Người tàng hình

Chương 4



Phần 4

Không đầy một tuần kể từ ngày hắn phát hiện ra phép tàng hình thì hắn đã mục kích hết ba người đàn bà/con gái. Hai trong số ba người đã bị hắn “tập kích” dục tình vì hắn… không ưa, lại ghét, còn người thứ ba thì hắn tôn trọng và kính nể hơn. Chị năm Lan được cái tính tình nết na hiền thục nên hắn chưa nghĩ tới chuyện làm nhục chị. Trái lại Khôi còn nghĩ sẽ đánh cắp một món nữ trang quý giá nào đó để tặng chị.

Và quyết định làm thế. Chiều đó Khôi tàng hình lởn vởn trước một tiệm mua bán vàng. Chợ chiều đã bắt đầu dọn dẹp để nhường chỗ cho chợ khuya. Khách đã vắng vẻ, tiệm vàng sắp đóng cửa. Từ ngoài nhìn vào Khôi chỉ thấy một cô con gái trạc tuổi 16 đang vắt một cái headphone bên mang tai để nghe nhạc, trông điệu bộ cô ấy nhí nhảnh lắm. Khôi quan sát một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để cướp tiệm vàng, tự nghĩ: Mình có phép tàng hình nên không ai thấy cả, đánh cắp là một chuyện dễ dàng, nhưng mang một món đồ trên tay đi ra cửa thì không tiện chút nào, người ta sẽ phát giác ra điều kỳ lạ và cho người điều tra và mai mốt này mình khó mà làm ăn chuyện được gì khác nữa, nhưng nếu đợi đến lúc trời tối mang ra thì sẽ tiện việc hơn, song lại kẹt tiệm vàng đã đóng cửa rồi… Tính tới tính lui hoài cũng không xong, Khôi quyết định đi thẳng vào tiệm, rồi chuyện xảy ra sao thì tùy cơ mà ứng biến.

Con bà chủ tiệm vàng vẫn chú tâm nghe nhạc, hai tay chóc chóc theo điệu tình tang. Khôi đã bước vào tự nãy giờ, không một tiếng động nào của tiếng bước chân, mặc nhiên sự hiện diện của con bé, Khôi bắt đầu chăm chú tìm một món nữ trang đắt tiền được trưng bày sang trọng trong tủ kiếng, hắn muốn tìm một món xứng đáng với vẻ đẹp kiều mỹ của chị năm, hy vọng rằng chị nhận được sẽ có một cái nhìn khác về hắn.

Hắn đảo hết hai vòng trong căn tiệm rộng chừng 6 m vuông, vừa đi vừa thoáng nghĩ… không biết phải làm sao đây… ngay cả mang một món ra khỏi tủ cũng đã là khó rồi – vì tủ kiếng đã khóa – nói chi là đem về nhà? Nhưng chả lẽ lại về tay không… Khôi nhất định phải tặng chị năm một món nữ trang thì mới thỏa dạ. Nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã chỉ tới số năm, tiếng boong boong cũng vừa gõ nhẹ… tiệm chắc sắp đóng cửa! Khôi ngần ngừ rồi quyết định nấn ná thêm vài phút để chờ cơ hội.

Tưởng nấn ná ít lâu thôi không ngờ Khôi đứng đó hơn 15 phút vẫn chưa có cơ hội ra tay. Con bà chủ tiệm vàng đã bước ra đóng cửa tiệm rồi, tắt nhạc và đi vào bên trong nhưng Khôi vẫn không có cách nào để mở tủ kiếng vì chìa khóa nằm trong tay của con bé, cửa chánh cũng đã gài lại nên không thể trở ra trong lúc này. Chỉ còn có cách là Khôi bám bén gót theo cô bé để vào phòng trong, vừa đi ngang qua một tấm mành trúc tranh hình Chùa Một Cột với hai cô gái đội nón lá, thì gặp ngay cầu thang, bước lên bậc thang là con đường dẫn vào một căn phòng, có lẽ là phòng riêng của con bé.

Khi đã vào trong, con bà chủ tiệm vàng đặt chùm chìa khóa lên bàn, nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa sổ xem trời, chắc có lẽ xem trời đã tối hay chưa, xong thì ngồi xuống giường hí hoáy nhấc phone lên bấm số. Khôi đứng xớ rớ quan sát tình hình xem con bé sẽ định làm gì, song mắt vẫn để ý đến chùm chìa khóa nằm trơ trọi trên mặt bàn…

Đầu dây bên kia ai đó trả lời, con bé lộ vẻ vui mừng trả lời theo điệu bộ nhõng nhẽo, miệng cười chúm chím thật đẩy đưa, Khôi đoán là hình như họ đang hẹn hò… “đúng 7 giờ hé, ngay chỗ cũ em chờ anh”, con bé nói xong thì gác phone. Khôi đứng chờ, chờ thêm một cơ hội nào đó mà nãy giờ chưa có được… hắn lại nhìn chùm chìa khóa để trên bàn, nghĩ tới cái tủ kiếng chứa nữ trang ở dưới lầu… nghĩ tới cách gì đó để mang món nữ trang về nhà một cách an toàn. Sao đầu óc hắn trống trơn, muốn bỏ đi nhưng lại cứ đứng xớ rớ đó…

Trong khoảnh khắc cúi đầu mông lung suy tưởng, Khôi thình lình ngước mặt lên nhìn, trước mặt Khôi là một “hiện tượng” độc đáo, con bà chủ bán vàng đã trần truồng sau vài động tác trút cởi, nhỏ thản nhiên đứng săm soi trước kiếng để ngắm thưởng lại thân hình, lúc thì vẹo qua trái, lúc nghiêng qua phải, rồi vén mái tóc xù đứng làm duyên với nụ cười gượng gạo trên đầu môi. Dường như con bé vui lắm vì sắp hẹn với anh chàng nào đó ra thành phố, tuy chưa bao giờ hắn có cái cảm giác hẹn đào ra phố nhưng hắn cũng hiểu được sự hồi hộp đó lên tới độ nào, chắc bây giờ tim con bé rộn ràng lắm thay!

Hắn đứng thừ đó từ sau trông tới, không ngờ đang “đói” và gặp gói xôi vò ngon ác! Liền trầm ngâm nhận xét… Đã là con bà chủ bán vàng thì cũng cỡ vậy thôi, mập mập, trắng trắng, lùn lùn, không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, được cái là có da có thịt thì nhìn cũng mát mẻ hơn con gái khác, mà công nhận da con bé thì trơn tru mịn màng. Ở Việt Nam mà, khí hậu nắng nóng, kiếm một người nào có nước da trắng thiệt không phải dễ, trừ khi là ngồi mát ăn bát vàng giống như cô bé này đây! Với lại con bé có cặp mông nung núc thì thật là khỏi chê! Bất giác hắn lại dệt trong đầu những màn dục tình bốc lửa, những cảnh trần truồng vật lộn với con bé, hắn sẽ ôm con bé ra sao, đè úp con bé lên giường thế nào, hai chân hắn sẽ chàng hảng con bé ra, hai tay hắn thì bóp chặt cổ tay con bé, rồi hắn sẽ vẹt đường để đi sâu vào người nó, thì chắc con bé sẽ nhăn mặt vừa rên rỉ vừa xin tha, song hắn sẽ chẳng mủi lòng vẫn cứ nhịp nhàng nhịp nhàng… cho tới khi nào hắn ngã quỵ trên lưng của nó…

Đang vớ vẩn, chợt khi con bé quay người lại, Khôi hơi nao núng trước bộ ngực đồ sồ. Nói đồ sồ đây không có nghĩa là quá to so với người ngoại quốc, to so với người mình! Khôi thiệt không ngờ con gái Việt Nam lại có bộ ngực lớn như thế, nếu chẳng phải con nhà giàu ăn uống phủ phê thì chắc cũng không to cỡ đó đâu!

Đợi cho con bé đi ngang qua mặt, Khôi bước vội theo sau để vào phòng tắm, và lựa một chỗ ngồi thoải mái để thưởng thức một màn tắm khỏa thân. Con bé bắt đầu vặn nước, cho tay dưới vòi sen để thử độ nóng. Hơi ấm bắt đầu tỏa chan hòa làm mờ đi khung cảnh. Tiếng róc rách của nước chảy xuống lỗ thoát nghe tựa như con suối chảy quanh đây, Khôi triền miên ngắm thưởng con bé đang dội nước từ đầu xuống chân, ngang qua vùng bụng dưới, những dòng nước lợn vợn, những sợi lông lăn quăn run rinh cuốn xoay trong làn nước như những cánh rong phất phơ dưới đáy hồ…

Con bé vừa kỳ cọ vừa ca hát vui vẻ lắm. Mùi hương xà bông thoang thoảng xông lên làm cho Khôi hít hà nhè nhẹ trong làn sương ấm, lòng xuân phơi phới chợt kéo về trong tâm tưởng, hắn như muốn được lao tới ôm con bé trong vòng tay, và hôn lên môi nó thật say đắm như chưa bao giờ hôn, nhưng không biết sao hắn vẫn cố nén con lợn lòng lại, nghĩ tới chùm chìa khóa bên ngoài và chiếc dây chuyền vàng mặt ngọc ở nhà dưới, nghĩ tới chị năm… người mà hắn kính yêu và ngưỡng mộ giờ đây đang ở đâu, có lẽ đang chờ hắn trở về với chiến lợi phẫn dâng tặng chị… và đó mới là mục tiêu chính của hắn lúc này.

Nghĩ thế thì hắn nhón gót trở ra ngoài, tay quơ vội lấy chìa khóa, đi ngay xuống lầu, và đến bên tủ kiếng để mở. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, tấm cửa kiếng dễ dàng giở lên cao, hắn thò tay lượm lên món hàng đã chấm, sợi dây chuyền vàng mặt ngọc. Hắn quay người về phía kiếng, ướm thử trên ngực, và ngắm nghía, tự nhủ: “Mặt ngọc phật này bóng nước xanh biếc thật xứng với cổ của chị lắm, nhất là khi chị mặc cái áo cổ rộng hình trái tim…”, Khôi xuýt xoa mường tượng.

Chợt tiếng bước chân vang lên từ phía sau, hắn cuống cuồng bỏ nhanh sợi dây chuyền lại tủ, kịp thời đóng cửa kiếng xuống trước khi người kia xuất hiện. Khôi quay người lại thấy một người đàn bà trạc tuổi trung niên, mặt trắng phì nộn trông rất sang trọng trong bộ áo sườn xám lụa. Bà ta đi nhanh về phía chỗ Khôi đứng, thoáng nhìn thấy chùm chìa khóa treo tòn teng bà giãy nảy lên, chửi đổng…

“Trời ơi, cái con quỷ cái này để chìa khóa ở đây vàng bạc sẽ bị mất hết…”

Bà hung hăng đi vội vào trong, Khôi nghe tiếng dậm chân thình thịch trên cầu thang, đoán chắc là bà nặng hơn trăm ký.

Đến đây hắn chợt nghĩ, cơ hội để hắn lấy sợi dây chuyền đã tới nếu không mau rủi bà ấy trở lại thì sẽ không còn dịp nữa. Đoạn Khôi đưa tay mở tủ kiếng, nhưng chợt nghe tiếng chửi mắng trên lầu…

“Cái con đĩ ngựa này, mày định đi đâu đó, mày biết là mày bỏ quên chìa khóa ở dưới không…”

Không có tiếng trả lời từ con bà chủ bán vàng, nhưng tiếng dằn co “đụi đụi” vang lên trên trần nhà.

“Buôn bán cái kiểu này chắc có ngày dẹp tiệm… nghe… NGHE… CHƯA! Cái đồ ĂN HẠI”

Khôi chú tâm lắng nghe, mỗi tiếng “nghe” và “nghe chưa”, rồi tiếng “ăn hại” như đay như nghiến, kèm theo tiếng la toáng của con bà chủ bán vàng…

“Ui da! Đau quá má ơi! Má đánh thì đánh chứ nhéo con bầm hết trơn.”

Tiếng quát tháo…

“Đánh HẢ, mày muốn đánh hả, sợ đau hả con, biết sợ sao dám làm… ĐÁNH NÈ… ĐÁNH NÈ…”

Tiếng lí nhí của con bé…

“… Con thiệt có khóa tủ lại rồi mà, chìa khóa con để ngoài bàn kia kìa…”

“Đâu ra đây coi, mày chỉ cho tao chìa khóa mày để ngoài bàn coi… con khốn!”

Bốn năm tiếng bước chân nện ìn ìn trên trần nhà. Khôi thoáng nghĩ…

“Mình làm mà cô nàng phải chịu thiệt không phải chút nào…”

Nên quyết định bỏ sợi dây chuyền xuống và đi nhanh vào trong, ngó thẳng lên cầu thang. Tiếng giằng co la hét lại vang lên…

“Đâu chìa khóa đâu?”

“Dạ lúc nãy con để ở đây mà sao bây giờ nó mất tiêu rồi…”

Khôi lò dò bước lần lên hai ba bậc thang nữa.

“Vậy mày nói chùm chìa khóa có cánh bay phải không?”

Tiếng trả lời…

“Con không biết… rõ ràng là để ở đây mà”

Lúc này Khôi đã bước lên tới bậc thang cuối cùng, cảnh tượng trước mặt thật làm cho hắn mủi lòng. Con bà chủ bán vàng đang bị bà trung niên nhéo hai ba cái liên tiếp trên thân thể mập tròn của con bé. Những nơi bị nhéo chợt nổi ửng lên đỏ quầng, thân thể trắng trẻo của nhỏ giờ đây loang lổ những vết lằn của năm ngón vằn vện. Khôi bỗng thấy động lòng thương hại cho con bé, nhưng biết chẳng giúp được gì, chỉ đành nhìn con bé bị cái bà trung niên lôi kéo xuống lầu.

“Má, má! Má để con mặc lại áo quần rồi đi đâu thì đi…”

Tiếng gằn giọng…

“Không có mặc gì hết… đi! Ở truồng tao cũng bắt mày đi! Đi… đi xuống đây tao chỉ mày thấy, để mày cứ nói tao đỗ thừa cho mày… nói là tao hiếp đáp mày…”

Tiếng lình bình của bước chân vang trên nấc thang. Khôi bước theo sau hai người họ xuống dưới nhà, nhìn con bé bị lôi kéo hắn thiệt thấy thương hại, tự hỏi: Cớ sao lại có bà má nào dữ dằn đến vậy, kể ra cũng là con ruột chứ bộ!

“Đây mày coi đây, cái này không phải là chìa khóa mày bỏ quên vậy chứ là cái gì…”

Tiếng trả lời lí nhí…

“Con thiệt tình không biết mà má…”

“Còn chối hả, CHỐI NÈ… CHỐI NÈ…”

“Ui da! Má ơi, má nhéo con đau quá!”

“BIẾT ĐAU HẢ CON, BIẾT ĐAU THÌ TỪ NAY CHỪA NGHEN…”

Giọng bà lanh lảnh chanh chua, tiếng trả lời thút thít…

“Dạ, con chừa má ơi… con chừa!”

Nhỏ đã sụt sịt khóc, đôi mắt hồn nhiên bây giờ đã ứa lệ, Khôi lại thấy động lòng, ý nghĩ đánh cắp sợi dây chuyền không còn nữa…

Tiếng quát tháo cất lên…

“Trở lên lầu MAU, cấm mày ra khỏi nhà cả tuần này…”

“Không được đâu má ơi, con có hẹn với người ta rồi…”

“Hẹn hả, làm lỗi rồi mà còn muốn đi chơi hả, cặp bồ, cặp bịch hả… cứ lo ăn chơi không, con gái gì đâu cái thói lười biếng, không biết má mày sanh ra mày có dạy mày không…”

Giọng cương quyết nhưng vẫn có âm sợ sệt của con bé tỏ vẻ bênh vực…

“Má, má… má không được chửi má con… má con là người tốt”

“Tao chửi má mày đó, mày làm gì tao, giỏi thì kêu bà già đi đời mày về đi, coi tao có dám đánh mày không…”

Thì ra… đến lúc này Khôi mới hiểu người đàn bà trung niên kia chỉ là má ghẻ của con bé…

“Mày đi lên lầu mau, từ đây tới ngày mai cấm không được xuống đây…”

Không thấy con bé nói năng gì, lủi thủi bước vào trong. Khôi nhìn lại thấy khuôn mặt bà trung niên hăm he thật đáng ghét, đợi khi bà lom khom lấy đồ trong hộc tủ, Khôi đưa chân đẩy nhẹ vào mông… Bà chúi nhủi về phía trước, sức nặng đồ sộ của bà làm đổ ngã đi tủ kiếng, vàng bạc rơi rớt xuống sàn… Khôi khoái trá bum miệng cười… một lúc sau bà lồm cồm ngồi dậy, tay xoa chân, tay xoa đầu chửi đổng…

“Thánh thần gì đâu ớ, hết xui này tới xui kia, bị con quỷ làm tức chết, bây giờ lại trượt chân té… choa… choa… ui da đau quá vậy kà… đồ khốn kiếp mà…”

Bà gom góp vàng bạc bỏ lại chỗ cũ, như chợt nghĩ ra điều gì bà rùng mình thầm nghĩ…

“Thôi chết rồi, má con Hảo hiện hồn về đạp đít mình…”

Bà nhìn quanh quơ lấy tượng phật để trên bàn áp sát vào ngực, vừa đi lùi vào trong bà vừa khấn vái, “Nam mô a di đà phật… nam mô a di đà phật,” Rồi lớn tiếng vọng vào trong, “Ông ơi ra đây coi nè, ông phải kêu thầy về cúng vái làm sao đi chứ, để tui bị như vầy không được à”. Khôi đứng đó nhìn bà mà không khỏi bật lên tiếng cười, hắn thấy thiệt hả dạ vì đã trả thù được cho con bé.

Lại nghĩ tới bây giờ không biết con bé đã nguôi ngoay chưa, liền bước lên lầu. Con bé lúc này vẫn còn trần truồng ngồi trên giường khóc thút thít. Khôi tìm một chỗ ngồi gần bên để quan sát con bé. Gần hơn nửa tiếng không động tịnh gì giữa hai bên, thì chợt thấy con bé đứng dậy bốc phone lên gọi cho ai đó, dường như không có tiếng trả lời bên đầu dây kia, nhỏ lại gác phone xuống, ngồi thẫn thờ. Khôi bước tới định tìm cách an ủi, nhưng biết cũng chẳng làm được gì, sợ rằng con bé sợ chết luôn được.

Rồi con bé cũng hết khóc, đứng phắt dậy đi nhanh tới cửa sổ, mở ra nhìn, rồi trở lại tủ kiếm áo quần. Nhỏ soạn ra một bộ đồ thật đẹp và trưng lên người đứng ngắm nghía trước gương, đoạn từ dưới giường con bé lôi ra một bịt cao su màu đen bóng và bỏ mớ áo quần vừa mới soạn vào trong. Khôi quan sát, nhíu mày thắc mắc, không hiểu con bé định giở trò gì đây chắc để lẻn ra ngoài, hắn từ từ ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi xem kết quả.

Sau khi con bé đặt hết áo quần vào trong cái bị đen, con bé bèn trèo vội lên giường, phủi thẳng tấm ra nệm cho ngay ngắn rồi nằm ngửa xuống, lựa cho tư thế thoải mái, đầu đặt êm ái trên gối nệm thì mắt nhắm lại. Khôi ngồi nhìn không khỏi tò mò, vừa đó thấy con bé bắt đầu đưa hai bàn tay xoa xoa khắp mình, lòng hắn chợt hằn lên sự chộn rộn, gai ốc nổi dồn, mắt trố ra nhìn kích thích.

Trước mặt, con bé vừa xoa vừa nắn lên đôi gò nhũ, hai chân từ từ dạng ra như vẹt đường cho bàn tay lần lần bò dọc theo đường bụng mà xuống, khi chạm tới chùm lông đen, bàn tay ấy chụm lại, năm ngón tay ngoe nguẩy uốn éo như người tan gãy đờn, Khôi bất thần bước tới gần hơn đưa mắt trông cho rõ, cũng vừa khi con bé dạng hai chân ra xa, tiếng rên rỉ như thoát ra từ thanh quản nghèn nghẹn.

Khôi tập trung quan sát lên bàn tay đó, những ngón tay xoay tròn những vòng nhỏ, lâu lâu đi đường thẳng lên xuống theo chiều dọc cửa mình, tiếng rên rỉ càng lớn dần, cả thân mình bắt đầu lắc lư. Khôi lại bước thêm bước nữa cho cự ly quan sát được gần hơn, thình lình con bé ngồi phắt dậy – làm cho hắn giật thót, ngả đầu về phía sau tránh né sự va chạm… theo tư thế hai đầu gối dang xa, chỏi xuống giường, gót chạm vào mông, một tay để ngang trên ngực nắn bóp, một tay hạ xuống ngã ba đường, đầu ngước ra sau, mắt lim dim, và lưỡi liếm môi. Càng lúc tiếng rên lại càng to trong thanh quản, bàn tay thì không ngừng hoạt động… Trong tức thì, con bé chúi nhủi về phía trước, tay vẫn giữ chặt vùng kín, mặt úp chặt lên gối, toàn thân run chuyển, mông co giật liên hồi, tiếng rên như tắc nghẽn dưới lớp vải nệm chỉ còn nghe tiếng khàn đục “gừ gừ gào gào…”. Khôi điếng hồn trước một cảnh tượng hiếm có như thế, chỉ đứng chết trân mắt không rời một nơi nào cả trên thân thể của con bé, toàn thân nổi da gà.

Một phút trôi qua, còn bé vẫn còn úp mặt, lặng người trong sung sướng, Khôi đứng đó, thị dục đã thỏa, tuy bàn chân vẫn dán chặt xuống sàn gỗ, mồ hôi rịn sau gáy, mắt không chớp, nhưng… nhưng chuyện gì đó đột biến xảy ra trước mắt hắn… trời ơi, bàn chân của con nhỏ trong suốt, cả hai bàn… cánh tay cũng dần dần biến mất… rồi sự trong suốt đó lan tràn lên khắp thân thể… Khôi loạng choạng lui vài bước về phía sau, trong tức thì vì quá hoảng sợ, Khôi nép mình vào sau cánh cửa tủ áo nhưng mắt vẫn không rời khỏi mục tiêu.

Dần dà, sự trong suốt đó đã chiếm toàn bộ thân thể của con bé, hay nói đúng hơn là toàn thân con bé gần đã biến mất ở trên giường, chỉ còn lại mái tóc đen nằm trơ trẽn trên gối. Vậy con bé đã biến đi đâu, hay là con bé đã tàng hình. Còn đang suy nghĩ thì mái tóc kia đã mất hẳn. Con bé như bóng ma chợt đến chợt đi… và chợt hiện về. Và rồi hắn lại thấy hết nguyên người của con bé hiện ra trở lại. Tuy lạ lùng nhưng Khôi vẫn điềm tĩnh để quan sát xem sao.

Con bé nằm đó thêm một phút nữa thì mới ngồi dậy, lui cui dọn dẹp hết những thứ vặt vãnh ở trong phòng, rồi dùng một cái gối ôm dài đặt lên giường, phủ mền lên trên như để ngụy trang có người đang nằm ngủ, xong xuôi thì con bé mới lấy cái bịt đen, đứng trước kiếng chải lại mái tóc cho ngay ngắn và bước nhẹ xuống lầu. Đợi cho con bé đi xuống hẳn, Khôi mới bước trở ra, lò dò đạp nấc thang để xuống bên dưới.

Đi đâu được giữa đường, hắn nghe được tiếng lạch cạch mở cửa, ngó mắt trông thì thấy con bé đang mở chốt khóa cửa chính. Định đứng xem con bé làm cách nào để mở cửa thì tiếng bước chân từ phòng kế bên vọng qua. Một người đàn ông tuổi trung niên? Có lẽ là cha của con bé – mặc chiếc xà lỏn lưng trần bước vô… con bé thình lình ngưng tay mở khóa… Hắn cũng im thin thít chờ đợi xem sao… Người đàn ông lui cui đốt nhang cúng vái trên bàn thờ, lâm râm… hắn để ý lắng nghe, nhưng chỉ được vài tiếng còn, vài tiếng mất, “Bà ơi! Bà… linh thiêng… đào thai… làm người… lên cõi niết bàn dùm… một cái, bà… hù dọa bà kia, làm tui lãnh đủ… nam mô a di đà phật, còn con bé Hảo nữa, dạo này không biết nó làm cái gì mà cứ bị má ghẻ nó la mắng hoài, tôi nghĩ chắc có ngày nó bỏ nhà đi luôn đó bà ơi!”, Rồi quay mặt ra cửa xá xá hai ba cái, lúc này mặt ông đang đối thẳng với con bé – đang trần truồng tay cầm bịch nilon đen. Con bé không mảy may nào trước sự hiện diện của người cha, cũng như cái nhìn dửng dưng của ông về sự có mặt của nó, nhỏ chỉ đứng im như cố tình không gây ra tiếng động.

Khôi im lặng suy nghĩ… chẳng lẽ nào ông không ngại ngùng về sự hớ hênh của đứa con gái… không thể nào, dù ông có tệ cỡ nào đi nữa thì cũng phải phản ứng gì đó chứ, chẳng lẽ ông… ông với cô bé đó có sự loạn luân gì chăng… à mà nếu có thì ông đã bước tới ôm con bé rồi cớ sao ông lại quay lưng bỏ đi… chợt “Ahhhh!!!”… hắn la lên thành tiếng nhưng đoán ra sự thể… thì ra… thì ra… biết rồi… con bé kia cũng biết được phép tàng hình đây… hèn chi sự trong suốt ban nãy là ở chỗ đó… con bé cũng thủ dâm như mình để được tàng hình… thì ra… nó dùng phép đó để đi chơi với bồ, túi nilon màu đen kia là cốt để che dấu một món đồ trong bóng tối… chắc chắn con bé sẽ tìm đến nơi nào đó để thay đồ… chợt nghĩ sang đâu… nếu như mình bỏ vài món nữ trang kia trong bịch nilon đó thì ra đường trong đêm khuya thế này chắc không ai biết… Tuy không định đánh cắp nhưng thiết nghĩ con mụ chủ tiệm thật đáng ghét, nếu không lấy đồ của nó thì thiệt không vui chút nào!

Sau khi người đàn ông trở vào trong, ở ngoài con bé lén mở cửa chuồn ra ngoài. Khôi thì vội vã chạy lên lầu tìm lấy một cái bịt đen rồi lao nhanh xuống lầu, mở tủ bỏ sợi dây chuyền mặt ngọc vào, mở cửa nhẹ nhàng rồi khéo léo khép lại trước khi đi thẳng ra đường.

Chương trước Chương tiếp