Quan Tri huyện
Chương 14
Lãnh Nghệ đã sai Đổng sư gia đi lấy hồ sơ vụ án mang tới, đứng trong viện lạc xem. Hồ sơ không nhiều, chỉ viết tình hình khám nghiệm thi thể, hình vẽ hiện trường, còn có ghi chép vấn đáp đơn giản của người thân nạn nhân. So với hồ sơ vụ án đời sau thì quá mức sơ sài, đọc cũng không giúp gì được nhiều, mà thực ra y cũng chẳng hiểu hết, mười chữ đoán tới ba bốn.
Viện lạc này không rộng, ba mặt là tường cao, xây dựa vào mé đại môn, mà ban phòng của bộ khoái lại dựa vào một mặt của nhà xí, ngay sau cửa sổ phía sau ban phòng, nhưng có lẽ vì sợ mùi thối bay vào phòng, cửa sổ khép chặt.
Trong viện lạc ngoại trừ nhà xí còn có ruộng rau nhỏ, trồng ít cải trắng, đã bị sương tuyết đầu đông làm sắp chết rét rồi. Ở góc tường bên cạnh ruộng rau có hố phân, bên cạnh đặt một đống thùng phân. Ngoài ra không có kiến trúc nào khác.
Nhà xí có một cái cửa gỗ là lối ra vào duy nhất, bên trong có then cài, hố phân là cái thùng gỗ lớn, một nửa chôn dưới đất, bên trên mắt ván gỗ, chỉ có một chỗ ngồi, không gian khá rộng rãi.
Lãnh Nghệ đối chiếu hiện trường với hình vẽ trong hồ sơ, hình vẽ hiển thị khi đó then cửa được cài từ bên trong, thi thể người chết dựa vào sau cửa, quần bị kéo tới gối, hạ thân bị thương, trong hố xí mò ra được một thanh chùy thủ.
Hay cho vụ giết người trong phòng kín.
Cửa nhà xí dùng từng ván gỗ ghép thành, giống cải cái nha môn này, tuy cũ kỹ, nhưng rất chắc chắn, Lãnh Nghệ kiểm tra rồi, không thể gỡ ván gỗ ra chui vào giết người, có vài khe hở cũng rất nhỏ, đến tay cũng không thể đưa vào.
Khi Lãnh Nghệ đi ra phía sau nhà xí, Vũ bộ đầu úi một tiếng, y quay đầu nhìn, chỉ thấy Vũ bộ đầu chửi mắng nhấc chân lên, trên dính đầy nước phân. Té ra là nước phân bị đóng băng, lại bị cỏ dại che khuất, Vũ bộ đầu không chú ý nên dẫm phải.
Hai phó bộ đầu không dám cười, cái mặt như táo bón.
Lãnh Nghệ xua tay bảo người khác lui về phía trước, bản thân đứng đó nhìn nước phân tới xuất thần.
Rốt cuộc thủ phạm giết người như thế nào? Lãnh Nghệ không đoán ra được, y thấy tiếc mình xuyên việt khi đang chấp hành nhiệm vụ giải cứu con tin, chứ không phải là đi phá án, không mang theo vali khám nghiệm hiện trường, nếu không lấy vân tay trên then cửa, có khi phát hiện ra điều gì đó. Giờ không có lấy một món thiết bị công cụ hiện đại nào, kiến thức được học quá nửa không thể dùng, chỉ đành dựa vào cái đầu suy luận thôi.
Lãnh Nghệ suy nghĩ nửa ngày trời không có kết quả, quay lại đúng chuyên môn, bất tri bất giác nhập vai rồi, lệnh: “Đi gọi người phát hiện thi thể tới đây, ta có điều muốn hỏi.”
Vũ bộ đầu vội nói: “Bẩm đại lão gia, phát hiện ra thi thể là nha hoàn Hạnh Hoa của người chết, sống ở thôn Khổ Lý, cách 30 dặm, bây giờ không cách nào đi gọi.”
Lãnh Nghệ lại xem kỹ lời khai của người báo án, khi đó nha hoàn Hạnh Hoa đợi ở trước nhà xí, đợi mãi không thấy ra liền đi xem. Kết quả phát hiện cửa nhà xí đẩy không ra, gọi không đáp, liền chạy tới ban phòng gọi người. Đinh bộ đầu dùng đao chém ván gỗ bên cạnh bảo nha hoàn Hạnh Hoa đưa tay vào rút then cài. Mở cửa ra phát hiện tiểu thiếp chết trong nhà xí rồi.
“Bản huyện cần hỏi lại nhân chứng quan trọng, cũng chính là nha hoàn Hạnh Hoa, các ngươi sáng mai theo ta tới thông Khổ Lý.”
Hai vị phó bộ đầu không nói gì, Vũ bộ đầu lại lẩm bẩm như không muốn: “Chẳng phải lần trước đại lão gia đã hỏi ả ta rồi sao?”
Lông mày rậm của Lãnh Nghệ nhướng lên: “Bản huyện đã nói rõ ràng rồi, vụ án này ta muốn tra lại, tất cả nhân chứng cũng phải hỏi lại, kiểm tra từng manh mối một. Chưa nghe rõ sao?”
“Thuộc hạ rõ rồi.” Vũ bộ đầu không dám nói gì thêm:
“Thi thể người bị hại đâu?”
“Đã trả cho Lại viên ngoại, giờ nhiều ngày trôi qua, hẳn đã an táng rồi.”
Tống phó bộ đầu ở bên bất ngờ nói vào: “Khả năng là chưa đâu, nghe nói Lại viên ngoài rất yêu thương tiểu thiếp này, có lẽ linh cữu sẽ để một thời gian.”
Vũ bộ đầu tỏ ra khó chịu với phó bộ đầu nói trái ý mình, trừng mắt lên: “Ngươi nhìn thấy rồi à?”
“Không, thuộc hạ chỉ nghĩ thế thôi.”
“Ngươi nghĩ ra? Đây là án mạng, biết không hả? Ngươi lại dùng suy nghĩ của mình mà phán bừa phán bậy à?”
Tống phó bộ đầu Tống không nói nữa.
Lãnh Nghệ hơi nheo mắt nhìn Tống bộ đầu, người này cao gầy, mặt có phần khắc khổ, gần mang tai có vết xẹo giống đao chém, xem ra là người từng trải, nghiêm giọng nói: “Hắn có ý nghĩ, đương nhiên có thể nói ra, ai có cái nhìn khác về vụ án đều có thể nói.”
“Dạ dạ.” Vũ bộ đầu hậm hực cúi đầu, mắt lườm viên phó bộ đầu kia:
Lãnh Nghệ phất tay: “Đi nào, tới ban phòng của các ngươi ngồi, thuận tiện thảo luận vụ án này.”
Đám Vũ bộ đầu liền mời Lãnh Nghệ tới ban phòng bộ khoái, ban phòng này có mấy gian nhà trệt, trong đó gian lớn nhất là để các bộ khoái làm việc, hai gian nhỏ hơn thì Vũ bộ đầu một mình một gian, hai vị phó bộ đầu chung một gian.
Lãnh Nghệ không để mất nhiều thời gian, ngồi xuống là nói luôn với ba bộ đầu: “Hiện giờ vụ án đã phát sinh nhiều ngày, ta nghĩ các ngươi hẳn là cũng đã có cái nhìn của mình. Nói đi, để bản huyện nghe xem sao, sai nói trước nào?”
Vũ bộ đầu hắng giọng: “Để thuộc hạ nói trước, thuộc hạ thấy không phải người của nha môn chúng ta làm. Tuy vụ án xảy ra ở trong nha môn, nhưng thuộc hạ ở nha môn huyện Âm Lăng này 20 năm rồi, dù người trong nha môn đã thay hết người này tới người khác, thuộc hạ đều biết rõ từng người, không ai tàn ác như thế… Đây là hành vi chỉ thứ súc sinh mới làm ra được! Nếu là có thì thuộc hạ đã nhìn ra, không thể qua được đôi mắt của thuộc hạ.”
Lãnh Nghệ khe khẽ lắc đầu, không tán thành lời này: “Người tốt người xấu không khắc trên mặt, phá án coi trọng chứng cứ, không nên dựa vào cảm tính bỏ sót vấn đề.”