Thời học sinh oanh liệt

Chương 183



Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 183: Đám cưới (Ngoại truyện)

Nhìn chằm chằm trên lịch càng làm cho tôi nôn nao ở trong lòng. Cũng chỉ còn vài ngày nữa là tới, ngồi phịch xuống ghế làm việc, kéo lấy ngăn kéo bàn bên dưới, lấy ra thứ mà mình đã từng chuẩn bị đã từ rất lâu, chiếc hộp đen nhỏ xinh gói gọn bên trong đó là một thứ kim loại quý, ánh sáng óng ánh lóe lên trước mắt, tôi rút lấy chiếc nhẫn ra lấy vạt áo cẩn thận lau đi. Vừa nhìn lại suy nghĩ rất lâu tự kỷ một mình trong phòng, sau cùng cũng khó nhọc nản lòng đem nó cất lại về ngăn kéo rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Em viết gì vậy?”

“Là thiệp sinh nhật”

“Uây! Thế mà anh tưởng”

Ngẩng đầu nhìn tôi hỏi…

“Anh tưởng gì?”

Mặt gian cười hì hì…

“Tưởng là viết thiệp cưới cho tụi mình”

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Mang hơi men trong người quả dễ ngủ thật, về đến phòng là chỉ cần lăn ra là vào giấc liền.

Ngủ thật say để ngày mai cho thật là bận rộn.

Sáng hôm sau chuông điện thoại réo báo thức inh ỏi, lăn lộn một lúc rồi oải người đứng dậy lột sạch đồ hôm qua chưa thay ném vội vào máy giặt rồi đi nhanh vào nhà tắm.

Dù mặt trời lên cao nhưng nắng vẫn còn chưa quá gắt. Chạy bộ ra ngoài ăn sáng nhẹ rồi tìm đại một tiệm cắt tóc. Và cuối cùng là tìm một cây rút tiền, trong đầu từng thầm nghĩ chắc gia đình anh Huy cũng không quan trọng tiền bạc là bao nhiêu, suy nghĩ thiểu não hồi lâu thì quyết định ngoài thiệp sẽ tìm mua thêm một chai rượu ngoại tặng vậy. Haizz! Người giàu thật có cuộc sống đầy đủ mà. Vậy là mất một mớ thời gian đi lang thang khắp con phố công phu tìm cửa hàng rượu ngoại ưng ý nhất.

Mua mới một chiếc cà vạt, trở về nhà thay quần áo, vội vàng tranh thủ đem đồ đi phơi.

– Chà nay cuối tuần mà ăn mặc thanh lịch vậy ha, đi chơi với bạn gái à?

Vừa dắt ra đến cổng là tiếng bác chủ nhà đang ngồi nhặt rau nói to.

Lời nói của bác làm Nụ cười của tôi trở nên méo mó, ái ngại quá nói lại…

– Cháu đi đám cưới bác ạ…

Bác cười cười chỉ tay lên tôi nói – phải đóng thùng vào chứ, đi đám mà bác thấy mày vội như chính mày sắp lấy vợ vậy…

Rồi gửi xe khi đến nơi, khi ấy cũng đã là gần 1h chiều, trước cửa nhà trai giờ khá đông, ảnh cưới hoa lá trang trí quanh cổng, đi từ ngoài vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả, tôi hơi giật mình và khựng lại khi nhìn thấy một người đang ngồi ngoài cổng, phải! Đó là người phụ nữ quyền lực nhất trong ngôi nhà này.

– Dạ… cháu chào bác – tôi cúi đầu chào…

Mẹ của anh Huy gật đầu với tôi hỏi…

– Ừ! Có cả quà cho nhà bác nữa cơ à?

Tôi bật Dạ lên thành tiếng chẳng hiểu sao không biết nói câu gì cho phải. Biết là khó cho tôi nên bác ấy cũng thôi không đùa nữa. Lúc ấy ánh mắt của bác nhìn tôi thật sự khiến tôi hơi lo lắng, phải chăng quá khứ mình từng không chịu thua người phụ nữ này nửa câu nên giờ đã không còn hảo cảm nữa chăng? Cơ mà tôi lại nghĩ người lớn thì họ cũng không nên để bụng chuyện cũ. Tất cả khi ấy thôi thì cũng chỉ là hiểu nhầm…

– Thôi cháu đưa quà cho bác giữ cho lần sau cũng không phải như thế đâu, cháu vào đi, Huy nó đợi đấy, nhưng mà này Thành…

Chưa đi được nửa bước thì bác như nhớ ra chuyện gì kéo lấy tay áo tôi như quên điều chưa nói gì đó…

– Vâng, còn gì nữa hả bác?
– Ừ lát cháu có gặp… mà thôi không có gì, cháu vào đi…

Bác chần chừ muốn nói gì nhưng sau cùng lại chỉ ậm ừ lại thôi.

Không gian xung quanh rộng thênh thang, trong nhà giờ toàn là trai xinh gái đẹp tiếc là mình chẳng quen lấy một ai, chỉ riêng một thanh niên…

Nhìn thấy Việt cả hai nhìn nhau rồi gật đầu cười xã giao, tôi cũng không nói gì thêm lẳng lặng đi qua từng người tìm anh Huy. Anh gặp tôi khoác vai nói thân mật, hôm nay tôi sẽ là phù rể của anh ấy.

– Trông bảnh đấy em trai, này sau đám cưới tối qua nhà anh uống trà nhé?
– Dạ…

Không từ chối dù sao tôi không bận gì, nghe tôi lễ phép mà anh cười to không tin vỗ vỗ vào vai tôi…

Chuẩn bị xong tất cả mọi người lên xe bắt đầu chuyến đi rước dâu, nhà gái tận Đồng Nai, đi đến nơi cũng phải gần 2 tiếng xe chạy, một dãy gần cuối dành cho dàn phù rể. Tôi ôm tráp tự tìm cho mình một ghế.

– À hem… mọi người đi vệ sinh hết chưa, xe không có trạm dừng chân đâu, nếu nửa đường mà vã quá thì chỉ có gió đồng thôi nhé hehe…

Tiếng của cậu thanh niên hóm hỉnh với đoàn rước dâu…

– Nói bậy bạ, cầu cho chú bị tào tháo rượt nửa đường…
– Êy cái này khó nha hehe, mà có ai bị say xe không nhỉ?
– Tôi ngồi cùng được không?

Đang thẫn thờ cười thầm vì mấy trò đùa của cậu thanh niên kia thì lại có giọng quen thuộc cắt ngang. Tôi nhìn lên hơi bất ngờ…

– Ừ ngồi đi Việt.

Anh ta cũng là một phù rể trong nhóm…

– Hồi bữa gặp cậu ở Long Hải mà không kịp nói gì…

Tôi trả lời dù gì cũng tạo điều kiện cho quen biết hai bên…

– Ừ do tôi vội quá, cũng không ngờ là gặp hai người cũng ở đấy…
– Hôm đó cậu đi du lịch cùng ai hả?
– À… một mình…
– Một mình?

Việt hỏi lại như không tin, không tin thì có vẻ đúng vì đa phần những người đi chơi xa họ sẽ rủ bạn bè đi cùng, còn đi một mình thì hơi là dị, tôi im lặng thay cho câu trả lời ban nãy của mình.

– Ra vậy, làm tôi tưởng cậu có hẹn gì với ai rồi gặp mặt ở đó chứ…

Việt cười cười, tôi hiểu ý câu hỏi này của anh nhưng cũng không để bụng mà nói cho qua chuyện…

– Chỉ là tình cờ thôi, anh nghĩ xa rồi…

Có thể là anh ta không tin nhưng tôi cũng sẽ không cố giải thích làm gì, kéo chiếc cà vạt hơi lỏng một chút không hiểu sao từ lúc Việt ngồi cạnh tôi lại đâm ra thấy hơi khó thở…

– Cậu có bạn gái chưa Thành?

Anh hỏi tôi tiện thể đùa với người ngồi bên nhà trai rất thân mật, tôi ngờ cách ứng xử này, muốn lấy được lòng phải chiều cả họ, khẽ cười tôi lại nhớ đến cái hoàn cảnh của mình hồi đó cũng không khác gì.

– Này cười gì vui thế cậu chưa trả lời tôi đó.

Tôi hít sâu – có rồi… còn anh thì sao?

Việt ngạc nhiên vì có lẽ tôi trả lời nhanh và quyết đoán quá chăng, giọng anh ta chợt trầm lại vừa đủ nghe.

– Tôi không nói chắc anh cũng biết chứ đúng không?

Câu trả lời khiến tôi bật cười, tay này thật biết tính toán, nói thật tôi cũng không đến nỗi quá thiểu não nếu không hiểu ra được ý tứ của Việt.

– Nghe nói anh quen Nhi cũng lâu lắm rồi?

Tôi gật đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài mơ hồ nói.

– Khá lâu, tôi cũng không nhớ nổi là bao nhiêu năm rồi…

Tôi cảm nhận được anh ta đang hơi nghiêng đầu về phía tôi nói…

– Anh may mắn quá, tôi cũng chỉ mới quen em ấy không lâu bằng anh. Nhưng…
– Nhưng tôi tự tin sẽ làm tốt hơn anh… tôi sẽ làm thay đổi và làm em ấy hạnh phúc…

Nghe xong thì tôi cũng buồn bã thở dài trong lòng, vậy là Việt đã xem mình là một tình địch từ ngày đầu gặp mặt rồi. Và tôi cười… Nụ cười có vẻ hơi gượng gạo.

– Vậy… chúc anh vui…

Rồi sắc mặt anh ta cũng trở nên âm trầm hơn, nét mặt đó chỉ diễn ra dành cho tôi trong vài giây đồng hồ, Việt đưa ra bàn tay to ngướng trước vai tôi tỏ ý bắt tay.

Ái ngại tôi đáp lễ, tay anh hơi xiết mạnh như giọng thì có vẻ hơi trầm trọng…

– Rất vui được biết anh, hy vọng hai chúng ta sau này sẽ không có những trường hợp khó sử như ngày đầu nữa, có lẽ anh hiểu ý tôi.

Tôi thở khẽ buông tay rồi thả lỏng người chẳng mấy bận tâm nhìn ra ngoài phong cảnh đang bị bỏ lại phía sau. Cả hai im lặng, tôi hiểu là Việt cũng đã hết chuyện mà anh ta muốn nói với tôi rồi, một lát sau thì anh chuyển chỗ sang ngồi cùng một bác lớn tuổi nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Đến nhà dâu, tôi theo dàn nhà trai bê tráp đi đầu là anh Huy, quả thật đây là lần đầu tôi làm chuyện này, trong đầu tự thì thầm sau này có đến mình thì phải bắt hết lũ bạn trong ký túc xá hồi đó đi bê tráp cho mình.

Bây giờ cũng đã gần 3h chiều, tiệc cưới sẽ diễn ra ở nhà hàng tầm 5h. Chỉ còn một điều mà tôi thắc mắc nãy giờ. “Cô đang núp ở chỗ nào vậy?”. Cũng 15p sau là một tà áo đỏ, cô dâu đi cùng mẹ mỉm cười với hai họ hai bên, tự dưng khi nhìn thấy nơi hốc mắt có vẻ hơn đỏ của cô dâu thì lòng tôi lại trở nên nao nao, tôi nhớ đến chị gái mình, chị Hằng liệu giờ đã tìm được nửa kia chưa? Con gái thì không phải lúc nào họ cũng mạnh mẽ, ai mà chả buồn khi tiệc tàn nhìn thấy bố mẹ họ hàng lần lượt theo lời chúc phúc rồi rời đi về nhà gái, tôi cũng chứng kiến nhiều trường hợp này hơi nhiều rồi, nhưng dù sao thì tôi cũng không phải là họ…

Vậy là cũng xong lễ rước dâu, tôi cũng an phận về với chỗ ngồi của mình. Xe về đến nhà trai, mở điện thoại thì cũng gần 5h chiều, giờ này bầu trời cũng hiện lên sắc xám, ngoài cổng giờ đen điện cũng bật sáng trưng, tôi mệt mỏi, bước xuống đi vào wc lặng lẽ vừa đi vừa tháo cà vạt rồi bẻ lưng một cái cho thoải mái, hốc vài tạt nước lạnh vào mặt rồi nhìn thằng ất ơ trong gương hồi lâu rồi đi ra ngoài.

Tự chạy xe đến nhà hàng, đang băn khoăn là mình sẽ ngồi ở đâu, khổ tâm thay mình chẳng quen lấy một ai. Rồi đứng đó nhìn từng người bước vào họ bắt tay đứng theo nhóm có đủ tiếng cười nói…

Và đèn cũng dần chuyển màu, không gian trở nên ôn hòa, sang trọng quý phái, nhạc cũng chuyển sang bản piano Canon du dương, ngoài đại sảnh giờ này xung quanh ánh sáng mập mờ không quá tối nhưng huyền ảo, trên sàn nhà những mảnh gạch hoa giờ như lóe sáng phảng phất như những tấm gương.

Rồi lại nhìn đồng hồ trên tay, chưa dứt khỏi nó thì có tiếng nói ở phía sau, giọng của một người phụ nữ lớn tuổi, dù đại sảnh ồn ào nhưng tôi biết là ai, tôi hơi giật thót quay lại thì giọng của bác ấy lại tiếp…

– Chỉ đứng một mình ở đây, phải chăng là cậu đã có hẹn trước với ai à?

Tính cười một cái thì nhận ra mình phải nuốt lại toàn bộ vì đi bên cạnh bác chính là em, và có cả bác Trường nữa, hơn run khi ánh mắt của người phụ nữ đó đang nhìn xoáy vào mình ước lượng phản ứng. Rồi cả hai người lớn tuổi họ như có ý rời đi chỉ để lại không gian cho hai người trẻ tuổi, lại thêm một bất ngờ khi cô nàng mặc cho mình một chiếc váy đen bó sát, “quyến rũ” tôi thì thầm, trên da thịt em, là những hình xăm, tôi dần như không nhận ra đó là cô ấy, hơi lùi lại vì không dám tin, gặp nhau ở Long Hải thì em mặc áo sơ mi nên không thể nhìn thấy được những hình tattoo đó, một sự thay đổi chóng mặt, cô ấy đưa tay xoa lên nơi vai mình như vẻ không muốn cho tôi nhìn nữa, nhưng mà che chỗ này thì hở chỗ khác, nàng khẽ cắn môi nói nhỏ…

– Tôi biết là anh sẽ bất ngờ, biết sẽ làm anh khó sử, nhưng anh cũng đừng tỏ thái độ như thế đối với tôi chứ…

Tôi hơi khựng lại rồi nhận ra mình thật cổ hủ, tiến lại gần Nhi, khẽ nuốt khan khi nhận ra làn u hương từ con gái làm mình không khởi động dung, tay có vẻ hư hỏng vuốt mái tóc em…

– Mẹ cô có nói chỗ đáng mến nhất của cô chính là bướng bỉnh không Nhi?

Em nghe xong ngẩng mặt mỉm cười với tôi, là Nụ cười đó, Nụ cười như ngày nào, tôi nghiêm giọng lại…

– Gầy quá! Nghe tôi cũng đừng xăm thêm hình nào nữa, nhiêu đây cũng đủ đẹp rồi…

Đôi mắt em mở to nhìn tôi, Nàng gật đầu lại cười khiến da mặt em như hồng lên đầy kiều diễm mị lực.

– Hừm trao đổi đủ chưa? Nhi, anh con sắp đến rồi đó…

Mẹ nàng bất ngờ đi lại cạnh em nhìn con mình một hồi rồi cũng vô tình cắt ngang khoảng lặng này…

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Đám cưới diễn ra, tôi còn biết thêm một sự thật nữa là vợ chồng anh Huy đã có con trước khi làm giấy đăng ký kết hôn, nhìn thằng bé chắc cũng phải gần hai tuổi, gia đình họ chụp chung một tấm hình, họ thật hạnh phúc trong ngày hôm ấy, còn tôi à? Tôi ngồi cạnh bác Trường, bác nói là Hồng Nhi tìm đến tận nhà bác mời bác đi, trách nào cả ngày hôm ấy tôi không nhìn thấy em, hai người cứ uống mà chẳng ăn được bao nhiêu, sau cùng bác cũng đứng dậy về trước, bác ra chào hỏi cùng gia đình anh Huy, rồi nhìn về phía tôi một cái cuối cùng rời khỏi đại sảnh biến mất, tôi hơi hụt hẫng nhưng cũng cùng những người cùng bàn mời bia, uống không biết bao nhiêu nhưng tôi biết là mình vẫn còn tỉnh táo, ngồi đó cho đến khi tiệc gần tàn, cả bàn giờ chỉ còn mình tôi.

Ngạc nhiên khi tôi nhìn thấy có người đi đến cạnh mình, là Hồng Nhi. Cô nàng đã thay đổi sang một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc váy nâu, em lại gần gieo mình ngồi cạnh lấy ly của tôi uống hết luôn một hơi, tôi hơi sững nhưng rồi lại cười mang theo hơi men…

– Hẳn cũng là một tay bia trẻ nha…

Tôi thấy em nghe xong hai bờ vai gầy như run lên lấy tay che miệng như thể cố dằn đi tiếng cười. Sau cùng thì hắn ngẩng mặt nhìn mình…

– Đi thôi…
– Đi đâu? – Tôi hỏi…
– Anh quên rồi hả, không phải là quên anh trai tôi nói gì rồi à?

Tôi gãi đầu hiểu ra – à nhớ rồi nhớ rồi…

Vì uống hơi nhiều nên tôi cũng cố đứng dậy đi thật vững vàng rời khỏi sảnh. Ra đến ngoài thì thấy đỡ hẳn ra, bên trong mở nhạc ồn ào choáng hết cả người, tiếng động cơ xe tỏa mùi khiến cho tôi hơi buồn nôn phải ráng lắm mới nén lại được.

Trông bộ dạng tôi có vẻ khó coi làm con bé giật tay mình hỏi dò…

– Nè a tự lái xe về được không, hay để tôi chở về hihi?

Tôi nhìn em nói cứng…

– Không có gì, do uống hơi nhiều nhưng về đến nhà uống cốc nước lạnh là khỏe re lại thôi.
– Về… về nhà ai?

Tôi đang ú ớ cứng họng không biết nói gì thì nhìn thấy hội bạn của em đang đứng chờ ngoài kia, ra là hội xe ngày đó…

– Ăn mặc thế này chắc hôm nay lại cho hẹn đi chơi với ai hả?

Tôi nhìn ra phía hội bạn của Nhi mà thấy trong lòng hơi lo, tôi không nghĩ xấu những người kia mà chỉ thấy lo cho con bé, một nỗi lo vô hình không thể diễn tả, bất giác tôi nhìn thấy Việt đã đi về phía này…

Tôi nhìn em rồi lại nhìn anh ta…

– Anh đang nghĩ gì vậy hả? – Em láy lấy áo tôi…

Tôi không trả lời câu hỏi, tự dưng bây giờ thấy tâm hồn mình tỉnh táo vô cùng…

– Nhớ về sớm nhé Nhi, mẹ cô lo đấy…

Em gật đầu cười nhẹ rồi vẫy tay với tôi…

– Tôi đi đây, cảm ơn đã quan tâm hì…
– Ừ…

Tôi đứng đó, chờ cho đến khi những chiếc xe phân khối lớn kia đi hết rồi mới đi về.

Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://18.doctruyenchuz.com.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/

Về đến nhà anh Huy thì mọi thứ cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước và chỉ cần chờ người đến.

Một bàn tiệc nhỏ, rượu thì cũng đã bày sẵn, tôi đi vào và mình lại bắt gặp người phụ nữ đó đầu tiên…

– Vào đi cháu…
– Dạ…
– Nhưng Thành… Nhi đâu?

Tôi hơi sửng sốt nói như mình có lỗi…

– Dạ em ấy… đi với hội bạn của mình rồi ạ…

Bác nghe xong thì lắc đầu nói với tôi khẽ trách xem chừng rất thất vọng…

– Đáng lẽ cháu phải kéo nó về chứ, để nó đi ra ngoài thế cháu không lo à?

A… tôi cứng họng, quả là khi ở đó thì mình cũng không níu kéo lại, giờ thì nghe bác nói mà tội lỗi vô cùng…

– Thôi mình! Nhi nó có chừng mực, nó sẽ về sớm thôi…

Bác trai từ phía sau đi đến đỡ lời cho tôi chẳng dè…

– Nó cũng là con anh đấy… lớn rồi chứ có còn nhỏ đâu mà sao nó cứ làm em lo lắng suốt ngày. Anh không thấy lo hả?

Bác nhìn tôi rồi an ủi vợ mình sau đó thở dài sườn sượt đi vào nhà…

– Ngồi đi cháu, ăn uống cùng nhà bác cho vui…
– Dạ…

Tôi cùng anh Huy đi xuống bếp mang thức ăn lên…

– Rượu có, có con gà béo, thêm cái giò heo, lẩu cá, quá thịnh soạn rồi còn gì, mẹ có thấy vợ con làm đồ ăn thế nào?

Anh Huy ngồi cạnh cười sảng khoái, chị dâu ôm con ngồi cạnh mẹ chồng tỏ ra e thẹn thì bác gái nói…

– Anh có tin tôi cất hết đồ ăn vào bếp cho bố con anh nhậu mỗi rượu trắng không?

Anh Huy thụt cổ nói đùa…

– Mẹ ơi, làm thế chẳng khác nào bố con con cùng Thành hớp gió nhắm rượu à?
– Hừ! – Mẹ chồng cũng không nói gì quay sang con dâu cùng cháu mình…
– Nào uống đi cho ấm bụng…

Cả ba người cụng ly…

Chương trước Chương tiếp