Quan Tri huyện
Chương 12
Một ti phòng ngó quanh, có vẻ thấy thiếu người, khom người lưng: “Thuộc hạ đi gọi chủ bạ đại nhân.”
Khi ở khách sạn Lãnh Nghệ đã nghe ngóng cả rồi, nha môn của họ không lớn, quan viên triều đình chỉ có hai người, một là tri huyện, một là chủ bạ. Chủ bạ tên là Khâu Hồng, là một học giả hủ nho.
Chủ bạ đang làm việc trong quan thự của mình, biết tri huyện về liền không cần ti phòng gọi đã ra tới nơi. Đó là ông già trông khó đoán tuổi, gày khô quắt queo như đói ăn lâu ngày, bảo ông ta sáu bảy mươi thì có vẻ hơi quá, bảo bốn năm mươi thì lại cảm giác ông ta còn già hơn thế.
Bước chân vị chủ bạ này có phần tập tễnh, ông ta tới trước mặt Lãnh Nghệ vài dài: “Ti chức cung nghênh tri huyện đại nhân.”
Mặc dù Lãnh Nghệ đội mũ, nhưng tóc mai cụt ngủn vẫn khiến chủ bạ chú ý, ngay cả ông già mờ mắt cũng nhận ra rồi, nhưng quả nhiên là tuổi già từng trải, dù thất kinh nhưng không hỏi mà quay đầu sang phía Đổng sư gia. Đổng sư gia làm như không hiểu mặt thản nhiên đứng đó, nhưng cũng mang hàm ý, ta không nói, vậy thì ông đừng hỏi.
Toàn bộ kinh nghiệm làm quan của Lãnh Nghệ đến từ mấy bộ phim truyền hình đời sau, y cũng chẳng biết làm thế là đúng không, cơ mà thể hiện chút quan uy chắc không sai đâu, lên giọng hỏi: “Thế nào? Thời gian qua ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hồi bẩm đại nhân, không có ạ, chỉ là chuyện trưng thu thuế, tri phủ lại gửi văn thư thúc giục.” Chủ bạ đáp, người hơi cong xuống, lễ nghi chu đáo:
“Ừ biết rồi, giờ ta muốn tra cái án mạng kia, ông về làm việc của ông đi, các ngươi nữa, về cả làm việc của mình, không thể cứ kéo hết vào vụ án, còn nhiều việc phải làm, chủ bạ phải vất vả hơn đấy.” Lãnh Nghệ nói một câu khách khí, ngoài phá án thì y đâu biết gì, tất nhiên là phải trông cậy vào người ta rồi:
Quan trọng hơn là Lãnh Nghệ lúc này rất sợ đối diện với “thê tử” của mình, nàng chắc chắn là người khó qua mặt nhất rồi, cho nên muốn trì hoãn thời gian, tranh thủ thu thập thêm thông tin xung quanh.
Câu này làm chủ bạ Khâu Hồng vui vẻ, khom người xuống: “Không dám ạ, vậy ti chức xin cáo từ.”
Nói rồi thi lễ quay về quan thự của mình ngay, xem ra là người cần mẫn.
Lãnh Nghệ không quen biết ai trong số này, nhưng y cũng nhận ra bọn họ cung kính với mình theo một cái kiểu rất hời hợt đối phó, không biết là nguyên cớ gì. Tạm thời bỏ đó chỉ ghi nhớ tướng mạo mấy ti phòng thôi, nghiêm giọng hỏi: “Vũ bộ đầu đâu?”
Một ti phòng đáp: “Chắc là trong ban phòng ạ, thuộc hạ đi gọi.”
Lãnh Nghệ phất tay: “Ừ, gọi hết lại đây.”
Ti phòng không hiểu Lãnh Nghệ bảo gọi hết cả tới là có ý gì, lại không tiện hỏi nhiều, vâng dạ chạy đi.
Lãnh Nghệ nhìn theo hướng hắn chạy, đó là một cửa nhỏ bên đại môn, nói thế xem ra đó chính là ban phòng nơi các bộ khoái ở rồi. Thuận miệng hỏi: “Trong mấy ngày ta không ở nhà, không có chuyện gì chứ?”
Mấy ti phòng đồng loạt khom lưng: “Không có việc gì ạ.”
Qua rồi, không ai nghi ngờ gì, Lãnh Nghệ giờ vững tâm hơn nhiều, chắp tay sau lưng, thong thả đi về phía trước, lưng thẳng, đầu thẳng, chỉ có đôi mắt là chú ý bốn phía. Ngay đối diện là một đại đường có vài bậc đá, xây cao hơn các nhà khác một chút, đi lên tới nguyệt đài (sân hiên). Bên đại đường có một cái trống lớn, chính là trống kêu oan trong truyền thuyết rồi, trong đại đường có hai giá gỗ hai bên cắm thủy hỏa côn, còn có ít dụng cụ tra tấn.
Nói chung là không xem phim thì đi du lịch cũng thấy cả rồi, chẳng có gì xa lạ lắm, chỉ khác đời sau mấy thứ này được sơn bóng bẩy, lại còn có đèn điện, chứ nơi này tù mù như hoàng hôn, lại có mùi mốc nữa, chẳng thoải mái gì.
Vậy ra đây là đại đường mà huyện thái gia xử án đấy, cái gì trông cũ kỹ, được cái sạch sẽ, Lãnh Nghệ đi lên nguyệt đài đứng lại, quét mắt nhìn qua phía dưới một lượt, cau mày, giọng trầm quát: “Vũ bộ đầu sao tới giờ còn chưa tới?”
Đằng xa liền có một đại hán dẫn theo mười mấy bộ khoái hô lên: “Đại lão gia, thuộc hạ tới rồi ạ.”
Lãnh Nghệ quan sát Vũ bộ đầu, người này tuổi tác chừng tứ tuần, vóc người tầm thước, nhưng đậm người, có thể cảm giác được cơ bắp cuồn cuộn của hắn dưới trang phục bộ khoái, mặt vuông vức, da màu đồng, trông có vài phần uy hiếp.
Theo Đổng sư gia đánh giá thì người này ở nha môn lâu năm, tính hơi thô lỗ, nhưng sảng khoái bộc trực. Mắt Lãnh Nghệ nhìn lướt qua mười mấy người đứng dưới thềm khom lưng thi lễ hừ một tiếng: “Lần này bản huyện tới phủ nha diện kiến tri phủ đại nhân, vốn là đi thỉnh cầu gia hạn phá án. Nhưng bản huyện lại nghĩ, đã là án giết người thì không nên trì hoãn dù chỉ một ngày, trì hoãn thêm ngày nào thì khổ chủ thêm đau khổ ngày đó, hơn nữa hung thủ gây án ngay trong nha môn, đó là hành vi khiêu chiến quyền uy quan phủ.”
“Thỉnh cầu trì hoãn là nhận thua đầu hàng! Cho nên bản huyện lập chí, nhất định phải phá án này trong kỳ hạn, đem tội phạm về chịu tội trước pháp luật, lấy lại công bằng cho người chết, để chúng ta nở mày nở mặt.”
Đây là lời động viên tiền chiến mà Lãnh Nghệ nghe lãnh đạo nói nhàm tai, nhưng đó là thời đại của y bị lãnh đạo lừa quá nhiều rồi, chứ thời này cứ tưởng những lời hùng hồn, kích động ấy sẽ được tiếng vỗ tay rào rào. Dè đâu tiếng vỗ tay lác đác, rõ ràng ứng phó cho có, Lãnh Nghệ thầm nghĩ, vị tri huyện mà mình mạo danh uy tín chẳng ra sao.
Nhưng kệ đã, Lãnh Nghệ chỉ Vũ bộ đầu râu ria lởm chởm như cường đạo, nếu đi giữa đường mà gặp tên này bất ngờ nhảy ra thì ai cũng nghĩ là cướp chứ chẳng nghĩ là người của quan phủ: “Người dẫn theo bộ khoái tham dự phá án, theo bản huyện kiểm tra lại hiện trường, cùng nghiên cứu vụ án, những người khác tiếp tục làm việc của mình… đi đi.”
Vũ bộ đầu đáp lời, nghiêng người sang bên dẫn đường, đi tới nơi xảy ra vụ án.