Thời học sinh oanh liệt

Chương 17



Phần 17

Sau cái hành động vừa rồi của tôi…

Thì không khí trong nhà dường như im lặng hẳn đi, thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng nước đang nhỏ xuống bồn rửa bát từng giọt từng giọt…

Một lúc sau tôi bắt đầu lên tiếng mà không dám quay lưng về phía nhỏ…

– Nek cô ngủ chưa vậy…
– Tôi xin lỗi chuyện lúc nãy nhé… tại tôi… mệt quá nên vậy… tôi xin lỗi nha…

Vẫn không thấy nhỏ lên tiếng…

Tôi tính hỏi thêm lần 2 thì…

– Không sao tôi không để tâm đâu…

Nhỏ nói mà tôi cảm thấy mình hình như lúc nãy giống 1 kẻ tội đồ vậy…

– À ừ mà nè…

Tôi tính chuyển chủ đề…

– Cô nói đi…
– Nói gì cơ?

2 người nằm chung 1 giường quay lưng lại không nhìn nhau, khoảng cách bây giờ chỉ có cái gối là biên giới ngăn cách…

– Thì cô cho tôi 1 lý do để tôi không bực chuyện lúc ở cùng gia đình cô đi…
– Sao anh bảo là không muốn nghe tôi giải thích mà…
– À tôi xin lỗi, do tại lúc đó tôi bực quá nên không muốn nói chuyện với ai cả…
– Còn bây giờ thì sao – nhỏ hỏi…
– Còn bây giờ thì khác, tôi thấy cô như vậy nên…
– Nên anh thương hại tôi chứ gì… – nhỏ nói như mếu…

Tôi tính quay lưng lại nhưng lý trí lại muốn tôi nằm im…

– Đâu… đâu có tôi không có ý đó mà…
– Không phải anh lúc nãy đã làm gì với tôi giờ anh chỉ muốn hỏi chuyện hồi trưa chỉ để muốn an ủi tôi chứ gì?

Nhỏ nấc lên nói như đang khóc thì phải…

– Ở đâu có tôi… tôi…

Nhỏ đoán ghê thật hiz hiz… tôi bối rối không biết nói sao vì nhỏ đã đoán trúng ý mình…

– Nếu anh muốn biết chuyện lúc trưa thì để tôi nói…
– À ừ cô nói đi…
– Gia đình tôi có 6 người…
– Ơ vậy 1 người đi đâu rồi sao hồi sáng tôi…
– Người thứ 6 là chị tôi…

Nhỏ lại cắt ngang…

– À tôi biết rồi…

Và thế là nhỏ kể cho tôi về quá khứ người chị đó và nguyên nhân tại sao tôi lại bị củ hành tại nhà nhỏ…

Cụ thể là thế này…

Thật ra trước kia mẹ của Nhi là 1 người phụ nữ đảm đang hiền lành, 3 người con là nhỏ Nhi, chị nhỏ và anh cả nhỏ, hơn 4 năm về trước chị nhỏ dắt về gia đình 1 người và đó là bạn trai chị nhỏ, nghe nhỏ kể thì 2 người yêu nhau lắm, và anh thanh niên đó cũng đã lấy được lòng của gia đình nhỏ đặc biệt là mẹ của Nhi, bà rất hài lòng về cậu rể tương lai…

Và sóng gió bắt đầu từ khi đó, cậu rể quý đó ngày nào cũng đến nhà nhỏ chơi, chủ yếu lý do là gặp vợ tương lai, còn cớ là hỏi thăm sức khỏe bố mẹ nhỏ, mẹ và bố nhỏ ngày càng tin tưởng sự thật thà và hiền lành từ cậu rể đó, mặc dù gia đình anh ta khá khó khăn nhưng lại được mẹ nhỏ hết sức giúp đỡ…

Tưởng chừng 2 người họ sẽ hạnh phúc nhưng cho tới 1 ngày…

Chị nhỏ đã phát hiện ra anh chàng rể kia đã có nhân tình và cô gái đó đã mang thai 2 tháng, nhìn thấy cảnh 2 người đó yêu thương nhau mà chị nhỏ đâm ra suy sụp tinh thần, về nhà thấy chị mệt mỏi mẹ hỏi thì bảo là hơi mệt, và cũng vì quá đau buồn nên thành ra chị nhỏ đâm ra bệnh nặng… đến lúc đó mà chị vẫn giấu gia đình chuyện bị kẻ kia bạc tình, cho tơi khi quá đau khổ vì bị phản bội nên chị nhỏ đã nghĩ tới chuyện tự tử…

Ngày cuối cùng khi nhỏ nhìn thấy chị mình là trông thấy chị nằm trên giường mặt đã tái nhợt vì mất máu quá nhiều do chị nhỏ đã cắt gân cổ tay…

Nói tới đoạn này thì nhỏ đã òa khóc lên từ khi nào… gia đình nhỏ khi biết chuyện thì cũng đã quá muộn, cậu rể quý kia thì không biết đã bỏ đi từ khi nào, đám tang chị, chỉ có mẹ nhỏ là đau buồn nhất khóc nhiều dẫn đến kiệt sức… và cũng từ đó mẹ nhỏ đã thay đổi hoàn toàn cho đến như bây giờ…

Tôi không nói gì chỉ theo bản năng của 1 thằng con trai, tiến tới đỡ nhỏ dậy rồi khẽ ôm lấy nhỏ an ủi…

– Tôi xin lỗi vì tôi mà cô lại phải nhắc lại chuyện cũ…

Nhỏ không nói gì chỉ khóc thôi, vai tôi bây giờ đã đẫm nước mắt của nhỏ.

– Phải… cô cứ khóc đi…

Thật sự lúc đó tôi không biết phải diễn tả cái cảm xúc đó như thế nào, chỉ là hành động an ủi của 1 thằng bạn khác giới dành cho người bạn nữ kia, nhưng tôi lại cảm thấy lúc đó thì lại khác… 1 cảm xúc gì đó mà không thể diễn tả được…

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Nhỏ vẫn khóc nức nở trên vai tôi, cho tới khi tôi tôi không còn nghe thấy tiếng khóc nữa thì…

Nhỏ ngủ mất rồi…

Tôi nhẹ đặt nhỏ xuống giường…

Trông lúc ngủ nhìn cũng dễ thương đấy chứ hề hề…

Cơ mà đó mới chỉ là tối hôm đó thôi còn tới sáng mai thì khác…

Bạn có bao giờ từng nghĩ mỗi sáng thức dậy, bạn sẽ được đánh thức bằng cách nhận được 1 nụ hôn hay 1 cái ôm yêu của bạn gái mình ngay trên giường, hay 1 lời thủ thỉ đầy yêu thương vào tai, dẹp… dẹp… dẹp… dẹp hết… xuyên tạc, ảo tưởng hết…

Bằng chứng là những ý tưởng đó của tôi đã bị nhỏ Nhi đạp đổ 1 cách không thương tiếc…

7h sáng tôi vẫn còn mơ mơ màng màng… thì cảm thấy hơi khó thở, tôi mở mắt ra thì đập vào mắt tôi là cảnh tượng không thể nào bê bối hơn, chân nhỏ gác lên bụng tôi tay thì choàng lên cổ tôi kèm theo hơi thở đầy nồng nàn phả vào…

Sax hôm qua như nhỏ không đánh răng thì phải…

Tôi khẽ đẩy nhỏ ra chỗ khác rồi tiếp tục ngủ, cơ mà chưa được 15s thì nhỏ lại quay sang kèm theo cánh tay nhỏ đập mạnh vào mặt tôi…

“CHÁT…”

UI DA, thôi, thế là tỉnh ngủ luôn…

Nếu đứa nằm trên giường lúc này không phải nhỏ mà là thằng Lộc thì bây giờ nó đã nằm dưới đất rồi…

Tôi bỏ xuống giường vào nhà tắm, ra ngoài thì thấy nhỏ đã dậy từ khi nào…

– Chào người đẹp ngủ trong rừng, dậy rồi à…

Tôi chọc đểu…

Nhỏ không nói gì vì vẫn còn ngái ngủ…

Nhìn nhỏ lúc này sao mà giống siêu saiyan cấp 3 ghê, tóc nhìn rối thôi rồi…

– Đi rửa mặt đi rồi tôi mua đồ ăn sáng cho…

Tới 8h hơn thì tôi dắt nhỏ ra đường bắt taxi về…

Lúc xe sắp tới thì nhỏ có nhìn tôi…

– Nè tối hôm qua á?
– Uk tôi nghe nè…
– Tối hôm qua anh… anh có…
– Sax tối hôm qua không có gì hết thôi cô về đi, xe tới rồi kìa…

Tôi cắt ngang… vì sợ nhỏ lại nghĩ bậy bạ…

Chờ xe chạy ra khỏi tầm mắt mình tôi mới bước ra trạm xe bus không quên mang theo cây guitar…

Và tất nhiên 1 thanh niên mang guitar trên xe bus thì có thể bạn sẽ gây được sự chú ý của nhiều người đấy, không biết là họ ngưỡng mộ hay nghĩ tôi mới tập đàn nhưng tôi vẫn hiên ngang bước vào…

Về tới phòng…

– Ê hôm qua m ngủ ở đâu vậy? – Lộc hỏi…
– T ngủ nhà bác Trường…

Rồi tôi bước vào trong…

– Đù Thành nó mang đàn về tập kìa bay khửa khửa – thằng Long lại nói đểu…
– Kệ t m…
– Ê ê… Thành em mai thứ 4 đá banh khoa m gặp khoa oto bọn t đấy…

Vl bao nhiêu nhân tài của phòng nó đổ về khoa oto mọe rồi…

Mai gặp bọn nó thì sao đây trời…

Thế là tôi nảy ra 1 ý kiến…

– Ê tụi bay, mai đá banh thằng nào ghi bàn nhiều nhất là được giảm tiền quỹ phòng nha…
– Adu cái này hay nè t đồng ý hề hề…

Thằng Phương ok liền vì kỹ thuật của nó khá giỏi…

Nói qua nói lại thì…

– Thêm cái đi chợ đi, khoa thằng nào thua thì thằng đó phải đi chợ…

Vl mấy cái thằng đểu này. Chắc 90% là khoa mình thua mất rồi…

Thôi kệ biết đâu thành tích lại xảy ra thì sao…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp