Thời học sinh oanh liệt

Chương 23



Phần 23

Sau buổi hôm đó tôi quyết định nghỉ làm ở quán cafe và thằng Lộc sẽ vào thay…

Tôi tự lập ra cho mình 1 thời gian biểu cho riêng mình để đối phó với anh thằng Tuyến, ngoài thứ 7 chủ nhật là dạy kèm nhỏ Thảo thì những ngày thường nhiệm vụ 1 ngày của tôi là, ngày đi học, chiều không sớm thì 20h tối ra công viên chạy bộ kèm theo luyện lại vịnh xuân quyền, gần 10h học đàn, bài vở trên trường đôi khi đem ra ôn lại…

Nói tới đây thì nghe có vẻ là khá hư cấu nhỉ, vì theo tôi được biết thì sinh viên chủ yếu là học ít chơi nhiều, trong đó có tôi ^^, thôi lên đây học thì không ai quản cả mà…

Và tất nhiên cách nghĩ ngày hôm nay của tôi khi vừa mới đi chợ về ^^ lại đúng ý với D và Thành, nhưng đó mới chỉ là kế hoạch A của tôi và thằng D, Thành…

Chúng tôi cần phải gia tăng thể lực, bằng hít đất, chống đẩy, tập tạ… vv… vì khi giao đấu với hắn tôi nhận thấy ngoài khổ luyện võ học thì cơ bắp là điều khá quan trọng trong việc kết liễu đối phương, xuất quyền đẹp nhanh nhưng lực yếu thì cũng như không, tôi tin rằng lần gặp lại thứ 2 này, 3 thằng tôi sẽ có thể hạ gục được hắn…

– Mai là thứ 7, chạy bộ không bay…
– Uk – chỉ có Thành, D là đồng ý…

Đến chiều sau buổi chạy bộ về phòng thì đã thấy thằng Lộc mặt tươi tỉnh chạy ra chỗ tôi…

– Ê ê… ê… mày quán cũ m làm có con nhỏ nào mà xinh vậy? Mà sao t thấy nó cứ hỏi mày không vậy bộ m với nó là bồ bịch với nhau à…

Nghe tới đây thì tôi cũng biết con nhỏ mà thằng Lộc kể thì không ai khác là nhỏ Hồng Nhi…

– Bồ bồ cái đầu m, bạn tao đó…
– Đù vậy hả… cho t sdt nó coi hề hề – thằng Lộc nài nỉ tôi…
– Vl m thích thì t cho số… cơ mà đừng có nói là t cho đó…

Vừa mở đt lên thì nhỏ Nhi cũng đã gọi cho tôi rồi…

– Alo tôi nghe nè…
– Sao nay không đi làm anh có biết tôi chờ từ chiều không?
– À thì… thì tôi nghỉ rồi…

Và đầu dây bên kia nhỏ nói như mắng…

– Nghỉ sao không nói cho tôi biết?
– Uk thì… t nghỉ thì cần gì nói cho cô biết, đó là chuyện của tôi…
– À ừ anh được, nếu còn coi tôi là bạn thì thứ 2 anh lo mà đến nhà tôi đi – nhỏ dọa…
– Sax, sao cô lại cứ nằng nặc muốn tôi qua vậy, cô nhờ người khác đi, tôi xin cô đấy, tôi sợ mẹ cô lắm rồi…
– Không được – nhỏ kiên quyết…
– Vì sao?
– Vì… vì…
– Nói đi chứ chị 2…
– Vì anh đặc biệt…

“Tút… tút…”

Nhỏ nói rất nhanh rồi cúp máy…

– Ơ…

Tôi đơ người luôn, vậy nghĩa là sao đây…

– Ê, m vừa nghe dt của ai mà trông m đần ra vậy Thành? – Lộc mũi to nói…
– À, t vừa nói chuyện với chị tao…
– Nè số của nhỏ Nhi đó…

Tối tôi lại phải tới nhà nhỏ Thảo dạy kèm…

Mẹ nhỏ mở cửa vui vẻ mời tôi vào nhà…

– Nay tới sớm vậy cháu…
– Dạ hì nay cháu không bận việc ạ…

Rồi bé Thảo nó không biết từ đâu chui ra nắm lấy tay tôi…

– Anh bận gì, anh đi làm hay đi chơi với người yêu? – Nhỏ tra khảo tôi…
– Anh đi làm được chưa…

Rồi tôi nhéo nhẹ vào má bé Thảo…

– Ứ, em không tin đâu anh đi chơi với người yêu phải không…
– Ơ… chơi đâu mà chơi… anh m đi làm đàng hoàng nha…
– Thảo, con đừng ghẹo anh Thành nữa – mẹ Thảo gỡ rối cho tôi…

Rồi nhỏ cũng tha cho tôi…

– Ơ nhưng, vậy thì anh đi làm cái gì? – Nhỏ ngây thơ hỏi…
– Anh đi làm đa cấp, m đi không anh dẫn…

Nói đến đây thì mẹ nhỏ bật cười, còn bé Thảo vẫn ngơ ngác không hiểu…

– Ơ nhưng làm đa cấp là làm gì vậy anh?
– Thôi cái này sau này con sẽ biết Thảo à? – Mẹ nhỏ nói…
– Uk mẹ em nói đúng đấy, bây giờ em chỉ chuyên tâm học thôi nghe chưa, sau này em sẽ biết hì hì… – tôi cười với nhỏ…
– Hôm nay mình học toán nha…
– Dạ hì – nhỏ cười…

Buổi học hôm đó nhỏ tiếp thu rất tốt, có lẽ do lười học nên đâm ra không biết gì chứ theo tôi, nếu nhỏ không ăn chơi lêu lổng thì chắc cũng phải đứng nhất nhì khối rồi…

Đang dọn sách chuẩn bị về thì nhỏ đột nhiên níu lấy áo tôi…

– Anh ơi…

Ặc gì thế này, tôi nổi hết da gà vì câu nói vừa nãy của nhỏ…

– À ừ… gì vậy em?
– Hình như… hình như em… – nhỏ ấp úng…
– Hình như sao? – Tôi hỏi…
– Hình như là… em thấy thích anh rồi… anh à…

Nhỏ khẽ cúi đầu xuống sau khi buột miệng…

Tôi đứng hình luôn, nhưng rồi tôi cũng gắng nói lại…

– À hì… em vất vả rồi… thôi em ngủ sớm đi nhé…

Tôi vờ như không nghe thấy gì rồi tôi khẽ đẩy nhẹ tay em ra…

Bước ra tới cửa thì nhỏ đã chạy tới cạnh cửa không cho tôi về…

– Em nói thật mà, anh không tin em à? – Nhỏ khóc rồi…
– Anh có biết em đã thích anh từ khi anh tới nhà em không. Huhu… huhu…
– Em… em yêu anh… Đồ ngốc…

Tôi không biết làm gì ngoài tránh ánh mắt đẫm lệ của nhỏ…

– Ơ… anh…

Và rồi tôi quyết định…

– Thôi anh về đây, em ngủ sớm đi…

Rồi tôi nhanh chân bước ra khỏi phòng nhỏ… ngàn lần không dám quay lại…

Chạy xe về mà sao tâm trạng của tôi lại nặng nề như vậy, nhanh vậy sao hay đây chỉ là giấc mơ… tỉnh lại đi, chỉ gặp rồi yêu sao, tôi vẫn còn không tin vào mắt mình, nhỏ chỉ giống như đứa em gái ở nhà của mình thôi mà, hôm nay mày làm sao vậy Thành… có người vừa nói lời yêu với mày đấy…

Tại sao m lại từ chối, m không thích bé Thảo à… tâm trí tôi rối loạn lên, đây là sao, tại sao mày lại từ chối thẳng thừng 1 cô bé xinh đẹp như vậy, mày vừa làm tổn thương người ta đó, làm tổn thương người ta ư, vậy tao thay vì từ chối nhỏ tao chấp nhận ư còn cảm xúc của tao thì đem bỏ đi à… vậy lý do mày làm vậy là do đâu, do đâu ư… có lẽ vì… vì đôi mắt ấy sao… vì người ấy sao… chẳng lẽ tôi đã trót yêu em…

Về tới phòng thì mở dt ra tôi đã nhận được tin nhắn từ bé Thảo…

– Lúc nãy em đùa đấy hì hì… anh đứng có tin nha… hì đồ ngốc…

Tôi tin rằng nhỏ đang nói dối…

“Uk anh cũng tin lời em nhắn với anh là thật lòng”

Tôi thầm nghĩ…

– Hì anh biết rồi…

Sent bé Thảo…

Tối đó tôi bỏ ra ban công tập đàn, công nhận khi cảm xúc dâng trào thì tập hiệu quả thật…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp