Sinh viên
Chương 109
Sáng hôm sau.
Phương sau khi bàn bạc với Đức Huy đã chốt thỏa thuận giữa hai người. Đối với Đức Huy chỉ có lợi chứ không có hại một chút nào. Hơn nữa có thể nhận được vô số lợi ích khác nữa.
Cuộc trò chuyện diễn ra một cách bí mật, kể cả Mỹ Hoa cũng không biết được Phương đã bàn bạc chuyện gì với Đức Huy.
Lúc này Phương đang vắt chéo chân ngồi một cách ung dung bên ghế phụ. Để Mỹ Hoa lái xe là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Bây giờ nó có thể tiếp tục nằm nghỉ ngơi, từ đây về tới thành phố quãng đường khá xa nên có thể ngủ thêm một giấc. Đêm qua chơi bời cho tới khuya làm nó khá buồn ngủ.
“Thật là khu resort đó của cậu sao?” Mỹ Hoa lúc này tò mò, quay sang Phương để hỏi lại một lần nữa.
Chuyện đêm qua nàng có phần mơ hồ bởi vì nàng còn suy nghĩ không biết là do Phương có mưu đồ gì hay không, hôm nay có thể xác nhận lại một lần nữa.
Giá trị của cả một khu resort là vô cùng to lớn, sợ rằng nàng làm cả đời cũng chẳng mơ tới được một góc của khu đó.
“Còn không tin hả?” Phương khẽ đẩy mắt kính đen lên, nhìn Mỹ Hoa một cái rồi khẽ cười.
“Làm sao có thể tin được chứ? Ông chủ nhỏ của tôi giàu tới mức độ đó hay sao?” Mỹ Hoa nhếch miệng một cái, nàng trêu Phương một câu.
“Cô quên là cô đang lái con xe tên gì đó hả? Vẫn còn nhiều thứ mà cô không biết được đâu. Cố gắng làm việc cho tôi rồi sẽ có một ngày cô không hối hận.” Phương ngả lưng ra ghế, ung dung nói ra một câu.
Ý nghĩa câu nói vô cùng rõ ràng, nó khẳng định lại cho Mỹ Hoa biết rõ rằng nàng chưa bao giờ biết hết được những bí mật của Phương.
Và những bí mật đó có phần vô cùng khủng bố hơn những gì mà Phương đang thể hiện.
“Được rồi ông chủ ạ. Không phải bây giờ tôi vẫn đang làm việc cho anh đó hay sao?” Mỹ Hoa bĩu môi một cái, sau đó lại nói. Trong lòng thầm oán trách Phương một câu, trước giờ mối quan hệ giữa hai người vẫn là chủ tớ hay sao.
“Hahaha…” Phương cười lớn một câu, sau đó mắt khẽ nhắm lại lim dim mơ màng.
Mỹ Hoa thấy Phương im lặng một hồi lâu thì nhìn sang rồi nhận ra Phương đã ngủ. Nàng khẽ thở dài một hơi rồi sau đó chăm chú lái xe.
Đêm qua nàng nghỉ ngơi sớm nên không sợ buồn ngủ, tới khi nàng ngủ được một giấc thì mới nghe âm thanh của Phương quay trở về phòng.
Mỹ Hoa thức cho tới lúc nghe tiếng ngáy của Phương vang lên thì mới yên tâm ngủ. Nàng không biết cái tên kế bên nàng như thế nào, bình thường thì hơi trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng rõ ràng tính cách lại ngay thẳng tới như vậy.
Không biết bởi vì sao mà Mỹ Hoa càng ngày càng cảm thấy Phương là một thứ gì đó vô cùng cuốn hút khiến cô không thể dứt ra được.
“Tập trung lái xe thôi…” Trấn an bản thân một câu, Mỹ Hoa tiếp tục đạp xe về lại thành phố.
Lần này không nháo nhàu như lần trước, con siêu xe chậm rãi lăn bánh về thành phố. Không có những tiếng gào rú như lúc Phương lái, con xe nhẹ nhàng lướt về thành phố như một cơn gió nhẹ.
Sau khi đưa Mỹ Hoa về phòng thì Phương lại tự lái xe về nhà. Đêm qua bị chú Định hỏi han một phen bởi vì ông nhận được giấy phạt do xe chạy quá tốc độ. Cũng may sau khi đóng phạt đầy đủ thì bên kia cũng không truy cứu gì thêm nên mọi chuyện mới êm xui.
Thẳng về tới biệt thự thì trời đã chập tối, Phương thầm nghĩ con xe này có thể ít sử dụng lại một chút. Bởi vì trong nội ô thành phố sử dụng nó thì quá ồn ào, con Merc kia đi lại dù gì vẫn khiêm tốn hơn con này nhiều.
Đứng trong hội trường, quản lý Hiếu đứng ở giữa vô số nhân viên. Từ trước tới giờ việc quản lý tất cả mọi người do chính tay ông đảm nhiệm. Đã lâu lắm rồi mới có dịp tập họp đông đủ như thế này.
“Xin chào mọi người. Hôm nay họp mặt nhân viên để thông báo một chuyện. Từ giờ trở đi chúng ta trở thành một phần của công ty Xuyên Á. Tất cả mọi người đều được hưởng những đãi ngộ nhưng một nhân viên của công ty. Nhưng với điều kiện sẽ có bản hợp đồng đầy đủ.”
Đứng trước tất cả mọi người, quản lý Hiếu mỉm cười rồi nói. Ngày hôm trước Phương đã đề cập tới chuyện kia, không ngờ lại tới nhanh đến như vậy.
Chú Định cũng đã tới làm việc với ông về vấn đề này, sau khi bàn bạc xong thì thủ tục đã có bộ phận khác chăm lo.
Nhờ vào số lượng nhân sự vừa tuyển dụng thì công ty Xuyên Á cũng thành lập một ban chuyên xử lý các vấn đề thủ tục cũng như pháp lý.
Được tuyển chọn khá kỹ càng, bọn họ đều có năng lực làm việc tốt. Đã từng đảm nhiệm các vị trí quan trọng khác nhau.
Hôm nay được chiêu mộ về Xuyên Á cũng nhờ chiêu trò mà Phương cùng với chú Định lẫn tên giám đốc họ Bùi kia xử lý.
Ngay sau khi quản lý Hiếu trình bày, ngay lập tức bên dưới ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc. Họ biết gần đây Hàng Châu kinh doanh vô cùng tốt, mức sống của các nhân viên ngày càng được nâng cao.
Nhưng không nghĩ tới ông chủ lại có một nước đi như thế này. Bằng việc tất cả mọi người sẽ có hợp đồng lao động một cách đầy đủ chứng tỏ ông chủ đã để tâm tới bọn họ rất nhiều.
Ai nấy đều vô hạnh phúc khi biết được tin tức này. Bên cạnh làm nhân viên chính thức thì những đãi ngộ mà công ty Xuyên Á bày ra đều khiến ai nấy cũng phải thèm muốn.
Ngay lúc này trong thâm tâm mọi người đều hướng về một nơi, ông chủ trẻ tuổi kia ngày càng làm bọn họ nể phục. Trong lòng âm thầm suy nghĩ việc gắn bó với Hàng Châu trong thời gian dài.
Bên cạnh việc sáp nhập Hàng Châu trở thành tài sản của công ty Xuyên Á thì ở bên ngoài ngay lúc này bệnh viện quốc tế Hạnh Phúc cũng chính thức ký hợp đồng hợp tác với trung tâm nghiên cứu khoa học công nghệ HCM về việc thúc đẩy những dự án nghiên cứu về lĩnh vực y học.
Ngoài ra còn có cả việc sản xuất thuốc của trung tâm HCM cũng đã được công bố công khai. Ngoài các loại thuốc được tung ra thị trưởng thì cũng có vài loại thuốc chỉ lưu hành trong bệnh viện Hạnh Phúc.
Việc bệnh viện Hạnh Phúc độc quyền sử dụng vài loại thuốc đã khiến giới y học trở nên xôn xao. Ngay lập tức làm bọn họ nghĩ tới bệnh viện Hạnh Phúc mới đây vừa công bố quy trình điều trị kia có liên quan với trung tâm HCM.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/sinh-vien/
Mặc kệ những tin tức kia đang làm mưa làm bão bên ngoài. Lúc này Phương đang nằm thư giãn trên chiếc sô pha ở phòng khách.
Sau khi quá trình chiêu mộ nhân tài hoàn thành thì lúc này nó lại khỏe hơn một chút. Các chỗ trống trong bệnh viện Hạnh Phúc đã được lấp đầy.
Công ty Xuyên Á đã thành lập thêm hai văn phòng mới, đó chính là ban thủ tục pháp lý và ban công nghệ thông tin.
Để trợ giúp nó cũng như các công ty có thể phát triển thì nó nhất định phải chú tâm vào việc phát triển một đội ngũ chiến đấu trên không gian mạng.
Mà đội ngũ này sẽ liên kết với những thành viên bên công ty truyền thông Tiên Hoa để có thể hỗ trợ qua lại lẫn nhau.
Trung tâm nghiên cứu HCM cũng đã được định hướng phát triển hoàn tất. Mọi việc đã nằm trên một đường thẳng, chỉ còn việc tiếp tục phát triển theo định hướng đó mà thôi.
Quá trình này vô cùng thuận lợi, có Xuyên Á làm bàn đạp về tài chính. Việc thiếu hụt vốn sẽ không thể xảy ra. Nguồn nhân sự dồi dào giúp quá trình nghiên cứu diễn biến nhanh hơn.
Có thêm bệnh viện Hạnh Phúc làm vỏ bọc bên ngoài, mọi thứ sẽ không còn gì là khó khăn cả.
Hiện tại tiền nó không còn nhiều, sau khi quá trình đầu tư chứng khoán kết thúc thì nó sẽ tiếp tục mua một vài thứ cho trung tâm nghiên cứu.
Nằm thêm một lát thì chú Định gửi cho nó một thông báo, kế hoạch đầu tư vào Trà My đã được phê duyệt. Cô nàng quyết định xây dựng cho mình một nhãn hiệu sản phẩm chăm sóc sắc đẹp. Sau khi tham khảo tất cả mọi thứ thì nàng quyết định lao vào con đường đó.
Tuy nói việc buôn bán sản phẩm chăm sóc sắc đẹp rất dễ kiếm ăn, nhưng số người thất bại cũng vô cùng nhiều.
Bởi lẽ sự đào thải trong quá trình kinh doanh vô cùng khắc nghiệt. Một sản phẩm cho ra mắt phải vừa có hiệu quả và giá thành cũng phải phù hợp mới lọt vào mắt người tiêu dùng.
Tuy có chút gì đó mạo hiểm nhưng phải để cho nàng thử qua, có trải nghiệm thì mới chứng tỏ được bản thân mình như thế nào.
“Mấy ngày nữa anh có rảnh không?” Minh Nguyệt gọi tới cho nó, giọng nói ngọt ngào dễ nghe vang lên trong điện thoại.
“Có? Sao thế?” Phương nhấc máy đáp lại.
“Đi chơi với em không?” Minh Nguyệt lại hỏi tiếp, giọng điệu có phần ngại ngùng.
“Đi đâu vậy?” Phương lại hỏi tiếp, cô nàng này hôm nay sao lại e ấp như vậy làm nó có phần hơi khó hiểu.
“Đi tìm nguồn cung cấp ngọc.” Minh Nguyệt lại trả lời, việc mở thêm chi nhánh làm thiếu hụt nguồn cung.
Mấy năm nay mẹ của nàng chỉ mua thông qua trung gian nên số lượng ít với lại giá cả khá cao. Hơn nữa chất lượng có khi còn không đảm bảo.
Nguồn cung hiện nay đã không đáp ứng với việc sản xuất buôn bán của cửa hàng nữa. Nên nàng mới quyết định đi tới tận nơi để có thể tìm nguồn cung cấp ngọc uy tín.
“Ra tận ngoài kia hay sao? Mẹ có đi chung không?” Phương lại thắc mắc, ở trong nước thì nó phân bố không rộng rãi, chỉ tập trung một số khu vực mà thôi.
“Mẹ bận không đi được… Nên mới tìm rủ anh đi…” Minh Nguyệt ấp úng trả lời, nếu ở gần có thể nhận ra gương mặt nàng đã ửng đỏ vì ngượng.
Không phải vì mẹ bận, mà là do đây là chủ ý của mẹ nàng. Cô muốn cho hai đứa có thời gian riêng tư để xúc tiến mối quan hệ này đi xa hơn.
Minh Nguyệt làm sao không biết mẹ suy nghĩ gì, để cho hai đứa đi riêng tư chính là việc mẹ muốn. Nhưng da mặt của nàng mỏng như vậy, đề cập chuyện đó có chút ngại ngùng.
“Vậy sao?” Phương ngẩn ra một lúc, nó ngờ ngợ việc này có sự sắp đặt. Nhưng mà nó cũng có ý định tới chỗ mỏ ngọc tìm hiểu xem như thế nào.
Nói chuyện thêm một lúc thì nó biết được nàng có ý định đi tới đâu, một chuyến đi ba ngày 2 đêm đủ để hai người tìm hiểu được vài thông tin rồi.
Cũng trùng hợp rằng tập đoàn khai thác đá quý kia cũng đang khai thác tại đó, trước giờ nó chưa đụng chạm tới tập đoàn này. Đây cũng là một cơ hội để nó tìm hiểu tập đoàn kia đang hoạt động như thế nào.
Tâm sự với Minh Nguyệt thêm một lát, nàng cho hay rằng chi nhánh trên kia đang xây dựng với tốc độ vô cùng nhanh. Hứa hẹn trong tháng này sẽ hoàn thành.
Hoàn thành càng nhanh đồng nghĩa với công việc sẽ ngày càng nhiều, phải chuẩn bị từ nhân viên cho tới những mặt hàng. Phần công việc kia do mẹ Minh Nguyệt đảm nhận, còn nàng chỉ phụ giúp vài thứ lặt vặt mà thôi.
Bên cạnh đó mẹ cũng đề nghị cần hợp tác với một bên nữa để có thể cung cấp sản phẩm được đa dạng hơn. Một mình cửa hàng không đủ sức để cung cấp cho tất cả cửa hàng trên hệ thống.
“Mẹ nó mẹ sẽ bàn bạc lại với anh về mấy vấn đề kia.” Minh Nguyệt nói tới đây chợt nhớ ra, vội nhắc nhở Phương.
“Dường như mẹ hơi quan trọng vấn đề rồi. Việc đó đâu cần bàn bạc với anh đâu nhỉ?” Phương ngẩn người, nó nghĩ rằng việc đó một người như mẹ nàng đủ sức quyết định rồi chứ.
“Anh phải nhìn ra được mẹ chọn anh rồi đấy.” Minh Nguyệt cười nhỏ trong điện thoại, nhắc chuyện này làm nàng cảm thấy mẹ vô cùng để ý tới chàng rể này.
Mấy ngày qua mẹ luôn nhắc nàng mời Phương sang nhà ăn cơm nhiều hơn, nàng thậm chí còn cãi lại không biết là mẹ muốn mời người ta sang ăn cơm hay là để người ta qua nấu cơm cho hai mẹ con mình ăn nữa.
Nhưng quả thật nàng trông mong bữa cơm của Phương vô cùng, hương vị các món ăn cứ quanh quẩn trong đầu khiến nàng ăn bất kỳ thứ gì cũng cảm thấy không được ngon miệng cả.
“Vậy thật vinh hạnh cho anh rồi.” Phương cười cười, đối với tấm lòng của cô nó chẳng thể nào dám xem nhẹ. Nếu đã đẩy thuyền như vậy thì nó cũng chẳng ngại mà buộc thuyền thật chặt.
“Vậy mai sang đi.” Minh Nguyệt vội hẹn hò, nàng vừa nhắc tới đã muốn ăn rồi. Khi nãy còn một chút thẹn thùng, bây giờ lại thẳng tính tới như vậy.
“Được… Sáng mai nhé.” Mai không có việc gì làm nên nó liền đồng ý.