Thần thám
Chương 102
Tôi như ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào màn hình! Là đứa mất dạy nào làm trò này đây?
Rất nhanh, tôi nghĩ đến 1 người, liền rút điện thoại ra gọi, vừa thấy đầu bên kia bắt máy, tôi đã quát ngay: “Lão Út! Cái thằng bê đê này! Sao lại trộm nick QQ của tao?”
“Ai bảo mày liên hợp với người ngoài lừa tao? Ngày mai sẽ có triển lãm ảnh khỏa thân của mày trên QQ nữa kìa.” Đầu kia nói.
“Ấy đừng đừng, chuyện gì cũng có thể thương lượng được! Đừng nóng nảy!” Tôi thực sự lo lắng cái thằng lão Út này, nó là cái loại mà chuyện gì cũng dám làm.
Nguyên lai là lão Út nó vẫn cay cú tôi cái lần mà tôi nhờ nó điều tra, lần đó Hoàng Tiểu Đào hứa hẹn, chỉ cần lão Út hỗ trợ phá án, tiền thưởng của cô ấy sẽ đem cho nó hết. Ai ngờ sau đó Hoàng Tiểu Đào chỉ xin nhận 10 tệ tiền thưởng, lão Út cảm thấy bản thân bị lừa sạch bách từ chuyện của cải đến tình cảm. Nhưng mà nó cũng không dám đi phá cảnh sát, thế là chuyển mục tiêu sang tôi.
Lão Út y như 1 con mụ đanh đá, liên tục eo éo trong điện thoại: “Đem 10 tệ cho tao rồi đuổi đi! Mày nghĩ tao là ăn mày hả?”
Tôi toát mồ hôi hột: “Ấy, ấy oan có đầu nợ có chủ! Mày đừng có giận cá chém thớt thế chứ.”
“Hừ hừ! Không tìm mày thì tìm ai? Nói cho mày biết nhé Tống Dương, chiến dịch trả thù mày mới chỉ bắt đầu thôi! Cứ chờ đi!” Lão Út tức giận nói.
Bị thằng này trả thù thì có thể nói là vô cùng thê thảm! Nghe nói trước kia 1 thằng nào đó trêu chọc lão Út chuyện gì, cuối cùng bị nó hack vào máy tính, sau đó quay lại toàn bộ sinh hoạt riêng tư, phát thẳng lên mạng cho cả thế giới cùng xem.
Tôi dĩ nhiên là không muốn rơi vào kết cục như thế, liền khuyên nhủ: “Người anh em bớt giận! Như này đi, cũng tiện là tao đang có chút chuyện muốn điều tra, mày làm giúp tao! Tuyệt đối không có chuyện để mày chịu thiệt như lần trước.”
Giọng điệu nó lập tức thay đổi: “Tạm được! Nói nghe chơi.”
Tôi bèn nhờ nó tìm giúp tôi tin tức về căn nhà kia, đồng thời trả 1 cái giá khá hậu, thế là nó thả cho tôi 1 câu: “Chờ tin tức của tao!” Sau đó cúp máy!!!
Tôi nghĩ, nếu mà để thằng này thành cộng sự của phía cảnh sát thì tốt rồi, đỡ phải mỗi lần nhờ nó việc gì là lại phải bỏ tiền túi ra.
Lão Út không chỉ là 1 hacker, mà ngay cả mấy vụ lần mò tin tức trên mạng nó cũng làm khá tốt, nhiều người khi muốn tìm cái gì đều lên baidu rồi gõ mấy từ khóa quan trọng, hy vọng tìm được tin cần thiết. Thế nhưng nếu muốn tìm tới những tin tức đầu tiên, tinh chuẩn nhất thì không thể làm theo cách như vậy, vì khá nhiều tin tức hữu dụng đều bị những tổ chức có quyền hạn che giấu đi. Cái gì gì mà SCI hay ISTP gì gì ấy, tôi chẳng rõ, nhưng mà là sở trường của lão Út.
Được 1 lúc, lão Út đã gửi tin nhắn cho tôi, bảo online QQ đi. Tôi đăng nhập QQ, phát hiện QQ đã trở lại bình thường, lão Út thì có gửi cho tôi 1 ít tài liệu. Tôi mở ra, nhìn thoáng rồi hơi khẽ kêu lên, quả thực là quá lợi hại rồi! Mới có 1 tẹo mà đã tìm được nhiều tin tức như vậy?
Nguyên lai là cái biệt thự kia khoảng 10 năm trước có phát sinh 1 trận hỏa hoạn, mà lại còn do có người cố ý phóng hỏa nữa! Lúc đó chủ căn biệt thự là 1 gia đình 3 người, người vợ tuổi còn khá trẻ và đẹp, người chồng tính cách đa nghi! 2 người thường phải xa nhau, thế nên người chồng cứ luôn nghi ngờ vợ mình ngoại tình, cắm sừng hắn.
Có 1 lần, anh ta nghe đến xét nghiệm ADN gì đó, thế là liền đưa đứa bé đi kiểm tra. Kết quả, 2 người không có quan hệ huyết thống gì cả. Anh ta tức giận vô cùng, bắt đầu lên kế hoạch trả thù! Trước tiên giết đứa con, làm thành đồ ăn cho người vợ! Chờ cô ta ăn xong thì mới nói thức ăn lúc nãy chính là làm từ thịt đứa con đó! Sau đó liên tục tra hỏi xem cha đứa bé là ai?
Người vợ nghe thấy vừa ăn thịt con, lập tức trở nên ngây ngốc, người chồng càng tức giận hơn, dùng đòn hiểm đánh ngất cô ta. Đêm đó, anh ta tưới xăng khắp căn nhà rồi phóng hỏa đốt. Thế là 2 người sống sờ sờ đều bị thiêu chết bên trong. Nhiều người chứng kiến tình cảnh lúc đó kể lại, trên lầu 2 có 1 người phụ nữ bị lửa phủ lấy, nhưng cứ cười như điên cuồng, làm mọi người sợ hãi vô cùng.
Sau đó, căn biệt thự được tòa án đem bán đấu giá, bởi vì nhà có người chết nên giá cũng khá rẻ, những kẻ nào to gan lớn mật thường chờ đợi thời cơ, chuyên đi thu mua những căn nhà như thế.
Những kẻ mua nhà dĩ nhiên là không phải để ở ngay, mà trước tiên sẽ tuyển 1 ít người đến ở thử trước 1 thời gian, mấy người này còn được gọi là “hung trạch thí trụ viên” (chuyên đi ở trong mấy cái nhà bị đồn là ma ám). Đây là 1 công việc tương đối kỳ lạ, thần bí, mấy người “hung trạch thí trụ viên” này thường là vô cùng dũng cảm, hơn nữa có kẻ còn biết cả mấy phép trừ tà nữa. Chỉ cần thuê bọn họ ở đó 1 thời gian cho căn nhà trở nên “sạch sẽ”, sau đó sửa sang lại 1 chút là có thể bán lại kiếm lời.
Nhưng mà đám người “hung trạch thí trụ viên” được thuê tới ở trong căn nhà này, cứ tới bao nhiêu là chạy bấy nhiêu, bọn họ nói rằng tối tối đều nghe thấy âm thanh có người nhai lạc trong nhà bếp, nhưng nghe cẩn thận hơn thì lại thấy giống như là tiếng lửa cháy bập bùng???
Đôi khi còn trông thấy hình ảnh 1 bé trai đang chơi bóng, có người trông thấy bóng dáng 1 cô gái đi lại trong phòng, khắp người cô ta là những vết phồng rộp cho bị bỏng cháy…
Thậm chí có mấy người trong đó còn có biểu hiện trúng tà, nửa đêm ôm lấy 1 con búp bê rồi khóc òa lên, âm thanh lại vô cùng giống âm thanh của phụ nữ, làm cho mấy người đồng bọn sợ đến tè ra quần, bỏ chạy ra khỏi nhà lúc nửa đêm.
Ngôi nhà hiện tại đang thuộc sở hữu của 1 công ty chuyên môi giới bất động sản, thân phận gia chủ cũng được bảo mật khá tốt, tiếc là thủ đoạn lão Út quá mạnh, đã lấy được để đưa cho tôi. Sau khi tôi xem xong, thì lão Út nhảy ngược lên, bắt tôi 1 2 phải chuyển ngay tiền cho nó, thế là tôi đành đưa cho nó 2 ngàn tệ! 2 ngàn tệ để mua 1 tập tài liệu, cũng có chút đau xót trong lòng.
Giữa trưa Hoàng Tiểu Đào gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, thế là tôi với Vương Đại Lực kéo nhau đi vào cục cảnh sát, chỉ thấy cô ấy đang đứng xoa bụng liên tục! Đại khái là tình hình điều tra khá tốt, muốn mời chúng tôi đi ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Hoàng Tiểu Đào nói đã điều tra ra thân phận của nạn nhân, người lớn tuổi tên là Lữ Lương, người ít tuổi là Lưu Vỹ, quan hệ giữa họ là chú – cháu, không rõ công việc, nhưng tài khoản ngân hàng có không ít tiền tiết kiệm, hơn nữa 2 người này khi còn sống thường đi lại liên tục giữa các vùng trong nước.
Tôi vừa nghe xong đã hiểu: “2 Người này là “hung trạch thí trụ viên” đó!”
“Cái gì cơ?” Hoàng Tiểu Đào ngơ ngác.
Vương Đại Lực cướp lời: “Tôi biết, tôi biết! Trên mạng có 1 bộ truyện viết về nghề này đó, không nghĩ là nghề này cũng có thật.”
“Văn học thì cũng phải đi đôi với hiện thực chứ sao.”
Thế là tôi đem những tin tức mà lão Út thu thập được nói ra 1 lần, Hoàng Tiểu Đào trầm ngâm: “Liệu có phải hung thủ muốn tái hiện lại vụ hỏa hoạn năm xưa không? Có khi nào là ma quỷ làm không?”
Tôi nói: “Vớ vẩn! Đừng có suy nghĩ lung tung! Cô đang là tổ trưởng tổ chuyên án mà nghĩ như thế thì chỉ đạo phá án thế nào? Tôi không tin là ma quỷ có thể giết được người! Bằng không trên đời đã chẳng có nhiều tội phạm như thế.”
“Nói cũng đúng! Mà đúng rồi, Vương Viện Triều còn đang đi điều tra lai lịch chủ nhà kia, nhưng mà nếu cậu đã có được tin tức như vậy rồi thì tôi để tôi bảo ông ta không cần phải điều tra tiếp nữa.”
Tôi nói: “Không! Cứ để ông ấy điều tra tiếp đi!”
Vương Đại Lực nói: “Đã có những tin tức cần thiết rồi, còn để ông ta điều tra tiếp! Không phải là lãng phí nhân lực sao.”
Tôi giải thích: “Lão Vương và lão Út có cách điều tra khác nhau, tin tức thu được có lẽ cũng không giống nhau. Chưa kể mỗi người còn có cách nhìn nhận và đánh giá vấn đề khác nhau nữa! Từ nhiều kết quả chúng ta mới có thể biết được nhiều mặt của 1 vấn đề. Mà căn biệt thự đó còn là 1 phần vô cùng quan trọng của vụ án này nữa, cứ tập trung nhân lực vào đó cũng không sao.”