Thần thám
Chương 28
Sau khi vụ án kết thúc, tôi được nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay Vương Đại Lực vội vàng trở về ký túc xá, trong tay cầm một tờ báo hét lớn: “Tống Dương, Tống Dương, chúng ta được lên báo.”
“Đâu? Đưa tao xem!”
Tôi cầm lấy tờ báo và xem qua, bản báo cáo thực sự làm cho tôi dở khóc dở cười, vụ án được đơn giản hóa lại thành một sinh viên đại học vì mất tư cách nghiên cứu sinh liền giết liên tiếp hai sinh viên để trút giận. Về phần cây dương cầm bị ma ám không đề cập tới nửa chữ, có thể cảnh sát cảm thấy phần này quá mức quỷ dị nên không tiết lộ với giới truyền thông.
Trong bài báo, tôi và Hoàng Tiểu Đào cũng được đề cập tới, bất quá khi nhắc tới tôi lại là “một sinh viên họ Tống nhiệt tình giúp đỡ”. Phần còn lại của bài viết đều là những từ ngữ chắp vá lung tung vô nghĩa, cái gì mà sinh viên hiện tại khả năng chịu áp lực quá yếu đuối, rồi thì mất đi đứa con sẽ đả kích nặng nề thế nào tới gia đình…
“ĐM! Loài báo lại viết cái mẹ gì thế này?” Tôi nói.
“Đúng đấy, còn không bằng để cho tao tới viết, một chữ cũng không nhắc tới tao, quá nhảm nhí” Đại Lực cực kỳ phẫn nộ nói: “À đúng rồi, Weibo của mày bây giờ chắc phải mười vạn người theo dõi rồi phải không?”
“Không, tao khóa tài khoản rồi, rảnh đâu mà ngồi trả lời mấy cái tin nhắn linh tinh đấy”Tôi đáp.
“Vãi cít, cơ hội nổi tiếng trên mạng ngon như thế mà mày lại bỏ qua à? Nếu mày trở thành ngôi sao nổi tiếng trên mạng, thì tao cũng có thể đi theo dính chút hào quang rồi.” Vương Đại Lực thở dài.
Tôi nào dám làm cái gì mà idol mạng cơ chứ? Tổ tiên Tống gia cũng vì nổi tiếng, cây to đón gió mà bồi vào đó không biết bao nhiêu mạng người. Điệu thấp mới là nguyên tắc sống của tôi.
Lúc này, Hoàng Tiểu Đào gọi điện thoại yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát, tôi hỏi có phải tới nhận tiền thưởng không, cô ấy lấp lửng nói: “Chuyện tiền thưởng thì để hai ngày nữa lại nói đi. Còn bây giờ thì pháp y Tần đang muốn kiện cậu đấy.”
“Cái gì cơ???” Tôi suýt chút nữa thì bật chửi, cái con lừa già đó quá không biết xấu hổ, tôi còn chưa tìm ông ta giải quyết, ông ta đã muốn kiện tôi rồi.
Chính mình bất lực không phá được án, còn không biết xấu hổ muốn cắn ngược lại một cái!
“Chuyện gì vậy, tại sao ông ấy lại kiện tôi?” Tôi hỏi.
“Cậu cứ tới sẽ biết, nhanh lên. Ông ta đang náo loạn ở chỗ Lâm đội trưởng rồi. Nếu không tới, phỏng chừng lúc nữa xe cảnh sát sẽ lái vào trường học…” Hoàng Tiểu Đào lo lắng nói.
“Được, tôi đến ngay!” Tôi trả lời.
Vương Đại Lực hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, tôi nói, “Tao tới đồn cảnh sát một chuyến, chút nữa tao về.”
“Cần tao đi cùng không?” Vương Đại Lực hỏi.
“Không.”
Tôi mặc quần áo đi ra khỏi cổng trường, bắt taxi đến đồn cảnh sát, Hoàng Tiểu Đào đã đợi tôi ở cổng. Hôm nay cô ấy mặc cảnh phục, trông đặc biệt oai phong, cười khổ: “Tống Dương, thật ngại quá, liên lụy tới cậu rồi.”
“Không phải lỗi của cô. Đi thôi. Đi gặp lão già kia”. Khi tôi đến văn phòng, âm thanh đập vào tai tôi đầu tiên chính là cái giọng oang oang của Bác sĩ pháp y Tần, ông ta có vẻ rất kích động: “Đội trưởng Lâm, nếu không phải do Hoàng Tiểu Đào và tên nhóc đó âm thầm quấy rối, với trình độ lâu năm của tôi chẳng lẽ lại không đủ để phá cái vụ án cỏn con kia sao? Quả thực chê cười, anh nhất định phải xử lý cô ta thật nghiêm khắc cho tôi!”
Tôi thầm nghĩ đây là loại logic nhảm nhí gì thế, làm lâu năm là có thể đại diện cho năng lực sao?
“Được rồi được rồi, Lão Tần, đừng nóng tính, đợi lát nữa bọn họ tới tôi sẽ hỏi cho rõ ràng.” Một giọng nói khác đang thuyết phục ông ta, chắc là Đội trưởng Lâm mà Hoàng Tiểu Đào nói.
Hoàng Tiểu Đào gõ cửa mấy lần, Đội trưởng Lâm nói vào đi, chúng tôi vào cửa, Hoàng Tiểu Đào chào: “Đội trưởng Lâm, tôi mang theo Tống Dương tới rồi đây.”
Bác sĩ pháp y Tần tay kẹp điếu thuốc. Ngồi gác chân trên ghế sofa, lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng khi tôi bước vào.
Đội trưởng Lâm là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, trông hơi giống ngôi sao điện ảnh Vưu Dũng, nhìn tôi từ trên xuống dưới và nói: “Cậu là Tống Dương?”
“Là tôi.” Tôi gật đầu.
“Cậu còn khá trẻ mà đã giải quyết một vụ án như vậy chỉ trong vòng chưa đầy 24 giờ. Gia đình cậu làm cảnh sát à?” Đội trưởng Lâm hỏi.
“Gia đình tôi chỉ là thường dân từ bao đời nay, chẳng qua là có chút hứng thú nên đọc một vài cuốn sách về lĩnh vực này thôi,” tôi khiêm tốn trả lời.
“Từ xưa đến nay, anh hùng xuất thiếu niên, có bản lĩnh lắm chàng trai!” Đội trưởng Lâm tán thưởng.
Pháp y Tần hung hăng dập thuốc vào gạt tàn, đứng dậy mắng: “Đội trưởng Lâm, sao anh còn khen nó? Chính tên nhóc này ăn nói lăng nhăng, xúc phạm tử thi, ngăn cản chúng ta điều tra vụ án.”
Đội trưởng Lâm cười. “Lão Tần, cậu ta chỉ đang giúp khám nghiệm tử thi thôi. Đây không được coi là xúc phạm thi thể, hơn nữa ai bắt tội phạm mà chả giống nhau?”
“Làm sao giống nhau được!” Bác sĩ pháp y Tần tức giận nói: “Cậu ta không phải cảnh sát, mà là người ngoài. Đội trưởng Lâm, sao anh có thể nói chuyện giúp người ngoài được.”
“Tôi chỉ nói lý không nói tình. Tôi thấy việc này cũng không phải việc gì to tát đến mức phải khởi tố. Cứ như vậy đi.”Đội trưởng Lâm xua tay.
“Chờ đã, có một chuyện tôi phải nói!” Bác sĩ pháp y Tần đột nhiên âm u liếc tôi một cái: “Thằng nhóc này bị nghi ngờ là che giấu và tiêu hủy chứng cứ!”
Tôi sửng sốt một chút, lão ta lấy cái tin này từ đâu ra vậy?
Vẻ mặt của Đội trưởng Lâm đột nhiên thay đổi, anh ta nhìn tôi hỏi: “Có đúng không?”
“Đúng vậy, trong vụ án này có một vật chứng then chốt, hắn tự mình lấy đi về sau cũng không giao ra, khiến tổ chuyên án điều tra sai hướng, lãng phí đại lượng tinh lực”Bác sĩ pháp y Tần đắc ý nói.
“Chứng cứ trọng yếu là gì? Ông có thể nói rõ ràng không!” Tôi không nhịn được nói.
“Trong sổ của kẻ sát nhân có một tờ rơi, theo lời cậu bạn cùng phòng của anh ta khai báo, nó đã bị cậu lấy đi. Có chuyện như vậy đúng chứ?” Bác sĩ pháp y Tần hung hăng hỏi.
Hoàng Tiểu Đào và tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Đó là thứ mà ông ta gọi là ‘bằng chứng quan trọng’ sao?
Lúc đó, sau khi chúng tôi đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để điều tra, Hoàng Tiểu Đào tiện tay không biết nhét chiếc phiếu đó ở đâu rồi. Nhưng ngay cả khi không có tờ rơi đó, tôi có thể tìm hiểu manh mối này từ các nguồn khác. Bác sĩ pháp y Tần lần này thực sự muốn đem hạt mè nói thành dưa hấu.
Đội trưởng Lâm nghi ngờ hỏi: “Tờ rơi này có quan trọng không?”
“Rất quan trọng, có thể nói là mấu chốt giải quyết vụ án. Bằng không, hắn tại sao vốn là một kẻ ngoài ngành lại phá án trước cả toàn bộ tổ chuyên án của chúng ta, Đội trưởng Lâm anh không thấy lạ sao?” Bác sĩ pháp y Tần nước miếng văng tứ tung chen ngang.
Lão già này quả thực muốn tìm mọi cách để biện minh cho sự kém cỏi của mình, nhưng trước mặt là đội trưởng của họ, tôi cũng không quá ăn miếng trả miếng nói: “Bác sĩ pháp y Tần, không có gì trên tờ rơi đó cả. Ngay cả khi ông không có nó, ông vẫn có thể khai thác được thông tin từ cậu bạn cùng phòng của Đặng Siêu. Như thế có còn tính là chứng cứ quan trọng không!”
“Cậu đã tiêu hủy rồi, làm sao tôi biết trên đó viết gì?”Bác sĩ pháp y Tần lúc này hoàn toàn là cưỡng từ đoạt lý.
“Vậy ông nghĩ trên đó có thể viết gì? Nhật ký giết người của kẻ sát nhân à?” Tôi cười.
“Thật khó mà nói, vì cậu đã có thể làm loại chuyện này, ai biết được cậu có giấu diếm chứng cứ khác hay không.” Bác sĩ pháp y Tần nói.
“Ông lo xa quá rồi, lúc đó manh mối mà chúng tôi tìm được so với ông còn ít đến thảm thương.” Tôi nói.
“Tất cả mới chỉ là lời nói từ phía cậu!” Bác sĩ Pháp y Tần vẫn hung hăng.
Tôi giễu cợt: “Vậy ý ông là toàn bộ tổ chuyên án do ông lãnh đạo không bằng hai chúng tôi sao? Nếu đã như vậy thì chắc không giải quyết được vụ án cũng không sai.”
Bác sĩ pháp y Tần mặt đỏ bừng lên, rặn cả nửa ngày mới phun ra được một câu: “Cậu… cậu ngậm máu phun người!”
Tôi được dịp làm tới: “Bác sĩ pháp y Tần, theo như ông nói, ông sẽ lại tìm cách không chấp nhận vụ cá cược trước đây của chúng ta đúng không? ” “Đánh cuộc gì vậy? “Đội trưởng Lâm thắc mắc.
Tôi nói với Đội trưởng Lâm về vụ cá cược, Đội trưởng Lâm kinh ngạc nhìn bác sĩ pháp y Tần: “Lão Tần, sao ông có thể đem việc giải quyết vụ án ra đánh cược với người khác?”
Bác sĩ pháp y Tần ấp úng nói: “Đều là thằng nhóc này khiêu khích, ta bị hắn lừa!” Khuôn mặt này hoàn toàn là một kiểu đến chết cũng không nhận tội.
Khó trách có người nói, thà rằng đắc tội quân tử, cũng không cần đắc tội tiểu nhân, Tần pháp y chính là loại tiểu nhân, chỉ cần có sự tình bất lợi liền một mực không thừa nhận.
Tôi nói: “Tần lão tiên sinh, tôi kính ông là trưởng bối, mới cùng ông khách khí như vậy, vậy mà ông nhiều lần quỵt nợ, ông không cảm thấy mất mặt sao?”
Bác sĩ pháp y Tần trừng mắt: “Thằng nhóc, tôi làm pháp y từ lúc cậu còn chưa có sinh ra, vậy mà cậu còn dám khiêu chiến với tôi?”
Tôi chế nhạo,”Đúng vậy, xem ra bao lâu nay ông làm pháp y đều là công cốc rồi.”
Bác sĩ pháp y Tần tức giận đến mức dựng cả râu, trừng mắt: “Cậu, cậu, cậu… cậu nói lại xem.”
Đội trưởng Lâm thuyết phục: “Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi. Tờ rơi đó không phải là thứ quan trọng. Lão Tần, ông cũng một bó tuổi rồi một chút độ lượng cũng không bỏ ra được sao, mỗi người nhường nhau một bước đi!”
“Cứ đợi đấy!”Bác sĩ pháp y Tần hừ một tiếng, đùng đùng bỏ ra ngoài.
Lúc này, có một cuộc điện thoại gọi đến, Đội trưởng Lâm bắt máy, nói ngắn gọn vài câu, nhìn tôi nói: “Đúng lúc quá, thằng nhóc đó đang ở đây, anh cùng cậu ta nói chuyện đi”
Sau đó anh ấy đưa điện thoại cho tôi: “Tống Dương, tìm cậu này! ” Tôi nhấc máy, một giọng nói so với sấm sét còn to hơn cất lên từ bên kia: ” Cháu trai, chú vừa mới đọc báo cáo vụ án. Vụ này do cháu phá thật sao. Vẫn thích chơi trò điệu thấp nhỉ. Sao không gọi chú một tiếng, sợ chú bắt cóc cháu về làm công cho chú a?”
Thì ra là cảnh sát Tôn, tôi cười nói: “Chú Tôn, cháu cũng vô tình cuốn vào vụ này thôi.”
Cảnh sát Tôn cười sang sảng: “Cứ như cháu nói thì không cẩn thận liền phá một vụ án lớn rồi. Đúng là có phong cách của ông nội cháu hồi đó. Khi nào thì cháu tính qua thăm chú đây? Ba năm rồi không gặp đấy? Chúng ta phải uống một trận ra trò mới được.”
Pháp y Tần dò xét tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, tôi cố ý nói: “Nhân tiện, cháu nghe nói bây giờ chú đã là cục trưởng, xin chúc mừng.”
“Tôn… Cục trưởng Tôn!” Pháp y Tần kinh ngạc tới mức gần như rớt hàm xuống đất.