Thời học sinh oanh liệt

Chương 36



Phần 36

Nhìn lại đồng hồ thì cũng đã gần 12h đêm, còn nhỏ Nhi thì cũng đã bắt đầu nói vớ vẩn… và cho tới khi nhỏ im lặng tay bịt miệng thì cũng là lúc… tôi nhanh tay tính dìu nhỏ vào nhà vệ sinh… nhưng muộn quá rồi… ặc… nhỏ ói đầy ra áo tôi… hiz… hiz…

– Đó uống cho lắm vào…

Tôi vỗ nhẹ vào lưng nhỏ… ói xong thì tôi cũng ráng đưa nhỏ lên giường… nhưng vừa đặt nhỏ nằm xuống thì… nhỏ cũng bắt đầu nói lung tung…

– Ne… ne… anh tính làm gì tôi… haha… anh tính lợi dụng hả… cái tên bạn tồi này… tôi ghét anh…
– Sax cô im lặng giúp tôi cái hàng xóm người ta còn ngủ…
– Thử làm tôi im lặng coi haha…
– Tùy cô…

Rồi tôi bỏ vào nhà tắm luôn mặc cho nhỏ lảm nhảm… sax, còn cái áo này thì sao chứ… thôi giặt vậy… không mai nó khắm lên là khỏi mặc… hơn 12h… kẻ nằm trên giường nói lung tung… người còn lại vất vả giặt đồ với lại thu bãi chiến trường… hiz… tự nhiên lại nhậu làm chi… giờ phải khổ thế này…

Xong xuôi công việc tôi bắt đầu đi tìm chỗ ngủ… lần này không chung giường với nhỏ nữa… sợ đêm đêm có chuyện gì thì tỏi… đặt lưng xuống ghế tôi thở phào nhẹ nhõm sau 1 ngày dài… còn nhỏ Nhi thì tính sao đây… bây giờ tôi biết nói gì cho tới khi sáng mai nhỏ tỉnh dậy đây, chẳng lẽ lại trốn tránh… liệu đó có phải là giải pháp tốt… thôi kệ để mai tính… giờ ngủ cái đã… tới sáng mai tôi mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh thì đã thấy đồ ăn sáng để trên bàn rồi… có kèm thêm lời nhắn…

“Tôi về trước, cảm ơn vì tối qua…”

Sax… tỉnh bia nhanh vậy cơ à… thôi cũng phải về thôi sắp tới giờ đi học rồi…

Về tới phòng… đập vào mắt tôi là bộ bài đang vung tùm lum… đm chúng nó tính biến cái phòng này thành casino chắc…

Ngày hôm nay đi học mà tôi thấy uể oải thôi rồi… vì tối qua trằn trọc mãi tới 2h sáng tôi mới ngủ được… nay tôi học toán cao cấp… nhiều bài cũng khoai thật… thế mà giảng viên cứ bảo là cứ suy nghĩ là sẽ ra… hay là không biết làm đây… mà cho tới khi có người lên muốn gv trợ giúp giải bài tập thì… hehehe… sau 15p thầy suy nghĩ… 20 phút thầy lật lại sách… 35 phút thầy lắc đầu… và cho tới khi… reng reng… ơ nghỉ giải lao rồi à… thầy giật mình vì vẫn chưa giải ra được bài tập đó… thôi các em về nhà xem lại bài này… đúng thôi… bài khó vậy cơ mà… thầy giải 15p thì trò phải 30p quá… thầy mà giải 30p thì trò chắc phải cả tiếng… còn thầy giải cả tiếng mà vẫn băn khoăn đúng không thì học trò… chắc… vô cực… vậy mà ngay từ lúc đầu thầy lên bảng viết nhìn khoái chí lắm, vi cơ bản là cả lớp éo có ai làm được cả… không biết cái thằng hỏi bài có troll ổng không nữa…

Về tới phòng tôi lại chuẩn bị cho tối nay gặp Nụ…

“King coong…”

Tôi nhấn chuông 1 lần… thì lần này người mở cổng là bé bắp…

– Hì… hì… chú vào đi…

Vào trong nhà thì không thấy Nụ đâu…

– Chú ơi… – nhỏ bắp đã cạnh tôi từ lúc nào…
– Hả… sao… cô chú vẫn còn giận hả… sao con thấy mấy hôm nay cô Dương buồn quá vậy…

Sax Nụ vẫn còn giận mình chuyện đó sao…

– À hì… cái này thì chú không biết…

Tôi nhéo má nhỏ bắp cười… vì vẫn chừa tới giờ học nên tôi quay về bàn chuẩn bị bài vở… thì… đột nhiên tấm hình đó lại xuất hiện trước mắt tôi lần nữa… tôi cầm nó lên… nhìn nó… lại là cô sao… nhưng tới khi tôi cảm thấy có hơi thở sau lưng khiến tôi giật mình quay lại…

– Ai vậy chú…
– Ơ chú không biết…
– Không biết sao lại có trên tay chú… có phải vì cái cô này mà chú làm cô Dương giận phải không…
– Vớ vẩn, con nói gì vậy bắp…

Tôi cố gắng chối, để nhỏ không hỏi thêm nữa…

– Thôi con lo làm bài đi kìa không lát cô vào kiểm tra đó…

Rồi nhỏ cũng chịu thôi mà quay về bàn học… còn tấm ảnh này thì sao đây… và tự nhiên tôi lại có một ý nghĩ khá là rồ… tôi bỏ tấm hình đó vào quyển sổ dưới bàn của Nụ rồi để quyển số lại vị trí cũ… coi như trả lại… tôi vừa bỏ sổ xuống thì… Nụ đã xuất hiện nay trước mắt tôi… sax chắc tôi sẽ chết vì đau tim mất…

Nhưng hôm nay thì khác nàng đã cười trở lại… không còn lạnh lùng nữa…

– Hì hì hai người ăn trái cây nè…

Nụ đon đả đặt đĩa trái cây xuống bàn rồi nhắc nhở bé bắp…

– Ráng lên nhé… hì hì…

Ơ cơ mà Nụ chỉ cười được có lúc đó… cho tới khi vào học rồi… thì… về nhà bài vở tôi chẳng đụng đến thành ra khi học tôi cũng đã cảm thấy điều không hay sắp xảy ra rồi… Nụ lại chuẩn bị nổi cơn tanh bành lên với tôi nữa đây… nhưng không… có lẽ hôm nay lại là ngày hên nhất của tôi… vì đang chuẩn bị tinh thần thì…

“King… cong…”

Có người nhấn chuông…

Hì không ai khác là nhỏ Trang… sao lần này tôi lại thấy nó đẹp như vậy… kể từ cái ngày mà tôi bị nó củ hành làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người… hì hì…

– Bông ơi… qua trường đi câu lạc bộ anh văn đang tụ họp tại sân kìa… hì hì vui lắm đó…
– Ơ nhưng mình… – nàng vẫn chần chừ…

Thì ngay lúc đó nhỏ bắp cũng đã… lay tay Nụ rồi…

– Đi đi cô… nhỏ năn nỉ…

Hiz… mong là Nụ sẽ đồng ý…

Và cho tới khi nhỏ Trang và bé bắp cùng nài nỉ thì Nụ cũng phải gật đầu… oh yeah zzzz… thoát nạn…

Thế là tôi chở Nụ… nhỏ Trang chở bé bắp… cả 3 thì háo hức… còn Nụ thì tôi không biết sao…

Tới trường thì tôi đã nghe thấy cái nhộn nhịp rồi… mọi người đang quây quần thành vòng tròn… mà không chỉ có câu lạc bộ anh văn mà còn nhiều câu lạc bộ khác như sáo, guitar, hay clb người cùng quê… chúng tôi nhanh chóng tìm được chỗ ngồi… nhanh chóng hòa vào cuộc vui… đây là lần đầu tiên tôi tham gia 1 cuộc quây quần như vậy… và mở đầu cho cuộc vui khi tất cả đã ổn định thì người dẫn chương trình cũng bắt đầu… làm nóng cuộc vui…

– Đầu tiên mình xin giới thiệu tên mình là sam… còn bây giờ các bạn hãy tự tìm cho mình 1 cái tên bằng tiếng anh đi… nhưng không được… trùng với người khác… sax… biết chọn tên gì cho mình bây giờ…

Và cứ theo từng người mà tôi vẫn chưa thể kiếm cho mình được cái tên tiếng anh nào cả… mình là john, apple, dragon… và cho tới tôi thì haizzz cái tên của tôi cũng khá là chuẩn “jessica…” nói xong thì cả đám cũng nhìn tôi mà cười… tôi có để ý sang Nụ nhỏ Trang và bé bắp thì họ cũng đang cười khúc khích… haizz… cho tới khi bà mc nói thì tôi mới biết đó là tên con gái… đúng là nhục mà…

Và tiết mục tiếp theo là văn nghệ… có vài người mang theo guitar… họ chơi rất nhiều bài… như đất phương Nam… katy katy… hay ghê… ơ cơ mà cũng có nhiều người chơi sáo… tôi thì cũng là người thích sáo… và chơi cũng khá tốt… vậy nên khi nhìn mấy người đó chơi sáo tôi cũng phát hiện được họ chơi vẫn còn bị lỗi… cuộc vui ngày càng nhộn nhịp hơn tới nỗi lấn át cả những nhóm khác… cho tơi khi 1 người mời Nụ lên hát thứ bài… nhưng Nụ vẫn nhất quyết là không… cậu ta vẫn gắng nài nỉ, tới khi tất cả vỗ tay yêu cầu thì… Nụ lúc này mới chịu… hizz… hát mà cũng khó vậy sao…

Ngày hôm đó nàng không hát mà chỉ đàn solo… tôi cũng không biết bài đó là gì cả… mà đâu chỉ có riêng tôi không biết… tất cả ai cũng hò hét sau khi Nụ đàn xong… bản nhạc hay quá…

Không biết là tiếng đàn đủ lớn hay do Nụ đã gây sự chú ý… vì ngay lúc này… những nhóm bên cũng đã quay sang xem chúng tôi từ khi nào rồi…

Và rồi các trò chơi ngày càng khoai hơn… khi các thánh bày ra cái trò bằng tiếng anh… nghe vui nhưng mà mình thì cũng không biết cái mô tê gì cả nên thành ra…

Trò đó là từng người sẽ dán vào lưng mình 1 tờ giấy có ghi tên… 1 người nào đó nổi tiếng… nhiệm vụ của người kia phải diễn tả bằng tiếng anh làm sao cho đúng để người kia biết được cái tên trên giấy từ sau lưng mình, tôi không biết nói lúc này làm sao… vì khi trò chơi đã bắt đầu… tất cả gần như hoàn thành trò chơi… cái gì mà đan trường mới cả lại cường đô la cơ chứ… tôi và Nụ vẫn đang loay hoay… vì tên mà Nụ giải thích cho tôi cũng khá dễ… là… mỹ tâm… Nụ chỉ cần nói her song is ước gì… là tôi đã nhận ra rồi…

Tới khi chỉ còn có tôi và Nụ… vì cơ bản là chữ obama sau lưng nàng tôi cũng không biết phải diễn tả làm sao cho đúng… vì cơ bản là nàng có giải thích cỡ mấy thì tôi cũng không biết diễn sao cho nàng hiểu… thất vọng…

– HẾT GIỜ… – tiếng mc hô lớn làm 2 đứa tôi giật cả mình…
– 2 Bạn đã không qua được trò chơi vậy nên sẽ bị phạt… một trong hai bạn sẽ phải hát… hoặc làm gì đó để cho mọi người xung quanh… thấy được mà đồng ý cho về… haha…

Và thế là cái câu… “HÁT ĐI HÁT ĐI…” khiến tôi và em ngại càng thêm ngại… hiz… sao đây… tôi nhìn sang thì thấy Nụ đang cắn môi lo lắng… không biết ngay từ lúc đó tôi cũng đã làm 1 việc được coi là cứu vãn cho cả hai… tôi tiến lại gần đám đông…

– Hì hì… bạn có thể cho mình mượn cây sáo được không…
– Dĩ nhiên là cho rồi…

Lúc này đám đông cũng hò hét lớn hơn vì tiết mục này tôi sẽ thổi sáo… chỉ riêng em là nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên…

Tất cả bắt đầu lặng đi khi tiếng sáo cất lên… đã lâu lắm rồi tôi không đụng đến sáo… tôi thổi cũng khá tốt… mà bài tôi chơi lại cũng khá là cảm xúc… “phai dấu cuộc tình”

Tất cả bắt đầu vỗ tay khen ngợi khi tôi vừa chơi xong bài này… đây là bài tôi rất thích… vì hồi ở quán nét không biết tôi đã hấp diêm cái nút replay bài này bao nhiêu lần rồi… phải gọi là bị nhớ… mới đúng…

Thật sự ngay lúc này tôi không biết phải diễn tả cái cảm xúc đó ra sao cả… Nụ cười với tôi trong cái ánh sáng nhạt nhòa của đèn trường như một lời khen dành cho tôi hay có thể là sự thán phục… nếu đây là ban ngày thì cũng có thể tôi sẽ thấy gò má em đang ửng hồng lên… đôi mắt ấy long lanh giống như ngày đầu tiên tôi gặp em vậy… vâng. Tôi chỉ cần có thế… như vậy là quá đủ để làm cho con tim này rối bời…

– VÂNG XIN cảm ơn TIẾT MỤC CỦA JESSICA… HAY không CÁC BAN… HÔ HÔ… BỘP… BỘP… – tiếng nhỏ mc vừa troll tôi… lấn trong những tràng pháo tay…

Về chỗ ngồi thì bé bắp và nhỏ Trang đã khen tôi rốt rít rồi…

– Hì hì… chú giỏi quá…
– Không ngờ cái gã hậu đậu như ông mà cũng biết thổi sáo đấy…

Haha, sax nó khen hay chê mình vậy…


Còn tiếp…

Chương trước Chương tiếp