Thời học sinh oanh liệt
Chương 180
Giờ ăn trưa, khi tôi vừa đi xuống để gặp em thì ngay hàng ghế đã nhìn thấy chị em Trang Ngọc và cả Nụ ba người đang nói chuyện rất vui, dừng lại tôi khựng người mà nhìn vào những cô gái đó đem lòng hiếu kỳ khẽ thở ra một hơi mê man. Giác quan của Trang như đã phát giác ra chính tôi…
Cô nàng ngay sau đó liền hành động đưa tay nhỏ ghé vào tai Nụ nói những lời gì đó rồi ý tứ cùng em gái mình rời đi…
Họ đi rồi thì tâm thần tôi cũng nặng nề hơn vì không biết rằng là họ vừa nói gì với nhau, đặc biệt tiếng thì thầm của Trang nói với Nụ lúc nãy.
Ngồi xuống cạnh em, nàng cười mỉm vén tóc mai rồi lấy từ balo nhỏ ra hộp cơm, có sushi, có cá, có canh. Tôi nhìn mà nghe bụng sôi lên…
– Em đã ăn chưa?
Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu khóe môi đỏ thắm cười tủm tỉm vui vẻ nói – em mới ăn một chút ở nhà rồi đến chỗ cơ quan anh.
– Vậy là vẫn còn đói đúng không?
Em gật khẽ rồi lại nói – không sao! Lát em về nhà ăn cũng không muộn…
Nụ không để ý đến thái độ của tôi, em trao hộp trao đũa cho tôi rồi lấy tiếp từ balo một bình giữ nhiệt, đó là trà đào.
– Anh ăn đi, đừng nhìn em như vậy.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Trong cửa hàng đó, chị chủ mặc cho tôi đứng chọn lựa một mình để tâm vào chuyện tư vấn cho một nữ khách hàng. Tôi đưa tay chạm nhẹ lên chất liệu vải của chiếc váy khẽ cảm thán một lúc, không hiểu sao bây giờ tôi lại không muốn có nó nữa, đảo mắt nhìn quanh xem vài mẫu ảnh, tôi dừng lại ở hàng giày rồi bỗng nảy ra ý tưởng trong đầu những tiếng máy bay gầm vang trời kéo dài thường gây những cơn mất ngủ triền miên cho những người nhiều tâm sự hay tinh thần luôn trong trạng thái không ngừng suy nghĩ mỗi khi về đêm và có cả tôi nữa.
Tôi cùng em hai người ngồi bệt trước nhà, giờ này thì người thân của em cũng đã quay về Nhật, trên bầu trời đêm thoáng đãng, tiếng sáo thổi mang theo một nỗi buồn man mác, thanh âm vang như ai oán, đó chính là nội dung mà người sáng tác bản sáo ấy đề cập.
Kết thúc, tôi đưa cây sáo xuống đưa ánh nhìn sang em thăm dò. Nàng ngồi sát cạnh tôi…
– Em biết bài này…
Tôi ngạc nhiên – vậy em nói xem…
– Tên là Dẫn Tử…
Bài này là trong bộ phim hồng lâu mộng rất nổi tiếng của trung quốc.
Tôi gật đầu khẽ ừ một tiếng. Rồi lấy từ cặp ra một chiếc hộp đưa cho Nụ…
– Em mở ra đi…
Nàng hai tay nhận lấy ngạc nhiên nhìn tôi rồi cũng không nói gì, em mở chiếc hộp ra rồi ánh mắt dừng trên đôi giày.
– Để anh mang vào cho em nhé?
– Dạ!
Quỳ một chân xuống, hai tay tôi hơi lo rồi cuối cùng cũng thở phào khi nhìn thấy bàn chân nhỏ trắng của Nụ vừa vặn với đôi giày mà mình mua, đan dây giày rồi thắt lại, mỉm cười nhìn lên em thấy em cũng đang nhìn mình đầy ôn nhu.
– Anh… đáng lẽ đã mua cho em chiếc váy mà em nhìn trúng hôm đó, nhưng quả không hiểu sao anh lại mua cho em đôi giày này.
Cô ấy lắc đầu nhìn tôi như có rất nhiều nhu tình trong đôi mắt đen láy đó…
– Hôm đó chỉ là em vu vơ thôi, vậy mà em cứ nghĩ anh sẽ cho cho em một đôi giày cao gót chứ hi hi…
– Anh không thích con gái đi giày cao gót, những kiểu giày đó rất hại sức khỏe.
– Em này…
– Vâng…
Ngay khi Nụ không kịp đề phòng, tôi nhún nhẹ đầu gối vươn người cao hơn một chút đưa tay mình bám nhẹ vào đầu vai nàng kéo về phía mình, em giật thót rồi nhắm chặt mắt khi hiểu ra ý định của tôi thì muốn chống đỡ đã quá trễ – chụt!
Một cái hôn thật sâu kéo dài, tôi hít thật sâu cảm nhận mùi hương từ cơ thể em mang lại trôi nhẹ vào mũi mình, viền môi em mềm mại như lụa mỏng cứ khiến cho tôi chẳng thể nào muốn dừng lại.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Sắp tết thật rồi, cũng phải cách đêm giao thừa 1 ngày thì mới được nghỉ nhận thông báo từ công ty. Em khoác tay tôi đi dạo quanh phố xem chợ hoa. Xung quanh không khí tết nhộn nhịp ồn ào, hai đưa đi vòng vòng hết từ cuối phố rồi lại vòng trở lại ngắm hết gian hàng này rồi chuyển sang gian khác hoa cúc, hoa đà lạt, hoa mai, hoa lan treo lên rực rỡ trong ánh sáng trắng. Mua hai giò lan rồi cùng nàng trở ra…
Mùi hương của những chiếc bánh tráng nướng cháy thơm nhận từ tay người bán. Nhìn em ăn mà cũng yêu dễ sợ, tôi cười mỉm rồi tiếp tục cả hai đi ăn chè.
Rồi lại một ngày nữa trôi qua, tối đó trong khi ngồi chờ hai tô bánh canh từ chủ quán, thực khách quá đông.
– Em muốn nói gì với anh hả?
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Nụ tự dưng làm tôi sinh nghi hoặc, em nhìn sang tôi khẽ mở miệng.
– Trang nói với em là phải quan tâm anh nhiều hơn đó hi…
Tôi nắm tay em…
– Vậy… là hôm ấy Trang đã nói thế hả?
Em lắc đầu – anh này! Anh đang rất mệt mỏi có phải không?
Tôi ngạc nhiên – sao em lại hỏi vậy?
Bây giờ thì hai tô bánh canh nóng hổi cũng đã được mang đến nhưng chẳng ai đụng đũa.
– Anh đã gặp bạn của Hồng Nhi, có phải cậu ấy đã nói với anh điều gì?
Tôi hơn khựng lại tự dưng thấy có chút áy náy rồi khẽ hỏi em – em… ghen hả?
Quả thật không biết bao lâu rồi tôi chưa bằng xương bằng thịt gặp lại người con gái này…
Nụ lắc đầu – có lúc em thấy mình ghen nhưng rồi cảm giác ấy cũng không còn nữa, bởi vì Nhi là người bạn thân nhất của em…
Nàng nói nhỏ chỉ đủ cho tôi nghe, rồi bất chợt khi ấy tôi tự hỏi thì rốt cuộc trong khoảng thời gian mấy tháng kia không gặp em, phải chăng?
Tôi lắp bắp…
– Em… đã gặp Nhi à?
Nụ im lặng…
Nàng im lặng cho đến tận khi tôi đưa em về đến nhà. Cả hai cũng đều im lặng, và những suy nghĩ bắt đầu hiện lên trong đầu một cách rõ ràng. Hai người họ đã gặp nhau sao? Họ đã nói gì với nhau? Tại sao bây giờ bản thân mình mới nghĩ đến chuyện này?
Xe dừng lại trước cổng, tôi có lưu lại để uống một ly trà nóng. Nhưng trà thì chưa pha thì tôi đã có những suy nghĩ đen tối trong đầu mà nhẹ nhàng linh hoạt kéo tay em lại rồi ôm vào lòng. Mái tóc em chạm mơn trớn trên mặt tôi, thân hình em qua lớp áo khoác mềm mại tôi nghe tiếng hô hấp từ ngực nàng truyền đến mình mà nghe rạo rực trong lòng, ban đầu thì có chút giãy giụa, hai tay em yếu ớt như muốn đẩy tôi ra nhưng rồi cũng buông xuôi thả lỏng mà nương theo dụi đầu sâu hơn vào lòng tôi.
Khẽ từ từ cúi xuống hôn lên môi của Nụ, nàng khẽ run lên nhưng cũng không có ý muốn né tránh, Nụ hôn sau đó cũng dần trở nên sâu đậm hơn, tôi hít sâu từ từ rời khỏi viền môi ấm của em mà bế bổng em lên, em thật nhẹ. Điều hòa hơi se se lạnh, đặt nhẹ Nụ lên giường trong khi đôi tay em vẫn còn đang bấu víu áo trước ngực tôi, em xấu hổ khuôn mặt kiều diễm có chút ngượng ngùng với đôi má đã ửng hồng, hơi thở của tôi giờ đây đã bắt đầu trở nên dồn dập, nắm tay em khẽ siết khi lớp áo ngực cuối cùng bị kéo qua sau một cái vươn vai – đẹp quá! Mềm mại hoàn hảo, lúc này thì tinh thần cũng không còn thuộc về tôi nữa, Nụ nhìn lên tôi, hai tay em giờ đây như mơ hồ chạm khẽ lên da thịt tôi. Nàng vẫn nằm đó lặng yên rồi thoáng một cái, hôn lên trán nàng, đôi môi tôi khô ráp lần mò hôn lên đôi mắt, đến mũi rồi gò má và cuối cùng là đôi môi. Mảnh vải bên dưới bụng cũng đã bị tôi cởi ra, nàng như kêu lên…
Cơ thể nuột nà có chút khó xử mà cử động, giọng em cũng đã bắt đầu ấp úng…
– Anh… em… cái này… cái kia…
Tôi hôn lên môi em chặn lại rồi thì thào vào tai – tin ở anh nhé…
Em gật khẽ rồi yên lặng mặc cho tôi ôm lấy hai bờ vai…
Nàng hôn lên khắp cơ thể – màn kết thúc của dạo đầu nhanh chóng chấm dứt, tôi bắt đầu hít thở không thông, hai tay từ mông rồi vuốt ve lên nhào nặn xoa lên hai bầu vú căng tròn, mắt em nhắm nghiền rồi kêu khe khẽ, những ngón tay bấu mạnh vào vai tôi mà duỗi người quằn quại trong hơi thở dần trở nên đứt quãng. Trong đêm tối vắng lặng thanh tịnh, ánh sáng của đèn ngủ mờ mờ hiện lên hai cái bóng, hai thân thể cử động bắt đầu nhanh dần, những tiếng nhấp nhô cùng thanh âm rên từng hồi.
Kết thúc thăng hoa tôi mệt mỏi sau một hồi rất lâu hoạt động không ngừng nghỉ, thân mình khẽ run lên…
Nhìn lên khuôn mặt kiều diễn sóng mắt em như có ngấn nước, tôi đưa tay lau đi rồi hôn sâu lên môi nàng khẽ nói – không sao đâu…
– Em… yêu anh nhiều lắm!
Tôi đê mê và hạnh phúc khi nghe hết câu từ Nụ mà toàn thân mệt nhoài vô tự…
Tôi chống tay mà vùi mặt vào ngực nàng tận hưởng những giây phút khoái cảm…