Thời học sinh oanh liệt

Chương 10



Phần 10

Nàng chơi bản gì đó rất hay sau đó lại chuyển sang bản khác hay cũng không kém, nhìn nàng mà tôi lại nghĩ về hình ảnh của cô gái kia 9 năm về trước… và đột nhiên nàng khẽ ngừng đàn có lẽ nàng đã nhận ra sự có mặt của tôi lúc đó…

Đặt cây đàn xuống nàng ngước lên nhìn và thấy tôi…

– Hì Thành tới từ khi nào vậy…
– À ừ…

Tôi bối rối nói câu mất câu không…

– Mình mới tới đi ngang qua thấy Bông đang chơi đàn…
– Xạo đứng xem nãy giờ chứ gì? – Em cười nhìn tôi…

Nhìn tôi lúc đó chẳng khác gì thằng bị bắt quả tang nhìn trộm…

– Hì mình xin lỗi tại Bông chơi đàn hay ghê…
– Ukm cảm ơn Thành nha hì – tôi ngồi xuống cạnh nàng…
– Thành biết chơi không…
– À không mình chỉ mới tập thôi…
– Vậy hả có cần mình giúp không hì…
– À không cần đâu mình tự tập cũng được…

Ai đời lại để con gái dạy được chứ, khó coi lắm…

– Hì mà bản lúc nãy Bông chơi tên gì á…
– Hì là… a times for us đó… – tính tôi là vậy cứ bài nào hay là nghe không quan tâm của ai cả…
– Còn bản cuối là gì…

Nàng nhìn tôi hình như hơi đỏ mặt…

– Hì bí mật không nói cho Thành biết được…

Tôi thì gãi đầu cười trừ…

– Hì không sao…
– Mà Thành thử đàn xem…
– Ơ mình… mình… không…

Chưa nói hết Bông đã đưa tôi cậy guitar…

– Không nhưng nhịn gì cả, nek – nàng trừng mắt…
– À…

Tôi cầm cây đàn, đánh lung tung…

Nàng nhìn tôi cười tươi… tôi suýt trật nhịp mỗi khi em cười và đôi mắt ấy lại long lanh nhìn tôi…

Nhận thấy em đang cười trêu tôi thế là tôi vừa đàn vừa hát…

– BÔNG XANH BÔNG TRẮNG RỒI LẠI VÀNG BÔNG… Ơ RƯỜNG Ơ… BÔNG LÊ CHO BẰNG BÔNG LỰU…

Biết tôi chọc, nàng không cười nữa mà đấm nhẹ vào tay tôi…

– Ui da… – nàng đánh trúng chỗ tay đau của tôi hôm trước…
– Ơ tay Thành bị sao vậy…
– À không có mình bị té á mà hì hì…
– Vén cổ tay áo lên cho mình xem đi…
– Ơ không cần đâu mà…
– VÉN LÊN – nàng nạt tôi…

Tôi nghe lệnh để nàng kiểm tra…

– Trời tay Thành bị sao vậy, đánh nhau phải không…
– Đâu có mình té xe đó…

Nàng nhìn tôi…

– Nói dối mà cũng không biết cách…

Nói rồi em lấy từ cặp ra 1 miếng salonpas…

Rồi em dán vào tay tôi nhẹ nhàng…

– Hì xong rồi đó, sau này cẩn thận đó ông tướng hì…

Tôi chẳng biết nói gì ngay cả câu cảm ơn nàng mà không lên lời…

– À ừ…

Tôi cầm lấy cây guitar…

– Để minh cầm giùm cho…

Nàng nhìn tôi cảm kích…

– Hì cảm ơn Thành nha…

Trên đường về…

– À Bông nè…
– Hả…
– Bông không phải người Sài Gòn à mà sao giọng Bông hơi hơi…
– Hì giờ Thành mới biết à… mình là người hàn gốc việt, mới chuyển về, tại ở đó lâu rồi giờ về Việt Nam nói chuyện cũng hơi hơi… hì…
– À ra vậy hèn chi…
– Mà nek Bông ơi…
– Gì vậy Thành…
– Hì mình gọi cậu là Thảo Dương được không, gọi Bông mình cứ thấy… hì hì, à hay mình gọi là nụ nha – tôi cười đểu…
– Hì nụ á hả, sao cũng được…
– Bọn tôi đi được 1 lúc thì…
– Nek Bông ơi…

Tôi và nàng nhìn về phía trước (là nhỏ Trang)

Tôi hoảng làm rớt luôn cả cặp(sao tôi gặp con bé này hoài vậy trời)

– Sao 2 người lại đi với nhau… thế này là sao vậy Bông, cậu quên hắn đã làm gì rồi à…
– Uk (nàng cười) mà chuyện cũ rồi mà Trang, mình không quan tâm nữa…
– Còn nhà ngươi (con nhỏ gằn giọng)
– Hả gì chứ(tôi hơi sợ)
– Trả đàn lại cho tôi…
– Hóa ra là đàn của nhỏ Trang(đậu xanh làm ơn mà còn mắc oán)

Tôi chìa cây đàn về phía trước thì nhỏ giật lại luôn tưởng như sợ tôi lấy lắm, gớm anh đây thèm vào nhá…

– Về thôi Bông ơi…
– Uk về thôi (nàng hơi lúng túng khi bị nhỏ Trang hối thúc) mình về trước nha Thành…
– Uk Bông về cẩn thận nha (tôi chán nản đang nói chuyện vui vẻ với nàng mà bị con dở người này phá hoại)
– Cái gì anh vừa gọi Thảo Dương là gì cơ (nhỏ Trang bất ngờ), anh có biết là chỉ có… ưm… ứm…

Đang nói thì con bé Trang đã bị Bông bịt miệng lại như không muốn cho tôi biết chuyện gì đó…

Phải gắng lắm tôi mới nghe được lời thì thầm từ nàng (cậu quên rồi sao)

Nói rồi con nhỏ Trang cũng dừng lại…

– Thành về đi cũng muộn rồi đó (nàng nói tôi)
– Uk mình đi nha mai gặp lại hì…
– Ơ Thành ơi cặp Thành nek…
– À ừ mình quên (nhục gê)

Tôi tới gần nàng nhận cặp từ tay Bông thì…

Dt nàng rung lên có tin nhắn, màn hình sáng lên và ảnh nền của dt nàng làm tôi hơi bất ngờ…

Tính tôi không thích tò mò chuyện riêng của người khác nhưng lần này thì khác…

Đập vào mặt tôi là hình của 1 cô gái tóc dài váy trắng…

Mặc dù lúc này cũng chẳng có gì liên quan…

Nhưng mãi 2 năm sau tôi tôi mới biết cô gái trong hình đó là ai và cô gái đó đã ảnh hưởng không ít nhiều đến cuộc sống của Bông…

Tôi sẽ giải thích chuyện này sau, tôi hứa đấy…

Đi bộ muốn khùng về phòng…

– Về rồi hả mày. Xem quà ba má thằng Hưng đem lên nè mày.
– Dm có ổi, xoài luôn kìa bay(thằng Long nói)

Thế là bọn nó bu vào ăn lấy ăn để không nể nhau…

– Chừa cho thằng Hưng nữa bay(Phương Híp nhai nhồm nhoàm nói)
– Lâu lâu được bữa ngon ghê hì hì…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp