Thần thám

Chương 41



Phần 4: Đề hình quan tống từ

Ông nội đập tay vào lưng rồi nói: “Aiii, chỗ này u ám quá. Bệnh viêm khớp của ông lại sắp bùng phát rồi. Về nhà từ từ rồi nói chuyện nhé!”

Một giờ sau, chúng tôi hai ông cháu về đến nhà, ông nội ngâm một tô canh gừng để xua tan cái lạnh, một bên ăn canh một bên nói: “Dương Nhi, con nhất định cảm thấy kỳ quái, Tống gia chúng ta rõ ràng đều là truyền nhân của Ngỗ tác, vì sao lại cố tình không cho hậu thế tiếp tục theo nghề này? Kỳ thật trong này là có duyên cớ.”

Vào thời Nam Tống, có một vị đề hình quan (tương đương với chức thẩm phán tư pháp cấp tỉnh) cực kỳ xuất sắc, tên gọi là Tống Từ, Tống Từ cả đời xử án như thần, thiên hạ hiếm thấy!

Trong thời gian tám tháng hắn đảm nhiệm đề điểm hình ngục quan là đã giải quyết được tất cả các vụ án oan sai ở địa phương, cũng như các vụ án không đầu không đuôi, bắt được hơn hai trăm hung thủ, thế nhưng không có một kẻ nào kêu oan, từ đó gây khiếp sợ cả triều chính.

Tống Từ tuy rằng lợi hại, nhưng hắn cảm giác sâu sắc được rằng sức người có hạn, còn có rất nhiều địa phương có các quan viên, ngỗ tác thường thường sẽ không thẩm án, toàn dựa bức cung, vu an giá họa, xem mạng người như cỏ rác, chính cái gọi là “Trên bàn một giọt mực, nhân gian ngàn giọt huyết” (kiểu như bút sa gà chết bên mình ấy).

Vì thế Tống Từ đem kinh nghiệm tâm đắc cả đời nghiệm thi của chính mình, toàn bộ ghi lại vào “Rửa oan tập lục”, công trình tiên phong cho ngành pháp y so với phương Tây sớm hơn 300 năm, cho nên Tống Từ cũng được toàn thế giới công nhận là: Vị thuỷ tổ của Pháp y học!

Kể từ khi có Tống Từ, hậu duệ của nhà họ Tống đã ở trong Hình Bộ cùng Đại Lý Tự đảm nhiệm chức vụ, xử án vô số, dần dần đem “Rửa oan tập lục”không ngừng phát triển, tích lũy một bộ xử án tuyệt học vô cùng thần kỳ, đặt tên là “Thiên thần phán xét”.

Chính cái gọi là cây to đón gió, Tống gia truyền nhân nắm giữ một bộ môn học vấn tinh thâm, một mặt lại quá dễ bị kẻ gian ghét bỏ, thường xuyên ra tay độc ác, một phương diện khác nữa là quá nguy hiểm lại dễ bị người lợi dụng. Vào thời Minh triều, Tống gia từng phụng mệnh điều tra vụ kỳ án Cửu Vĩ Hồ, kết quả lại liên lụy tới vương vị chi tranh, ngược lại bị trở thành con dê thế tội, suýt chút nữa bị tru di cửu tộc.

Về sau, một vị tổ tiên Tống gia tinh thông về mệnh lý, đã phát hiện ra rằng có lẽ là do Tống gia quá hiểu biết, dòm ngó bí mật của trời đất, lại hay ghen ghét thần ma, cho nên Tống gia phàm là làm quan, bộ khoái, ngỗ tác ba loại chức nghiệp này nhất định không chết tử tế được! Bởi vậy mới lập ra bát tự tổ huấn “Không quan không sĩ, bo bo giữ mình” này, hy vọng rằng Tống gia sẽ trường tồn mãi mãi.

Sau khi nghe xong, tôi có chút ủ rũ, lại có chút không chịu tin tưởng: “Nhưng mà ông ơi, ông không phải đang giúp cảnh sát giải quyết các vụ án sao?”

Ông nội thở dài một tiếng nói: “Ông năm đó tuổi trẻ khí thịnh, giống con thích phá án, trước giải phóng từng tại giới cảnh sát thi thố tài năng, phá mấy vụ đại án chấn động cả nước. Không nghĩ tới rằng rất nhanh tai họa liền tới, có người vu cáo nói bộ tuyệt học kia là phong kiến, là mê tín dị đoan, kết quả ông liền bị kéo đi ngủ chuồng ngựa ba năm. Cả ba năm ròng ông mỗi thời mỗi khắc đều nơm nớp lo sợ, nếu không phải về sau được minh oan, có khi ông đã tự kết thúc cuộc đời mình rồi?”

Nói đến đây, ông nội hung hăng uống một ngụm canh gừng: “Cương quá thì dễ gãy, nhu chắc chắn trường tồn, ông mới thể hiện chút tài năng, liền đưa tới tai họa lớn như vậy, cuối cùng minh bạch những điều tổ tông nói là có đạo lý. Sau khi trở về ông vẫn luôn trốn tránh ở quê quán, nhưng ông đã có thanh danh bên ngoài, muốn tránh cũng tránh không nổi, cách mỗi mấy năm luôn có người tới mời ông rời núi, ông không phải không muốn, mà là không thể, cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ, đành phải lấy phương thức này cùng bọn họ hợp tác. Vốn tưởng rằng đến thời của con, Tống gia cuối cùng đã có thể an tâm, ai ngờ ngươi hôm nay ở trước mặt Tôn Lão Hổ uy phong như vậy, hết thảy đều là tạo hóa trêu người, đây là kiếp số của Tống gia, cũng là sứ mệnh của Tống gia!”

Ông nội nói những lời này lại khiến tôi trở nên hồ đồ, đây là hy vọng tôi sau này tiếp tục truyền thừa tổ tiên hay là không đây???

Ông nội còn nói thêm: “Dương Nhi, con nếu đã thông qua khảo nghiệm, từ hôm nay trở đi, ông tính toán dốc lòng truyền thụ, đem sở học suốt đời toàn bộ truyền thụ cho con, con xác định muốn học chứ?”

Vừa nghe lời này, tôi kích động lên: “Ông nội, con đương nhiên muốn học!”

“Ngươi đừng nghĩ nhiều!” Ông nội nói: “Ta sở dĩ muốn dạy con, là bởi vì con chỉ dựa vào hai quyển sách sờ mó lung tung, khắp nơi khoe khoang, tựa như một thằng nhóc ba tuổi cầm bảo kiếm sắc bén vô cùng ở trước mặt địch nhân chơi đùa, ngược lại rất nguy hiểm. Kỳ thật tinh túy chân chính của Tống gia con một phần mười cũng chưa học được. Ông nội không hy vọng con chết sớm, chỉ là là ông nội già rồi, không lo cho con được cả đời, tất cả những gì ta có thể làm chính là đem chiêu thức “bảo kiếm” chỉ cho con, con đường về sau con tự chính mình đi đi!”

“Một điều nữa, kinh nghiệm mà tổ tông lưu lại là một đại bảo tàng, nếu cứ như vậy tàn lụi ở trong tay ông, là tội lỗi, cho dù có xuống cửu tuyền cũng không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông. Nhưng nếu là Tống gia có người kế tục, ông chết cũng có thể nhắm mắt…”

Không biết có phải là ảo giác hay không?

Nghe ông nội nói “chết cũng có thể nhắm mắt”, tôi đột nhiên có loại dự cảm xấu, phảng phất như ông nội đang lưu lại di ngôn.

Tôi ném cái ý nghĩ này ra sau, gật gật đầu.

Kể từ đó, bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều theo ông nội để học cách khám nghiệm tử thi và cách xử lý hiện trường vụ án. Đương nhiên tôi cũng ăn không ít khổ, vô luận bất luận cái đả kích gì tôi đều cắn răng kiên trì, giống một khối bọt biển tham lam mà hấp thu tri thức quý giá!

Trong nháy mắt đã trôi qua ba năm, kết quả thi vào đại học của tôi không được khả quan lắm, tôi muốn thi vào trường đại học bách khoa của tỉnh, nhưng điểm vẫn còn thiếu hơn một trăm điểm, ông nội nói điền đi! Cam đoan ngươi có thể thi đậu.

Tôi tin tưởng thủ đoạn thông thiên của ông nội, cho tôi một cái danh ngạch là chuyện nhỏ, vì thế yên tâm lớn mật mà điền nguyện vọng một là đại học Công Nghệ.

Cô tôi hy vọng tôi có thể học kinh tế để sau này có thể giúp bà lo việc làm ăn, nói thật là tôi là người cực đoan, thích giải quyết tội phạm và không ham làm ăn gì cả, có lẽ tôi được thừa hưởng gen từ ông tôi từ đời này sang đời khác…

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng tôi đã điền vào một ngành điện tử ứng dụng, một chuyên ngành khá, tôi nghe nói rằng triển vọng việc làm là khá tốt. Nhưng sau đó tôi đến trường và thấy lớp chỉ có ba cô gái, tôi thực sự hối hận, tiếc rằng ván đã đóng thuyền có hối hận cũng đã muộn.

Sau kỳ nghỉ hè dài sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi ở nhà lên mạng, xem phim và chơi cờ tướng với ông nội, tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Hôm đó tôi đi dự tiệc ở nhà một người bạn cùng lớp, ai cũng uống khá nhiều bia. Chúng tôi đều là bạn từ nhỏ đến lớn. Nghĩ đến việc ra thế giới bên ngoài, mọi người trong lòng vừa vui vẻ, lại có chút lưu luyến không rời.

Sau bữa tối, chúng tôi lại đi hát với nhau, nháo đến tận khuya chúng tôi mới về nhà.

Lúc này đã là 11 giờ đêm, từ phía xa xa tôi đã thấy nhà cũ Tống gia đèn đuốc sáng trưng, trong lòng lộp bộp một chút, có loại dự cảm bất hảo! Bởi vì cái huyện thành này mọi người buổi tối đều ngủ sớm, dựa theo phong tục mà nói, chỉ có trong nhà có biến cố mới có thể hơn nửa đêm thắp nhiều đèn như vậy, tỷ như lão nhân qua đời…

Trong phút men rượu trong người tôi biến mất, vội vã chạy về nhà, đẩy cửa kêu người, kết quả trong phòng một người đều không có.

Tôi đi vào thư phòng của ông nội, thấy trên bàn đặt một cái phong thư đơn sơ, mặt trên không dán tem, và một con dao đỏ rực như máu được vẽ bằng bút ở góc dưới bên phải.

Hình như có gì trong phong bì?

Tôi tò mò đổ phong bì về phía tay mình, và một thứ nhớp nháp đột nhiên rơi xuống lòng bàn tay tôi, là một viên tròng mắt!

Chương trước Chương tiếp