Phản diện Đấu Phá
Chương 15
Huân Nhi bên cạnh nghe vậy, bàn tay càng nắm chặt lấy tay của Tiêu Viêm.
“Ngươi… ngươi muốn chết?” Tên hộ pháp hùng hổ muốn tiến đến đánh Tiêu Viêm.
Mọi người nghĩ hẳn sẽ có một cuộc đụng độ, đám người Tiêu gia thì lo lắng, mặc dù Tiêu Viêm phế vật nhưng dù gì cũng là người Tiêu gia họ, tất nhiên là không thể để Tiêu gia mất mặt được.
Còn đám người Vân Lam tông thì khác, ai nấy cũng đều nở nụ cười khinh thường, bọn họ vô cùng ghét Tiêu Viêm, nên chắc chắc bọn họ sẽ không can thiệp vào.
Chỉ là…
“Biến” Nạp Lan Yên Nhiên đột nhiên lao vụt đến tung một chưởng vào tên hộ pháp làm thân hình hắn bay đập vô tường, cái tường bị lõm xuống một lỗ lớn.
Mọi người Vân Lam tông cùng Tiêu gia xung quanh lúc này đều vô cùng ngạc nhiên, trong lòng ai nấy cũng đều có một dấu hỏi to đùng.
Tiêu Viêm vốn đã ngưng tụ chân khí chuẩn bị phản kích, thấy vậy liền thu hồi chân khí, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn Yên Nhiên:
“Tại sao vậy? Chả phải ngươi muốn từ hôn với ta sao?”
Nạp Lan Yên Nhiên tươi cười: “Ai nói như thế? Đó là tông môn bắt ta làm thế nhưng ta không muốn, dù gì ngươi rất đẹp trai và rất ngầu, ta rất thích ngươi, với lại, ta tin ngươi nhất định sẽ có một ngày sẽ trở thành cường giả vang chấn đại lục, ngày đó sẽ đến rất nhanh”
Đám người Tiêu gia cùng Vân Lam tông nghe vậy càng là ngạc nhiên đến hạ mồm muốn rớt cả quai hàm.
Người Vân Lam tông càng ngạc nhiên hơn, họ vô cùng hiểu rõ mục đích đến đây của Yên Nhiên, rõ là trước đó nàng một mực đòi đến đây từ hôn, nay lại thay đổi như vậy, chuyện này quả thực vô cùng kỳ quái.
“Thiếu chủ… ngươi…” Một vị trưởng lão tiến đến nói.
“Đừng nói nữa, đây là ý ta đã quyết” Nạp Lan Yên Nhiên phất tay, giọng điệu lạnh lùng không cho hắn nói thêm.
Tiêu Viêm nở nụ cười, nói với giọng bình thản: “Ta vốn là phế vật, sao xứng với ngươi chứ, ngươi vẫn có thể suy nghĩ kỹ lại rồi hẵng quyết”
Điều đó là Tiêu Viêm nói dối, chuyện là chỉ vài hôm trước thôi, trong đầu hắn liền hiện lên cái quái quỷ tự xưng là hệ thống.
Mặc dù hắn không biết nó là gì, nhưng với chỉ một phần thưởng mà nó tặng cho cậu, làm cậu một hơi biến từ một phế vật tăng cấp thành một Đại đấu sư hàng thật giá thật.
Cho nên, phải nói Tiêu Viêm bây giờ là một thiên tài trong thiên tài, cũng vì đó, đối với tên hộ pháp lúc nãy, hắn cũng chả thèm sợ hãi, hắn tự tin một chưởng có thế đánh chết tên hộ pháp.
Nhưng việc Tiêu Viêm trở thành Đại đấu sư, hắn cũng không nói cho ai biết, kể cả Huân Nhi, vì đối với hắn, việc giấu đi để mình tiếp tục là phế vật còn tốt hơn nhiều đối với việc khoe ra để mọi người kính mình.
Vì hắn biết, đây cũng là một điều thuận lợi để biết ai thật lòng với hắn, câu nói “Khi gặp khó khăn mới thấu ai thật lòng”, hắn vẫn vô cùng rõ ràng.
Nên đối với việc Yên Nhiên nói yêu hắn và không muốn từ hôn với hắn, Tiêu Viêm vô cùng nghi ngờ liệu nàng có biết bí mật hệ thống của hắn.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, hắn chắc chắn rằng không ai biết bí mật này ngoài hắn cả, cộng thêm với việc nhìn sắc mặt vô cùng chân thật của Yên Nhiên, hắn cũng dần tin tưởng nàng.
Lúc này, Yên Nhiên mím môi suy nghĩ một lát, liền ôm chặt lấy cánh tay Tiêu Viêm: “Ta mặc kệ ngươi phế vật, ta vẫn yêu ngươi và tin tưởng ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách giúp ngươi, ngươi sẽ không còn là phế vật nữa đâu, lúc đó ta với ngươi sẽ là một cặp, không ai có thể ngăn cản được nữa đâu”
Yên Nhiên biết hắn là phế vật nhưng vẫn yêu hắn, tin tưởng hắn và sẵn sàng giúp hắn, Tiêu Viêm vô cùng cảm động, hắn vuốt nhẹ má nàng:
“Vậy ta sẽ không phụ lòng nàng đâu, nàng cứ tin tưởng ta”
“Ừm” Yên Nhiên gật đầu, nàng lúc này mới chú ý Huân Nhi bên cạnh Tiêu Viêm.
Hai tay bọn họ hiện tại đang nắm nhau, chỉ là khi Huân Nhi nhìn thấy Yên Nhiên đang thân thiết ôm tay Tiêu Viêm, nàng không hề vui tí nào, nhưng cái cảm giác không vui đó nàng không hề để lộ ra, khuôn mặt nàng vẫn lạnh nhạt như băng.
“Yên Nhiên, hãy làm cho Huân Nhi thất vọng Tiêu Viêm đi” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Yên Nhiên.
Ánh mắt Yên Nhiên dại ra, nàng liền dùng ánh mắt bất thiện nhìn Huân Nhi, gạt mạnh tay nàng với Tiêu Viêm ra:
“Cô là ai chứ? Đừng nên nắm tay phu quân ta thân thiết như thế, lần sau còn thế nữa thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu”
“Hừ, tôi chính là nghĩa muội của huynh ấy, nắm tay thì có sao” Huân Nhi lạnh lùng nói.
Yên Nhiên cười lạnh: “Tưởng gì, mới là nghĩa muội mà cô đã nắm tay thân thiết như người yêu rồi, bộ cô muốn quyến rũ Tiêu Viêm sao? Cô không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
“Cô…” Huân Nhi trừng mắt.
“Đủ rồi” Tiêu Viêm quát lớn, tay ngăn giữa hai người, hắn quay sang nhìn Huân Nhi, nói giọng khiển trách:
“Huân Nhi! Đó là thê tử tương lai của ta, muội không nên làm vậy”
Nói rồi hắn quay sang Yên Nhiên, hòa hoãn nói: “Yên Nhiên, con bé còn nhỏ, muội đừng trách con bé”
Huân Nhi thấy Tiêu Viêm bênh Yên Nhiên như vậy thì ánh mắt đượm buồn, nhưng rất nhanh nàng liền lấy lại cảm xúc, mỉm cười:
“Muội có việc bận rồi, ta đi trước đây. Nạp Lan Yên Nhiên, ta xin lỗi”
“Không sao đâu” Yên Nhiên gật đầu.
Huân Nhi không nói gì bước đi ra ngoài, ánh mặt trời chiếu xuống thân ảnh nàng làm bóng dáng nàng bước đi có phần cô đơn.
Chỉ là, Tiêu Viêm không thể nhận ra điều ấy.
Nạp Lan Yên Nhiên vuốt nhẹ má Tiêu Viêm, hơi buồn nói: “Xin lỗi chàng, lúc nãy ta đã trách móc Huân Nhi… Nhưng khi ta thấy người con gái khác thân mật với chàng, ta cảm thấy rất đau, đau ở chỗ này đây”
Nàng nhẹ đưa tay lên ngực mình, ánh mắt tỏ ra sự khổ sở làm ai nhìn vào cũng phải tiếc thương.
“Nàng đừng tự trách mình, ta hứa sẽ không thân mật với người con gái nào khác ngoài nàng đâu” Tiêu Viêm nhỏ nhẹ nói.