Phải lòng gái hư

Chương 22



Phần 22

Trước khi gặp Mít, mình cũng có quen biết với nhiều cô gái thực sự thông minh, có đầu óc sắc sảo nên mình không quá ngạc nhiên trước cái thâm trầm của Mít. Công nhận là Mít nhà mình cũng thuộc loại tâm cơ, nhưng không “khủng” như các bác vẫn nói đâu. Mít trở nên đặc biệt vì người yêu Mít là cái thằng viết truyện thôi…

Nếu các bác còn hứng thú, có ngày mình sẽ kể về 1 cô nàng mà trong mắt mình ả mới thực sự là bá đạo, tinh ranh còn trên cả cơ Mít.

Quay trở về Lâm Gia trang.

Cũng may là mình ngắm gái đẹp quen rồi nên thấy bình thường. Chứ không thì chắc lúc ý dù có kiệt sức cũng cố mà lao vào mất. Điện thoại mình vẫn để trên bàn cạnh giường, không tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ nào từ Mít. Có khi nào là đêm qua Mít trả xe cho bạn rồi ở lại đấy và gọi gái đến troll mình không?! Rõ ràng đấy không phải là phong cách của Mít mà. Còn nếu đây không phải là đùa của Mít thì mình phải tự hỏi tại sao lại không thể nhớ ra tí thông tin nào về cô nàng nóng đến bỏng môi này được?!

Cô nàng vung tay kéo rèm cửa, trưa trờ trưa trật xừ rồi. Giọng em ý mướt hơn cả mấy em massage trong resort cao cấp nữa.

– Anh ơi, em phục vụ anh chưa tốt hay sao mà trông anh đăm chiêu thế?
– Không, chỉ nhìn em thôi cũng đã đủ mãn nhãn rồi. Em có bận gì không?
– Anh bận à?
– Ừ.

Mình quơ quần áo. Gái quay mặt ra cửa sổ, không nhìn mình, giọng giận dỗi.

– Em làm không tốt rồi, anh chẳng thèm hỏi gì về em cả…
– À ừ, mình còn gặp nhau nữa không em?
– Em nghĩ là còn.
– Uhm, anh chỉ cần biết có thế thôi.

Gái kéo tóc sang 1 bên vai, để lộ cái gáy cao, trắng nõn, cười duyên dáng:

– Sao mình không làm thế thêm lần nữa?
– Ví anh để trên bàn kìa. Anh mệt quá, em tự lấy đi.

Cũng chẳng quan tâm trong ví còn bao nhiêu tiền, cùng lắm gái lấy hết tiền mặt thì thôi. Nếu gái là hàng thì chắc cũng ngang ngửa dòng luxury, không sợ hết tiền mà chỉ sợ không đủ tiền trả ý chứ.

Cửa phòng hé mở, Mít thò đầu vào, cười khanh khách:

– Con kia, đùa dai vừa thôi chứ.

May mà mình mặc quần áo tử tế rồi, nhìn thấy Mít như thì mừng như bắt được vàng. Té ra là đùa. Thật là đáng sợ, nếu không phải vì mệt đến run cả tay thì chắc giờ một mình xanh cỏ rồi, còn Mít thì dự là chưa mãn hạn tù. Quay lại nhìn “em hàng” 2 dây đang che miệng cười khúc khích:

– Em xin lỗi, bọn em chỉ đùa thôi…

Dạ vâng, các chị thật là vui tính quá đi. Mình không cáu giận gì được, Mít thì không tính, còn bạn Mít trông nuột như Elly Trần, ai mà tức nổi chứ! Chỉ còn nước cái cười khan. Gái lượn khỏi phòng, để dành không gian riêng cho 2 đứa. Mít nhẹ nhàng sà vào lòng mình, cọ trán lên trán mình, thủ thỉ:

– Chiều nay đến lượt em đưa anh lên thiên đường.

Thiên đường của Mít không phải là cái giường mà là hồ câu.

Trời trong veo, có nắng, có gió, mặt nước phẳng lặng êm ru, giữa khung cảnh đấy mình cứ như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, bên cạnh là một tiên nữ xinh đẹp dịu dàng tươi cười nhí nhảnh…

Chòi câu lợp mái lá mát rượu, mình ngồi bó gối ôm cần, Mít ngồi đấu lưng với mình, duỗi chân gọt hoa quả ăn trông nhàn hạ vô cùng. 2 Đứa cùng tận hưởng một góc bình yên hiếm hoi giữa cuộc sống, quên đi hết những xô bồ thường nhật. Thỉnh thoảng ra ngoại thành chơi như thế thấy cũng hay hay. Số hưởng thì cũng chỉ đến thế là cùng chứ còn mong gì hơn nữa!

Nhà mình trước giờ đa phần đi theo đường chính ngạch, ăn lương ăn lậu chứ không ai làm dân buôn. Thành ra tính mình cũng không mặn mà thiết tha chuyện ăn thua, kể cả đánh bạc cũng thế huống hồ chuyện buôn bán. Với lại mình được cái nhặt đâu cũng ra tiền, chỉ cần 1 thời gian ngắn lấy chỗ nọ bù chỗ kia là giải quyết êm xuôi hết. Mấy năm sinh viên ăn chơi nhảy múa chán chê ít nhiều tạo cho mình chút bản lĩnh. Mít vẫn bảo ở bên cạnh mình thì dù là đi đến đâu cũng không có gì phải sợ vì mình là người rất biết xoay sở, chắc mê mình cũng vì thế…

Mít vẫn sợ mình nặng lòng, buổi tối cứ nhất quyết mời mình đi uống rượu. Mình định không đi, vì muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng Mít khéo dụ dỗ quá. Mít trang điểm cầu kỳ, mặc áo corset, váy ngắn, đi giày cao đến cả gang tay, lần đầu tiên thấy Mít sexy như thế, làm sao mà mình từ chối điều gì thốt ra từ cái khuôn miệng xinh xinh như thế được cơ chứ!

Đi với Mít thì lúc nào cũng vui vẻ thoải mái. Mình cả Mít thích ngồi bar, không hẳn là vì thích thể loại nhạc đấy, cũng không hẳn là rượu ở đấy ngon hơn ở nhà mà là vì thích cái cảm giác đắm chìm trong khoảng trời riêng của mình giữa sự ồn ào náo nhiệt.

Đèn thì chớp nhá, xung quanh lại ngột ngạt vì khói thuốc, mới hết 1 chai XO thì mắt mình cứ như bị dán vào những khoảng hở ngút mắt trên người Mít…

Mít ôm cổ mình, ghé sát mặt vào mặt mình đến độ mũi 2 đứa chạm vào nhau, thì thầm:

– Em móc mắt anh ra bây giờ!

Mình không say rượu, nhưng chắc là say tình.

– Em thế này thì muốn móc cái gì của anh ra cũng được.
– Mẹ anh chắc không thích em nghịch lung tung thế đâu.

Mình thích cái cách em khiêu khích mình, thích cái cách em vô tư ở bên cạnh mình, thích cả cái cách em lên tinh thần cho mình theo kiểu đổi gió làm gái hư đích thực…

– Giờ anh đi xe của em, tiêu tiền của em, thiếu mỗi nước ngủ dậy em trả tiền cho anh thôi.

Mít thả ngón tay dạo chơi trên cổ mình, mỉm cười trêu:

– Ờ há, thế thì em trả bằng tiền rượu. Hàng đẹp như anh phải cỡ chai XO này nhỉ?
– Tối thứ 7 anh khuyến mại dùng 1 free 1 cho group… vài cô gái, nếu trong đấy có em với bạn em…
– Cân nổi không đây? Mạnh miệng gớm…

Mình hôn nhẹ lên trán Mít, đùa:

– Chuyện, anh em nhà anh thằng nào cũng mạnh khỏe cả…

Mít cười khúc khích, nâng tay xốc lại cổ áo cho mình, bảo:

– Được, có bản lĩnh! Riêng cái khoản đấy thôi cũng đủ đẩy giá anh lên vài chai 1 đêm thật.
– Có mỗi một mình em chịu mua anh cái giá đấy. Chứ anh thấy mấy đứa có tí nhan sắc thì chúng nó không phải chịu thua thiệt thế đâu.
– Thì tất nhiên rồi, chúng nó làm gì có chuyện biết điều như em.

Thỉnh thoảng mình với Mít vẫn share, nên suốt mấy tuần mình bí tiền Mít đòi trả mình cũng vô tư, ai sĩ gái thì kệ chứ mình thì không. Thành ra đến lúc mình xông xênh mình chẳng tiếc Mít cái gì, với lại, có một người bạn như thế thì còn gì để mà tiếc được?!

Cô ấy ôm mình, lần đầu tiên cô ấy ôm mình, mặc dù mình biết cô ấy thích mình từ lâu rồi. Mình đưa cô ấy đến chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy. Cô ấy im lặng, chấp nhận một cách ngoan ngoãn. Cứ líu ríu đi đằng sau mình, Lúc ý hơi lo, vì sợ đấy là lần đầu tiên của cô ấy nên vào phòng rồi mình vẫn không dám manh động. Cô ấy ngồi trên ghế xem tivi còn mình nằm trên giường. Mình bảo:

– Không ai làm gì đâu, lại đây ngủ đi. Đằng ấy định thức cả đêm à?
– Không tin.
– Thế sao còn theo mình vào đây làm gì!
– Thức nói chuyện.

Buồn ngủ gần chết còn chuyện với trò.

– Tặng quà sinh nhật đi rồi nói chuyện.

Lúc rủ cô ấy đi mình không nói là đi sinh nhật nên cô ấy không chuẩn bị quà cho mình.

– Không biết là sinh nhật ấy, quà để lần sau.
– Đùa thế thôi, đấm lưng vài phút coi như quà sinh nhật cũng được!

Số mình đúng là số hưởng.

Ai cần đấm lưng đâu, kiếm cái cớ hộ cô ấy để leo lên giường cho đỡ ngại thôi.

Người mình đầy mùi rượu. Mình ôm cô ấy, dựa cả người vào vai cô ấy. Cô ấy ngây thơ lắm, không sói như em, làm sao mà biết được mình say đến mức nào, nghĩ là chắc mình sắp lăn quay ra không biết trời đất trăng sao gì nữa rồi. Mình giả vờ than thở:

– Sao mà nóng thế nhỉ…

Cô ấy vỗ vỗ lưng mình, bảo:

– Ấy uống rượu nên nóng người đấy mà… Say rồi à?
– Uhm…

Mình hôn lên cổ cô ấy, tay bắt đầu hoạt động. Cô ấy khẽ rùng mình, giữ tay mình rồi nói nửa đùa nửa thật:

– Bạn Long ơi, bạn có yêu mình không?

Mình không say, nhưng mình muốn cô ấy. Nói có thì thỏa mãn thằng em nhưng là dối lòng thằng anh. Nói không thì vừa ý thằng anh nhưng lại đá bát cơm của thằng em. Lăn tăn phết đấy…

Bạn đang đọc truyện Phải lòng gái hư tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/phai-long-gai-hu/

Chuyện gì phải đến nó cũng đến. Cô ấy linh cảm có sự tồn tại của một người con gái khác trong cuộc sống của mình. Cô ấy buồn, cô ấy khóc, cô ấy trách mình vô tình.

Cô ấy thật khác với Mít, bằng cách nào đấy, em biết hết tất cả những mối quan hệ bất chính của mình nhưng em luôn im lặng, còn cô ấy lại sợ sự thật vì không dám đối diện. Cô ấy tự ti rằng cô ấy thua kém Mít, rằng cô ấy không bằng Mít… đủ thứ linh tinh khiến cô ấy sợ mình sẽ bỏ cô ấy (lo bò trắng răng, đã bao giờ yêu đâu mà bỏ). Nhiều lần mình định kể cho cô ấy nghe về em nhưng cô ấy nhất quyết không nghe. Lại bảo:

– Em có tình cảm với anh, phải nghe anh kể về người anh yêu thương làm sao mà em chịu được.
– Thế giờ em muốn anh phải làm sao?
– Có bao giờ anh nghĩ là sẽ cưới em không?
– Không. Mà anh cũng chưa nghĩ đến chuyện đấy.
– Thế nếu em có bầu thì sao?
– Em bỏ uống thuốc đấy à?

Mình cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn cố giữ thái độ bình thường. Khổ, đừng vội trách mình. Cô ấy muốn thế chứ mình thì không ủng hộ phương án chân đất mắt toét.

– Em hỏi thì anh cứ trả lời đi.
– Không, anh chưa muốn lấy vợ.
– Thế lúc ý anh định tính sao?
– Đừng có nếu. Bao giờ có thì anh lo.
– Nhưng nếu em có thì em bắt cưới đấy.
– Em nghĩ bắt mà được à?

Lúc mình nói câu đấy, cô ấy sững sờ nhìn mình như kiểu mình là cái thằng khốn nạn lắm. Mà chính mình cũng không hiểu sao lại cáu với cô ấy. Có thể do mình ghét cái kiểu cố đấm ăn xôi, sống như con thiêu thân đấy. Mình thích cái gì thì mình tự làm, tốt nhất là đừng có ép uổng.

Cô ấy cười buồn. Còn trong đầu mình lúc ý ngập ngụa những suy nghĩ về 1 viễn cảnh đen tối nhất có thể bất ngờ ụp xuống…

Cô ấy đến, nhập hội trong sự lạc lõng. Một điều quá khó khăn với 1 cô gái có lối sống khá khép kín và rụt rè. Mình nói cô ấy là bạn gái mình, để ý thấy mấy thằng bạn kín đáo liếc nhìn Mít, Mít khẽ nhíu mày nhưng vẫn tỏ ra vẻ không có chuyện gì. Cô ấy không hợp với lối nói chuyện của bọn mình nên ngồi im re, không uống được rượu mà chỉ vân vê lon coca, cô ấy cứ như lạc vào 1 thế giới khác, đôi khi những câu nói đùa làm bọn mình phá ra cười thì cô ấy lại không hiểu hoặc đỏ mặt. Mình thấy Mít đã có vẻ thái độ.

Cũng thông cảm cho Mít 1 tí. Mít như nào mình cũng không cần dài dòng. Vì em là người như thế, em chơi với bạn bè cũng như thế nên em không đủ kiên nhẫn nói chuyện với những đứa con gái khờ khờ, ngố ngố, tồ tồ cũng là chuyện bình thường. Lại càng không có gì khó hiểu khi em không giấu được thái độ “không ưa” với cô ấy, bởi vì ít nhiều lúc đó em đã có tình cảm với mình.

Mình lúc ý chỉ nghĩ là để cho cô ấy hiểu thêm về cuộc sống của mình, rồi cô ấy sẽ suy nghĩ đến cái chuyện bỏ mình là hợp lý. Cô ấy biết là ở đây cô ấy không được chào đón, nhắn tin cho mình nói là muốn vào toilet.

Mình đưa cô ấy đi, vừa đến cửa thì cô ấy ôm mình khóc nức nở. Tủi thân đây mà. Mệt thật.

– Anh hay đi như thế này lắm à?
– Ừ.
– Lần nào cũng uống rượu hút thuốc?
– Ừ.
– Anh bất mãn gì với cuộc sống mà lại buông thả bản thân như thế?
– Không, vui thì anh uống thôi.
– Em thấy không có gì vui hết!
– Vì em không hợp với anh.
– Anh thích cô tóc vàng đấy phải không?
– Ừ.
– Thế sao còn để em đến đây?
– Em muốn đến còn gì.
– Giờ em muốn về.
– Ok, anh đưa em về. Em ra ngoài trước đợi anh.

Mình nói với Mít cả mấy thằng bạn là mình đưa cô ấy về rồi quay lại. Thực ra là mình muốn Mít níu kéo mình 1 tí, nhưng em chỉ thản nhiên đứng dậy, ôm mình, nói nhỏ:

– Anh cảm thấy cần đi thì cứ đi.
– Em không giữ anh lại à?
– Không.
– Anh đi thật đấy.
– Uhm. Anh đi đường cẩn thận.
– Em có khó chịu không?
– Có.
– Không thích mà vẫn để anh đi à?
– Anh cảm thấy cần đi thì cứ đi.

Mít là thế. Nhìn qua gương (quán lắp gương 2 bên tường), mình thấy em nhếch miệng cười với cô ấy… Nhưng mình không trách em. Mình không muốn yêu 1 cô gái mà hơi tí lại phải ôm ấp bảo vệ nàng trước những người con gái khác, thà là nàng bắt nạt người khác còn đỡ nhức đầu hơn!

Mình đưa cô ấy về.

Cô ấy vẫn dấm dứt khóc. Lại nắm tay, nước mắt ngắn nước mắt dài:

– Mình có còn gặp nhau nữa không?
– Em cứ thế này thì anh nghĩ là không đâu.

Cô ấy ôm mình, ôm chặt cứng như sợ mình lượn mất.

– Em không cho anh đi.
– Bỏ anh ra. Giờ anh phải đi rồi. Anh không thích để bạn anh đợi.

Mít không nói những lời ủy mị sướt mướt nhưng lại bơm vào não mình cái suy nghĩ “cần phải về thì nên về”.

Mình gỡ tay cô ấy ra một cách lạnh lùng. Mình nghĩ dừng lại ở đây là quá đủ rồi. Chia tay sớm, bớt đau khổ.

– Tại sao lại là người đấy mà không phải em?
– Vì em cho anh những cái em có, còn cô ấy có những cái anh cần.

Chuyện mình và cô ấy kết thúc như vậy… Một cô gái tốt, nhưng lại đặt tình cảm nhầm chỗ. Sau ngày hôm đấy mình biết là cô ấy đã khóc rất nhiều, đau khổ vì mình đến vài tháng. Mãi đến tận thời gian gần đây, nghe tin cô ấy đã yêu người khác mình mới cảm thấy nhẹ lòng rồi viết lại những dòng này…

Một buổi tối đẹp trời, mình cả Mít y hẹn với thằng bạn mình đi karaoke. Số là thằng ku muốn đánh quả mạnh tay để đốn hạ con bé mà nó đang tán. Mấy thằng bạn mình tính giống mình, nhưng ham vui hám gái hơn, mà như thế thì khỏi cần giải thích nhiều cũng hiểu chúng nó hướng đến đối tượng như thế nào. Thành ra đến giờ đa phần chúng nó vẫn cứ… lông bông!

Ngày trước (mà có khi đến cả bây giờ) vẫn còn cái mốt gọi là yêu cho đẹp đội hình. Mà giờ đời sống cao, ra đường thấy con gái cứ phấn son vào là đẹp mút mùa, còn xe ga với ô tô thì cũng nhiều chả kém gì quân Nguyên. Đội mình cũng na ná như thế…

Phải công nhận là bọn con gái đa phần là xấu tính thật. Có 4 – 5 đứa trong cái phòng hát bé tí mà đứa nào đứa nấy nói chuyện với nhau cũng cái kiểu bằng mặt mà không bằng lòng, cứ như kiểu con gà tức nhau tiếng gáy. Âu cũng chỉ vì mỗi con đẹp 1 nét, con nào cũng xêm xêm nhau, mà hình như gái đi đâu cũng chỉ muốn không con nào đẹp bằng nó thì phải.

Mít nhà mình thì không đẹp, chỉ được cái chất. Gái đẹp ngắm mãi cũng… không chán, nhưng thôi, thế là đủ với mình rồi.

Quán quen, bạn cũ… nhưng gái thì trừ Mít nhà mình ra, mấy đứa kia trông quen mặt nhưng mình không thể nhớ nổi tên nên chả bao giờ dám gọi tên chúng nó vì sợ nhầm lẫn lại mang tiếng xỏ lá anh em.

Mít chạm cốc với mình, nhìn mấy đứa con gái kia rồi cười tủm nói thầm:

– Bạn anh chả anh nào dại miệng như anh.

Mình có còn lạ cái kiểu móc máy chọc ngoáy của cô nàng nữa đâu!

– Chẳng qua là anh nghèo thôi, chứ không thì làm gì có chuyện đến lượt em!

Em lườm yêu mình, sờ ngón tay lên môi mình, cười nham hiểm:

– Người như anh sờ chỗ nào chả ra tiền… Nghèo làm sao được! Hay là…

Em lại khúc khích cười trêu tức mình, ôi chả chấp. Đi bốp chát với cô này thì có mà hết ngày cũng chả được gì.

Rượu thì khui đến đâu hết vèo đấy đấy trong khi hoa quả bày la liệt trên bàn mà chẳng ai động vào, phí mồi thật. Mít thì cầm khư khư đĩa bò khô ngồi nói chuyện với mình, 2 đứa mải chém quá không để ý gì đến mấy đứa kia. Tự nhiên nhạc đổi tông, không ai hát nữa. Giật mình thấy 2 đứa con gái cởi áo trèo cả lên bàn nhảy nhót. Mít nhìn tụi nó, hơi cau mày rồi cũng bật cười, vỗ tay cổ vũ.

Thằng bạn mình, đầu têu vụ hát hò này, cầm chai cầm cốc ra chỗ mình. Chìa ra mấy viên thuốc trước mặt Mít, bảo:

– Just 4 fun!

Mới đầu mình định ngăn lại, nhưng làm thế cũng không ổn. Nghĩ là Mít sẽ từ chối thôi, vì mình biết đến cả thuốc lá, shisha cô nàng còn không động vào huống hồ cái thứ này! Ai ngờ Mít vui vẻ cầm 1 viên, bẻ nửa rồi bỏ tọt vào cốc rượu, nhắm mắt uống cạn cả rượu cả thuốc. Thằng bạn mình cười hài lòng, Mít lại kéo áo nó, thì thầm vào tai nó câu gì đấy mà mình không nghe được. Thấy thằng bạn mình gật gù, cười cười, bảo với Mít:

– Tưởng gì, chuyện đấy thì đơn giản!

Xong nó lại nhét vào tay mình 1 viên, nhìn mình chờ đợi. Mình có thích cái này đâu, cứ nghĩ đến cảnh tỉnh dậy, người bệ rạc là ớn thấy mồ. Nhưng cả nó, cả Mít nhìn mình đăm đăm làm mình đành phải chiều theo…

Có điều, trời sinh mình được cái gian xảo. Mình giả vờ lừng khừng, tay vân vê viên thuốc nhưng thực ra là che che để đấy viên thuốc kẹp vào cái nhẫn, rồi úp cả bàn tay lên miệng, ra chiều đã nuốt.

Mít rót cho mình cốc nước lọc, như kiểu sợ không làm thế thì mình ói ra luôn vậy!

Kể cũng tò mò, suốt thời gian quen nhau, lúc nào cô nàng cũng giữ hình ảnh là người tự chủ, không say, không phê pha bao giờ… Hôm nay có khi mình sẽ được chứng kiến kịch hay cũng nên. Quay ra hỏi lại cho chắc ăn:

– Anh tưởng em không thích cái đấy!
– Đâu có, em dễ tính mà. Em chỉ không thích mấy con nữ thần ốc thôi.

Mít nhún vai, ngả đầu vào ngực mình. Nhạc to, không khí trong phòng bắt đầu trở nên ngột ngạt, nhiều lúc tưởng như nó đặc quánh lại như cháo. Mấy đứa kia bắt đầu cởi áo vứt lung tung, lắc lư ưỡn ẹo đủ trò. Nhìn sang bên cạnh, thấy Mít cầm hộp khoai tây chiên nhai rôm rốp… Chưa ngấm hay sao thế nhỉ?!

– Em nóng không?
– Anh nóng?

Mít cười, lăn ngón tay cầm khoai tây lên môi mình. Trời sinh ra em cứ hay trêu ngươi mình bằng những hành động như thế!

– Ừ, sang phòng khác đi.

Mít gật đầu, lúc ý mình thật chả biết cô nàng đang trong tình trạng như nào nữa. Nhưng nhìn đôi mắt ngơ ngác, ngây thơ khắc hẳn lúc bình thường của em khiến mình còn thấy dễ high hơn…

Mình mượn tạm cái phòng nghỉ trong quán, cũng đầy đủ tiện nghi không thua gì nhà nghỉ. 2 Đứa lao vào nhau…

Mình hoàn toàn tỉnh táo nhé, định hỏi chơi xem em lúc phê thì ra làm sao. Mít tủm tỉm cười, chậm rãi bứt cúc áo mình như kiểu đấy đang tận hưởng trò tiêu khiển mà em yêu thích nhất.

– Anh có sao không?
– Có… nhiều sao lắm.

Em kề môi sát môi mình, thì thầm như niệm thần chú:

– Nào…

Mình ôm ghì lấy em, hỏi:

– Em muốn gì nào?!

Em ngước nhìn mình bằng đôi mắt trong veo:

– Bình thường anh lúc nào cũng dịu dàng, nhẹ nhàng, Hôm nay đừng thế nữa…
– Cũng được, nhưng mà như thế thì không ngoan tí nào.
– Tại sao?
– Vì bọn mình sẽ làm sập cái giường ở đây mất…
– Tại anh hư…
– Anh gì có như em!

Mình ngồi dậy, xoay cái nhẫn móc ra viên thuốc. Mặt Mít đang từ như này chuyển sang như này, rồi như này, và cuối cùng là như này. Em giậm chân giậm tay ra vẻ hậm hực:

– Anh xấu tính… Anh ăn gian.

Mình ôm bụng cười đắc thắng, nhìn cái vẻ bất lực của em rõ là yêu. Em lại gần ôm cổ mình, gỡ ngón tay mình ra rồi nhè vào lòng bàn tay mình nửa viên thuốc nát mủn cả ra.

– Uầy, em là siêu nhân à?
– Em bọc trong bã kẹo cao su. Anh đểu lắm, mất công người ta đóng kịch…

Mình thích Mít của mình như thế, mánh khóe, láu lỉnh mà hư như thế cũng không sao cả. Có lần tình cờ đọc được câu bác nào đấy bảo bọn mình đúng là 1 cặp trời sinh. Chắc là thế…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp