Thời học sinh oanh liệt

Chương 109



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 109

Thời gian nhanh quá, chúng tôi mải miết tóm thằng Tuyến lên xe rồi tống nó đến nơi mà anh nó đang hẹn, lúc này thì tất cả đã chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng kéo dài dai dẳng.

Mọi chuyện cứ tưởng rằng nó sẽ suôn sẻ, cho đến khi chúng tôi gặp được anh nó, chỉ là kế hoạch người đổi người, không có thằng anh nào lại nhẫn tâm đến mức để em mình bị bắt mà không tìm cách giúp.

Thấy tôi nó ngạc nhiên.

– Đi đông nhỉ?
– Người đâu? – Tôi lớn tiếng vào nó…

Nó cười nhạt, rôi ra hiệu cho đàn em, một lát sau thì tôi đã nhìn thấy em bước ra, đúng là chúng nó chừa làm gì em thật, thằng Tuyến anh nhìn tôi gằn giọng.

– Mày đã làm sai ý tao, nên giờ con bé này sẽ…
– Khoan…

Thằng D xua tay ra hiệu cho thằng Tài dắt thằng Tuyến vào.

– Em mày nè! Đừng tưởng bọn tao không biết cách trị anh em nhà mày…
– Anh hai! Cứu em…

Đám người chúng nó, sững sờ khi phát hiện thằng Tuyến bị chúng tôi trói lại, nhưng vẻ mặt của thằng Tuyến anh vẫn không biến sắc…

– Tao muốn đổi người!

Lời đề nghị của tôi bị nó đáp trả bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy mưu mô, nó lại nhìn thằng đàn em ban nãy, tôi nói…

– Đưa đứa còn lại ra đây cho tao!

Đứa còn lại ừ! Còn một người nữa sao? Tôi sững người lại khi nó nói câu đó, bảo sao nó không bình tĩnh như thế, và tin nổi không chứ! Người mà nó bắt không ai khác.

Tiếng thằng Vương kêu lớn.

– NHI!

“EM LÀM GÌ Ở ĐÂY VẬY HẢ NHI?”

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Nếu không có hai người cản lại thì thằng Vương đã lao vào rồi, nó hùng hổ mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống chúng nó vậy, tôi cũng không hiểu tại sao chúng nó lại có thể lùng ra được Nhi, chưa bao giờ tôi lại phải lâm vào cảnh như thế này, bên bạn bên tình ta biết chọn ai hả? Đây lại là một lần nữa, không phải là thử thách trí tuệ mà là thử thách của lý trí…

– Mày còn ngây ra đó làm gì? Có muốn đổi người không hả thằng nhãi…

Tiếng thằng Tuyến khinh khỉnh…

– Câm mồm!
– Mày ngon thì đụng vào tao xem, tao không chắc là hai đứa kia sẽ lành lặn đâu.

Thằng D bình tĩnh.

– Chúng mày muốn thế nào?

Tuyến anh gãi tai, nó lườm tôi.

– Một đổi một, mày chọn một trong hai đứa đi nhé…
– Tại sao lại không thả cả hai, mày giữ lại một người làm gì, chẳng phải là tao đã đến đúng theo ý mày rồi sao.
– Mày bắt em trai tao giờ còn lớn tiếng à?
– Sao mày không tự nghĩ rằng em của mày đã từng làm gì với bọn tao mà lớn tiếng…

Có lẽ là lý lẽ của tôi khá đanh thép, nó không có gì để bẻ lại ngoài chửi cùn.

– Đừng nói nhiều, tao cho mày cơ hội cuối cùng, tất cả là do mày chọn, một trong hai đứa, mày muốn thả đứa nào?

Nó giữ lập trường quá, tôi không tài nào làm nó mất bình tĩnh được. Đôi mắt như không còn tác dụng là nhìn nữa, đầu óc tôi đang phải trả lời 4 người, Nụ, Nhi, thằng Vương và D, nên phải làm sao cho đúng đây. Hai người con gái mà mình phải chọn, chưa khi nào sức ép lại nặng nề như thế này, họ không nhìn tôi, giá như ai đó nói một tiếng cho tôi bình tĩnh một chút, đằng này chỉ im lặng, chỉ có ánh nhìn của thằng Vương là rất đáng sợ, tôi hiểu nó đang nghĩ gì. Nhưng nó đâu có biết rằng trong đầu tôi cũng hỗn độn suy nghĩ trào dâng hình thành những cơn sóng lớn, tôi cũng không muốn phải gây lỗi với bất kỳ một ai nữa.

– Suy nghĩ kỹ chưa thành?

Thằng D vỗ vai tôi, nó cười…

– Nói đi, không ai trách mày đâu, tao tin là mày làm đúng.

Tôi nhìn sang thằng Vương, nhìn tất cả mọi người…

– Xin lỗi vì đã lôi cả mày vào chuyện này, tao thật sự xin lỗi…
– Mày… mày tính làm gì hả thành?
– Mày đừng lo, tất cả những gì tao làm hôm nay là vì tất cả, không có lợi ích cá nhân ở đây hết [tôi thở dài]
– Lâu thế? Nói nhanh lên đi…

Thằng Tuyến anh hối thúc. – Haizz… Nụ à! Anh xin lỗi.

– Thả cô gái mặc áo trắng ra…

Tôi định thần chỉ tay về phía Nhi. Lời vừa nói xong, dù biết quyết định nào cũng sẽ gây ra tội với ai đó, nhưng hết cách rồi, tôi chỉ còn một cách duy nhất là nó.

Cuộc trao đổi người diễn ra trong chưa đầy 30 giây, khi thằng Tài cởi trói cho thằng Tuyến thì cũng là lúc Nhi, tôi giữ bình tĩnh, cho đến khi thằng Tuyến gần bước sang chỗ đồng bọn thì cũng là lúc thời cơ chín muồi. Tôi thót tim…

– Hây… rầm…

Tiếng ra đòn rất nhanh của Nhi đồng thời là phát đạn mở màn cuộc chiến, thằng đứng cạnh Nụ bị nhỏ ra đòn bất ngờ khiến nó không kịp trở tay, đúng! Tôi biết là Nhi cũng học judo, hai người họ là bạn mà, Nhi cũng sẽ không để em ở lại.

– ĐÁNH! Lên hết đi.

Tôi hô lớn, lao vào phía chúng nó, thế lại là hỗn độn xảy ra, đám chúng nó không ngờ rằng lại có chuyện này xảy ra. Đây sẽ là hồi kết…

Tôi và thằng D lo thằng Tuyến anh, còn lại thì sẽ do đám bạn tôi đảm nhận, bị hai thằng tôi chặn đường, nó cười khinh khỉnh.

– Hai thằng bay cũng khá đấy, tao cũng không ngờ là mày cũng thay đổi được tình thế, nhưng dù thay đổi thế nào thì ngày hôm nay chúng mày đừng hòng rời khỏi đây.
– Ai thèm bỏ chạy, mục đích bọn tao đến đây là tẩn mày một trận mà thằng khốn, chờ đi, tao sẽ nện chúng mày gấp mười lần như những gì chúng mày đã gây ra.
– Nhiều lời…

Định lao vào thì thằng D cản tôi…

– Lo cho con bé dương trước đi, ở đây tao lo cho…

Nó không để tôi có đồng ý hay không mà đẩy tôi đi. Không biết nói gì hơn chỉ mong mày bình an vô sự D à!

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

– Em về trước đi nhé?
– Nhưng…
– Anh không sao, đi nhanh lên, đưa cả Nhi theo nữa, ở đây mọi người lo hết rồi nhé…

Nói thế thôi, chứ thời gian là vàng, tôi chậm một giây nào thì người bên mình sẽ rất thiệt. Tính chạy về hỗ trợ thằng D thì bị thằng tây hôm trước chặn lại.

– Mày tính đi đâu? Ở lại với tao chứ…
– Mày! Đừng nghĩ sẽ như hôm trước, đừng nhiều lời…

Tôi nổi cọc lao vào nó…

“Rầm chát…”

“Bốp.”

Thứ to xác có khác, tôi bị nó dồn vào đường cùng, cho đến khi, dùng võ không lại thì ta dùng mưu. Trong khi ngã đổ đốn ra chiếc ghế sắt, tôi chống tay đứng khựng dậy.

– Xem ra mày cũng chưa biết điều nhỉ, hôm nay thì khỏi chạy nhé thằng nhãi.
– Mày đã hạ được tao đâu mà to mồm thế?

Tôi nhếch mép khiêu khích nó tấn công.

– Bố láo, chỉ giỏi bốc phét, xem mày còn lớn lối được đến đâu.

Dứt lời nó khom lưng tung một quyền vào trước mặt tôi.

– Vụt – rầm – soạt – aaaaa…

Tất nhiên đánh thì phải né rồi, tôi cúi xuống nhanh, dùng chiếc ghế cạnh mình, nhanh chóng tôi kẹp chiếc ghế lại khóa lấy tay nó bất ngờ…

– Thằng mất dạy, mày làm gì thế hả? Bỏ ra nhanh…
– Đau lắm hả? Sau đó là lỗ mũi ăn trầu nhé…
– Hây… BINH… BỐP…

Tôi gỡ tay thôi khóa, dùng ghế phang thẳng mặt nó, hậu quá nó ngã đổ đốn xuống nền, ôm mặt lăn lộn đau đớn, cho đến khi có hai thằng nhảy vào chi viện thì…

– Bốp! Aaaa…

Đâu có dễ thế, tôi dùng ghế một lần nữa làm khiên cản đòn chân thằng thứ hai, làm nó đau đớn ôm chân nhảy lò dò, không khoan nhượng, tôi xoay người đảo cước đá nó ngã sấp mặt. Đến thằng thứ ba thì tôi bỏ ghế xuống, mặc cho nó tự do chạy vào như điên cuồng.

– Muốn răng môi lẫn lộn thì cứ lao vào đi thằng nhãi.
– Rầm! Lạch cạch… rầm.

Tôi cúi người nhanh chóng túm lấy chân nó nhấc lên, cứ thế theo đà nó bị tôi hất ra sau ngã nằm trọn tấm lưng xuống chiếc bàn sắt.

– Hộc… hộc… mệt quá, nợ chưa trả xong mà đã thấy khá đuối rồi…

Mọi chuyện cứ tưởng đã suôn sẻ, nó xảy ra nhanh lắm, tôi vừa quay lưng lại thì… người của hai bên gục rất nhiều, chỉ còn tôi, Thành Toác, thằng Vương, và còn thằng D. Vừa nghĩ đến nó thì tôi giật mình thót tim chạy đến chỗ nó, cho đến khi chợt nhận ra, bạn mình nằm gục xuống nền, tay thằng Tuyến anh cầm một thanh kiếm gỗ, nhìn vẻ như rất chắc chắn, thằng khốn nạn mất dạy…

– Mày đến muộn rồi nhỉ, tiếc cho bạn mày cũng khá lên một chút, nhưng chỉ chịu nổi một kiếm của tao thôi hahhah…

Ba đứa tôi lần này đối mặt với một kẻ thù lớn, nó không thấy gì là thương tích, vẫn lành lặn, điều này làm tôi càng căm hơn.

– Ba chúng mày đến đúng lúc lắm, tao không cam đoan là chúng mày sẽ chết, nhưng tao sẽ cam đoan là chúng mày sẽ bị thương tận cả đời.
– Câm mồm! Dùng vũ khí đánh kẻ tay không, mày cứ cười đi…
– Nói nhảm! Cho tao xem thực lực chúng mày thế nào rồi hẵng cắn nhé, nhận một kiếm của tao đi rồi xem xem còn lớn giọng nữa không?

Dứt lời nó nghiêm người y như một võ sĩ đạo nhật bản, tay để ngang ngực cầm thanh kiếm gỗ, mặt nham hiểm. Gay rồi…

– BỐP! Tôi là người ăn một kiếm của nó đầu tiên, nhanh lắm, tôi không kịp né, chỉ kịp thời nhích một chút, rồi dùng côn nhị khúc đỡ chắc chưa được 3/10 của nó thì khúc gỗ nâu kia đã giã vào vai tôi đau đớn…
– BỐP… thằng Vương dính một kiếm tiếp theo…
– BỐP! Tiếp theo là Thành Toác.

Xong! Cả ba nằm gọn xuống đất, nó chỉ dùng một hít duy nhất mà có thể đánh ngã đối phương, chắc chắn là nó phải luyện tập lâu năm mới có thể đạt được trình độ như thế. Không xong rồi, vai tôi giờ như hơi ướt, nó chảy máu, đau chết mất.

Một thoáng xong khi nhìn đồng đội của mình, nằm gọn dưới chân nó, bất ngờ thằng Tuyến anh nâng thanh kiếm gỗ như nâng bảo vật vậy, nó kiểm tra từng vết trên lưỡi kiếm, vẻ như xem có chỗ trầy xước nào không. Cuối cùng nó hất hàm.

– Chúng mày vinh dự lắm mới được tao dùng cây kiếm gỗ đắt tiền này chăm sóc đấy nhé!
– Khỉ thật! Sao lại có vết nứt ở đây thế này, bình thường nó đâu có bị như thế!

Tôi khổ sở đứng dậy, xem ra chỉ còn mình và nó. Lần này thì có chết cũng phải chết sao cho nó không hèn một chút. Thấy tôi đứng dậy, nó ngạc nhiên.

– Cứng đấy, lĩnh một kiếm của tao mà còn đứng được…
– …

Tôi không đáp xoa vết thương khể nể, ráng đứng dậy mà không phải chống tay. Hít thật sâu nói.

– Mày sẽ phải trả giá vì những gì mày đã làm hôm nay thằng khốn kia…
– Còn sức không mà mày sủa càn thế? Mày nên nhớ là mày đang đương đầu với ai hahahaha…
– Câm mồm! Tao sẽ không để yên đâu.
– Có lẽ tao phải cho mày thêm một kiếm nữa thì mới chịu câm mồm nhỉ?
– Giỏi thì làm lại lần nữa đi…

Thấy tôi cứ trơ ra, nó nhăn mặt, lại tư thế như ban nãy, chuẩn bị cho một kiếm tiếp theo.

– Mày muốn chết thì tao chiều thôi!
– Ừ đúng rồi! Nhảy vào đi! Cho tao xem lại đòn kiếm ban nãy của mày nào. Cho tao xem lại một lần nữa đi chứ. – Tôi thì thầm…
– Hây… kya… bốp… rắc… rắc…

Tất nhiên là tôi không tránh, tôi để nó trực diện đánh thêm một kiếm lần thứ hai vào mình, không chắc nhưng tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, chắc chắn là sẽ qua, cho đến khi tôi dùng cả hai tay cầm hai đầu côn giơ lên phía đỉnh đầu, cản lực của thanh kiếm va vào, tiếng kêu lớn sẹt qua tai tôi như điện, chân tôi một thẳng một quỳ xuống nền vì lực đánh của thanh kiếm quá khủng khiếp. Nhưng không sao, trong tình huống này tôi hoàn toàn an toàn, vì toàn bộ lực của thanh kiếm đã bị triệt tiêu. Và hơn thế nữa, cây kiếm gỗ đã bị tôi làm cho nó gãy toạc.

Thằng Tuyến anh trợn mắt hoảng, nó giật lùi tiếc thương cho thanh kiếm.

– Trời ơi là trời! Kiếm gỗ quý của tôi.
– Mày còn tiếc nữa à? Cho mày chết nè.

Tôi xoay người hết tốc lực phang côn nhị khúc vào mặt nó, bất ngờ.

– Bốp rầm…

Thằng Tuyến anh không kịp trở tay, nó ngã ra đất rồi tiếp tục đứng dậy khó khăn.

– Mày tới số rồi…

Dồn hết sức cuối, tôi lao vào nó dùng côn nhị khúc đánh điên cuồng, bao nhiêu hỏa khí và lửa giận nay đã dồn hết vào nó…

– Hây! Thằng chết dẫm! Lĩnh hết đi… BỐP… BINH…

Tiếng đánh chát bốp vang lên liên hồi, thẳng Tuyến anh bị động hai tay đỡ một cách vô vọng, hết đánh vào tay, tôi tiến đến eo, vai, ngực, chân, nhịp thở cứ thế điều hòa theo mỗi lần đánh, mỗi lần đánh trúng nó là một lần trả nợ vì những gì nó gây ra…

Và! Cho đến khi, tôi thắng ư? Không! Chắc là thằng Tuyến anh nó thành tinh mất rồi, cho đến khi tôi tung một côn vào vai nó thì bất ngờ.

– Pặp! Hả?

Tôi tròn mắt bất ngờ vì nó đã đỡ được côn của tôi chỉ một tay, lúc này thì trán nó chảy máu, miệng khóe bầm, từ đầu đến chân lĩnh biết bao nhiêu là đòn của tôi. Nó gằn giọng…

– Thằng nhóc! Đừng có tưởng bở nhé!
– Vut – soạt – rầm…

Nó tước côn từ tay tôi rồi ném đi, sau đó là một cước rất nhanh khiến tôi không kịp trở tay ngã ra hẳn nền.

– Hôm nay tao sẽ giết mày…

Tôi lau máu trên miệng lao vào nó.

– Vù bốp!

Nó nhảy lên đạp chân vào tường rồi tung cước vào tôi, rất may là tôi cũng đã gồng tay đỡ lại.

– Bốp!

Tiếp sau đó là một đòn quét chân, tôi né được, nhưng cũng không thể ngờ là nó lại nhanh đến như thế, sau đòn quét vừa rồi, nó tiếp tục xoay người trên không tung một cước vào thái dương.

– Rầm… loảng xoảng…

Tôi ngã ra cả mét vào mớ hỗn độn. Không kịp thở nó nhảy trên không tính dùng đầu gối làm chiêu cuối cùng, nếu dính phải chiêu này, chắc tôi cũng không dám tưởng tượng đến cái cảnh về sau.

– Rầm… hú vía!

Tôi thót tim vì mình vừa thoát ra khỏi đòn vừa rồi của nó, không chần chừ, tôi bật dậy nhân cơ hội nó chưa đứng thẳng thì bất ngờ…

– Bốp…

Tôi dồn hết vào chân phải, đá mạnh vào ngực nó, thằng Tuyến anh khốn đốn đứng dậy vì lực chân của tôi tác động vào, tất cả đã chuẩn bị cho 108 mộc nhân. Cùng lắm rồi, phải nhân cơ hội nhanh, tôi áp sáp nhập nội. Đầu tiên là một chưởng vào mặt sau đó là một cùi trỏ.

– Bốp… binh… cốp!

Nhanh nhất có thể, tôi sợ nếu chậm như ban nãy nó sẽ lật ngược được tình thế mất, đối thủ lớn nhất của tôi đang phải hứng chịu tất cả những gì mà nó đáng phải nhận…

Đến khi nó không còn tỉnh táo và minh mẫn thì tôi cũng đã hiểu rằng, hẳn là nó cũng đã thấm rồi. Đến những giây phút quan trọng nhất thì…

– Không xong rồi, đau quá…

Tôi khốn đốn khụy người xuống vì phát hiện ra tay trái bị đau của mình nó đã chảy máu ướt đẫm một mảng, có lẽ là do tôi hoạt động hết sức. Ngay lúc quan trọng mà tôi lại có thể bỏ lỡ.

Thằng Tuyến anh phát hiện ra tôi đang đau, nó bất ngờ đạp mạnh vào vai khiến tôi đau đớn ngã lăn mấy vòng, choáng váng vì hết sức, nó chắc cũng thế, lảo đảo, tôi hoảng khi phát hiện ra rằng, nó lấy tiếp một thanh kiếm từ túi balo, là một kiếm tre.

– Chết đi thằng nhãi.

Nó lao vào, tôi chẳng biết làm gì ngoài nhắm mắt chịu trận… trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng gãy nát.

– Bốp… rặc…

Là thằng D, nó đã tỉnh dậy, cây kiếm tre bị nó đánh gãy, cho đến khi thằng D nhảy trên không tung cước, đòn mà chỉ né được một chứ không thể tránh được hai.

– Binh… bốp…

Thằng Tuyến anh ngã đốn ra đất, nó lại với lấy cây kiếm thứ ba, lần này thì thằng D, lĩnh trọn một kiếm, nó giơ hai tay ra đỡ.

– Bốp… rặc…

Cây kiếm thứ ba bị gãy. Tôi hít sâu, đứng dậy nhập bọn cùng nó, hỗ trợ cho thằng D thêm hai giây quý giá đứng dậy.

– Hai thằng mày…
– Không ngờ đúng không thằng vô phúc ất ơ.

Nó hét lớn rồi lao vào hai thằng tôi, thằng dương, bất ngờ nghiêng người trên không như hồi đánh lộn ở quán bida trước, xoay hai vòng rồi tung một cước cực mạnh vào phía trái cổ nó, tôi cũng chớp luôn xoạc chân tầm thấp khiến nó cứ thế mà ngã hẳn sấp xuống nền một lần nữa. Cả hai thằng nằm bệt xuống hết sức…

Trước khi nó gồng người đứng dậy thì đã bị thằng Vương lao vào, kẹp tay, nó lại gồng trở lại thằng Vương cắn răng trở người khóa sang chân, nó lại dùng cùi trỏ đánh trả thì thằng Vương mới kết thúc bằng khóa kẹp cổ, lần này thì nó mới bất tỉnh…

Xong rồi! Hết rồi! Nó nằm bất động rồi. Xong rồi bà con ơi!

Chương trước Chương tiếp