Thời học sinh oanh liệt

Chương 25



Phần 25

– Đánh côn đẹp đó hề hề… – Thành Toác đi khập khiễng nói…
– He he… m quá khen…

Về tới phòng thì thằng Hưng là người thấy bọn tôi đầu tiên…

– Đm, chúng m bị sao vậy, thằng nào đánh chúng m vậy…

Tôi dìu Thành Toác ngồi xuống…

– M đi mua thuốc với băng đi Hoàng… – Thằng Long nói…
– Bay có sao không… – Thằng Hưng hỏi…
– T không sao, m lo cho thằng Thành đi kìa…

Tôi chỉ bị ê ẩm người, cũng may là mặt tiền chỉ bị chảy máu miệng…

Thằng D tiến tới hỏi tôi…

– M đánh nhau với ai mà thành ra như vậy?
– Haizzz… tao với Thành gặp lại nó rồi… – Tôi thở dài nói…
– Cái gì m lại gặp lại nó à thế tụi mày với nó ai thắng? – Thằng Quang hỏi lấn…
– T cũng không biết nữa, lúc đó tao với thằng Thành đánh nó ngã rồi chạy luôn chứ nếu ở lại tao sợ…
– M sợ nó vẫn còn sức đứng dậy nữa chứ gì?

Thằng D nói đúng ý tôi…

– Uk… ui da…
– Dm nếu mà có tao lúc đó thì hề hề, tao cho nó ăn hàng long thập bát chưởng… – Thêm thằng Long nữa…
– Dm ảo vừa thôi em, Phương Híp nói đểu…
– Mà nè, bay nghĩ cách gì đi, tao thì không biết nó sẽ làm gì bọn mình nữa… – Thành Toác lên tiếng…
– À thì tụi tao vẫn đang tìm chỗ học võ mà hề hề…

Tối đó tôi tới nhà bé Thảo tiếp tục công việc của 1 thằng gia sư…

Nay trông nhỏ vẫn vui như ngày thường, thấy tôi vào là nhỏ đon đả lấy nước cho tôi…

– Ơ môi anh bị làm sao vậy? Anh đi đánh nhau về phải không?
– Ơ đâu có…

Tôi chối luôn…

– Có phải nó lại tìm anh nữa phải không… để lần này em nói với mẹ em, anh đừng lo…

Nói rồi nhỏ Thảo tính đi xuống nhà dưới thì bị tôi kéo tay lại…

– Không phải đâu, anh đánh với người khác… không phải nó…

Nói rồi nhỏ với chịu dừng lại…

– Thế anh đánh nhau với ai? Tại sao người ta lại đánh anh? Anh có bị đau ở đâu không?

Bé Thảo hỏi tôi nguyên 1 tràng khiến tôi không tài nào trả lời kịp…

– Ơ hì không có gì đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi hì… em đừng lo ^^

Tôi cười năn nỉ em đừng hỏi tôi nữa…

Rồi nhỏ khẽ ngồi gần tôi…

– Nè em tính làm gì vậy?

Tôi hơi sợ…

Nhỏ mặc kệ lời tôi nói…

– Anh… anh… đừng coi em là người ngoài nữa được không…

Nhỏ nói như khóc…

– Em lo lắm, anh có biết không…
– À ừ… hì anh không sao thật mà…

Rồi tôi nhéo mũi, xoa đầu nhỏ… anh có bao giờ xem em là người ngoài đâu chứ, hì… em giống như con nha đầu ở nhà anh vậy đó, suốt ngày nhõng nhẽo ^^

Nhỏ bỏ tay tôi ra… rồi bỏ về bàn học…

Và chuyện tiếp theo thì cũng chẳng có gì để kể cả ^^, ngoài việc tôi khen nhỏ tiến bộ rất nhanh, nếu cứ đà này thì không sớm thì muộn, chắc nhỏ vượt xa tôi luôn quá…

Kết thúc buồi học tốt đẹp, nhỏ nhanh nhẹn giúp tôi thu lại sách vở…

– Hì… con nhỏ này…

Tôi lại ký đầu nhỏ…

– Ui da… em chỉ muốn giúp anh thôi mà…

Về tới phòng là tôi bỏ lên tập đàn, cơ mà tâm trạng hôm nay của tôi lại không tốt, nên thành ra tập cũng không vào… vì tôi sắp tưởng tượng ngày mai sẽ là ngày tận thế, bữa trước lỡ vô lễ với mẹ nhỏ Nhi, mai tới thì chắc mẹ nhỏ đá tôi ra ngoài mất…

Thôi từ từ rồi tính…

Sáng mai tôi để điện thoại chế độ im lặng vờ như không biết gì mỗi khi nhỏ gọi tôi…

Tới 4h chiều vừa đi chạy bộ về thì mở dt ra…

Dcm… 46 cuộc gọi nhỡ từ nhỏ Nhi, vãi…

Thay đồ đi bigC…

Tôi đang chuẩn bị cất ví vào túi thì có cuộc gọi từ thằng Hưng…

– Alo tao nghe nè m…
– Thành… Thành… mày đến đây nhanh đi… thằng Lộc nó bị đánh… nè…

Thằng Hưng nó lớn từ đầu dây bên kia…

– Làm sao mà bị đánh?

Tôi bắt đầu hoảng…

– Tao không biết bọn nó là ai cả mày qua đây nhanh đi… không thằng Lộc…

“Tút… tút…”

Tôi nhanh nhanh nhẹn chạy ra ngoài rồi gọi thằng Hưng địa chỉ… haizzz… sao mấy hôm nay rắc rối nhiều vậy không biết nữa…

Đến tới nơi thì… haizzz… m ngu quá Thành ơi… lại bị gái nó lừa rồi…

Tôi nhìn thì đã thấy nhỏ Nhi, thằng Hưng, còn thằng Lộc mũi to thì đang hớn hở cười…

Đậu xanh mấy thằng này… xong việc là anh xử tụi bay…

– Ôi bạn tốt của tôi tới rồi hả…

Nhỏ Nhi nhìn tôi cười…

– Uk… tôi tới rồi nè…

Tôi nói mà tưởng như rằng sắp bị hành hình tới nơi…

– Nè anh phải vui lên đi chứ… rồi nhỏ kéo tay tôi đi…
– Ơ khoan… khoan…

Tôi níu tay nhỏ lại…

– Sao vậy?
– Uk thì… tôi rủ thêm thằng Lộc nữa được không?

Nhỏ hết nhìn tôi rồi lại nhìn thằng Lộc, cuối cùng nhỏ cười…

– Hì được mà…

Tôi vui không kể siết…

– Hề hề… m tiêu rồi Lộc ơi…

Rôi tôi khoác vai nắm đầu thằng Lộc theo mặc cho nó đang la oai oái…

Nhỏ kéo bọn tôi ra chỗ taxi…

Trên xe, nhỏ có hỏi tôi…

– Nè bộ anh và Lộc đang tìm chỗ học võ à?
– Ơ sao cô biết?

Tôi ngạc nhiên…

– Thì Lộc vừa nói cho tôi biết lúc nãy nè hì hì…
– Ơ… thì…
– Hì vậy anh đi học judo với tôi đi…

Oh shit vcl… nhỏ đang đùa tôi chăng?

– Hả… hả cô vừa nói cái gì… cô tính rủ bọn tôi đi học judo á hả?
– Uk, bộ anh xem thường tôi là con gái mà không biết võ à ^^

Nhỏ nghiêm nghị nhìn tôi…

Trời đất chẳng lẽ nhỏ… có học judo sao? Sax thật không thể tin được, ơ cơ mà khoan, vậy còn tối hôm đó thì sao? Nhỏ có học võ mà, hiz… hiz… mà bữa đó tôi có ghì nhẹ tay nhỏ mà. Mà sao nhỏ lại chống cự yếu ớt vậy ta… không lẽ nhỏ… có… cơ mà thôi, tôi không tưởng tượng nữa…

Các bạn đừng có nghĩ bậy…

– Nè, vậy anh đi học võ với tôi nha…

Nhỏ lay tay tôi cười…

– Ơ… thì đi thì đi, bộ tôi sợ à…

Tôi thẳng thắn…

– Uk hì vậy tuần này đi luôn nha, học tối thứ 4, 6 nha ^^
– Ơ uk… tùy theo ý cô…

Xe đã dừng bánh… mở cửa ra thì, cái cánh cửa tử thần ở trước mặt tôi…

– Nè, anh còn đứng ngây ra đó làm gì vậy? Vào thôi…

Nhỏ tinh nghịch kéo tôi đi…

– Vô mày…

Thằng Lộc hối…

– Uk…

Tôi và Lộc, Nhi bước vào…

Phía bên kia là bố Nhi và anh hai nhỏ, anh trai nhỏ đứng dậy…

– Lại gặp lại em rồi…
– Dạ em chào anh, cháu chào bác ạ…

Tôi và Lộc đồng thanh chào…

– Uk cháu ngồi đi…

Tôi và Lộc ngồi xuống mà lòng tôi bây giờ đã thấy bất an…

– Anh tên là Huy nhé… còn bạn em tên gì vậy?
– Dạ em tên Lộc ạ… – Lộc đáp…

Nhỏ Nhi ngồi cạnh tôi vui vẻ cười nói với anh Huy…

– Ê mày bị sao vậy Thành? – Lộc mũi to nói tôi…
– Hazzzz… mày chuẩn bị tinh thần đi ku ạ…
– Hả chuẩn bị gì cơ?
– Lát mày biết…

Và tôi đang cùng nói chuyện vui vẻ gia đình nhỏ Nhi thì… mẹ nhỏ bước ra…

Tôi và thánh Lộc chào… nhưng mà mẹ nhỏ cũng không thèm nhìn lấy hai thằng tôi mà đáp lại một câu…

Người phụ nữ đó ngồi xuống… nhìn về phía chồng mình…

– Sao anh lại còn mời cậu ta đến đây làm gì?

Mẹ nhỏ gắt lên…

– Ơ kìa em, sao lại nói vậy chứ…

Bác trai nhỏ nhẹ…

Rồi mẹ nhỏ lại quay sang tôi, nhìn tôi cười…

– Tôi cũng không ngờ là cậu lại dám tới nữa cơ đấy… tôi nói cho cậu biết tôi đã tìm cho Nhi một người hoàn hảo… dù cậu có tới đây bao nhiêu lần nữa thì kết quả…
– Mẹ ơi…

Nhỏ Nhi cắt ngang lời mẹ mình…

Thế là mẹ nhỏ cũng thôi, và anh Huy mở lời phá tan cái bầu không khí u ám…

– Hì… đói quá rồi ăn cơm thôi mọi người…

Nói rồi tất cả cũng bắt đầu cầm đũa…

– 2 Đứa cứ tự nhiên như ở nhà nhé…^^

Bố Nhi cười nói với bọn tôi…

Haizz… bữa ăn diễn ra anh Huy mời bia tôi và Lộc, cái miếng thịt bò tôi thấy hằng ngày trông ngon lắm mà sao nay nó lại khó nuốt vậy cơ chứ hiz… hiz… khi nào mới thoát ra được đây…

Nhỏ Nhi thấy tôi ăn chậm quá nên gắp cho tôi miếng chả…

– Ăn đi chứ ông tướng sao nhìn hoài vậy…

Nhỏ đon đả cười với tôi…

Và tất nhiên hành động này đã làm cho người nhà Nhi im lặng hẳn đi…

Có cái này tôi cũng phải nói, bình thường mỗi khi tới nhà bạn chơi thì việc đầu tiên là chào hỏi gia đình bạn mình…

Đó là điều tất yếu… và tiếp theo đó là hỏi về quê ở đâu, hiện tại cuộc sống ra sao, bố mẹ có khỏe không? Vâng, tôi rất vui vẻ và thật thà trả lời mỗi khi bố mẹ bạn hỏi, ơ cơ mà với gia đình nhỏ Nhi thì khác…

Mẹ nhỏ khơi mào cuộc chiến…

– Quê cậu ở đâu?
– Dạ cháu ở thái bình ạ…
– Thế bố mẹ cậu làm nghề gì?
– Dạ bố mẹ cháu là nông dân ạ…

Nói tới đây thì mẹ nhỏ bắt đầu hơi hơi… hơi khó chịu thì phải…

– Thế cậu làm gì ở Sài Gòn này?
– Ơ dạ cháu đang học đại học ạ…
– Cậu từ bỏ đi…
– Ơ dạ bác nói gì vậy ạ? Cháu… không hiểu…
– Tôi nói là cậu nghèo lắm cậu từ bỏ con gái của tôi đi, tôi không muốn nó sau này khổ đâu… cậu hiểu tôi đang nói gì chứ…

Mẹ nhỏ trừng mắt nói với tôi…

– Mẹ ơi… mẹ đừng như vậy nữa mà…

Nhỏ Nhi đã sắp khóc tới nơi…

– Mẹ làm vậy chỉ vì muốn tốt cho con thôi Nhi à… con… con phải hiểu cho mẹ…
– Nhưng con không thích… như vậy mẹ hãy là mẹ của ngày xưa đi hu hu…
– Khóc rồi đấy, hazzzzz… cô nói với tôi là sẽ sắp xếp mà giờ vầy hả…

Thằng Lộc thì tròn mắt ra vì không hiểu cái mô tê gì cả…

Thật sự là ngày hôm đó khác lắm, tôi như chín chắn lên hơn thì phải, hay chỉ là một thằng sửu Nhi…

Tôi buông đũa xuống…

– Thưa bác…

Mẹ nhỏ quay sang tôi…

– Cháu… cháu… cũng thật sự muốn nói là…
– Cậu muốn nói gì…
– Cháu cũng có lòng tự trọng của mình bác à, phải. Nhà cháu nghèo lắm, nhưng bố mẹ cháu cũng cố gắng lắm rồi, nuôi cho cháu ăn học tới bây giờ là thật sự cháu không biết lấy gì để báo đáp cả, nhưng bác ơi là nông dân thì có là sai ạ…
– Cậu tính đem cái nghèo khổ của cậu ra đây lấy lòng tôi à…

Mẹ nhỏ cắt ngang…

– Cháu không lấy lòng ai cả cháu vẫn nói bố mẹ cháu là nông dân mỗi khi ai hỏi ạ, cháu xin lỗi phải nói điều này, nghèo đâu có phải là thành tích mà cháu phải vơ vào để khoe với người khác, cháu lên đây học cũng phải đi làm thêm, dạy kèm… để bớt được bao nhiêu cho bố mẹ cháu đỡ khổ bấy nhiêu… Cháu chấp nhận để người đời cười chê… nhưng không phải vì thế mà cháu mặc cảm với bản thân, cháu luôn cố gắng phấn đấu để không bị người khác xem thường, tất cả những gì cháu làm từ khi bước chân lên đất Sài Gòn này cũng chỉ vì bố mẹ cháu đang mong mỏi ở nhà, cháu phải cố gắng để gia đình cháu không thất vọng về mình, cháu lên đây cũng như bao người khác làm đủ mọi nghề, dù bị chửi vì thấp hèn, hay xua đuổi nhưng tất cả cũng vì 2 chữ”mưu sinh…”

Nói tới đây thì mẹ nhỏ bỗng đứng dậy bỏ lên nhà trên…

Và cả bàn thì đã im lặng từ khi nào, nhỏ Nhi thì tôi không biết đi đâu rồi…

Và lần này lại là anh Huy khơi mào cho trận chiến uống bia sát phạt, hiz… hiz…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp