Nuôi sói trong nhà
Chương 44
Khả Hân hít sâu một hơi, sau đó bước qua cơ thể Tư Kiến, cuối cùng đi vào nhà tắm, lúc đóng cửa nhà tắm, nàng cố ý dùng sức đóng mạnh “Phanh…” phảng phất như khung cửa sắp bị vỡ. Mục đích nàng làm như vậy, để tiếng cửa nhà tắm vang lên rất lớn, đánh thức nó. Nó mở mắt ra liền thấy cửa phòng mẹ nuôi đã mở ra, nó hoảng hốt vội vàng đứng dậy, lắc lắc đầu, không biết mình đã ngủ từ khi nào.
Khả Hân bước vào nhà tắm, sau đó thả lỏng tay nhìn vào bản thân tiều tụy hốc hác của mình trong gương. Nàng bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, mặc dù mọi thứ dường như vẫn diễn ra bình thường nhưng cảm xúc phờ phạc và buồn bã của nàng không thể diễn tả thành lời.
Sau khi Tư Kiến tỉnh dậy, vốn định chạy về phòng ngủ của mình, nhưng vừa trở lại cửa, lại không nhịn được quay đầu lại, sau đó từ từ quỳ gối ở cửa nhà tắm.
Sau khi Khả Hân tắm rửa xong, liền mở cửa nhà tắm bước ra, vừa mở cửa đã thấy Tư Kiến quỳ gối ở cửa. Chỉ là nét mặt Khả Hân không có một chút dao động nào, nàng chỉ khẽ liếc nó một cái, sau đó vòng qua nó đi tới nhà bếp.
Nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt của mẹ nuôi, trên mặt nó không khỏi cảm thấy hoảng sợ và căng thẳng lên, thái độ vừa rồi của nàng đối với nó hoàn toàn là thái độ đối với người xa lạ, không có gì đáng buồn hơn là mẹ nuôi coi như không có nó.
“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi… Con xin mẹ hãy tha thứ cho con, được không?” Biểu tình lạnh lùng của Khả Hân làm cho Tư Kiến cảm giác được rất thương tâm, nó quỳ trên sàn nhà không ngừng dập đầu trước mẹ nuôi, dập đầu cầu xin sự tha thứ.
Lúc này, tôi không tin nó thật sự nhận lỗi của mình, bây giờ tôi hoàn toàn mù mờ về mạch đập của đứa nhỏ này, không biết bây giờ nó đang bộc lộ tình cảm chân thật hay giả dối, tôi hoàn toàn không thể phán đoán được.
Khả Hân không nói gì, chỉ chuẩn bị điểm tâm với cảm xúc yếu ớt. Bữa sáng thường là thức ăn nhanh, vì vậy nàng đã làm xong trong một thời gian ngắn. Nàng đặt điểm tâm lên bàn, chỉ có một món duy nhất, nhưng khẳng định là không phải cho mình. Nàng là một người hiền lành, ngay cả lúc này nàng ghét nó, nàng vẫn không để cho nó đói, dù sao, nàng vẫn luôn coi nó như con trai của mình.
“Mẹ, nói chuyện với con đi. Con biết con sai rồi, mẹ tha thứ cho con được không?” Thấy Khả Hân phớt lờ mình, nó lại lại dùng khổ nhục kế.
“Ngươi không cần cầu xin ta tha thứ, bởi vì ta cũng không thể tha thứ cho mình được. Hiện tại điều ngươi nên lo là ổng có tha thứ cho ngươi không và liệu ổng có tha thứ cho ta hay không?” Khả Hân rốt cục lên tiếng, chỉ là thanh âm đã khàn, đưa lưng lại với Tư Kiến nói.
“Mẹ, mẹ muốn nói cho bố biết hả?” Giọng Tư Kiến run lên, lúc này tôi mới nhớ tới nó xưng hô tôi là cha? Để làm gì bây giờ?
“Chuyện này ta giấu không được ổng, ta đã phản bội ổng, ngươi còn nhỏ, không hiểu được sự trong sạch của phụ nữ có ý nghĩa như thế nào, càng không biết giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là cái gì. Khi ổng trở lại, số phận của ngươi và ta như thế nào, ta cũng không biết, vì vậy đừng cầu xin ta, đến lúc đó hãy cầu xin ổng đi!” Ban đầu, hai người gọi nhau là “mẹ con…” tại thời điểm này Khả Hân lại dùng “ngươi, ta” để xưng hô, dường như đang xa cách quan hệ với Tư Kiến và không muốn nhận nó là con trai của mình nữa.
“Bang…” Khả Hân nói xong câu đó quay trở lại phòng, chỉ để lại điểm tâm cho Tư Kiến. Sau khi nghe những lời nói thực tế này, nó hoàn toàn chết lặng. Lúc này nó không còn sự khống chế dục vọng của mình, đã hoàn toàn trở thành một đứa nhỏ nhút nhát như mọi đứa bé khác, bị dọa mà run rẩy người. Đương nhiên nó biết sau khi tôi về nhà tức giận sẽ có hậu quả gì, rất có thể nó sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
“Mẹ, xin mẹ đừng nói với bố. Nếu mẹ nói cho ông ấy biết, con sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Con không muốn lại trở thành một người vô gia cư. Con đã biết sai rồi. Con thực sự biết mình sai rồi…” Tư Kiến vừa khóc vừa gõ cửa phòng Khả Hân nói, chỉ tiếc là lần này sau khi trở về phòng, nàng đã khóa trái cửa phòng từ bên trong. Nó liền quỳ gối ngoài cửa, nói ra những lời đáng thương kia, có một phần có thể là lời nói thật lòng của nó, còn một bộ phần khác là khổ nhục kế của nó đi.
Dù sao Khả Hân cũng là một nữ nhân thiện lương, tuy rằng ở trong phòng ngủ nàng không nói gì, nhưng nghe tiếng khóc của Tư Kiến và những lời nói đáng thương kia, không khỏi lệ rơi đầy mặt, có lẽ nàng đang vì mình khóc, cũng đang vì nó mà khóc, cũng đang vì chồng mà khóc. Không biết nó đã nói bao lâu, cuối cùng mệt mỏi ngồi ở trước cửa, thỉnh thoảng còn bật lên một hai chữ, sau đó lại im bặt.
Khi gần đến trưa, Khả Hân nhìn đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài làm cơm trưa cho Tư Kiến, khi nàng mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy nó đang ăn điểm tâm do nàng làm. Lúc này nó nhét đồ ăn từ từ vào miệng, bây giờ nó mới ăn điểm tâm, người tuổi trẻ đang phát triển thân thể, xem ra nó đã rất đói bụng.
“Mẹ…” Tư Kiến nhìn thấy Khả Hân đi ra, trong miệng nhét đầy đồ ăn, kêu ô ô, rồi vội vàng chạy tới. Chỉ là khi nó muốn nhào vào trong lòng mẹ nuôi, đã bị nàng tránh né.
Khả Hân không nói một lời lo làm cơm trưa, sau đó đặt lên bàn cho Tư Kiến, rồi vào nhà tắm. Sau khi đi vệ sinh xong, lại trở lại phòng ngủ, từ đầu đến cuối không nói một câu với nó. Tuy rằng nàng đối mặt với nó rất lạnh lùng, nhưng sau khi trở lại phòng ngủ, nàng lại cảm thấy đau lòng, dù sao tình cảm mấy tháng nay với nó khiến cho nàng rất khó quên, nàng thực sự coi nó như con đẻ của mình. Thấy nó vừa mới đói khát nuốt chửng điểm tâm, nghe nó khóc lóc kể lể ngoài cửa, cuối cùng nàng phải bịt tai lại không muốn nghe những lời nói làm cho nội tâm nàng càng lúc càng yếu đi truyền vào tai.
Hôm đó là thứ bảy, Khả Hân làm cơm tối cho Tư Kiến như thường lệ, chỉ là nàng không ăn cơm trưa và cơm chiều, nhốt mình trong phòng ngủ, ban ngày thời gian cứ như vậy trôi qua. Đến hơn 10 giờ tối, nàng từ trên giường ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động, cả ngày nay nàng cũng không có ngủ, có thể nói đã 24 tiếng nàng không ngủ được, vẫn luôn mở to hai mắt suy nghĩ, đặc biệt là sau khi nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của nó, trên mặt nàng vẫn trằn trọc và do dự. Nhìn trạng thái hiện tại của Khả Hân, hình như hành vi của Tư Kiến đã ảnh hưởng đến nàng, rốt cuộc nàng có bị dao động không? Nàng nhấc điện thoại lên chuẩn bị gọi cho tôi để thú nhận?
“Ông xã, nếu điện thoại di động của anh tắt máy, vậy chờ khi anh trở về, em sẽ thú nhận tất cả với anh, nếu cuộc gọi tiếp theo có thể kết nối và chúng ta có thể liên lạc, em sẽ không nói với anh, mọi thứ hãy giao cho ông trời quyết định!” Sau khi Khả Hân thì thầm những lời này trong khi cầm điện thoại, nàng chuẩn bị bấm số điện thoại di động. Nhìn bộ dáng này, trải qua một phen khổ nhục kế khóc lóc kể lể, đã làm cho nàng sinh ra dao động. Vừa rồi nàng đang suy nghĩ có nên nói thẳng với tôi hay không.
Nếu tôi là Khả Hân, cũng sẽ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu như không thú nhận, mọi thứ đều có thể coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ là một thằng ngốc, không biết gì cả và mọi việc ở nhà vẫn như bình thường. Nếu như nàng thú nhận với tôi, như vậy có khả năng sẽ bị tôi ghét bỏ, thậm chí còn thù hận trong lòng, hơn nữa còn có thể làm ra chuyện điên rồ phi lý, có khả năng, khả năng rất cao là gia đình này sẽ tan vỡ.
Khả Hân suy nghĩ thật lâu, tựa hồ như quyết định phó mặc mọi thứ cho ông trời. Tuy rằng nàng biết lần này tôi đi công tác, xác suất khởi động điện thoại di động rất nhỏ, nhưng nàng đã tăng cơ hội thú nhận và giảm cơ hội che giấu nó, cho nên cũng có thể từ một khía cạnh suy ra, trong lòng nàng muốn cho tôi biết hết thảy mọi chuyện, không muốn giấu tôi, cho dù có hậu quả gì. Dù sao trong lòng nàng, nàng không muốn làm cho tôi biến thành một thằng ngốc, một kẻ hồ đồ, khả năng tôi khởi động điện thoại rất nhỏ, khả năng tắt rất là cao, như vậy tương ứng chính là tỷ lệ giấu diếm rất nhỏ, tỷ lệ thổ lộ rất lớn.
“Anh hiểu, anh không thể buông bỏ tình yêu của em, anh đã quá quen thuộc với sự quan tâm của em, không thể tách rời, anh nghĩ em là niềm an ủi hay nỗi buồn.” Trước khi Khả Hân bấm máy, điện thoại di động của nàng reo lên. Nhạc chuông của nàng là “Suddenly” của Karen Mok. Đó là bài hát tôi đã hát khi cầu hôn nàng, nàng vẫn luôn sử dụng bài hát này làm nhạc chuông cho điện thoại di động của mình.
Khả Hân sững sờ, tại thời điểm giới hạn này, điện thoại di động lại gọi tới, hơn nữa lúc nàng nhìn số điện thoại, nàng không thể tin được, bởi vì màn hình hiển thị người gọi là chồng nàng gọi tới, nàng cầm điện thoại di động, sau đó đưa lên trước mắt nhiều lần để xác nhận. Phải biết rằng, trong nửa tháng qua, mỗi đêm nàng đều gọi điện cho tôi, lại đều nhận được tin tắt máy hoặc không ở khu phục vụ, mà sau khi nàng đưa ra quyết định để ông trời quyết định, thế mà lại xảy ra một màn này.
“Chào… vợ…” Ngay khi Khả Hân đang cầm điện thoại để kiểm tra màn hình để xác nhận, trong lúc vô tình ấn nút trả lời, trong điện thoại giọng nói của tôi vang lên. Nàng vội vàng dán tai lên điện thoại để nói chuyện với tôi.
Tôi nhớ rõ lúc ấy lời nói của Khả Hân rất âm trầm, hơn nữa không nói được mấy câu đã khóc, lúc đó tôi còn tưởng nàng quá nhớ tôi và quá lo lắng cho tôi, dù sao lần này tôi đi công tác rất nguy hiểm. Vào thời điểm đó, mặc dù tôi đã nghĩ đến một số khả năng, thế nhưng sớm đã bị tôi ném lên chín tầng mây bởi vì niềm tin của tôi vào nàng rất vững chắc.
Ở trong điện thoại nàng tràn ngập nỗi nhớ nhung và lo lắng cho tôi, nhưng không đề cập đến chuyện của nàng và Tư Kiến, khi tôi chủ động hỏi nó qua điện thoại, nàng cũng chỉ nói vài lời bình thường. Lúc đó là lúc tôi nhân cơ hội từ lò đen chạy ra để giấu tài liệu quay lén, chỉ mất nửa tiếng để mở két sắt, lúc ấy tôi bật điện thoại di động, chủ động gọi cho nàng, không muốn xem video nên tôi không biết. Thì ra phía sau cuộc này lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.
Tôi nhớ lại tất cả mọi thứ trong cuộc gọi, nhưng sau một thời gian dài, tôi gần như đã quên tất cả. Hơn nữa lúc ấy tôi cho rằng không có gì bất thường, có lẽ lúc ấy vì nhớ nhung Khả Hân lấp đầy, cũng có lẽ bị âm thanh nàng khóc lây nhiễm mà không phát hiện ra tất cả những điều này.
Khi Khả Hân gọi điện thoại, trong lòng tôi tràn ngập cảm động, ở trong lò đen cả ngày không thấy ánh mặt trời, phảng phất như bị cô lập với thế gian. Khoảng thời gian đó mình giống như Robinson, quá mức cô tịch, hận không thể giống như Robinson, lấy một quả bóng chuyền coi như một người bạn để nói chuyện hàng ngày với nàng. Cho nên ngày đó tôi không phát hiện bất kỳ manh mối nào vì nhiều lý do, nhưng hiện tại khi nhìn lại, trong điện thoại tựa hồ như nàng quá khổ sở có chút không bình thường.
Sau khi cúp điện thoại, Khả Hân đặt điện thoại xuống và lại bắt đầu khóc, chỉ là giống như vừa khóc lại vừa cười, lúc này nàng vừa khóc vừa cười, chỉ là cười đến rơi lệ, cười rất thống khổ. Nàng quyết định để ông trời quyết định mọi chuyện, chỉ cần điện thoại kết nối nàng sẽ giấu tất cả, lúc này cuộc gọi của tôi trùng hợp như vậy, gọi vào thời điểm khó tinh này. Chẳng phải ông trời muốn nàng giấu tôi hết thảy chuyện này sao? Thật là một sự trùng hợp lớn, chẳng lẽ thật sự là ông trời đã an bài sao?
Khả Hân có vẻ rất không cam lòng, tuy rằng trong lòng nàng cũng không muốn cho tôi biết tất cả những chuyện này, nhưng ông trời thực sự đã làm lựa chọn cho nàng, để cho nàng giấu tất cả những điều này với tôi. Nhưng khi nghĩ đến chồng mình ở bên ngoài liều mạng để kiếm sống cho gia đình, mà mình lại làm ra chuyện có lỗi với chồng, hơn nữa sau khi trở về, vẫn phải giấu chồng, để ảnh làm một tên ngu bị cắm sừng mà không biết gì, nàng có vẻ rất thống khổ, cho nên mới có loại cảm xúc phức tạp đến cực điểm như vừa cười vừa khóc…