Phải lòng gái hư

Chương 27



Phần 27

Vết bầm trên cổ mình sau hôm đấy về nhà chườm nóng chườm lạnh các kiểu mà mấy ngày sau mới chịu tan. Mít nhìn thấy cũng cau có mất vài hôm, nhưng không giận dỗi gì cả. Bọn mình yêu nhau chưa bao giờ thấy Mít than thở là mình thiếu quan tâm, rồi lạnh nhạt hay ghen tuông gì cả. Lúc nào cũng bình yên, không cãi vã, không nghi ngờ. Mít chỉ gửi đúng 1 tin nhắn cho mình bảo “chỉ cần chưa nói câu chia tay thì em vẫn là người yêu anh, anh nói gì hay làm gì với ai khác em không quan tâm. Nhưng nếu anh không muốn em ở đây nữa thì anh nói 1 câu. Em chỉ cần có thế thôi”

Sinh nhật 1 anh cùng phòng, lão tổ chức ở quán karaoke.

Mít thì không thích đi với mấy bà chị cùng làm với mình lắm thì phải, hôm nào anh em đi chơi đưa người yêu đi thì Mít cũng đi, nhưng có mấy đứa con gái thì Mít lại từ chối. Gái không đi 1 mình mà có 1 thằng ku đẹp trai hộ tống (mình công nhận nó đẹp trai thật). Lúc đứng chờ thằng đấy giữ xe, gái nháy mắt bảo mình:

– Đang định cưa em đấy, anh thấy sao?
– Đẹp trai vãi *ái ra.

Rồi gái lại tỳ tay lên vai mình, vô tư bảo:

– Được mỗi cái khoản đấy, nếu không thì em thà cưa anh còn hơn!

Tự nhiên nghe gái nói thế mình lại thấy tiếc tiếc. Nhưng thôi cũng thấy an tâm phần nào.

Ngồi hát hò được 1 lúc thì gái và thằng kia về trước. Lúc đấy là khoảng hơn 10h thì phải, vẫn còn sớm.

Gái có 1 cơ số vệ tinh từ “trai tốt” cho đến “trai hư”(theo đúng nghĩa “trai tốt” của 1 bộ phận các bạn trẻ không thực sự phân biệt được khái niệm tốt – dốt). Dễ hiểu thôi, 1 đứa con gái cao ráo, xinh xắn, bình thường trông ngoan hiền đáng yêu nhưng lúc cần thì cũng biết sexy và khêu gợi, biết cách nói chuyện để mời mọc người khác…

Hôm bữa có đọc 1 bài viết về những cô nàng bắt cá nhiều tay, chắc là gái cũng nằm trong số đấy. Trước khi tìm được tình yêu đích thực thì thú tiêu khiển của gái là đan rọ bắt cá. Gái không bắt cá để làm thịt mà bắt để đấy, ngắm chơi cho vui, chán thì phóng sinh rồi lại quăng chài thả lưới làm mẻ khác.

Mình thì không bao giờ đánh giá 1 người con gái dựa trên số mối tình hay người tình của họ, nên gái về sớm hay tạt qua đâu đó thì cũng kệ. Không đánh giá trên tiêu chí bạn bè thôi chứ không có nghĩa là có thể yêu 1 người con gái sống quá buông thả.

Đến 11h hơn, lại thấy điện thoại nheo nhéo chuông. Số của gái.

– Ờ, sao thế em?
– Mọi người về chưa anh?
– Sắp, có việc gì đấy?
– Em để quên cái chìa khóa nhà trên ghế, anh lấy xuống mang ra đây cho em.

Thấy gái đứng 1 mình bên kia đường, thằng ku kia không có ở đấy. Mình mới hỏi:

– Lên kia hát thêm mấy bài rồi về 1 thể?
– Thôi, các anh ý lại cười em mất, anh đưa em về được không?
– Ừ, thì về.
– Hay mình đi ăn khuya nha?

Trông gái có vẻ buồn buồn, nhìn nó buồn thật, không phải là cái kiểu giả vờ buồn đâu.

– Em muốn ăn gì?
– Ăn cái gì nóng nóng, cay cay…

Đưa gái đi ăn lẩu. Gái có tâm sự thật. Thấy nó uống cũng nhiều, rồi bắt đầu ngấn ngấn nước mắt.

Gái bảo gái nhớ mẹ, thấy tủi thân vì gia đình không hạnh phúc… Rồi gái kể chuyện gái tình yêu, nói chung là toàn chuyện buồn. Mình thương gái cực, như 1 người bạn nghe 1 người bạn kể chuyện, gái tin tưởng mình thì mới kể cho mình nghe những chuyện trắc trở toàn đứt gánh giữa đường.

Mình cũng mặc kệ cho gái uống. Nhiều khi người ta cũng phải buông xuôi để cho bản thân thoải mái chứ!

Giả tỉ như người khác, người mà được gọi là “trai tốt” ở trong trường hợp của mình thì chắc là sẽ ngăn không cho gái uống, đưa gái về rồi khuyến mãi thêm cho 1 lô xích xông những bài giảng đạo đủ khiến cho người ta dù không say cũng phải phát nôn đi được.

Nhưng mình nghĩ khác. Người ta sống trên đời ai cũng có tâm sự, những lúc như thế để người ta được buông xuôi, được ngả vào ai đó nghỉ ngơi có phải là tốt hơn không?! Đa phần thời gian đều đã phải gượng cười mà sống thì cái lúc người ta muốn nghỉ ngơi chả nhẽ lại còn nói “cố lên” hay là “đừng như thế” à?!

Nói chung là cái khái niệm trai tốt – hư mình thấy nó buồn cười lắm. Đi học bao nhiêu năm, tốn biết bao nhiêu là cơm gạo tiền bạc của bố mẹ để học cái gọi là đạo đức, cái tâm, cái lễ, cái nghĩa mà lại chỉ vì gái(gái ở đây đúng hơn thì là từ để chỉ cái làm thỏa mãn bản năng đàn ông mà thôi) mà muốn làm người đểu! Chả hiểu xã hội đang phát triển theo cái lối gì nữa!

Mình chỉ nghĩ đơn giản là tốt thì cứ tốt thôi, cần gì phải được cái gì! Tốt với gái tức là cho gái cái mà gái cần, chứ không phải mình có cái gì thì tặng người ta cái đấy mà không cần biết người ta có thích hay không. Với chính bản thân mình cũng thế thôi, đâu phải cứ người khác cho mình thì là mình vui đâu, phải là cho đúng cái mình cần hay là muốn. Vấn đề nó nằm ở chỗ đấy mà các bạn cứ đâm đầu vào hiến tặng rồi các bạn lại trách móc người ta chạy theo cái phù phiếm.

Mình không bảo gái ngừng uống, mình vẫn kiên nhẫn ngồi cạnh gái, nghe gái kể và tiếp rượu cho gái vì mình nghĩ lúc đấy gái muốn nói hơn là muốn nghe người khác nói.

Đến lúc gái say quá, đứng dậy đi toilet mà khuỵu chân ngã oạch ngay bậc tam cấp. Mấy người đứng gần đấy chạy lại đỡ gái, rồi nhìn mình như kiểu trách móc. Mình kéo gái dậy, đỡ vào toilet. Gái gục đầu vào người mình khóc nức nở rồi ngất lịm.

Nghĩ là uống thế chắc cũng đủ rồi, mình xe đưa gái về.

Đêm đấy mình ở lại với gái. Để nó nằm trên giường còn mình thì kéo 2 cái ghế lại ngồi đốt thuốc. Nói thật là mình không hám cái chuyện ấy, cho dù có là người mẫu hay hotgirl mà ở trong hoàn cảnh đấy thì cũng đến thế cả thôi! Người gái toàn mùi rượu, mình không cả muốn ngồi cạnh hay chạm vào chứ nói gì đến cái việc kia.

Nửa đêm gái tỉnh rượu, mình thì ngủ rồi. Thấy lục đục nên mới dậy. Gái ngọ nguậy đòi uống nước, mình lấy nước cho uống xong rồi gái đi tắm. Mình bảo tắm xong mình đưa về, gái cũng gật đầu, ánh mắt buồn thăm thẳm.

Gái tắm xong, ăn mặc tử tế đi ra. Lẳng lặng ôm mình từ đằng sau, hỏi mình với cái giọng phều phào của người bị nghẹt mũi:

– Anh có người yêu rồi phải không?
– Sao em lại hỏi thế?
– Em đoán thế, nếu không thì chắc anh đã từng yêu ai đấy, đến giờ vẫn chưa quên được.
– Thật ra là anh có người yêu rồi.
– Anh yêu người ý lắm phải không?
– Ừ.
– Chia cho em 1 ít được không?

Mình thở dài, không nói gì. Gái lại bảo:

– Em không cần nhiều, chỉ cần 1 ít thôi…
– 1 Ít thì biết đong đếm kiểu gì được?!
– Dễ thôi mà, em không có đòi hỏi gì quá đáng đâu.

Người gái nóng bừng, không biết có phải là do say nên mệt nóng người hay là bị ốm nữa… Như thế này làm sao đưa về được nữa, đỡ gái lên giường nằm thì gái lại cứ ôm chặt mình không chịu buông tay…

Thôi vài bữa nữa lại viết tiếp. Giờ mình có việc mất rồi…

Định là drop chuyện, nhưng mà anh em động viên tinh thần và hăm dọa nhiều quá nên mình viết nốt, ngắn gọn thôi, để khỏi phụ lòng những người đã chúc phúc có lòng với câu chuyện của mình.

Có những điều thực sự không muốn nói, muốn giấu đi để làm “siêu nhân” vì sự thật nó trần trụi và phũ phàng quá. Cũng may là không có nhiều người biết mình, vài người nhận ra thì chưa thấy ai có ác ý chọc phá gì cả, gặp mình chỉ trêu trêu vài câu thôi chứ không thì chắc drop chuyện vĩnh viễn luôn Cảm ơn các bạn đã lịch sự như thế. Mình không public vì 1 cộng đồng có rất nhiều loại người, tốt xấu đủ cả, cứ bình yên thì hơn.

Tính mình thì mọi người đọc từ đầu cũng hiểu, rất cả nể, gallant và dịu dàng Yêu mình khổ chứ chả sung sướng gì, mình không phải mẫu người “tiêu biểu” cho những cái đích “phải lấy người như anh”.

Như mình đã kể, người yêu mình là một cô gái cá tính, có tài, cứng cáp, nói được làm được chứ không như những người giả vờ mạnh mẽ hay tỏ ra mình bất cần thế này thế khác. 2 Đứa yêu nhau bao nhiêu lâu mà chưa khi nào kể cho mình nghe những chuyện khó khăn, tất tần tật Mít đều tự giải quyết cả. Vì thế nhiều lúc làm mình cảm thấy tự ti lắm, có cảm giác 2 đứa là 2 đường thẳng song song, không ai dựa dẫm vào ai, chỉ lẳng lặng đi bên nhau như thế đến vô cực… Buồn phết đấy, chả sướng đâu.

Còn gái, cứ mong manh yếu đuối kiểu gì ấy, khiến cho mình không nỡ ruồng rẫy. Mối quan hệ đấy có lúc tưởng như vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Không đếm nổi là bao nhiêu lần mình tự nhủ phải chấm dứt với gái, nhưng đến khi gặp thì lại im re, nửa không nỡ, nửa vẫn… thích thích, thành ra vẫn cứ đi lại…

Mít nhà mình vẫn giữ quan điểm cũ, không ghen tuông linh tinh, không ngăn cấm những mối quan hệ với bạn khác giới của mình… Bởi vì người yêu mình có lòng tự tôn quá lớn, không bao giờ hạ mình đi ghen vớ vẩn, nếu có thì phải đúng đối thủ mới ghen thế nên mới đầu cứ tưởng gái với mình đơn giản như kiểu gió thoảng qua thôi.

Mà mình cũng tự tin là mình khéo giấu, nên không tài nào ngờ được là bị người yêu biết hết rồi, chẳng qua cứ im ỉm xem mình thế nào…

Hôm đấy ngủ lại nhà Mít, mình giả vờ bỏ quên điện thoại trong túi để nhỡ gái có gọi thì cũng không lộ. Ai ngờ tính già hóa non, nửa đêm gái alô mình thì điện thoại rung như được mùa, tại nó đập vào bao thuốc lá bằng sắt nên kêu te te, oái oăm nữa là mình ngủ như chết còn Mít thì lọ mọ dậy lục túi moi bằng được cái điện thoại đưa cho mình bảo:

– Chắc là có chuyện quan trọng thì đêm hôm mới gọi thế này, anh nghe đi.

Đành phải nghe, mà lúc ý trong phòng hoàn toàn im lặng, không nhạc, không tiếng ồn. Giọng gái cất lên mà tim mình chùng xuống:

“Nhớ anh quá à, qua với người ta đi”

Mít nghe thấy hết, mặt tỉnh bơ, cười nhạt kéo chăn ngủ tiếp còn mình thì cứng đờ luôn. Cố lấy cái giọng vô tư nhất có thể:

“Anh đang ngủ”

“Lạnh nhạt thế, lại đang ở cạnh người yêu chứ gì?!”

“Biết rồi còn hỏi”

“Thật thế à?”

Nghe tiếng của gái có vẻ buồn buồn khi hỏi câu đấy.

“Uhm”

“Em xin lỗi”

“Không có gì”

Mình tắt máy. Còn Mít lẩm bẩm, cố ý cho mình nghe thấy:

– Đang ngon giấc thì mất ngủ lại còn bảo không có gì!

Có vẻ là cũng hậm hực đây Phải lựa lời an ủi không thì năm sau hỏng hết cả cỗ bàn.

– Gớm chết, dỗi gì! Nó biết anh có người yêu rồi, có họa là hâm hấp mới đâm đầu vào.
– Ai biết được! Miệng anh nói thế mà chỉ sợ em để sểnh ra cái là đứa khác nẫng mất lúc nào chả biết!
– Có khi thế thật ý, giữ anh cẩn thận vào.

Tính Mít nhà mình thì càng chối càng chết, nên cứ nhận hết, đúng cũng nhận, sai cũng nhận, nhận xong là chả còn gì để nói. Mình thì nghĩ là bình thường thôi, chắc Mít chả để tâm đâu, coi như là đứa nào đấy trêu trêu vớ vẩn ý mà, nên không giải thích.

Sáng hôm sau đi làm, gái vẫn hồn nhiên vui vẻ như thể là hôm qua không có chuyện gì xảy ra, mình thì tâm trạng rất nhiều mâu thuẫn, không biết diễn tả như thế nào. Đến trưa gái đòi mình mời cơm, thì Mít lại cũng nhắn tin rủ đi ăn cơm sườn. Mình chọn đi ăn cơm sườn, lúc nhận tin nhắn của người yêu thì cũng xác định là hôm đấy sẽ cắt luôn với gái cho khỏi dây dưa về sau lằng nhằng khó dứt.

Gái cũng có vẻ hiểu ý, thấy mình xa cách mà. Nên lúc mình đi ăn cơm với Mít thì gái nhắn tin bảo muốn mình đưa đi xem phim vào 1 ngày nào đấy, để giữ kỷ niệm rồi sau đấy coi nhau như anh em.

Nhục lần 2 là tin nhắn đến đúng lúc mình ngồi ăn cơm, điện thoại để trên mặt bàn, khốn nỗi nó lại chỉ hiện lên mỗi cái dòng “cuối tuần mình đi xem nha anh…” Từ dạo đấy mình tắt luôn cái trò hiện trước cửa sổ tin nhắn đến. Mít đọc thấy, mặt lạnh tanh, mắt như hình viên đạn, hỏi mình:

– Anh chiều mấy cô em gái ghê nhỉ?!

Mình chưa bao giờ thấy Mít cáu, hôm đấy là lần đầu tiên. Mít mạnh tay thảy đôi đũa xuống bàn, rồi xô ghế đứng dậy đi về, không thèm nói câu gì. Mình ngồi chết lặng. Đơ đơ nghĩ linh tinh một lúc.

Về đến cơ quan thì ông anh đợt đi công tác Vinh với mình có gặp Mít bảo người yêu mình đến gọi gái hẹn ra ngoài nói chuyện rồi.

Móa, không biết Mít biết mình với gái dấm dúi đi lại với nhau từ khi nào… Mình lại càng sợ. Gọi cho Mít thì không nghe điện thoại. Gọi cho gái thì thấy bật máy nhưng không thấy nói gì, lại nghe thấy giọng Mít:

“… Chị không nghĩ là người yêu chị quyến rũ em, tốt nhất là em đừng giở trò với chị. Anh ý đã bao giờ nói yêu em chưa? Nếu rồi thì em tự hiểu cái tình yêu đấy nó như thế nào, nhưng chị tin là anh ý không nói thế. Vì anh ý yêu chị. Em tự liệu đường mà cư xử…”

Quả thật, lúc nào mình cũng nghĩ Mít là người đanh đá. Tuy là không giống em Gà bên nhà Bờm nhưng thà như thế còn đỡ, đằng này người yêu mình cứ thâm nho kiểu này mình run lắm.

Gái khóc ròng từ chỗ gặp Mít đến lúc về cơ quan, ai hỏi gì cũng bảo không sao. Thế là mọi người đoán ngay ra là người yêu mình đến sinh sự, mà mọi người lại quý gái mới chết, mấy hôm đấy cả phòng cứ rì rào chuyện của mình. Mít cao tay, gái cũng không vừa.

Có rất nhiều lý do khiến mình ghét phim truyền hình, vì đa phần các vai diễn đều thể hiện “quá” theo đủ mọi khía cạnh, người hiền thì quá hiền, quá ngu, người ác thì quá ngang, quá không biết điều… Cuộc sống đâu phải cái gì cũng vô lý như thế được!

Mình nghĩ mỗi người đều có sở thích riêng, mẫu người lý tưởng riêng, có người thích người yêu hiền lành, trong sáng, ngây thơ, thánh thiện, có người lại thích dịu dàng, đảm đang, đằm thắm… Còn mình, mình bị mê mẩn bởi những cô gái thông minh, sắc sảo, ghê gớm chút cũng không sao. Mà cũng chính vì thế nên nhiều lúc đến là khốn khổ cái thân còm.

Lại nhớ hôm vừa rồi đi cắt tóc, ngồi chờ lâu quá chả có việc gì làm thì vớ tạm được quyền tạp chí tiếp thị và gia đình đọc chơi giết thời gian. Cầm đúng cái cuốn nói về giữ gìn hạnh phúc với lại nghệ thuật ghen tuông…

Kể cho các bác nghe để mà biết bọn con gái giờ chúng nó còn khủng hơn cả phim luôn ấy Cái vụ cãi nhau của Mít nhà mình với gái thì ai nhìn vào cũng tưởng gái bị bắt nạt, nhưng đấy chỉ là đoạn đầu của câu chuyện, đoạn sau, mình không nghe được, nhưng nghe kể lại thì là gái nói với Mít những câu đại ý là đến cả vợ chồng cưới nhau còn ly dị được thì mới chỉ yêu đương chưa nói lên điều gì cả, gái cũng chỉ vui vẻ với mình thôi chứ không yêu thương gì mình sất, còn Mít tử tế thì nó để cho yên, nếu không thì nó phá đến khi chia tay thì thôi…

Giờ nhiều lúc ngồi 1 mình, nghĩ lại ngày đấy thấy con bé công nhận là đanh đá cá cầy thật. Thế mới biết đàn bà con gái bình thường hiền lành, điềm đạm, dễ thương cách mấy mà lên cơn ghen thì cũng chẳng thua ai.

Thật tình, mình biết là con bé không đến mức như thế, nó chỉ to còi vậy để dọa lại Mít nhà mình thôi, trêu vào nó cũng nào có đơn giản dễ dàng gì!

Mình bị giận mất gần tuần liền, Mít cứ bảo có để mình thiếu thốn cái gì đâu mà mình lại phải đi tìm tình cảm ở người khác như thế bla bla bla, ừ thì không thiếu, nhưng đàn ông là thế Mình thì sợ cái kiểu những lúc gần nhau Mít vẫn nhẹ nhàng âu yếm nhưng ít nói hẳn đi, ánh mắt thỉnh thoảng cứ đau đáu nhìn mình… thái độ như thế còn đáng sợ hơn cả nổi cơn ghen đập phá linh tinh ý chứ! Sau này có cho kẹo chắc mình cũng chả dám ngo ngoe…

Tính Mít nhà mình thì kể bao lâu nay rồi, giờ khỏi kể lại nữa. Phải cái mình lại đào hoa, từ ngày quen nhau đến lúc yêu đương cũng dây dưa khối chuyện lằng nhằng gái gú rồi, mà với mỗi 1 người Mít có 1 cách giải quyết khác nhau, mình không ý kiến gì cả, tại thấy cũng hợp lý…

Nói chung mình cũng hiểu là ai cũng có lòng tự trọng, danh dự và cái tôi cần được bảo vệ, nhưng cái gì đúng thì nói là đúng, cái gì sai vẫn phải bảo là sai. Như cái hồi mình với Trang vẫn còn ngọt nhạt với nhau thì Mít cư xử rất mềm mỏng, nền nã vì biết bản thân mình đang đứng ở đâu.

Cô bé có nhắn tin với mình nói là không cần gì cả, cô bé không đòi hỏi gì ở mình, không cần mình phải hứa hẹn… “chỉ muốn được làm cái bóng của người đến trước”. Đến khổ, tuổi trẻ thường rất cố chấp và háo thắng, đến mức tự mình hại mình như cô bé ngốc đấy.

Mấy anh em cùng làm với mình sau vụ đấy cũng có người tác động, vun vào cho mình với gái, nhưng tự mình biết nên đi đâu về đâu. Thực ra thì cô bé đó cũng chẳng có vấn đề gì mà bảo không xứng hay thế nọ thế kia cả, chẳng qua là mình không yêu thôi.

Có người bảo mình nếu so giữa gái và người yêu thì họ sẽ chọn gái chứ, dĩ nhiên, không phải ai cũng biết những cái “chất lừ” của người yêu mình, mình chỉ cười bảo “chả phải tự nhiên mà em bị hớp hồn dễ thế đâu”

Lúc đấy, mình hiểu ra thêm 1 điều, tình yêu không cần phải cháy bỏng, không cần phải đắm đuối, cũng không cần nồng nàn… cái cần nhất là sự bình yên. Mình thấy an toàn trong tình yêu của mình và Mít, có 1 cái gì đó bền chặt, chắc chắn chứ không phù phiếm như ảo giác.

Ngày trước, hồi đi học thì mình cũng có thời gian ăn chơi gái gú linh tinh, lúc đấy sống lạnh lùng có thương xót đứa nào đâu thì chúng nó lại cứ bâu vào, nhẽ ra cũng coi gái như những đứa đấy thôi, nhưng thật lòng là không nỡ. Giả tỉ như không biết tí gì về cuộc sống của nó thì dứt ra đã dễ, chứ đằng này đã từng coi nhau như anh em giờ bảo cắt cũng khó chứ đơn giản đâu.

Mình hẹn gái đi uống nước, bảo với cô bé là 1 thằng con trai đã có người yêu mà vẫn còn qua lại với người con gái khác thì dù có nói gì đi nữa cũng không thể viện đấy làm lý do được, và nếu như mình bỏ nơi bình yên này để đến với cô bé thì liệu cô bé có cảm thấy bình yên bên mình được hay không… Ngày hôm đấy mình đã nói rất nhiều, để cô bé hiểu rằng nếu không thể “hớp hồn” được 1 chàng trai thì tốt nhất không nên cố gắng chiếm hữu vì sớm muộn cũng có ngày hắn ra đi.

Cô bé không khóc mà chỉ lặng lẽ dựa vào vai mình, hỏi nhỏ:

– Đến bao giờ thì em mới gặp 1 người như thế?!
– Anh không biết, cũng có thể là em đã gặp rồi cũng nên!

Cô bé cũng là một người hiểu biết, tình cảm của cô bé là thật, và cô bé đã làm tất cả những gì có thể để nắm bắt nó, cho dù là thất bại…

Bạn đang đọc truyện Phải lòng gái hư tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/phai-long-gai-hu/

Hôm lâu rồi, đi tiếp khách về thì cũng hơi say say, qua nhà người yêu gõ cửa trái tim xin ngủ nhờ lần nào say rượu đến đấy cũng được tiếp đón rất là chu đáo, có trà gừng, đồ ăn nhẹ lại còn được khuyến mại thêm hai bàn tay mềm mại mát lạnh nữa chứ nói chung là sướng…

Đến đoạn đang say giấc nồng với cái chăn 37 độ thì giật mình vì cái điện thoại để dưới gối nó tự nhiên… rung. Mắt nhắm mắt mở nhìn được mấy cái dòng lờ mờ thì tỉnh cả ngủ. “Kể cả anh có vợ rồi thì thỉnh thoảng qua vui vẻ với em cũng được mà, người ta nhớ anh nhiều lắm ý”

Số lạ nữa chứ!

Em nào mà lại rảnh đến mức thức khuya mời chào mình thế này, nhiều em quá chả nhớ được ra là em nào với em nào…

Mình mặc kệ, đi ngủ tiếp. Em ý hình như bị mất ngủ, lại nhắn tin tiếp “anh quên em rồi hay sao mà lạnh nhạt thế, không cả thèm trả lời người ta”

Đang ngủ mà bị làm phiền bực hết cả mình, may mà người yêu ngủ say không biết gì chứ không thì vớ vẩn lại ăn đòn thay cơm cũng nên. Mình nhắn tin lại “ừ, gửi cho anh cái pass hôm nào vui vẻ anh gọi em sau”, rồi mặc kệ đi ngủ tiếp.

Sáng hôm sau dậy thấy có mấy cuộc gọi nhỡ với 2 tin nhắn của em ý. Tưởng ai hóa ra người quen cũ, em L ngày xưa đây mà. Chả hiểu có vụ gì mà tự nhiên em nó lại nhớ mình thế này, lâu lắm rồi mình có thèm nhắn tin gọi điện gì với nó đâu.

Chắc em nó mê cái vẻ đẹp trai lạnh lùng của mình…

Mình đến chỗ làm rồi mới gọi cho em nó, hóa ra em nó mới đi làm bán hàng ở MIPIC, kêu mình đến chơi rồi mua ủng hộ luôn. Đoán là chắc nó thích món gì rồi nên gạ mình đến để mua tặng nó chứ quý mến quá gì đâu…

Mình định bơ luôn, nhưng sau nghĩ thế nào lại vẫn qua đấy gặp em nó.

Lâu lâu không gặp lại em ý thay đổi nhiều quá, trông bớt xi tin xì teo nhiều, nhìn chững chạc như người lớn. Vừa thấy mình em nó đã chạy ra bá vai bá cổ hôn đánh chụt một cái vào má làm mình thót cả tim, vớ vẩn có người quen nhìn thấy thì…

Nó khoác tay dẫn mình đi thằng 1 mạch đến gian hàng bán giày, kêu là sắp sinh nhật nó nữa nên mình cũng vui vẻ mua tặng nó 1 món làm quà thôi. Thấy mình cứ thỉnh thoảng liếc điện thoại, em nó hỏi:

– Anh bận về à?
– Không, xem có ai gọi hay nhắn tin gì không thôi.
– “Ai” là người yêu anh à?
– Em nghe đâu cái thông tin ý đấy?
– Em đoán thế, không phải hay sao mà dạo này anh mất hút luôn ý.
– Không có tiền chán chả buồn ra ngoài ý chứ nói gì đến chuyện gái gú!

Nói chung là mình quen với cái kiểu nói chuyện nhấm nhẳng này em nó rồi nên chả thiếu cách làm cho nó thôi nói luyên thuyên. Lúc ngồi chờ em nó thử giày thì Mít nhắn tin bảo mấy đứa bạn rủ tối xuống Đồ Sơn ăn đồ biển, có cô ra mắt người yêu mới. Lúc ý mình cũng chưa nghĩ đến chuyện cưới xin hay gì gì đâu.

Mua cho em L đôi giày xong mình định đi về luôn để tắm táp cho sảng khoái lấy sức tối ăn hải sản em nó tiễn mình 1 đoạn, thì đi ngang qua cái quầy bán đồ trang sức, nó kéo mình lại xem.

Mình không có ý định mua cái gì hết nhưng tự nhiên đập vào mắt thấy có 1 cái nhẫn đẹp quá, trông đơn giản nhưng mình nhìn cái mê luôn. Lấy lên xem thì cái nhẫn đấy vừa đúng cỡ tay người yêu, thấy có duyên với nó rồi nên mình mua luôn.

Em L được cái vô tư, tưởng mình cho em ý nên phởn ra mặt luôn. Con gái hay tưởng bơ thật đấy…

Hôm đấy mới biết hóa ra nhẫn đính hôn là loại nhẫn chỉ có con gái đeo và có gắn đá, còn nhẫn cưới đúng ra thì chỉ nên là nhẫn tròn không đính đá hay gì gì sất.

Mà lúc ý nghĩ mua nhẫn rồi để đấy thôi, bao giờ thích hợp thì mới mang ra tặng.

Tối hôm ý đang ngồi ăn uống vui vẻ thì em L nhắn tin, đúng lúc người yêu cầm điện thoại. Em nó nhắn tin ý ý là nhớ mình. Ôi zời, Mít đọc xong thì dỗi, đưa tin nhắn cho mình đọc xong kêu uống nhiều quá mệt nên về phòng nghỉ trước. Mình cũng về theo.

2 Đứa nằm cạnh nhau chả ai nói gì, đến nửa đêm, mình ngủ quên xừ mất thì lại nghe thấy tiếng kẹt cửa. Thấy Mít định ra ngoài, mình mới hỏi:

– Đêm khuya rồi em không ngủ còn đi đâu đấy?
– Em đi hóng gió.

Trông cái mặt có vẻ buồn buồn, suy tư nên mình cũng đi theo ra ngoài. Dỗi kiểu này sợ lắm, phải làm lành luôn không lại rách chuyện.

Đêm xuống hơi lành lạnh, gió biển có mùi mặn mặn nữa. Cũng tại nghe nói Đồ Sơn có nhiều tệ nạn nên 2 đứa chỉ đi loanh quanh gần khách sạn thôi, không dám đi xa. Trăng mờ, sao thưa, và giọng em nhỏ nhẹ nghe như gió thoảng:

– Em thấy bất an vì anh…

Mình kéo em lại ôm thật chặt từ đằng sau.

– Anh ở đây mà.
– Nhưng em sợ lắm…

Chẳng biết nói gì, mình im 1 lúc, sau nhớ ra có cái nhẫn vẫn để trong túi quần từ lúc chiều, mình mới lôi cái nhẫn ra trước mặt em rồi bảo:

– Sợ thì lấy anh đi?!

Em đeo nhẫn vào tay, giơ ra trước mặt mình, cười toe toét. Thế thôi, coi như xong phim…

— Hết —
Chương trước Chương tiếp