Quan Tri huyện
Chương 64
Lãnh Nghệ mặc áo vải thô kiểu võ phục, đồng thời cũng là loại trang phục thích hợp đi xa, ống tay áo ngọn gàng, bước ra ngoài thượng phòng, tay xách bọc màu lam, rời phòng còn chắp tay khom người cáo từ như thật. Đi qua hành lang, xuống lầu ra sân sau.
Lúc này đã là đêm khuya, chợ đêm đã ngừng, khách ở đại sảnh đi gần hết, đám hỏa kế ngủ gà ngủ gật, chẳng ai để ý tới y.
Lãnh Nghệ ra hậu viện, nhìn quanh không thấy ai, y vào phòng trước. Căn phòng này đúng là tệ hơn nhiều thượng phòng của y, nhỏ chưa nói, còn không có bồn lửa, cả phòng chỉ có một cái giường, một cái ghế tròn cũng có thể dùng như bàn luôn, vừa lạnh vừa ẩm thấp, lại có mùi khó chịu. Lãnh Nghệ không bận tâm tới chi tiết đó, mở cửa sổ sau ra, cách đó vài bước là tường bao. Đeo bao vải màu xanh lên lưng, chui ra ngoài cửa sổ, đóng lại, xác định vị trí hai tên giám sát mình đã quan sát trước đó, men theo tường bao tới chỗ khuất bóng bởi nhà bên cạnh, bám tường leo ra ngoài.
Ngồi dưới chân tường, toàn thân ẩn trong bóng tối, quát sát một hồi mới cẩn thận liên tục di chuyển tới các góc tối ngoài đường, rời xa khách sạn.
Cứ đi loanh quanh rồi bất ngờ rẽ qua mấy ngõ, khi Lãnh Nghệ chắc chắn không ai theo dõi mình, đi nhanh hơn, tiến thẳng về phía đông, tuy y không thông thuộc đường xá, nhưng không sao cả, chỉ cần xác định được phương hướng đại khái là đủ.
Không bao lâu đã tới cổng thành đông, cổng thành không đóng, quan binh sớm rúc vào góc ấm áp ngủ đông rồi. Lãnh Nghệ thuận lợi rời thành, mên theo quan đạo, miếu thổ địa ở Thất Lý Pha, vậy hẳn là nơi cách thành bảy dặm.
Rời thành một cái, bốn bề chỉ có bóng tối, họa hoằn lắm mới có được chút ánh sáng xa xa, không đủ soi đường.
Đi trong đêm tối là chuyện hết sức gian nan, Lãnh Nghệ chỉ là một cảnh sát, không phải bộ đội đặc chủng, y không được huấn luyện làm việc này, may mắn thay, y có ống nhòm đêm, vẫn có thể xác định phương phướng.
Bảy dặm, Lãnh Nghệ ước chừng khoảng cách bước chân của mình, vừa đi vừa đếm. Gió rét căm căm không cản được bước chân kiên định của y, nếu có ai đó nhìn thấy gương mặt của Lãnh Nghệ vào lúc này sẽ hiểu, đừng dây dưa vào người như thế.
Ước chừng đi được bảy dặm rồi, Lãnh Nghệ dừng lại quan sát xung quanh, chỉ thấy đường nét trập trùng của núi đá. Trong lòng không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ mình đi lệch hướng rồi?
Chỉ còn cách mở rộng phạm vi tìm kiếm, ít nhất dọc đường đi còn chưa thấy chùa miếu nào cả, vậy là chưa vượt quá. Lãnh Nghệ tìm trái tìm phải một hồi không có kết quả. Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, y rời khách sạn đã khuya lắm rồi, tính theo giờ hiện đại là 11 giờ, ra tới cổng thành mất nửa tiếng, đi đường mất chừng một tiếng rưỡi. Lúc y dừng lại hẳn là 1 giờ đêm, nãy giờ tìm kiếm tốn thêm 1 tiếng nữa, vậy là 2 giờ. Phải tìm được cái miếu đó trước khi trời sáng, không chỉ thế còn càng sớm càng tốt, nếu không thì không đủ thời gian hành động.
Cũng may một điều đây là mùa đông, trời sáng muộn, thời gian vẫn còn.
Ông trời không phụ người có lòng, khi hai tay Lãnh Nghệ muốn tê cóng vì phơi ngoài thời giết giá lạnh quá lâu, y tìm thấy một mái cong dưới chân núi.
Lãnh Nghệ mừng rỡ đi nhanh về phía đó, không muốn lãng phí thêm thời gian. Nhưng đi được một đoạn ngắn thôi y đã phải dừng lại… Vì phía trước có một nữ tử đeo khăn che mặt, tay cầm một cái đèn lồng, tay cầm đao, đứng dưới tường bao, cảnh giác nhìn về phía Lãnh Nghệ, y vội hụp đầu xuống.
Chỉ là thần hồn nát thần tính, đối phương sao có thể nhìn thấy y, ả lại hướng về phía khác, như đang đợi ai đó.
Ngọn đèn lồng kia chiếu sáng không quá ba bước, chỉ đủ soi dưới chân đi không vấp ngã thôi, thế nên trong mắt ả, bốn phía chỉ có một màu tối đen kìn kịt.
Nữ tử che mắt lẩm bẩm: “Sao còn chưa đến, đã canh bốn rồi (1 – 3 h). Trời lạnh thế này bắt lão nương một mình ở ngoài, bọn họ ở trong sưởi ấm, mỗi lão nương chịu tội.”
Lúc này đại môn của đại điện trong miếu thổ địa mở rộng, hai bên có hai hắc y nữ tử tay cầm đoản đao. Trên bồ đoàn rách nát, ngồi ngay ngắn hai người, một nữ tử to béo mặt mày dữ tợn, một thiếu phụ xinh đẹp. Nằm trên mặt đất còn có một nữ tử bị trói cả hai chân hai tay, miệng nhét giẻ, chính là Trác Xảo Nương.
Nữ tử to béo nhìn ra ngoài: “Tên cẩu quản kia cũng phải tới rồi chứ, sao tới tận bây giờ còn chưa tới?”
Mỹ phụ lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, nghe nói bọn họ phu thê ân ái, nữ tử này mặc dù không phải quốc sắc thiên hương gì, nhưng cũng là trăm người có một. Y không nỡ bỏ đâu.”
“Đừng nói chắc thế, thứ kia không phải vật tấm thường, chỉ cần bảo bối không cần phu nhân cũng là bình thường thôi mà.”
“Cách này không được thì chúng ta dùng cách khác, dù sao bên trên cũng nói rồi, y không giao đồ ra thì chết, giao đồ ra cũng chết. Chết trước hay chết sau thôi, đã không phải kiêng kỵ gì thì thiếu gì thủ đoạn, một tên thư sinh mọt sách thôi mà, muốn đối phó với y khó gì.”
“Đúng vậy, cùng lắm tìm cách bắt y về, chặt hai chân hai tay xem y dám cứng miệng không?”
Trác Xảo Nương nghe thấy mấy lời ấy, miệng kêu ư ư, người giãy giụa liên hồi, kinh hoàng nhìn bọn họ, hai hàng nước mắt chảy ra trong bất lực.
Mỹ phụ nghe thấy tiếng nàng kêu, đứng dậy đi tới, khẽ vuốt má Trác Xảo Nương: “Tiểu muội muội, đừng vội, tỷ tỷ sẽ cho ngươi chết trong lòng tri huyện phu quân, trên đường xuống suối vàng đỡ cô đơn, biết đâu dưới âm tào địa phủ còn có thể tiếp tục làm phu thê.”
Trác Xảo Nương giãy giụa càng mạnh, mỹ phụ cười càng vui vẻ.
Mụ béo bắt đầu bực bội: “Phải tới rồi chứ, sao chưa tới? Hay là cho tiện nhân này một đao rảnh nợ, đằng nào tra tấn kiểu gì thì ả cũng không chịu nói. Giết phứt đi, sau đó tới khách sạn bắt quách tên cẩu quan. Ta không đợi được.”
“Đồ ngu xuẩn, lấy được đồ mới giết người có nhiều tiền hơn chưa lấy được đã giết người. Ngươi có biết tính toán không đấy hả?”
“Nhưng mà y mãi không tới, đợi sốt ruột lắm.”