hắn bỏ trốn được bởi vì cửa xà lim vẫn khóa, cửa sổ vẫn còn nguyên và không vết tích nào cho biết sự trốn trại cả, có kẻ cho là, hắn được người lén thả. Nhưng không ai giải thích được tại sao bộ quần áo và sợi dây thòng lọng trống không treo nặng nề ở trên cột xà ngang của nhà khám…

Tin tức lại đăng “Tiệm vàng đường Huỳnh Thúc Kháng bị cướp, thủ phạm là Triệu Quân Hảo, con bà chủ tiệm vàng, đang trong vòng tầm nã.”

Chiếc máy bay của hãng hàng không Đài Loan, tuyến đường bay đến Hoa Kỳ sẽ cất cánh trong vòng năm phút. Hành khách đã ngồi ngay ngắn, đâu ai ngờ rằng trên hai ghế trống lại có… hai người ngồi.

— Hết —
— Hết —
Chương trước Chương tiếp