Thần thám

Chương 52



Phần 52: Vết chân mèo

“Tử… tử thi cử động!” La Vi Vi sợ tới mức lấy tay bịt miệng, không dám nói tiếp, liên tiếp lùi lại phía cửa!

“Xác chết sống lại rồi! Xác chết sống lại rồi! Trời ơi!”

“Làm sao có thể như thế được, đến đầu cũng chưa gắn lại vào mà…”

Sự hỗn loạn hoàn toàn bao phủ lấy phòng chứa thi thể, liên tiếp vang lên những tiếng la hét chói tai thất thanh, có vài người cảnh sát còn bị dọa đến mức ngây ngốc, đứng tại chỗ hoa chân múa tay, còn có 1 số thì liền cắm đầu chạy thục mạng ra cửa!

Vương Đại Lực gào mồm kêu cứu, hoảng loạn chạy đâm sầm vào 1 cái ghế, chỉ chút nữa là phi đầu vào tường. Hoàng Tiểu Đào trừng lớn đôi mắt sợ hãi, miệng mở rộng đến mức có thể nhét thẳng 1 trái đào vào trong, đến cả lão Vương mặt lạnh, đến bây giờ cũng có biểu hiện hết sức rõ ràng, đồng tử co rút lại.

Giờ phút này, thi thể đang quỳ trên giường sắt, từ từ nâng tay phải lên, sau đó cứ như thể đang nắm 1 con dao vô hình, liên tục chém về phía cổ mình.

Mới đầu động tác còn chậm chạp, biên độ dao động của cánh tay cũng không lớn, nhưng càng về sau, nhờ sự trợ lực của dây chun, toàn bộ cánh tay cũng được đưa lên, lặp đi lặp lại động tác chém vào cổ mình.

Cơ bắp người luôn luôn ghi lại những động tác đã từng làm trong quá khứ, như là 1 loại ký ức, giống như là 1 loại phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt sau khi tử vong, trung khu thần kinh bắt đầu bị hủy hoại, những vùng từ trường trong cơ thể cũng vì thế mà hỏng đi, nhưng lại giống như 1 kiểu đĩa nhạc cổ xưa, vẫn có thể lưu lại 1 đoạn ký ức của cơ bắp trước lúc chết.

Dĩ nhiên, ký ức cơ bắp cũng tùy vào từng người mà thay đổi, nếu như bị hư hại nghiêm trọng hoặc cột sống hoàn toàn bị đứt gãy, sẽ vô phương sử dụng thủ pháp “khởi thi thuật” này. Nhưng thi thể này sau khi chết liền được bảo quản trong phòng cực lạnh, cơ bắp cứng đờ, duy trì 1 sự co dãn tuyệt hảo, quả là 1 thực nghiệm tuyệt vời cho cái gọi là “khởi thi thuật” này!

Nghĩ thế, trong lòng tôi gợn lên 1 tia đắc ý, giống như 1 người thợ thủ công đang ngắm nhìn tác phẩm tuyệt hảo của mình.

Tôi biết, loại tâm lý này có phần khá biến tái, thế nhưng giữa suy nghĩ của kẻ làm nghề ngỗ tác với người thường có sự bất đồng không nhỏ, bằng không cũng sẽ không thể theo nổi cái nghiệp này!

Tôi đang định quay về phía La Vi Vi thuyết minh 1 chút, quay đầu nhìn sang đã không thấy cô ta ở đây. Chỉ thấy cửa phòng mở rộng, không ít cảnh sát bị dọa đến mức chạy mất dép, đang ở phía xa hành lang la hét loạn xạ.

Tôi quay qua Vương Đại Lực hỏi: “La Vi Vi đi ra ngoài rồi à?”

Vương Đại Lực chỉ chỉ về phía mặt đất, tôi nhìn theo, lập tức thấy vô cùng bất ngờ, La Vi Vi thế quá nào mà bị dọa đến ngất đi luôn, ngã sấp trên mặt đất theo hình chữ X, làm gì còn cái gì gọi là lãnh đạm như băng, thập phần khổ sở.

“Tâm lý yếu như vậy mà còn muốn theo nghề pháp y?” Tôi khinh bỉ nói.

“Aizz Tố…” Hoàng Tiểu Đào bị dọa đến mức tái hết mặt mày, nhưng ít ra thần trí vẫn còn khá tỉnh táo: “Tống Dương, cậu mau dừng cái màn này lại, thật sự là quá khủng bố người ta rồi!”

“Chờ đã, để tôi ghi hình lại, kẻo lát nữa cô ta lại đánh bài chuồn!”

Tôi rút điện thoại ra, ghi lại 1 video ngắn, thầm nghĩ mẹ nó, nếu đem cái video này up lên darkweb, đảm bảo dọa cho 1 đống người sợ mất mật.

Ghi hình xong, tôi rút 1 cây kim châm trên lưng thi thể ra, sau đó giống như là bị hết pin, thi thể đột nhiên bất động, chỉ còn lại 1 cánh tay đang giơ cao giữa không trung.

“Đkmm Tống Dương, thật là vl!” Vương Đại Lực thở dốc ra: “Đmm Tống Dương, biết trước như này, sao không bảo tao sớm!”

“Không phải tao đã bảo mày từ trước rồi sao?”

“Đm, tao làm sao biết được cái “hình ảnh” này lại kích động như thế…”Đang nói dở, Vương Đại Lực liền hắt xì mấy tiếng rõ to, nhìn lại thì 3 người chúng tôi đều đang mặc áo khoác, trừ cái thằng này lại chỉ chơi mỗi 1 cái áo thun! Tôi nói: “Mày coi chừng bị cảm mạo đó, ra xe lấy áo khoác mặc đi!”

“Không vấn đề gì cả, sức khỏe của tao vẫn bình thường!” Vương Đại Lực vừa xoa xoa bả vai vừa nói!

Tôi đi về phía chữ X dưới đất kia, đánh thức La Vi Vi dậy, cô nàng hình như là quá sợ hãi, vừa tỉnh dậy lập tức liên tục bò về phía trước, hoảng hồn nói: “Đừng có lại đây, đừng có lại!”

“Là tôi!” Tôi nói nhỏ!

La Vi Vi, gương mặt trắng bệch, khẩu trang lệch hẳn sang 1 bên, nhìn về phía thi thể sau lưng tôi, lắp bắp nói: “Cậu… Cậu không phải là cái gì mà vu sư… không… vu thuật chứ?”

Tôi cười, giải thích đơn giản cho cô ta về nguyên lý, cuối cùng nói: “Nếu cô không tin, thì có thể thử xem, dù sao thì ngày thường cô cũng thường xuyên được tiếp xúc với thi thể!”

“Không không!” Cô ta liều mạng xua tay: “Tôi tin! Tôi tin là được rồi!”

“Vậy là nạn nhân tự chém rơi đầu của mình, cô cũng thừa nhận như vậy! Phải không!”

Cô ta gật gật đầu, sau đó ánh mắt lại tiếp tục lộ ra vẻ nghi ngờ: “Thật sự là không đúng mà, trên cổ có rất nhiều dây thần kinh, nếu nạn nhân chỉ dùng 1 con dao phay bình thường, làm sao có chuyện dùng 1 chém rơi đầu? Theo lý thuyết, chỉ chém đến 1 nửa là đã tử vong, dừng lại!”

“Cô nói đúng lắm, vậy bây giờ để tôi lý giải chuyện này giúp cô!” Tôi nhìn khắp lượt mọi người trong phòng, nói từng chữ một, rõ ràng: “Lúc đó nạn nhân bị người khác khống chế cơ thể!”

Hoàng Tiểu Đào cả kinh, thất sắc nói: “Ý cậu nói, là bị thôi miên?”

“Không phải thôi miên, theo suy nghĩ của tôi, có lẽ là bị 1 loại tà thuật nào đó khống chế thân thể, nạn nhân đã không thể tự chủ được mà làm ra những việc như này! Nói xong tôi đi lại phía mấy cái thi thể: “Mọi người nhìn xem, biểu cảm của 2 vợ chồng nạn nhân trước khi chết, có phải là vô cùng thống khổ hay không?”

La Vi Vi bò dậy, tiến tới nói: “Quả nhiên là thế, biểu cảm của nạn nhân xác thực là vạn phần thống khổ!”

Hoàng Tiểu Đào nhìn thoáng về phía cửa, vừa bị 1 màn dọa sợ, không ít cảnh sát đã bỏ chạy đi hết, chỉ còn lại đâu đó 4 – 5 người, Tiểu Đào nói: “Bây giờ phải chăng chúng ta nên kiểm tra 1 chút vật chứng?”

“Không vội, tôi còn có 1 số thứ cần kiểm chứng trước đã!” Tôi hỏi La Vi Vi: “Vân tay cô đã kiểm tra chưa?”

Cô ta gật đầu: “Đã kiểm tra tất cả, trên quần áo cũng như thân thể nạn nhân, không có dấu vân tay của người ngoài, chỉ có dấu vân tay của 3 người bọn họ!”

“Vậy chúng ta cùng kiểm tra lại 1 lần, cho tôi mượn cái đèn cồn!” Tôi nói…

La Vi Vi lập tức đáp ứng đi ngay, Hoàng Tiểu Đào cười nói: “Tống Dương à Tống Dương, cái chiêu “phá sơn chấn hổ” này của cậu quả thực lợi hại! Làm cho La tiểu muội muội đến 1 câu phản bác cũng không còn!”

“Ai bảo cô ta trước kia không coi chúng ta ra gì? Dọa cô ta 1 trận cũng tốt!”

Tôi lấy ra bình dầu quả trám, mộc diệp cùng với 1 cái nồi, đổ vào nồi 1 lượng dầu lớn, sau đó lại cho mộc diệp, Vương Đại Lực nói: “Ê Tống Dương, mày muốn xào rau thì làm vậy không đúng lắm đâu! Trước nhất phải làm cho dầu nóng lên trước rồi mới cho đồ vào xào!”

“Mày im mồm! Mau lại đây hỗ trợ tao 1 chút!”

“Giúp sao?”

“Đỡ nồi cho tao”

La Vi Vi mang đèn cồn đến, tôi liền để đèn dưới nồi, châm lửa để đun. Nồi nóng lên khá nhanh, mộc diệp bên trong bị chiên xèo xèo, khói dầu bốc lên không ngừng, toàn bộ đầu bám vào thành nồi.

Sau khoảng 5 – 6 phút gì đó, tôi thấy tay Vương Đại Lực bắt đầu run run, lập tức tắt lửa. Tôi lấy 1 con dao nhỏ cạo lấy tro dầu trên thành nồi, chắc cũng được khoảng 1 – 2 lượng!

Hoàng Tiểu Đào vô cùng thưởng thức nói: “Tống Dương, xem cậu nghiệm thi quả thật là 1 loại thụ hưởng đi, mỗi bước làm đều rất là có ý tứ!”

“Đứng xem thì dĩ nhiên là thấy thú vị rồi!” Tôi lạnh nhạt đáp.

“Aizzzz cái con người này thật sự là không tim không phổi, chẳng lẽ tôi không hỗ trợ cậu sao?”

“Cô hỗ trợ tôi o – O?”

Hoàng Tiểu Đào ấp úng: “Vừa mới lúc nãy tôi vừa đưa đồ cho cậu xong!”

“Cũng gọi là hỗ trợ?” Tôi kìm lòng không được, bật cười.

Hoàng Tiểu Đào tức giận, trừng mắt liếc tôi 1 cái.

Tôi nhờ lão Vương đem thi thể người chồng đặt nằm xuống giường sắt, sau đó đem tro dầu kia nhẹ nhàng thổi lên ngực của thi thể, Vương Đại Lực hỏi: “Mày đây là đang làm gì?”

“Mộc diệp cùng với dầu quả trám đều là 2 thứ khá nhẹ, tao lại đem 2 thứ này rang lên lấy tro, đem so với loại bột nhôm mà cảnh sát thường dùng còn nhẹ hơn rất nhiều, có thể nhờ vào nó mà nhận ra những dấu vết khó phát hiện!” Tôi giải thích.

Bởi thế nên trong suốt quá trình thổi bột, tôi đây đến thở mạnh 1 cái cũng không dám, chỉ sợ 1 hơi thổi bay hết đống bột cũng nên. Sau khi ngực của thi thể được phủ lên 1 tầng tro mỏng, tôi nhẹ nhàng thổi lên, nhưng không phát hiện được gì!

Sau đó, tôi cũng làm tương tự như vậy đối với ngực của thi thể người vợ, sau khi tôi thổi bớt lớp tro phủ mặt ngoài, phía dưới liền hiện lên 1 hàng dấu chân, đúng vậy, là những dấu chân rất nhỏ.

“Đây là…” Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: “Đây là vết chân mèo!”

Chương trước Chương tiếp