Sinh viên

Chương 15



Phần 15

“Cảm ơn em. Không có em chắc chị làm cả ngày cũng chưa xong.” Quyên vui vẻ dọn dẹp một số thức vừa sử dụng xong vào thùng rác, vừa mở cảm ơn Phương.

“Có em là mọi chuyện dễ dàng thôi mà.” Phương trào phúng bản thân mình nhưng vẫn không quên dọn dẹp phụ Quyên.

“Giỏi như vậy mà còn chưa có người yêu hả?” Quyên đùa giỡn vì cô biết Phương hiện tại chưa có công khai yêu ai.

“Yêu chị được không?” Phương thuận miệng đáp.

“Được nha… Chị chấp nhận cho cưng lái máy bay đó.” Quyên cười thoải mái nói.

“Máy bay này hiện đại thật. Em chịu đó. Haha…”

Cả hai đùa giỡn qua lại với nhau rất thoải mái, Quyên tính cách thoải mái từ trước đến giờ kèm theo đó lại hay đùa giỡn nên mấy chuyện như vậy thường hay xảy ra giữa cô với Phương.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Phương ra ngoài ngồi đợi Quyên ghi lại số liệu cho hoàn thành, sau khi nó kiểm tra thêm một vòng nữa thì mới an tâm.

“Ổn rồi đó.” Sau khi nó kiểm tra một vòng không phát hiện lỗi thì nó mới nói.

“Hay quá… Cảm ơn cưng nhiều.” Quyên mừng rỡ trên mặt, tay nàng vừa giơ lên định nựng má của Phương thì nó đã như đoán trước nhanh chóng né tránh.

“Không có lần sau đâu…” Phương cười cười.

“Đi ăn lẩu nhá. Nay chị bao.” Quyên không thực hiện được ý đồ đành rút lui, sắp xếp xong laptop vào ba lô thì hướng Phương mời nó đi ăn.

“Ăn lẩu hả. Ăn lẩu rồi ăn chị luôn có được không? Haha…” Nó lại tiếp tục đùa giỡn với những câu nói nhạy cảm.

“Được nha. Nhưng mà em có dám ăn không thì chị không biết.” Quyên trưng ra một bộ mặt đầy tính khiêu khích hướng về phía nó.

Hai người lại đùa giỡn một lát rồi bước xuống nhà xe, Quyên vừa nhắn địa chỉ cho nó xong thì lên xe chạy đến đó trước. Quyên định chở nó đi nhưng nó từ chối vì bất tiện, thế là nàng đành phóng xe đi trư.

Ăn uống no nê thì nó tạm biệt Quyên rồi quay về nhà.

“Thư chưa về hả Nhi.” Nó bước thấy Nhi đang nằm lắc lư ngoài võng liền hỏi.

“Dạ chưa.” Nhi nhún vai, sau đó lại nói:

“À anh Phương, mai mẹ kêu em ra ngoài cửa hàng kiểm tra sổ sách nên mai anh ăn cơm ở ngoài nha.”

“Mẹ đi chơi khi nào mới về lận.” Phương gật đầu, rồi hỏi tiếp.

“Cuối tuần này lận á.” Nhi trả lời, giọng điệu có chút chán nản.

Nó biết Nhi không thích đống sổ sách ngoài cửa tiệm chút nào. Nó nhớ không lầm là Nhi muốn học về du lịch, con bé có tâm hồn đi đây đi đó hơn là ngồi một chỗ.

“Ừm. Thôi anh lên phòng.” Phương gật gù, rảo bước lên phòng.

Hôm nay là thứ ba, nó vẫn còn một số bài chưa làm xong. Lên phòng nằm nghỉ một chút sau đó nó mở laptop lên làm bài kèm theo đó không quên trò chuyện với Hạnh, Nga và Vi.

Hôm nay nó không sang phòng Hạnh bởi vì cô nàng đề nghị nó phải tiết giảm số lần quan hệ. Mỗi lần nó sang thì hôm sau nàng vẫn còn cảm thấy uể oải cho dù thỏa mãn được nhu cầu. Nhưng như thế ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt cũng như năng suất làm việc rất nhiều.

Phương rất đồng tình với ý kiến cửa Hạnh, tần suất quan hệ quá nhiều cũng dần làm nó mệt mỏi chứ chẳng đùa. Hơn nữa cần phải nghỉ ngơi một vài ngày để phục hồi lại trạng thái khỏe mạnh. Quan hệ liên tục như thế không tốt thậm chí có thể gây hại đến cơ thể nó lẫn đối phương.

Việc hạn chế và không đắm chìm vào việc đó là cách tốt nhất để hai người có thể cảm nhận trọn vẹn sự sung sướng và thỏa mãn nhu cầu.

Nó một bên nhắn tin với Kim Nga, một bên trả lời tin nhắn của Vi. Hai người cũng đã đổi phương thức liên lạc từ Twitter sang zalo và facebook để có thể tiện liên lạc hơn.

Những tấm hình mà Vi đăng lên mạng cho thấy một cơ thể tràn đầy nhựa sống, vừa nhí nhảnh vừa năng động. Vi nhỏ hơn nó hai tuổi, chỉ mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã có công việc ổn định. Thuộc dạng vừa học vừa làm tuy nhiên việc học đối với Vi không quan trọng lắm.

Gia đình Vi cũng thuộc dạng khá giả, cô nàng còn cho thấy được đi du lịch ở nước ngoài khá nhiều mặc dù số tuổi vẫn còn rất trẻ.

Phương không ngờ rằng Vi lại có cuộc sống khá giả nhưng lại thích làm những chuyện độc lạ như vậy. Nó hỏi thì Vi chỉ nói nàng thích là làm mà thôi, và chắc có lẽ từ đây về sau nàng sẽ hạn chế lên mạng phát trực tiếp nữa. Bởi vì Vi đã tìm thấy được đối tác thích hợp trong việc làm nàng thỏa mãn.

Vi hẹn nó cuối tuần này sẽ đi chơi ở một bãi biển khá đẹp, nàng đã hoàn thành việc đặt phòng cũng như vé xe, nó chỉ việc vác xác mà đi thôi.

Vi không nhắn gì thêm, chỉ nhắc nhở nó ráng giữ sức khỏe cho tốt để ngày đó có thể vui chơi thoải mái. Nó cũng chốt với Vi là sẽ đi để không phụ tấm lòng của nàng.

Sau khi xong mọi việc nó lên sân thượng hóng mát và tập thể dục một lát để có cơ thể khỏe mạnh. Rồi sau đó nó trở về phòng đánh một giấc tới sáng.

Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/sinh-vien/

“Cốc cốc cốc.”

Ánh sáng mặt trời vừa ló sang cửa sổ, âm thanh gõ cửa ngoài phòng làm nó thức giấc.

“Anh Phương ơi anh thức chưa?”

Giọng bên ngoài vọng vào, Nhi đang gọi nó với thái độ hơi gấp gáp. Nó không biết có chuyện gì mà con bé lại gấp như vậy, vội mặc quần vào rồi bước ra mở cửa.

“Có chuyện gì vậy Nhi.”

“Hôm nay anh có đi đâu không?” Nhi vội vàng hỏi.

“Hôm nay anh không có lịch, có gì không?” Nó ngáp một cái rồi lại lười biếng nói.

“Vậy hôm nay anh ở nhà nhé.” Nhi mừng rỡ nói nhanh.

“Ủa sao vậy? Có chuyện gì à?” Nó thấy thái độ Nhi hơi khác thường, liền hỏi.

“Chị Thư tối qua đi làm về mệt hay sao á. Giờ sốt rồi, em mới nấu cháo với mua thuốc để dưới phòng á. Em ra cửa hàng nhờ anh trông chị giúp.” Nhi nói ra một lèo, làm não nó phải nhanh chóng tiếp thu.

“Hả? Thư sốt hả? Có sao không?” Nó giật mình, lo lắng hỏi.

“Tối về trễ rồi còn tắm nên sáng nay sốt.” Nhi trả lời.

“Ừ. Anh thay đồ cái rồi xuống, em xuống dưới trước đi.” Phương nó nhanh sau đó vội mang đồ vào phòng tắm.

Nhi đóng cửa sau đó cũng nhanh chóng xuống dưới nhà, tranh thủ còn ra tiệm trông sổ sách giúp mẹ nữa.

Vệ sinh cá nhân rồi tắm trong giây lát, nó cũng khá lo lắng nên làm nhanh gọn để xuống kiểm tra xem.

Thư lúc trước cũng hay bệnh, nhưng những lúc đó đã có mợ năm và Nhi lo. Bây giờ mợ năm không có ở nhà, Nhi lại phải ra cửa tiệm trông coi. Nó không phải chưa bao giờ chăm sóc người bệnh, nhưng một mình chăm sóc con gái bệnh thì đây là lần đầu tiên.

“Sao rồi?” Nó vội xuống nhà, cửa phòng của Thư đang mở thế là nó bước vào hỏi thăm.

Thư đang nằm trên giường, không biết phải đang ngủ hay không nhưng mắt nhắm và nằm bất động trên đó.

“Ngủ rồi á. Mới cho chị ăn tí cháo với uống thuốc rồi.” Nhi một tay xé miếng dán hạ sốt sau đó dán lên trán Thư.

Chén cháo thịt bằm còn để trên đầu giường vẫn còn khá nhiều, chứng tỏ Thư ăn cũng chẳng được bao nhiêu.

Nó bước lại gần xem xét, Thư được Nhi thay một cái váy khá mỏng, dài đến đầu gối cho thông thoáng, kế bên có để sẵn cái mềm mỏng phòng khi Thư cảm thấy lạnh.

Sau khi dặn dò Phương đủ kiểu thì Nhi mới an tâm xách đồ đi ra cửa hàng. Còn dặn đi dặn lại có chuyện gì nhớ gọi cho nó về ngay.

Hai chị em thường ngày hay gây lộn nhưng vẫn rất quan tâm đến nhau. Nếu hôm nay Phương có việc chắc chắn Nhi sẽ ở nhà để chăm sóc cho Thư và bỏ luôn việc ở cửa hàng.

Sau khi Nhi rời đi, nó xuống bên nấu một ấm nước nóng để sẵn. Nồi cháo lúc nào cũng bật ở chế độ ấm để Thư có thể ăn bất cứ lúc nào.

Thuốc men Nhi cũng đã chuẩn bị xong xuôi chỉ có việc mỗi khi Thư tỉnh dậy là cho ăn uống mà thôi.

Phòng của Thư khá rộng rãi, bài trí bên trong cũng đơn giản không quá cầu kỳ. Chỉ có tủ quần áo là điểm đặc trưng của mấy cô con gái.

Thư có đến tận hai tủ quần áo nằm cặp bên nhau, bên trong không biết chứa bao nhiêu bộ quần áo. Chả bù cho nó chỉ có hơn chục bồ đồ mặc đi mặc lại qua ngày.

Nó kéo ghế ngồi lên bàn, trên bàn không có quá nhiều đồ chỉ có vài con thú nhỏ để trang trí mà thôi.

Cửa sổ được hé nhẹ để không khí trong lành bên ngoài có thể thổi vào. Trong phòng cũng không bật máy lạnh, thay vào đó là cái quạt đang để khá xa, gió từ máy quạt bay thẳng đến giường Thư nằm chỉ hơi mát để Thư dễ chịu.

Thư nằm im lặng trên giường, khung cảnh này lại giống với truyện cổ tích cô công chúa ngủ trong rừng. Cô công chúa đang bị lời nguyền nằm bất động chờ đợi chàng hoàng tử của đời mình đến.

Hai tay đặt trên bụng, Thư nằm ngủ và hít thở đều đều, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.

Chiếc váy mỏng manh lúc này để lộ toàn bộ thân thể nóng bỏng của Thư trước mắt nó. Bầu ngực sữa tròn trịa hơi nhô lên, đầu ti hiện ra sau lớp vải mỏng. Cái bụng phẳng lì bên dưới là gò mu tam giác hơi đội lên một chút.

Gió thổi vào làm chiếc váy dán sát xuống hai chân nên khu vực tam giác thần bí hiện rõ trước mắt Phương.

Nó ngồi trên cái bàn cặp cửa sổ, xéo dưới chân giường của Thư nên góc nhìn của nó bao quát hết thân thể mỹ miều của nàng.

Thư nằm yên trong giấc mộng không hay biết rằng có một ánh mắt đang say mê chiêm ngưỡng đường nét trên cơ thể nàng.

Sau hơn hai giờ, Phương đi ra đi vào xem tình hình thấy trông chừng cho Thư ngủ.

“Ưm… mmmm…”

Bỗng một âm thanh khẽ phát ra trên giường, nó chầm chậm tiến lại gần, Thư cũng vừa mở mắt.

“Ăn thêm miếng cháo nữa nghe.” Phương nhẹ nhàng hỏi.

Thư không trả lời mà hơi gật đầu nhẹ, nó bước ra ngoài múc một chén cháo nhỏ mang vào phòng.

Đặt chén cháo lên đầu giường, nó kéo ghế lại bên mép giường.

“Ngồi dậy nổi không?” Nó hỏi.

Thư hai mắt nhíu lại, tay chống xuống giường cố gắng nâng cơ thể mình lên.

“Ưm ưm.”

Thấy Thư không thể gượng dậy nổi, thế là nó đành ra tay giúp. Một tay choàng qua hông, một tay đỡ dưới lưng kéo nàng ngồi dậy, cánh tay nó cảm nhận được lớp da thịt mịn màng nóng hổi qua lớp áo mỏng.

Thư không để tâm đến việc va chạm thân mật giữa hai người, nàng ôm lấy bắp tay nó dùng chút sức lực để cố ngồi dậy.

Lấy cái gối kê dưới lưng cho Thư tựa vào thành giường, Thư thở ra một hơi nóng ra ngoài.

Nó lấy chén cháo đút từng muỗng cho Thư ăn, không quên thổi cho bớt nóng trước khi đưa vào miệng. Thư rất hợp tác, chén cháo nhanh chóng vơi đi và sau đó là muỗng cuối cùng.

“Thêm một chút nữa nhé. Ăn nhiều mới mua khỏe.” Phương đút cho Thư muỗng cuối sau đó lại hỏi kèm theo lời động viên. Đôi môi nhợt nhạt của Thư khẽ cười sau đó gật nhẹ đầu đồng ý.

Sau hai chén cháo thì Thư cũng tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cho đến đầu giờ chiều nó cũng cho Thư ăn tận năm chén cháo, sau khi ăn xong vào buổi chiều nó đo lại thì nhiệt kế chỉ đạt ba mươi tám độ trong miệng, chứng tỏ cơ thể Thư đã bớt khá nhiều. Lúc sáng Nhi đo cho Thư đạt đến ba mươi tám độ sáu.

“Bớt rồi chứ?” Phương khẽ hỏi, bàn tay đặt lên trán Thư đã không thấy nóng nữa.

“Bớt rồi… Cảm ơn anh…” Thư khẽ cười, gương mặt nhợt nhạt của Thư đến giờ thì đã hồng hào trở lại.

“Nằm nghỉ thêm một chút nữa không?” Phương ân cần hỏi.

“Tắm… Mồ hôi khó chịu quá.” Thư lắc đầu nói, cơ thể nàng bây giờ toàn mồ hôi làm nàng cảm thấy ngứa ngáy.

“Đi nổi không mà đòi tắm.” Phương lại hỏi.

“Được… Nấu cho Thư nước nóng.” Thư chầm chậm nói.

Nó gật đầu đồng ý, Thư đã có thể tự nằm xuống ngồi dậy nên chắc đi vào phòng tắm cũng không mấy khó khăn.

Bước ra ngoài nấu một ấm nước to, nó lấy cái thao giặt đồ ngoài sân mang vào phòng tắm của Thư sau đó cho cô một thao đầy nước ấm.

“Được rồi đó. Đừng có khóa cửa… Có gì còn cứu viện được.” Phương cười cười nhắc nhở, sau đó khép cửa ra ngoài.

Thư cười nhẹ đáp lại, nàng chầm chậm bước xuống giường. Sau khi ăn uống đầy đủ làm cơ thể nàng đã phục hồi một chút năng lượng, sau khi đắn đo chọn quần áo thì Thư quyết định vẫn chọn một chiếc váy lụa mỏng, nhưng lần này ngắn hơn chiếc mà nàng đang mặc trên người.

Mang đồ vào phòng tắm, không quên lời Phương dặn nên cửa chỉ đóng lại mà không khóa. Thư lấy chiếc ghế nhỏ ngồi xuống nền gạch sau đó múc nước rửa sạch cơ thể nàng.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bàn tay Thư mò xuống bên dưới khẽ xoa lấy hai mép thịt mềm mại kia. Cảm giác thoải mái lan ra khắp cơ thể, Thư ngả người ra sau chống tay xuống sàn, tay kia động tác ngày một nhanh hơn, nước nhờn trắng đục chảy ra bên ngoài.

Phương đang trong bếp nấu cơm và làm chút đồ ăn, nó không hay biết bên trong kia có mỹ nữ đang thủ dâm.

Đang loay hoay nấu nồi thịt kho, chợt nó giật bắn mình lao thẳng vào phòng Thư.

“Á… á…”

Chương trước Chương tiếp