Nuôi sói trong nhà
Chương 50
Khả Hân nhìn hai tay mình, sau đó ngồi ở trên giường ngẩn người, sự tình phát triển càng lúc càng tệ. Vốn quan hệ với Tư Kiến vừa mới chuyển biến tốt đẹp, không ngờ thoáng cái lại trở về nguyên điểm, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, đây là lần đầu tiên nàng đánh nó, hơn nữa còn đánh rất nặng. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng từ từ xuống giường, rồi đi đến phòng ngủ của nó, đứng ở cửa do dự một hồi, nàng hít một hơi thật sâu chuẩn bị mở cửa phòng của nó, dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ, cái tát vừa rồi khẳng định đã gây ra tổn thương lớn về thể chất và tinh thần của nó.
Khả Hân nhấn nắm cửa phòng Tư Kiến, nhưng cánh cửa lại không mở ra, nó đã khóa trái cửa phòng nó. Phải biết rằng, trước đây nó ngủ không có thói quen khóa cửa, nàng đứng ở cửa ngây người một hồi, cũng không ngờ tới tình huống này.
“Cọp cọp cọp…” Khả Hân gõ cửa, bên trong không có phản ứng nào, “cọp cọp cọp…” nàng lại gõ vài lần, bên trong vẫn không có phản ứng.
Trong màn hình giám sát, tôi thấy lúc này Tư Kiến vùi đầu vào trong chăn, không muốn nghe thanh âm ngoài cửa, đồng thời tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của nó, chỉ cảm giác chăn hơi run, xem ra có lẽ nó đang khóc, dù sao thì nó vẫn còn là một đứa nhỏ.
Khả Hân gõ cửa vài lần mà không có phản hồi từ bên trong, nàng biết lúc này Tư Kiến cần được yên tĩnh, vì thế nàng xoay người trở về phòng ngủ của mình. Nằm trong phòng trằn trọc không ngủ được, nàng nằm trên giường khi thì mở mắt khi thì nhắm, thở dài, cả người tràn ngập phiền muộn, tình huống hiện tại thật khiến cho nàng bất lực.
Còn Tư Kiến ở bên kia, rốt cục khi nghe không có tiếng gõ cửa, nó thò đầu ra ngoài vì cần thở không khí trong lành. Lúc này tôi nhìn thấy nước mắt giàn giụa trên mặt nó, nó khóc thật, khóc rất thương tâm, có lẽ người khác đánh nó, chỉ làm cho nó phẫn nộ, nhưng khi Khả Hân đánh nó, nó rất thương tâm, giống như bị người yêu bỏ rơi, bị đánh đau, có lẽ lúc này đau nhất là trái tim của nó.
Đêm nay rất dài, trên cơ bản hai người không ngủ. Đến sáng, Khả Hân nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt và đứng dậy rời giường, bắt đầu làm điểm tâm. Sau khi làm xong điểm tâm, nàng nhìn qua đồng hồ, thấy rằng đã quá giờ bình thường Tư Kiến rời giường. Nàng đặt đồ ăn lên bàn, đi tới trước cửa phòng Tư Kiến thở dài.
“Cọp cọp cọp…” Khả Hân lại gõ cửa. Lúc này Tư Kiến đang nằm ngửa trên giường, căn bản không có ngủ, chỉ là không muốn rời giường mà thôi, nghe tiếng gõ cửa vang lên, nó hờ hững liếc nhìn, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tư Kiến, dậy đi, sắp đi học rồi…” Sau khi gõ liên tục vài cái, Khả Hân nhịn không được mở miệng nói với Tư Kiến cách cửa phòng. Nàng là một người có quan niệm về thời gian rất mạnh, vô luận làm chuyện gì cũng tính trước, chỉ có tới trường sớm chứ không đến trễ, cho nên nhìn thời gian càng lúc càng gần, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng gõ cửa đồng thời mở miệng dục nó. Chỉ là sau khi nàng nói xong, trong phòng lại không có phản hồi.
“Tư Kiến, ngươi có nghe ta nói không? Ngươi làm gì trong đó? Mau ra ngoài ăn cơm rồi đi học!” Lúc này Khả Hân có vẻ rất sốt ruột, còn có một chút phẫn nộ, hiện tại hành động của Tư Kiến làm cho nàng rất tức giận, cũng không nhìn xem hiện tại là giờ nào, lập tức phải đến trường sớm.
“Tư Kiến, ngươi…” Lúc này Khả Hân có vẻ lo lắng, đồng thời cũng lộ ra một phần sợ hãi, chẳng lẽ Tư Kiến không chịu nổi, tự sát ở trong phòng? Rất có thể nó còn nhỏ tuổi, tâm trí chưa thành thục, chịu ủy khuất đầu óc không minh bạch, thật đúng là có khả năng này.
“Rầm rầm rầm… Tư Kiến, ngươi có ở trong đó không? Có chuyện gì nói mau…” Khả Hân gõ cửa, âm lượng cao lên không ít, thanh âm có chút run, cửa phòng bị Khả Hân đập run lên, có thể thấy được nàng dùng sức rất lớn, cũng có thể thấy được lúc này nội tâm nàng khủng hoảng và lo lắng.
“Con không đi học nữa… Đừng làm phiền con ngủ!” Đúng lúc này, có lẽ nó cũng cảm thấy khó chịu vì tiếng gõ cửa của mẹ nuôi. Vừa rồi nàng gõ cửa, nó nằm ở trên giường cũng cảm giác được giường run theo, không khỏi hét lên giận dữ.
“Tại sao không đi học? Ngươi định chọc ta tức chết à? Ngươi mau ra đây, ta bảo ngươi ra ngươi có nghe không?” Nghe giọng Tư Kiến nói, Khả Hân biết nó không có gì, nàng thở phào nhẹ nhõm, cơn hoảng loạn đã được dập tắt, còn lại chỉ có tức giận, hơn nữa càng thêm giận. Lúc này nàng đã sắp điên rồi, thời gian đã trôi qua, bây giờ đến trường rất có thể bị trễ.
Phải biết rằng, Khả Hân chưa có bất kỳ sơ suất nào trong khi làm việc, bao gồm cả đến muộn, lúc này nàng đứng ở cửa chỉ dậm chân tức giận nó, nhưng cửa phòng cũng không mở, nàng không còn biện pháp nào khác.
Đây cũng là điều đáng hiểu, nếu như có tôi ở nhà, chỉ cần dùng một cái tuốc nơ vít dẹt để vặn cửa từ bên ngoài, lúc thiết kế cửa phòng, đặt lỗ khóa ở bên ngoài cửa, ở bên ngoài một cái nắp vít, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, không cần phá hư cửa phòng và khóa cửa, cũng có thể dùng chìa khóa hoặc dụng cụ kim loại dẹt để mở từ bên ngoài, chỉ là Khả Hân không biết mà thôi.
“Ta nói lại một lần cuối cùng, mau ra đây cho ta!” Cuối cùng Khả Hân không thể nhịn được nữa, hất tóc lên, sau đó nghiến răng hét qua cửa phòng.
Vốn Tư Kiến có chút mềm lòng, chuẩn bị đứng dậy, nhưng sau khi nghe những lời này của mẹ nuôi, nó cũng trở nên ương ngạnh, lại nằm xuống giường lần nữa, trùm chăn lên đầu. Thời gian kế tiếp, tùy ý nàng nói đến khô lưỡi nó đều thờ ơ.
Cuối cùng, Khả Hân phải bỏ cuộc, bởi vì bây giờ đã quá muộn. Cuối cùng bất đắc dĩ, nàng gọi điện cho lãnh đạo nhà trường để xin nghỉ, nói rằng con mình bị bệnh, cần đến bệnh viện kiểm tra, sau đó lại gọi điện cho một thầy giáo và đồng nghiệp khác, nhờ giúp dạy một ngày.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, nàng bực bội đi đến bàn ăn ngồi xuống, cuối cùng cái miệng nhỏ bĩu môi, nhịn không được mà bật khóc nức nở.
“Hu hu hu hu…” Mấy ngày nay bị ủy khuất, hơn nữa trong lòng đang tức giận, cuối cùng làm cho Khả Hân chịu không nổi.
Vốn dĩ Tư Kiến cảm thấy ngoài cửa đã thanh tĩnh, nó vừa mới lộ cái đầu từ trong chăn ra, liền nghe được thanh âm mẹ nuôi khóc. Nó vội vàng xuống giường, sau đó áp tai vào cửa phòng, nghe tiếng khóc của nàng, chỉ là nó cắn răng, sờ sờ mặt mình, nơi có một dấu tay rõ ràng, qua một đêm còn đỏ bừng, có thể thấy được, tối hôm qua nàng cho Tư Kiến cái tát này đã dùng hết sức. Tư Kiến sờ sờ dấu tay trên mặt, lúc sờ nó đau đến hít sâu khí lạnh, xem ra hiện tại còn nóng rát đau đớn.
Sau khi Khả Hân khóc một hồi, từ từ an tĩnh lại, nàng đi vào nhà tắm rửa mặt, trang điểm buổi sáng toàn bộ đều uổng công. Một lúc sau, nàng ra khỏi nhà tắm với đôi mắt sưng húp, ngồi trên ghế sofa, chỉ ngồi đó không nói gì, cứ ngây ngốc ngồi, mà Tư Kiến ở trong phòng cũng không dễ chịu.
Phải biết rằng, từ tối hôm qua khi trở lại phòng ngủ cho đến bây giờ đã là buổi sáng rồi, Tư Kiến còn chưa dậy đêm, tuy rằng nó có thể không ăn, không ngủ, không ra khỏi phòng, nhưng mọi người có ba cái khẩn cấp, một trong số vẫn là phải đi vệ sinh. Nó xoay quanh sàn phòng rồi xuống lầu, lại vội vàng đi trở lên lầu, nó cũng không thể đi vệ sinh ở trong phòng ngủ của mình.
Cuối cùng, Tư Kiến nhịn không được nữa, mở cửa phòng và lao thẳng vào nhà tắm. Thời gian nó ra khỏi phòng, Khả Hân chỉ run lên một chút, nhưng không quay đầu nhìn nó, chỉ khoanh tay ngồi trên ghế sofa.
Sau khi thoải mái “xả xong” trong nhà tắm, Tư Kiến xoa xoa bụng dưới đang có chút đau, vừa rồi suýt chút nữa là đến cực hạn. Khi nó muốn ra khỏi nhà tắm, nó do dự một chút, không biết nên dùng cảm xúc gì để ra khỏi nhà tắm, bình thản hay tức giận? Cuối cùng nó cúi đầu bước ra khỏi nhà tắm, liếc nhìn mẹ nuôi qua khóe mắt, phát hiện nàng không có nhìn lại nó. Nó chạy trở về phòng ngủ mà nàng cũng không thèm nhìn nó giống như nó không có tồn tại.
Trở lại phòng ngủ, Tư Kiến càng nghĩ càng thấy sai, cảm giác tâm tình mẹ nuôi rất không bình thường, cuối cùng nó cũng sợ. Nó vẫn còn là một đứa nhỏ, căn bản không cách nào đoán được suy nghĩ của người lớn, có lẽ nàng đã thực sự giận đến cực điểm.
Sau khi suy nghĩ một hồi, nó vẫn đầu hàng và ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, cúi đầu từ từ đi tới mẹ nuôi, đứng ở trước mặt nàng, nhưng Khả Hân vẫn nhìn thẳng phía trước, như thể không nhìn thấy nó.
“Ngươi còn biết đi ra?” Qua hai phút sau, tựa hồ như Khả Hân tỉnh dậy, mở miệng nói, chỉ là ngữ khí lạnh như băng, nghe xong làm cho người ta không rét mà run. Tư Kiến không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng nó cũng nhận ra uy nghiêm thực sự của nàng khi làm thầy giáo.
“Sau này ngươi không muốn đi học nữa phải không?” Khả Hân không nghe Tư Kiến trả lời, không có bất kỳ biểu tình gì, mở miệng hỏi lần thứ hai.
“Ít nhất con sẽ không đến trường cho đến khi mặt con lành lại. Ở trường, con không giải thích được lý do những vết bầm tím trên mặt với các bạn cùng lớp…” Lúc này Tư Kiến rốt cục mở miệng nói chuyện, nó sờ sờ dấu tay trên gò má mình, có chút ủy khuất nói. Dù sao nó cũng là một nam hài tử, muốn giữ thể diện, nếu như đến trường, dấu tay rõ ràng như vậy, ai cũng có thể thấy được nó bị người ta đánh, vô luận là ai đánh, đều sẽ làm cho nó rất khó chịu, cho nên lý do này của nó lại rất là chính đáng.
Nghe những lời này của Tư Kiến, Khả Hân ngẩng đầu nhìn nó, khi nhìn thấy dấu tay trên mặt nó, ánh mắt bình thản lạnh lùng rốt cục cũng dao động một chút, tựa hồ như có chút kinh ngạc. Tối hôm qua sau khi đánh nó xong, nàng nhìn hai tay mình và tự hỏi có phải mình quá nặng tay với nó không? Kết quả bây giờ nhìn thấy vết thương trên mặt nó, nàng không ngờ còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của nàng.
Sau khi Khả Hân nhìn vài lần, thở dài rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ của chúng tôi, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lục lọi rất lâu, xem ra nàng đang tìm thuốc, còn nó thì ngây ngốc đứng trước cái ghế sofa.
“Ngồi xuống đi…” Sau khi tìm một hồi, rốt cục Khả Hân cũng tìm được lọ thuốc, đi tới trước ghế sofa nói với Tư Kiến.
Khả Hân mở lọ thuốc, lấy tăm bông bắt đầu bôi thuốc lên mặt Tư Kiến, trên mặt nàng mang theo đau lòng, càng nhiều hơn là sầu muộn, rốt cuộc mình nên làm sao bây giờ? Nàng không muốn tiếp tục như vậy với nó, nhưng hiện tại tuổi dậy thì của nó phát triển xảy ra vấn đề, nó đã nảy sinh tình cảm và tình yêu mãnh liệt với mẹ nuôi của mình, nhưng nàng không thể làm gì được, nàng không muốn khuất phục với nó, nhưng lại không muốn làm tổn thương nó, nàng vừa bôi thuốc cho nó vừa thở dài.
“Sau khi bôi thuốc, ngày mai vết sẹo sẽ mờ đi, đến lúc đó ta lấy mỹ phẩm che cho ngươi, hôm nay chúng ta ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai tiếp tục đi học.” Sau khi thoa thuốc xong, Khả Hân vặn nắp lại, chuẩn bị quay trở lại phòng ngủ.
“Con không muốn đi học nữa…” Khả Hân vừa đi tới cửa, sau lưng nàng vang lên lời nói của Tư Kiến, mặc dù âm lượng không lớn nhưng giọng điệu rất kiên định.
Khả Hân xoay người lại, bộ ngực đầy đặn phập phồng dữ dội, lúc này cơn giận của nàng đã lên đến mức cao nhất. Nàng giận dữ nhìn Tư Kiến, nhưng lần này không biết nó lấy từ đâu ra tính tình ngang ngạnh của mình, hai người mạnh mẽ nhìn nhau. Giữa đôi mắt của hai người, tôi thấy hai tia sét va vào nhau và đan xen giữa hai mắt họ.
Sau khi hai người nhìn nhau một hồi, Khả Hân nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó từ từ xoay người trở lại phòng ngủ, cất thuốc vào ngăn kéo, sau đó quay trở lại phòng khách, ngồi bên cạnh Tư Kiến trên ghế sofa, dường như nàng đã đưa ra quyết định gì đó, kế tiếp giữa hai mẹ con hẳn là sẽ có trao đổi và đàm phán sâu hơn…