Sinh viên

Chương 33



Phần 33

Sau khi chơi bời vui vẻ thì đến chiều mọi người quay trở về thành phố, mọi chuyện đã như mong muốn nên tất cả đều tràn đầy năng lượng.

Phương chở Vi về nhà sau đó đánh xe đi trả người ta.

“Bạn trai của con đúng không?”

Vi vừa bước vào nhà, giọng nói nam đầy trầm thấp vang lên.

“Dạ…” Vi khẽ gật đầu thú nhận.

Người bố này của cô khá khó tính, cũng vì lý do đó mà Vi chẳng ai trong nhà có thể quản nổi nàng, tính cách nổi loạn của Vi cũng một phần bởi vì sự quản lý của ông bố này.

“Con sớm muộn gì cũng đi nước ngoài. Mau kết thúc mối quan hệ này đi.” Bố của Vi lại gằn giọng, ánh mắt âm trầm nhìn Vi.

“Đó là chuyện của con. Bố không cần quan tâm.” Vi bực bội nói lớn, sau đó xách vali lên thẳng trên phòng.

“Ông cũng đừng có quản lý con bé như vậy. Nó cũng lớn rồi.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên áp chế lại cơn giận dữ ông ta khi thấy thái độ của Vi.

“Hừ… Con hư tại mẹ mà…” Bố của Vi bực bội nói, sau đó tiếp tục nhìn vào máy tính mà làm việc.

Mẹ của Vi rất quan tâm cô con gái này, bởi vì gia đình cũng chỉ có ba người mà thôi. Tài sản của chồng cô cho đến bây giờ cũng rất lớn, con số hơn mười chữ số. Bởi vì thế việc tìm một người con rể đáng tin tưởng mà giao cho số cơ ngơi này quả thực rất khó khăn.

Mẹ của Vi thở dài một tiếng, nhìn theo hướng của Vi rồi sau đó quay trở về phòng.

Phương sau khi về nhà ngả lưng được một lúc thì nhận được một cuộc gọi từ mẹ của nó.

“Phương hả… Mấy hôm nay có khỏe không?”

“Dạ con khỏe. Ba mẹ vẫn khỏe chứ.”

“Khỏe… Hai hôm nay đi chơi vui chứ.”

“Dạ vui… Chắc tuần sau con về nhà đó.”

“Ừ… Mà Phương… Chuyện gia đình kia…”

“Có sao hả mẹ…”

“Không sao… Định hỏi con sao quen được người ta ấy mà…”

“À… Con đi mua đồ rồi tình cờ gặp thôi mà…”

“Lớn rồi… Nhớ tìm hiểu kỹ…”

“Dạ con biết rồi. Khuya rồi… mẹ ngủ sớm đi. Mẹ ngủ ngon.”

“Con cũng ngủ sớm đi. Con ngủ ngon.”

Phương đóng điện thoại lại, chuyện gia đình của Như nó cũng đã tâm sự với mẹ mấy hôm trước. Trong thời gian này chắc mẹ cũng có tìm hiểu về gia đình của nàng.

Nó không biết có chuyện gì hay không. Nhưng thông qua lời nói của mẹ nó thì nó cũng cảm nhận được một số chuyện mẹ muốn nói nhưng không nói ra.

“Kệ đi… Chuyện gì tới sẽ tới mà thôi.” Nó thầm nghĩ.

Nó lại nhớ đến Như, một cô gái mang nét đẹp trong trẻo kèm nụ cười vô cùng dễ thương kia thì mọi suy nghĩ của nó như gió bay đâu mất.

“Phương ơi… Thứ sáu tuần này họp đám bạn lớp 12 ở đây nhé.”

Nó đang ngồi viết truyện, một tin nhắn zalo hiện lên màn hình. Lớp trưởng của nó năm mười hai, hiện đang học tại nơi này.

Năm mười hai nó nhớ không nhầm tới hơn bốn người người, nhưng lựa chọn tới thành phố này học chỉ khoảng mười người mà thôi.

Từ khi bắt đầu đại học cho tới bây giờ thì cũng gần bốn năm và họp mặt đã khá nhiều lần. Có vài người hiện cũng đang ở thành phố này nhưng là làm việc chứ không phải đi học.

Nếu gom lại đầy đủ con số cũng hơn chục người, các lần trước họp mặt cũng không đến mười người. Bọn họ lười đến mấy cuộc vui chơi như thế này, không biết lần này có thêm ai hay không nữa.

Nó sau khi xác nhận tham gia thì đóng lại tin nhắn, sau đó tiếp tục viết truyện.

“Ê Phương… Mày thứ sáu có đi họp lớp không?”

“Có… Có chuyện gì không?”

“Mày quẹo sang ký túc xá rước tao luôn nghe. Xe tao bị hư rồi không đi được.”

“Oke.”

Trúc My hiện đang học cùng trường với nó nhưng không chung khoa. Cả hai thường xuyên gặp nhau nên cũng khá là thân.

Có khi mấy ngày lễ hai đứa cũng hay hẹn nhau đi chung về, nó con gái nhưng tính cách lại khá giống con trai. Nghe đâu năm trước nó còn quen nhỏ nào chung khoa nữa.

Phương không phải loại người kỳ thị với cái thể loại này nó vẫn nói chuyện cư xử như một người bạn bình thường mà thôi.

Mấy ngày nay công việc hoàn thành đã gần như hoàn toàn. Nó đang trong giai đoạn viết bài để báo cáo là xong bốn năm đại học.

Thời gian rảnh rỗi nó sang phòng Hạnh chơi hoặc là đi làm bài cùng với Duyên ngoài quán café. Có khi nó lại đi café một mình.

Sau khi đi du lịch về thì mối quan hệ giữa Phúc với Nương đang tiến triển khá tốt. Hai người đã công khai mối quan hệ với nhau từ ngoài đời cho đến trên mạng xã hội.

Con Nhung mà Phúc theo đuổi mấy tuần nay rất ít lên phòng thí nghiệm, nó nghe đâu là con bé xin chuyển đề tài sang giáo viên khác.

Lý do đơn giản đó chính là nó sợ phải va chạm với Phương hay Phúc. Bởi vì hai người họ đang nắm giữ chuôi dao tùy thời có thể moi ra để Nhung dễ dàng bị tống cổ ra khỏi trường.

Nhưng Phương không phải là một người như vậy. Sau khi Nhung đã trả nợ xong cho thằng Phúc thì nó đã xóa hết các thông tin kia. Có lẽ do bóng ma tâm lý mà Phương để lại quá lớn cho Nhung nên nó mới sợ như thế.

“Ê hôm nay dính cái nhiều nè… về phòng làm lai rai nữa không mậy.” Đức vừa giật cần lên, một con cá được đưa lên mặt nước.

“Không hôm nay tao về sớm. Tối nay có hẹn rồi.” Phương trả lời.

“Hẹn với cô nào nữa đây… Mày cũng ghê thật… haha…” Đức cười lớn, nó cũng biết Phương bên ngoài có nhiều các mối quan hệ này kia. Đó là bí mật của mỗi người nên nó không để tâm tới.

“Không phải mày cũng vậy sao.” Phương nhếch miệng, nó cũng biết con bé hôm trước Đức dẫn theo cũng chỉ là bao cát dự phòng mà thôi. Thằng này có ghệ thì nó là người đầu tiên không tin tưởng về mối quan hệ của thằng Đức nhất.

“Thôi thôi… Thằng nào cũng như thằng nào…” Đức lắc đầu lia lịa.

Nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều, nó thu dọn đồ câu. Bao nhiêu cá dính được nó đều đổ vào rọng của thằng Đức, hôm nay về có thể nó đãi nguyên dãy trọ ăn cá luôn cũng nên.

Sau đó Phương chạy xe về nhà thay đồ tắm rửa thì nó chạy sang ký túc xá rước Trúc My.

“Tao tới rồi. Mày ra đi.”

“Được… Tao ra liền.”

My ở tận dãy cuối nên hai chữ ra liền cũng mất hơn mười phút thì My mới xuất hiện.

Cô nàng hôm nay mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần jean bó sát.

“Ra liền của mày đó hả?” Phương bĩu môi.

“Mày biết phòng tao tuốt bên trong. Còn ở trên tầng bốn nữa.” My nhanh chóng phản bác, lần nào Phương rước cô cũng y như lời nói vừa nãy.

Phương nhìn sang gương mặt My, đôi mắt to tròn một chút ướt át như động tình, hàng lông mi dài cong vút kèm theo đó cặp lông mày khá dày. Nếu tính riêng đôi mắt thì My rất cuốn hút người khác. My không tô son với đánh phấn nhưng làn da mặt trắng mịn kèm đôi môi hơi hồng cũng đủ tạo nên nét đẹp trẻ trung trên gương mặt nàng.

“Nhìn cái gì… Đi đi…” My thấy ánh mắt Phương đang nhìn mình liền khẽ cười, sau đó nói.

“Mày mới cắt tóc đúng không?” Phương cong miệng lên nói. My cắt tóc ngắn ngang vai sau đó cột lên một chùm như đuôi ngựa phía sau, chiếc cổ cao của cô càng trông quyến rũ hơn nữa.

“Ừ… Mệt quá… Đi lẹ đi…” My gật gật đầu xác nhận sau đó lại hối nó.

“Haha… Có gì đâu mà sợ trễ.” Phương cười lớn, sau đó phóng xe chở My đi.

Chương trước Chương tiếp