Sinh viên
Chương 106
Thấy thái độ của Mỹ Hoa có phần kỳ lạ, nó liền hỏi lại:
“Sao vậy?”
“Hừ…” Mỹ Hoa không nói thì cả, chỉ hừ trong họng một cái rồi sau đó nhanh chóng bước vào phòng.
Tuy nhiên cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng lại thì cô nàng lại quay ra:
“Xe của anh mà anh không biết giữ. Cho người khác mượn như vậy lỡ có chuyện gì rồi sao?” Mỹ Hoa nhịn không được, quay ra tiếp tục trách móc Phương.
“À…” Lúc này nó mới ngợ ra được lý do tại sao mà cô nàng này lại làm ra bộ dạng như vậy. Thì ra là khó chịu bởi vì mình cho người khác mượn xe.
“Sao? Không thích thì tôi ra kêu họ trả lại.” Phương khẽ vuốt mũi, nó không nghĩ ra rằng cô ta đang bực vì chuyện đó.
“Chuyện của anh thì làm sao tôi quản lý được.” Mỹ Hoa vẫn còn bực mình, nói ra một câu không quan tâm.
“Đi… Không cho họ lái nữa.” Phương lại nói, dứt khoát bước ra ngoài đòi lại xe. Dù gì thì nó không muốn nhìn thấy dáng vẻ bực mình của cô nàng. Đi ra tới cửa, nó lại nói tiếp: “Cô thích lái xe đúng không? Còn không mau theo tôi.”
Mỹ Hoa ánh mắt lấp lóe, trong lòng chợt rộn ràng, nàng không nghĩ rằng Phương lại nghĩ tới việc này. Không nghĩ rằng Phương biết mình thích con xe kia nhiều lắm.
Khẽ nhếch miệng cười một cái, sau đó gương mặt lại lạnh như tiền bước theo sau lưng Phương.
Con Porsche vẫn còn đang chạy lòng vòng quanh bãi biển, bởi vì đây là con xe có thể lái trong địa hình phức tạp nên chuyện lái trên cát có phần dễ dàng.
Phương tiến thẳng tới chỗ đám người kia, trong lúc con siêu xe của nó đang biểu diễn trên bãi biển thì gần đó cũng có nhóm người đang reo hò vô cùng náo nhiệt.
Nó không nghĩ rằng đám người này lại đông như vậy, nhìn có vẻ gần hai mươi nam thanh nữ tú đang vui đùa trên bờ biển.
“Brừm… brừm… brừm…”
“Két…”
Thấy Phương đang tiến lại gần, con siêu xe kia đảo một vòng rồi sau đó thắng lại.
“Tuyệt lắm anh trai à.” Cánh cửa xe hạ xuống, Đức Huy ló đầu ra cười toe toét.
Hắn không nghĩ rằng con xe này lại tuyệt tới như vậy. Hệ thống lái được tối ưu được thiết kế cho việc lái xe trên địa hình phức tạp.
Động cơ kết hợp với hệ dẫn động giúp con xe có thể hoạt động dễ dàng trên địa hình cát một cách dễ dàng.
Một con xe phải nói là trên cả tuyệt vời, phù hợp với những kẻ đam mê tốc độ và chinh phục những cung đường địa hình.
Đối với hắn ta có thể lái con Porsche này quả thực là một trải nghiệm vô cùng đáng có mà hiếm có cơ hội lần thứ hai.
“Xong rồi chứ? Cô ta cũng muốn lái.” Phương cười nhẹ, sau đó lại nói.
Đức Huy nghe xong đánh ánh mắt về phía sau lưng Phương, nhận ra ánh mắt bất thiện đang nhìn xung quanh làm hắn ta ngay lập tức nhảy số.
Rõ ràng hành động cho mượn xe của Phương đã bị cô ta trách móc thậm chí nhìn cái thái độ kia làm sao không nhận ra người đẹp đang giận dữ cơ chứ.
Đức Huy nhanh chóng nở một nụ cười, vội rời xe: “Xong rồi… Vô cùng cảm ơn anh trai…” vừa bước xuống xe, Đức Huy như nhớ lại gì đó, sau đó lại nói:
“Đêm nay tụi em có lái du thuyền ra biển. Nếu anh với chị có nhã hứng thì tham gia cho vui nhé.” Đức Huy tinh ý mời ngược lại Phương, người ta cho mình mượn xe thì cũng phải đáp lễ một chút.
“Để xem cô ta đã.” Phương gật nhẹ đầu, nhìn về phía Mỹ Hoa rồi nhún vai một cái, thể hiện điều gì thì chỉ có con trai mới hiểu rõ.
“Được rồi… Có gì liên lạc với em nhé.” Đức Huy lại cười cười, khẽ nháy mắt với Phương một cái rồi sau đó chạy tọt đi.
Lái bao nhiêu đó cũng đủ trải nghiệm rồi, hơn nữa lại có thể kết bạn với một người như Phương thật là vô cùng may mắn.
Đức Huy khẽ giơ tay ra dấu cho đám người kia giải tán, chuẩn bị cho buổi tiệc đêm nay. Tuy có dời địa điểm nhưng việc tổ chức là nhất định phải thực hiện.
Nhóm người kia nhanh chóng tản ra chuẩn bị cho buổi tiệc. Đều là con cái nhà có điều kiện nhưng khi gia nhập với nhóm của đại thiếu gia liền chẳng còn một chút nào việc thể hiện cả. Ai cũng ngoan ngoãn nghe theo Đức Huy một cách tôn trọng vô cùng.
“Được rồi. Bây giờ nó là của cô rồi đó.” Phương chống tay lên xe, quay lại nhìn Mỹ Hoa rồi cười cười.
Theo sự hướng dẫn của Phương, Mỹ Hoa ngồi vào xe. Lần đầu tiên được lái siêu xe nên nàng có phần hồi hộp vô cùng. Đây là một đặc ân mà hiếm ai có thể trải nghiệm được.
Từng chi tiết bên trong xe đều toát lên mùi tiền, Mỹ Hoa sợ nhỡ có sai lầm gì thì không biết hắn ta có làm thịt nàng hay không nữa.
Sau khi ngồi vào ghế lái, tuy đã từng lái xe không biết bao nhiêu lần nhưng ngồi ở chỗ này lại mang tới cảm giác kỳ lạ vô cùng. Một cảm giác hứng thú lẫn sợ hãi và lúng túng.
Hứng thú vì được trải nghiệm lái xe, sợ hãi bởi vì nàng nhỡ may mắc lỗi thì không biết phải xử lý như thế nào. Mỹ Hoa lúng túng bởi vì không biết bước tiếp theo mình phải làm gì.
Mỹ Hoa ổn định vị trí thì Phương cũng nhanh chóng nhảy vào ghế phụ, nó biết rằng cô nàng đang hồi hộp, nhịp thở của cô nàng đang tăng cao một cách bất thường.
“Được rồi… Bắt đầu là khởi động như mọi chiếc xe. Rồi sau đó…”
Phương lúc này giống như một giảng viên, chỉ từng chút một cho cô nàng làm quen với con xe này.
Chỉnh ghế lái để có thể phù hợp với dáng người của Mỹ Hoa, rồi sau đó tới việc chỉnh vô lăng.
Khác với những chiếc xe thông dụng thì con Porsche này có nhiều chức năng hơn. Vì thế nên cần một thời gian để có thể làm quen được.
Từng bước từng bước được Phương hướng dẫn một cách từ từ cặn kẽ. Mỹ Hoa không biết mình hóa thân thành một lái mới từ khi nào. Nghe Phương hướng dẫn mà Mỹ Hoa chỉ biết gật gù rồi làm theo.
Sau hơn năm phút làm quen với các thao tác, lúc này Mỹ Hoa mới đủ can đảm để khởi động máy.
Lúc này không khí trong buồng lái tràn ngập một sự ám muội, Mỹ Hoa gương mặt hơi đỏ đi bởi vì lúc này Phương đang đưa đầu sang phía bên nàng để có thể kỹ càng hướng dẫn.
Còn Phương thì đang tập trung cao độ, bởi khe núi cao ngất kia đang hiện ra trước mắt nó. Quả thực dáng người Mỹ Hoa vô cùng tuyệt vời làm nó lúc nào cũng có thể mất tập trung được.
“Được rồi… Bắt đầu đạp ga nào…”
Mỹ Hoa một tay nắm vô lăng, một tay gạt lấy cần số rồi sau đó cả hai tay đều nắm chặt vô lăng.
Phương lúc này đang tập trung hướng dẫn, để nàng có thể cầm lái ổn định thì nó mới đặt tay lên nắm vô lăng cùng với cô nàng.
Hai bàn tay nằm chồng lên nhau một cách tự nhiên làm trái tim Mỹ Hoa chợt rộn ràng lên một giây.
Vội lắc đầu xua đi ý nghĩ đen tối kia, cô nàng tập trung vào việc lái xe. Bởi vì đây là con xe vô cùng đắt tiền, nếu có chuyện gì chắc bán cả thân thể cũng chẳng trả cho Phương tiền sửa chữa.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/sinh-vien/
Bãi biển dài đến tận gần một cây số nhưng lại vắng khách tới lạ thường.
Ngoài từng đợt sóng và gió biển đập vào thì hầu như không có một thứ gì khác cả. Nước biển trong xanh, từng đợt sóng trắng xóa đập ào ạt vào bờ biển.
“Brừm… Brừm… Brừm…”
“Tuyệt vời…”
Mỹ Hoa hét trong buồng lái, cảm giác lao trên bãi biển làm nàng thỏa thích vô cùng.
Sau khi đã lái quen với con xe này thì Phương đã cho nàng có thể lái thoải mái trên bãi biển. Nó ngồi bên cạnh đôi phần vui vẻ khi thấy cô nàng không còn bực mình nữa.
Khi nãy còn một chút áp lực, nhưng bây giờ nhìn gương mặt khoái trá của nàng thì nó nhẹ nhõm vô cùng.
Đúng thật lái một chiếc siêu xe cảm giác tuyệt vời không thể nào diễn tả hết. Cảm giác sợ hãi lo âu khi nãy đã tan biến từ khi nào.
Nàng không nghĩ rằng con xe này lại dễ dàng điều khiển tới như vậy, chỉ cần làm quen với việc lái xe thôi, mọi những việc khác đã có hệ thống điều khiển lo hết.
Mỹ Hoa không ngại đạp thẳng ga lao như tên bắn ngoài biển, tuy trên bãi cát nhưng con xe lại lao vun vút một cách dễ dàng.
Nhìn con xe đang lao đi như vậy khiến đám bạn của Đức Huy phải líu cả lưỡi. Khi nãy hắn ta còn không dám phóng xe nhanh tới mức như thế.
Còn bây giờ khi thấy người ta mang xe lao đi như tên bắn làm bọn họ phải suy nghĩ lại. Cảm thấy đúng là đặc ân của con gái có khác, thoải mái lái xe mà chẳng sợ một chút gì cả.
Một số cô nữ thậm chí còn hâm mộ cô gái kia vì đã chọn đúng người, nhìn cô gái kia được lái con xe một cách thoải mái như thế làm biết bao ánh mắt ao ước đang ngóng nhìn.
Trong số đám thanh niên này không thiếu những cô gái trẻ, làm sao có thể nhịn được khi thấy cảnh tượng trước mắt cơ chứ.
Rõ ràng nhất đó chính là thiếu gia Huy cũng phải cúi đầu khiêm nhường trước vị chủ nhân của con xe kia.
Bên cạnh những suy nghĩ ghen tị của đám con trai thì cũng có những ánh mắt thèm thuồng ngồi vào vị trí kia của mấy cô gái trẻ.
Tuy thân phận của ai cũng đều là con nhà có điều kiện, nhưng có thể ngồi lên vị trí kia thì tương lai rộng mở vô cùng.
Bởi vì những biểu hiện trước đó của Đức Huy nên đám này chẳng ngu ngốc mà dám tiến lên.
Nhìn con xe đang lao đi như vậy khiến bao ánh mắt ao ước dõi theo.
Đến đầu giờ chiều, Mỹ Hoa mới vui vẻ lái xe về bãi đỗ xe.
“Thoải mái chứ?” Phương khẽ mỉm cười, tháo chiếc đai an toàn xuống rồi hỏi.
“Tạm thời thoải mái.” Mỹ Hoa bĩu môi, ngoài mặt vẫn còn lạnh lùng nhưng bên trong lại vui vẻ vô cùng.
Nàng không nghĩ rằng Phương lại có thể ưu ái mình tới như vậy. Được lái một con xe như thế này làm nàng có mơ cũng không thể mơ được.
“Đi ăn chứ?” Phương cười nhẹ, biết cô nàng này ngoài lạnh trong nóng. Tuy bề ngoài nói những câu như vậy nhưng bên trong rõ ràng đã chẳng còn buồn bực chứ nào.
Con gái là một thứ gì đó vô cùng khó hiểu.
“Ở đâu dường như không nấu ăn đúng không?” Mỹ Hoa nhìn Phương, nhớ lại lúc nãy lễ tân có nhắc nhở.
“Đúng vậy… Giờ cô tính như thế nào?” Phương gật nhẹ đầu, sau đó lại nói.
“Mua đồ về nấu ăn thôi.” Mỹ Hoa đảo mắt một vòng, nhớ lại ở căn phòng kia có sẵn bếp núc nên mới đề nghị.
Trước đó resort cũng có đầu bếp, nhưng không may mắn rằng người đầu bếp kia đã nghỉ cách đây không lâu.
Bởi vì resort không có khách nên việc ở lại cũng chẳng có thêm tiến triển gì. Hơn nữa tiền lương ít ỏi và chẳng có hoa hồng, vì thế nên phòng bếp quyết định nghỉ việc.
Mà Thanh Hà làm quản lý cũng bó tay với việc này, resort hoạt động kém dẫn tới vô số hệ lụy khó tránh khỏi.
“Được… Vậy cậu lái hay tôi lái?” Nhận được cái gật đầu của Phương, Mỹ Hoa lại hỏi tiếp.
“Cô thích thì lái đi.” Phương thuận tay kéo dây an toàn về vị trí cũ, ngả người ra ghế nằm một cách thoải mái.
Có người lái xe thì nó lại có thể rảnh rang thư giãn, hệ thống làm mát trên xe quả thật làm nó thoải mái vô cùng.
Mỹ Hoa không nhận ra ý đồ bắt mình làm tài xế của Phương, nàng cứ nghĩ cậu ta đang tạo điều kiện cho mình lái xe nên đắc ý vô cùng.
Thế là chiếc xe lại tiếp tục khởi động, sau đó chạy ra khỏi resort rồi tiến về phía trung tâm thành phố.
Từ resort mà quay trở ra thành phố là một quãng đường khá xa, cách tận ba mươi cây số mới có thể vào thành phố. Nhưng bởi vì đường xá vô cùng thoáng đãng nên Mỹ Hoa có thể nhanh chóng rời khỏi bãi cát vàng ở đây.
Qua một chiếc cầu dài là có thể thấy được thành phố nhộn nhịp, bây giờ là đầu giờ chiều, cũng không phải là giờ cao điểm.
Mỹ Hoa và Phương lựa một siêu thị rồi bước vào lựa chọn đồ để nấu ăn. Sau hơn nửa tiếng thì cuối cùng hai người vơ vét các món ngon để chuẩn bị cho buổi tối.
“Đi tham quan một vòng được không?” Mỹ Hoa ngồi vào ghế lái, sau đó nhìn Phương, ánh mắt lấp lánh.
“Tùy cô… Còn sớm mà…” Phương nói một câu đồng ý, nó lần đầu tiên tới thành phố này, cũng nên đảo một vòng khám phá đôi chút.
“Được…” Mỹ Hoa cười tươi một cái, sau đó con xe lại chầm chậm phóng đi.
Bên trong resort Suối Tiên.
“Này… Hôm nay khách đông nhỉ?”
Bốn tên đàn ông dáng vẻ kịch cợm, trên cánh tay chằng chịt lấy từng vết xăm, nhìn sơ qua liền biết đây chẳng phải thứ đồ tốt gì.
Thanh Hà nhìn ngang liền biết, nàng nhanh chóng lớn tiếng: “Các người còn muốn gì nữa? Không cho chúng tôi làm ăn sao?”
“Muốn gì là muốn gì? Tới thăm một chút thôi mà có gì nóng thế người đẹp.” Một tên to con, đầu húi cua lên tiếng, sau đó lại còn giơ lưỡi liếm khóe miệng trông kinh tởm vô cùng.
Đã không ít lần chứng kiến đám người này tới để quậy phá, Thanh Hà lúc này đã mở điện thoại lên và gọi cho cảnh sát khu vực tới.
“Này em gái… Có gọi cảnh sát cũng vậy thôi. Lần này em trai anh lên làm quản lý khu này rồi. Ngoan ngoãn mà phục tùng bọn anh đi.” Một tên khác lên tiếng, bằng vào việc em trai hắn lên làm quản lý cảnh sát khu vực này. Mọi việc làm đều có thể dễ dàng bảo kê.
Mấy lần trước nhờ vào vị cảnh sát kia mà Thanh Hà kêu cứu kịp thời, nhưng lần này nghe tên kia nói như vậy thì gương mặt nàng trở nên đanh lại.
Việc này là một việc vô cùng quan trọng, đám người này là dân chợ búa không dễ nói chuyện.
“Sao đây em gái… Lần này chịu chấp nhận bọn anh chứ?” Tên đầu húi cua lúc này cười lên một tiếng đầy thỏa mãn, nơi này bọn hắn muốn từ lâu rồi.
Thanh Hà còn chưa biết làm như thế nào thì một tên tóc vàng đã tiến tới gần bàn lễ tân, thậm chí còn có hành động tiếp cận tới nàng.
“Nào em gái… Ngoan ngoãn một chút đi nào.” Tên tóc vàng khẽ giơ tay ra định nắm lấy cánh tay của Thanh Hà nhưng bị nàng nhanh chóng né tránh, bực mình hét lên.
“Các anh muốn làm gì?”
Chợt một tiếng hét vang lên, Quỳnh Hương từ trong lúc này mới chạy ra, trên tay lúc này đang cầm một chiếc kéo.
Khi nãy nàng bên trong còn đang sửa lại vài chiếc gối bị hỏng, nghe âm thanh to tiếng ngoài này liền chạy ra. Nhận thấy đám người này tới để gây sự nên mới làm ra hành động liều mạng như vậy.
“Nào em gái. Bình tĩnh một chút đi…” tên tóc vàng giật mình, vội nhảy ra khỏi bàn lễ tân.
Nhìn vậy chứ chiếc kéo kia lỡ có quét trúng thì cũng bị thương, hắn ta không ngu gì mà ngồi đó đón nhận.