Thần thám

Chương 55



Phần 55: Mèo cầu tài hoàng kim

Tôi ra dấu bảo 2 người bọn họ nhẹ nhàng, cẩn thận đi xuống lầu. Nấp ở 1 góc thang, chúng tôi trông thấy 1 bóng nam nhân cao gầy đang lén lút trong nhà, trên đầu đội 1 chiếc mũ lưỡi trai, láo liên hết nhìn đông lại nhìn tây, tư thế này khẳng định không phải người đứng đắn.

“Đứng im! Cảnh sát đây!” Hoàng Tiểu Đào quát.

Gã kia ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn tôi, liền cả kinh quay đầu phi ra ngoài, chúng tôi 3 người cũng liền theo sát lao ra. Lão Vương thân thủ nhanh như báo đen, chỉ trong chốc lát đã bắt kịp gã kia, đè bẹp nó xuống mặt đất, thành thạo lấy ra còng tay bên hông, còng tay nó lại. Động tác thật vô cùng điêu luyện.

Cư dân khu phố nghe thấy tiếng động huyên náo, liền tấp nập chạy ra hóng chuyện.

Chờ tới lúc 2 người bọn tôi đuổi tới, gã kia dùng bộ mặt đưa đám mà nói: “Các vị cảnh sát, em chỉ là thấy cửa nhà mở, nên mới lén vào nhìn 1 cái, thật sự là không có làm gì…”

Hoàng Tiểu Đào 2 tay chống eo thở, nghiêm sắc mặt nói: “Vào xem? Còn không biết nơi đây là hiện trường án mạng sao? Khai ra, cùng vụ án này có liên quan gì! Mau!”

Gã kia bị dọa đến mặt cắt không còn hạt máu, liều mạng xua tay: “Các vị, các vị, kỳ thật… kỳ thật là em định xem có thứ đồ gì tốt, thì tiện tay cầm về!”

Hoàng Tiểu Đào vui vẻ: “Thật là không hù không khai ra mà! Hóa ra là 1 tên tiểu đạo tặc!”

Gã kia mặt hết biến xanh lại trắng, trong đám dân hóng chuyện, chợt có người nhận ra hắn: “Chính là thằng này, tháng trước có trộm của tôi 1 bộ đồ lót đang phơi chưa khô!”

“Chậu cây của nhà tôi bị mất, khẳng định cũng là do thằng này lấy!”

“Chắc chắn rồi, chiếc xe cút kít của con gái tôi, vừa mới dựa ở cửa, quay ra quay vào đã thấy mất!”

Đám cư dân liên tục mồm 5 miệng 10, liên tục vạch tội thằng này! Thằng này thì vô cùng sợ hãi, chỉ biết cúi đầu, liều mạng hướng về phía bọn tôi, ngỏ ý xin cứu mạng. Hoàng Tiểu Đào liền đứng ra nói: “Mọi người tạm thời đừng nóng, chúng tôi là cảnh sát, sẽ đem tên trộm này về đồn thẩm vấn cẩn thận. Tất cả đồ bị mất sẽ bắt y trả lại!”

Đám cư dân bấy giờ mới chịu im lặng 1 chút, tôi hỏi: “Sao cô dám mạnh miệng mà đem đồ bị mất trả lại thế?”

Hoàng Tiểu Đào hướng về phía tôi, nháy nháy mắt: “Không quan trọng, đây cũng không phải địa bàn của chúng ta, không trả lại được, thì cứ để cho đồn công an địa phương bồi thường vậy: V”

Tôi thở dài: “Tâm địa giống nhau…”

Hoàng Tiểu Đào xách cổ gã trộm lên, hỏi tên, tuổi, nghề nghiệp. Hóa ra thằng này tên là Trương Lục Nhi, cũng không phải là ăn trộm chuyên nghiệp, chỉ là 1 tên không có nghề nghiệp đàng hoàng, tiện mắt thấy khu này quản lý lỏng lẻo, thế là cách vài ngày lại quay lại rình mò, thấy đồ gì lấy được là lấy đồ đó! Đôi khi chỉ là 1 lọ dưa muối để ở bậc cửa sổ, hay là chậu hoa trước cửa cũng bị hắn lấy đi. Thậm chí có 1 nhà đang hầm gà trên bếp than cũng bị hắn lấy nốt, chỉ cần là đồ tốt, khẳng định là hắn không bỏ qua.

“Thật sự là không có tiền đồ trong nghề trộm cướp, loại như ngươi, thật làm mất mặt đạo tặc tổ sư đó!” Hoàng Tiểu Đào khinh thường nói.

Trương Lục Nhi ngại ngững cười cười, liền bị Hoàng Tiểu Đào đá cho 1 cái vào chân, mới nghiêm chỉnh lại. Tôi hỏi: “Ngươi ngày ngày đều đến nơi lại rình mò, chắc chắn là phải biết vụ án mạng 2 ngày trước chứ? Không thấy cảnh sát điều tra ở gần đây sao? Vì cái gì mà còn muốn lẻn vào nhà!”

“Thật sự là em chỉ muốn vào xem 1 cái!” Trương Lục Nhi hướng phía tôi cười cầu tài.

“Khai ra đi, có phải ngươi đã thấy trước bên trong nhà đó có đồ gì tốt?” Tôi hỏi!

“Không có, không có thật mà đồng chí cảnh sát. Nhà đó chỉ toàn là người chết thì có đồ gì tốt!” Trương Lục Nhi vội vàng phủ nhận.

Được, là ngươi cố tình giấu diếm đó. Tôi phát động “Động u chi đồng”, Trương Lục Nhi nhìn thấy lập tức cả thân đổ mồ hôi lạnh, tôi nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Tôi hỏi lại 1 lần cuối, có hay không việc ngươi có thứ đồ gì muốn lấy trong đó!”

Vốn là định dùng “động u chi đồng” thử xem hắn có nói dối hay không, ai ngờ thằng này lá gan chuột nhắt, lập tức nhắm chặt mắt, xua tay liên tục: “Đại ca, đại ca… đừng… đừng giết, em khai, khai là được chứ gì!”

Nhìn thấy biểu tình của hắn, tôi vui vẻ: “Ai nói tôi muốn giết người?”

“Cặp mắt của đại ca lúc vừa rồi… quả thực quá đáng sợ, cứ như có thể giết người vậy. Thật giống với mắt của con mèo kia…”

Nghe thấy mấy lời này, tôi lập tức bị kích động, nắm chặt lấy bả vai của hắn hỏi: “Ngươi nói là con mèo nào?”

Có thể là vì quá kích động, tôi đã làm cho gã bị đau chẳng, gã rụt cổ, run bần bật nói: “Đại… đại ca, đừng vội, trước tiên thu lại đôi mắt kia đã, được không!”

Tôi thu hồi “động u chi đồng”, lại bảo hắn khai ra rõ ràng.

Trương Lục Nhi khai, lần trước hắn gặp 1 vấn đề khẩn cấp, trộm những món đồ vặt như thường ngày không có khả năng giải quyết được, nên mới muốn làm 1 vụ lớn. Nhà mà hắn để tâm theo dõi, lại là nhà của nạn nhân, là bởi vì ban ngày thì 2 vợ chồng kia đều không ở nhà, trong nhà chỉ còn lại người mẹ có tật ở chân, mắt cũng không còn tinh tường. Trương Lục Nhi mới giả mạo làm người bán khí đốt, ngang nhiên đi vào trong nhà xem xét 1 lượt, coi có đồ gì quý giá hay chăng?

Lúc đó, hắn đi xem xét trong nhà phát hiện ở trong kho hàng lầu 1 có bức tượng mèo cầu tài, hình như được mạ vàng, được làm rất tinh tế, giống y như thật, mà 2 tròng mắt thì cứ như là làm bằng đá quý, nhìn sơ qua rất có giá trị.

Lập tức hắn nổi tà tâm, đinh trộm lấy bức tượng mang đi, ai ngờ đúng lúc này đôi mắt mẽo kia lại động đậy!

Vì quá hoảng sợ, hắn đã làm ra chút động tĩnh có phần thái quá, người mẹ già mới hỏi vọng ra là có chuyện gì vậy. Gã mới tìm chút lý do lấy lệ, sau đó liền cáo từ, cút thẳng.

Trải qua 1 thời gian theo dõi, hắn thấy, người mẹ cứ vài ngày lại sang nhà hàng xóm đánh mạt chược, lúc đó cả nhà bỏ không, quả là thời cơ hoàn hảo để rat ay.

Ai ngờ, chưa kịp xuống tay, thì gia đình này đã xảy ra chuyện, cả nhà chết thảm, hiện trường bị cảnh sát phong tỏa, hắn đành phải từ bỏ vụ làm ăn này.

Không ngờ hôm nay trong lúc đi ngang qua, lại thấy cửa mở, tà tâm trỗi dậy, định bụng vào trong kiếm chác, ai ngờ lại bị tóm lại thế này.

Sau khi Trương Lục Nhi khai xong, tôi bắt đầu hồi tưởng lại, trong nhà không hề tìm thấy đồ vật điêu khắc nào chẳng lẽ có người đã mang nó đi?

Hoàng Tiểu Đào hỏi: “Tên đạo tặc này, xử lý thế nào bây giờ?”

“Không phải có 1 đội cảnh sát đang điều tra gần đây sao, tùy tiện tìm lấy 1 người, mang hắn về đồn thẩm tra!”

“Ấy ấy đại ca cảnh sát này, em đã khai thành khẩn đến như thế, việc gì mà còn phải đưa về đồn thẩm tra nữa? Nhìn các vị là đang điều tra rất gấp, vậy xin các vị giơ cao đánh khẽ, đem tôi phóng thích cho rồi!” Trương Lục Nhi nói.

Tôi quả là bị thằng này chọc cười: “Không sao, không sao! Đem ngươi phân phó lại cho đồn cảnh sát ở đây không có làm hao tổn bao nhiêu thời gian!”

Trương Lục Nhi đau khổ: “Không phải là em khai hết rồi sao? Thật là em chưa kịp trộm đi đồ gì mà!”

Hoàng Tiểu Đào cả giận: “Thành thật 1 chút, ngày thường ngươi trộm cũng không ít đồ đâu! Về đồn khai lại cho rõ ràng!”

Quả nhiên chỉ lát sau, chúng tôi đã thấy 1 viên cảnh sát đi ngang gần đó, liền nhờ viên cảnh sát này đem Trương Lục Nhi về đồn thẩm tra lại, sau đó bọn tôi mới quay trở lại hiện trường. La Vi Vi đã quay trở lại, trong tay cầm 1 túi bột mì: “Các người đã đi đâu nãy giờ?”

Tôi đáp: “Tiện tay chạy đi bắt 1 tên tiểu đạo tặc!”

“Tiểu đạo tặc?” La Vi Vi cười lạnh: “Các người cũng thật là nhàn rỗi quá đi! Đây là thứ cậu nhờ tôi đi mua đây!”

Tôi cảm ơn, nhận lấy túi bột mỳ, đoạn đi vào kho hàng trong lầu 1 xem xét, không hề thấy bức tượng con mèo theo lời kể của Trương Lục Nhi. Tôi mở túi bột mì, rải 1 lớp mỏng ở của sổ và 1 vài cửa lân cận.

Hoàng Tiểu Đào nhớ ra gì đó, hỏi: “Ế… Lần trước ở trường học, lúc mà đối phó với vị nữ quỷ kia, cậu cũng dùng chiêu này, lẽ nào cậu cho rằng ở đây cũng có ma quỷ gì sao???”

Chương trước Chương tiếp